Chương 22:
Những ngày sau đó, tần suất ba mẹ gọi cô về nhà ăn cơm nhiều hơn. Đôi lúc là hai ngày một tuần, có khi lại ba đến bốn ngày. Mỗi khi cô trở về, mẹ luôn hào hứng đứng đợi ở cửa, vẻ mặt của bà như đang trông ngóng một ai khác, để rồi có chút thất vọng khi không đợi được người. Nguyên Vy biết điều đấy, nhưng suy nghĩ của cô cứ như có một bức màng trắng ngăn lại, mỗi khi nghĩ về điều gì đấy sâu xa, tâm trí lại khiến cho cô không nghĩ về nó nữa.
Trạng thái não trắng khiến cho cô mơ màng, đôi khi Nguyên Vy lại ngồi thẫn thờ một mình như người mất hồn vậy. Giống như hiện tại, Nguyên Vy ngồi sau khán đài sân khấu, bên tai là âm thanh la hét của người hâm mộ nhưng cô như chìm vào khoảng không riêng, nội bất nhập, ngoại bất xâm.
"Chị ơi... Chị!" Nguyễn Lan Anh lay người, kéo cô trở về thực tại. Nguyên Vy nhìn em ấy, gật đầu ra hiệu là đã sẵn sàng như thường ngày nhưng Lan Anh lại đáp lại cô bằng cái mím môi chần chừ. Em nhìn cô như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại thôi mà đi báo với bên ban tổ chức.
Vào khoảnh khắc Nguyên Vy bước lên sân khấu, Phạm Phương Thanh nín hơi thở, đôi mắt phản chiếu hình ảnh của em như thể nó là cả vũ trụ. Sự kiện ngày hôm nay là một lễ trao giải vào dịp cuối năm do nhà đài tổ chức. Nghệ sĩ Đan Vy góp mặt cũng là chuyện dễ hiểu, còn đối với Phương Thanh thì cô tham dự với tư cách là người đại diện cho chương trình CV Tam Quốc vừa mới kết thúc phát sóng.
Chương trình kết thúc, Phương Thanh không những thành công ghi danh vào đội hình ký kết hợp đồng với Bạch Vân, chị còn trở thành gương mặt đại diện của kha khá nhãn hàng tài trợ. Thành công này bước đầu giúp chị dấn thân vào con đường chuyên nghiệp năm 28 tuổi, độ tuổi bắt đầu có lẽ là khá muộn so với người khác.
Mà chị cũng chẳng bận tâm về điều này cho lắm, bởi lẽ đối với chị chỉ cần có một công ăn việc làm, có cơ hội nuôi đám báo con của đoàn kịch, lại có một cơ hội quảng bá cho đoàn thì chị không từ chối.
Hơn hết nữa, Bạch Vân là công ty đầu ngành, dù cho khi trước có bên trọng bên khinh thì đó cũng là điều diễn hiểu.
Nguyên Vy bắt đầu phần trình diễn của mình. Em mang suit đen, quần tây ống loe, tóc được bối cao phối cùng son đỏ điểm tô thêm phần quyến rũ. Quả thật Nguyên Vy khi xuất hiện trên sân khấu luôn luôn thu hút ánh nhìn dù cho là ở bất cứ vị trí nào. Phần trình diễn này không hổ là được tập luyện tới mức không ăn không ngủ. Vũ đạo, chuyển cảnh, tất cả chi tiết dù cho có là nhỏ nhất cũng không hề có một chút sạn nào.
Phương Thanh ngồi phía bên dưới ngắm nhìn cả một vũ trụ đang được trình chiếu ở trước mắt. Lúc này đây trong lòng chị dâng lên cái cảm xúc tự hào không thể tả được. Chị nhìn thấy em ấy ở rất nhiều góc cạnh, khi em ấy yếu đối, khi buồn bã, khi ngại ngùng và khi tỏa sáng.
Quả thật, em ấy sẽ thành công dù cho không có bất cứ ai nâng đỡ. Tuy vậy nơi này không phải là một nơi trọng dụng người tài, tài đức không đủ để xây dựng một chỗ đứng nơi đỉnh núi ấy.
Nguyên Vy kết thúc phần trình diễn, khán đài chuyển từ im ắng cho đến tiếng vỗ tay hò hét liên hồi. Tất cả mọi người đều gọi tên của em, ghi nhớ hình ảnh em tỏa sáng. Từng ánh mắt, nụ cười và hình bóng em chị cũng ghi tạc sâu trong lòng mình.
Bọn họ nghĩ rằng Nghệ sĩ Nguyên Vy sẽ là người đắc thắng nhất trong mùa trao giải này. Năm nay cô ấy có một đề cử cho "nữ nghệ sĩ xuất sắc nhất", một đề cử "album của năm", "MV của năm" và "Bài hát của năm".
Quả thật là như vậy, Đan Vy cầm trong tay mình 4 chiếc cúp, gần như lấy trọn toàn bộ giải thưởng có trong lễ trao giải. Khán đài cùng báo chí vỡ òa vì thành công của cô, Nguyễn Kim Linh cũng vỡ òa đến mức bật khóc, duy chỉ có Nguyên Vy là mỉm cười nhàn nhạt khi nhận được giải thưởng. Cô ôm chúng trong tay, mỉm cười chụp vài bức ảnh để phòng quản lý thông báo cho người hâm mộ rồi lên xe trở về căn hộ của mình.
