Chap 33: kí ức đâu đó quanh đây, trong một cuộc đời mới?
*tiếng xe cộ xung quanh*
Có một người đang lủi thủi đi về một mình trong đêm, đang đi chập chệch trước một cty lớn nhưng người đó lại đuối sức mà ngã xuống bên cạnh cty đó.
Sáng hôm sau
*lạch cạch lạch cạch* tiếng bước chân trong đôi ruốc cao.
Người đang đi đó thấy bên lùm cây có ai đó đang nằm, người đó tò mò đi lại và thấy.
" a này cháu...cháu sao cháu lại nằm đây vậy này mau thức dậy đi " lung lây vai
" ưm ưm " từ từ mở mắt ra
" cháu có sao không, mau ngồi dậy uống nước đi " đưa chai nước ra
Người đó cầm lấy chai nước và uống nhưng không quên lời cảm ơn.
" con cảm ơn cô " đứng dậy
" a mà con tên gì ấy có thể nói cho cô biết không? " từ khi thấy khuôn mặt ấy, trong tim lại có chút hồi hợp và đau đớn, nhưng cô lại không biết đó là gì, có vẻ ông trời đã để lại một chút kí ức của kiếp trước để kiếp này gặp nhau.
" con tên...Vương Mạc Di ạ " bên đây cũng không khác gì người kia, tim cứ hồi hợp và cũng đau đớn nhường nào nhưng lại không biết phải làm sao
" cô tên Dương Tuyết Nhã " cô nói xong cô nghĩ thầm Di cái tên cứ nghe quen quen đâu đó nhưng trước giờ chưa gặp lần nào
(Gt: Lưu Thanh Di -> Vương Mạc Di 15t ở một mình từ lúc bame tai nạn máy bay năm 13t, trong nhà có 4 chị em bọn họ chỉ là con nuôi giống như Di, bọn họ lớn hơn Di 9 tuổi bọn họ cứ tranh giành tài sản của bame để lại, bọn họ ngày cứ qua ngày tranh giành khối tài sản ấy mà không quan tâm đến đứa em út Di, qua 1 năm bọn họ đã quyết định chia tài sản theo cách riêng của họ, họ tranh giành nhưng Di lại im lặng và không làm gì hết và từ đó Di bị các anh chị mình đuổi đi mà chỉ cho vài ba triệu)
(Nguyễn Ngọc Trân -> Dương Tuyết Nhã 32 tuổi là một chủ tịch của một cty tạp chí lớn thứ 2 trong nước, khi học xong lớp 12 cô có nguyện vọng làm doanh nhân cô được hỗ trợ từ người thân gia đình và bạn bè và cô đã thành công tới giờ, dáng vóc vẫn như ngày nào vẫn đẹp vẫn cao, khi qua cuộc đời mới cô đã không còn hứng thú với đàn ông nữa dù một chút chỉ là không, cô cứ sống như vậy cho tới khi tìm được nửa cuộc đời còn lại, đến giờ vẫn ế ẩm)
Tuyết Nhã:" a con nhà ở đâu cô đưa con về nha "
Mạc Di:" con về ên được ạ, con cảm ơn chai nước " đứng lên bước đi trong bộ dạng tơi tả, tuy Di không có nhà để về và nói vậy để người khác không hỏi nhiều
Mạc Di đi bước được hai bước rồi rung rẩy ngã khuỵu xuống
Tuyết Nhã:" Di có sao ko, nhìn con mệt lắm rồi nói nhà cô đưa về cho " đỡ Di đứng lên
Mạc Di:" con...con không có nhà, con bị bọn họ đuổi đi "
Tuyết Nhã khi nghe vậy móc trong túi một chiếc điện thôi gọi cho ai đó.
Tuyết Nhã:" alo cậu chạy xe đậu trước cty chở tôi về nhà "
" vâng thưa chủ tịch "
Trôi qua 30'
*cạch*
Tuyết Nhã:" nào con vào đi "
Mạc Di:" con..."
Tuyết Nhã:" không sao đừng ngại nhà của cô đấy vào nhanh đi đứng ở ngoài không tiện lắm đâu "
Mạc Di:" con cảm ơn " bước vào căn biệt thự rộng lớn, căn biệt thự này còn rộng hơn căn nhà to lớn của bame mình nữa aaa *nghĩ thầm*
Tuyết Nhã:" vào phòng ngồi chờ cô nhé cô pha nước cho con "
Mạc Di:" vâng..." bước vào có chút hơi ngỡ ngàng
15' sau
Tuyết Nhã:" xin lỗi đã để con ch..." Nhìn thấy Mạc Di nằm ngủ trên ghế sofa
Tuyết Nhã:' sao lại nằm đây chứ nếu buồn ngủ có thể nói cô mà...' bế Di về phòng ngủ của mình, thân hình Di nhìn hơi cao, Di đã nhịn ăn được 15 ngày chỉ uống nước vì thế nhìn vào gầy gò ốm yếu và mới bế nhẹ nhàng được
Di được đặt xuống giường, trợt nghe tiếng nhỏ mắt mở mơ mơ màng màng nhìn Tuyết Nhã đang đắp chăn cho mình và đi ra.
Di nhìn thân hình Tuyết Nhã và thấy hình bóng hiện lên trên người cô ấy có nét quen thuộc, hình bóng từ từ hiện rõ lên và Di muốn hét lên.
Di:" mẹ...mẹ " bừng tỉnh ngồi dậy
Di:' hồi nãy...là mơ sao, chắc...mình nghĩ nhiều quá rồi, mình sẽ đi khỏi nơi này tránh làm phiền cô ấy mới được ' nghĩ thầm
Di bước đi và xém bị lạc vì căn biệt thự quá rộng, Di ngửi thấy mùi đồ ăn ngon và đi theo, tới căn bếp Tuyết Nhã đang đứng dưới bếp nấu ăn, Di đứng thẩn thờ nhìn cô và hình bóng ấy từ từ hiện ra.
Di:" Ngọc...Trân " miệng lẩm bẩm
Tuyết Nhã:" này này con có sao không sao đứng đây vậy vào bàn ngồi ăn đi chắc con đói rồi nhỉ " khi nghe từ Ngọc Trân, từ ấy làm cho cô có một chút quen thuộc tim thì cứ đau nhói mà không biết phải làm gì
Di ăn ăn và ăn, ăn lấy ăn để thức ăn thật sự đã có thể làm Di bị say mê vì quá đói.
Tuyết Nhã:" nào ăn từ từ thôi, không có ai dành ăn đâu " cô cười mỉm
Di"...*ực*"
Ăn xong Tuyết Nhã dẫn Di vào phòng đồ để thay đồ.
Di:" con không cần cô quan tâm đâu ạ, con sẽ đi ngay đây cô đừng lo cho con nữa, con cảm ơn cô cho con đồ ăn ạ..."
Tuyết Nhã:" cô chỉ là cô...chỉ là cô có chút cái gì đó quen thuộc với con như hai mẹ con dù cô không có chồng...và khi nhìn con như vậy con tim cô như đau nhói lại...cô cô xin lỗi "
Di:" con...con cũng có cảm gi..ác đó như cô nhưng có lẽ đó chỉ là trực giác mà thôi " bước đi nhưng bị cô nắm lại
Tuyết Nhã:" nếu được con muốn làm con nuôi của cô không..."
Di:"..." ngỡ ngàng nhìn Tuyết Nhã
Tuyết Nhã:" mẹ hứa sẽ yêu thương con thật nhiều... "
Di:" ... con đồng ý, cảm ơn mẹ cảm ơn mẹ nhiều lắm " ôm Tuyết Nhã thật chật rồi khóc to
Lúc này Trong tâm trí Di hiện ra hình ảnh của Ngọc Trân, Di liền bối rối nhìn lên Tuyết Nhã
Tuyết Nhã:" con không cần cảm ơn đâu, không đâu... "
Di:" mẹ...mẹ có ph..ải là mẹ kh..ô..."
Tuyết Nhã:" hửm? " khựng lại một chút cô nhìn vào khuôn mặt Di vài giây trong tâm trí cô hiện ra hình ảnh Thanh Di quen thuộc từ từ hiện ra, cô nhớ lại một chút của kiếp trước, cô vui mừng có một chút buồn lòng vì không thể gặp Di sớm hơn.
Di:" mẹ...Ngọc Tr..ân "
Tuyết Nhã:" Di...con Thanh D..i, con vẫn khoẻ mạnh chứ lâu r..ồi mẹ mới th..ấy con " cô khóc oà lên và chật lấy Di.
Từ ngày gặp gỡ đó hai người họ sống bên nhau vui vẻ hạnh phúc và kể lại cuộc sống vừa qua cho nhau có chút vui vẻ và cũng có chút buồn bã, Di được nhập học vào lớp 9 vì năm nay Di 15t Tuyết Nhã đã làm giấy học giả cho Di và cứ thế mọi việc đã ổn định.
...
Sau một năm học, Di được qua cấp 3 để học tiếp vì Di có trí óc thông minh từ nhỏ, Di rất hiểu biết và nhanh nhẹn nên vào lớp 9 bất ngờ khi có gì làm khó được Di hết.
----------------------------------------------
Trời ơi, thật sự là mình viết tới đây cái tự nhiên cái não cứ muốn viết bộ truyện này thêm á :') mà có lẽ mình nên cho thêm vài chap của cuộc đời mới này và end luôn nhưng mà tim mình cứ buồn buồn vì phải end bộ này =< mình cũng muốn viết tiếp ấy chứ nhưng mà toàn những cái mình viết trong đây hết rồi, hiện tại cái não mình chưa có ý tưởng mới huhu, thật sự luôn ấy muốn viết tiếp mà không có ý tưởng:') aaaaa, nếu có ý tưởng mới trong tương lai của cuộc đời mới này mình sẽ viết nếu không thì mình sẽ giữ mấy chap sau y nguyên.
Cảm ơn các bạn đọc truyện của mình tự viết nhé<3 cảm ơn nhiềuuu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com