"Bội thu quá nha, em thấy chưa em làm theo chị là chắc chắn thành đỉnh lưu thôi."
Nguyễn Kim Linh vừa lái xe vừa nói chuyện với người ở đằng sau ghế lái của mình. Lan Anh ngồi ở ghế phụ lái, lâu lâu lại nhìn xuống Nguyên Vy với vẻ mặt lo lắng. Nguyên Vy đã nhắm mắt ngủ rồi, không có dáng vẻ gì là vui mừng cả.
Điện thoại trên tay chị ấy không ngừng sáng, là tin nhắn của đồng nghiệp chúc mừng chị ấy. Nguyên Vy không có ý định trả lời mà trực tiếp úp điện thoại xem như tắt nguồn máy.
Nguyễn Lan Anh cảm thấy Trịnh Nguyên Vy của bây giờ không còn biểu hiện của chứng sợ xã hội nữa rồi. Chị trở nên trầm lắng, thu mình vào thế giới riêng. Chị không cười, cũng không có biểu cảm gì quá đặc sắc đối với mọi người ở xung quanh. Dường như, Nguyên Vy đã tự biến mình trở thành một cổ máy vô hồn từ lúc nào không hay biết.
Chung cư của cô không sáng đèn. Nguyên Vy đóng cửa chung cư, điện thoại hiện tại đã quay về bên cô nhưng cô cũng không còn bao nhiêu hứng thú với nó nữa. Cô mở mắt, nhìn từng thông báo tin nhắn vang lên nhưng ngón tay không có ý định trả lời nó. Cho đến khi dòng tin của tài khoản "Phạm Phương Thanh" xuất hiện, đôi mắt của cô có chút dao động. Cô do dự một lúc, cuối cùng quyết định nhấp vào nó.
[Chúc mừng em.]
[Giỏi quá đi, chắc là sau này chị chỉ có thể ngắm nhìn em từ xa như bây giờ thôi.]
[Em về nhà chưa nhỉ?]
[Chắc là đã về rồi.]
[Biết là em không xem được mà không hiểu sao chị vẫn cứ thích tự kỷ một mình như này.]
Đó là tin nhắn của 5 phút trước.
Nguyên Vy nhìn nó, môi của cô cong lên nhưng rất nhanh chóng đã tắt ngúm. Cô ôm mặt, thở dài kiềm chế bản thân. Người ta thường kiềm chế để không bật khóc, còn cô lại kiềm chế để bản thân không được phép vui mừng.
Ngay cả vui mừng cô cũng không cho phép bản thân cảm nhận.
"Em về rồi"
Nguyên gõ từng chữ, nhưng chưa kịp nhấn gửi thì điện thoại cô bỗng rung lên.
Là mẹ cô gọi điện đến.
"Alo mẹ."
"Ừm con về chưa? Chúc mừng con nhé."
Nguyên Vy gật đầu trả lời: "Dạ con về rồi, con cảm ơn mẹ."
"Ừm... Mẹ có chuyện muốn nói với con." Đan Hà có chút ngập ngừng, sau lại thở dài tiếp tục nói.
"Dạ mẹ nói đi."
"Con có số điện thoại của Phương Thanh không?"
"Dạ có... sao vậy mẹ?"
"Mẹ muốn điện thoại một lát thôi."
"Dạ thôi, số điện thoại riêng tư của chị."
Đan Hà khựng lại một lúc rồi lại tiếp tục thuyết phuc: "Trò chuyện một lát thôi, mẹ đảm bảo không làm phiền đến con bé."
"Thôi mẹ." Nguyên Vy ở trong những trường hợp này thường có chút cứng rắn, dường như cảm xúc không giao động đến cô nhiều cho lắm.
"Mẹ..."
Đan Hà nghẹn lại, không biết phải nói gì hơn để thuyết phục Nguyên Vy. Bà im lặng một lát, dường như trong khoảng yên ắng đấy, bà đã phải đấu tranh tâm lý rất nhiều để rồi bà nói:
"Thật ra... Mẹ có lí do khác."
Không nhận được lời hồi đáp, bà nuốt một ngụm nước bọt khàn giọng tiếp tục.
"Phương Thanh... rất có thể là con gái của mẹ. Mẹ xin con, mẹ chỉ muốn... chỉ muốn..."
Bà nghẹn lời, không kiềm được nước mắt mà đã bắt đầu nức nỡ. Còn Nguyên Vy ở đầu dây bên này cũng như vậy, cổ họng nghẹn ứ không biết phải nói lời gì nên chỉ im lặng. Ngoài cửa sổ, đoàn xe chạy trên đường cao tốc dưới ánh đèn vàng lấp lánh hết thảy. Bên trong cửa sổ, một mảng tối tăm bao trùm cả bầu không khí, yên tĩnh đến mức âm thanh hít thở vang vọng.
Nguyên Vy cúp điện thoại, lần cuối cùng cô tìm tên của chị trong điện thoại của mình là để sao chép số, gửi cho mẹ cuối cùng là xóa sạch dấu vết của nó.
Cre: Lily.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com