Chương 7.
"Tôi hiểu rồi." Hạ Dương đáp lại trước khi ngắt máy. Cô day trán, có vẻ nhìn thấy sự mệt mỏi của cô. An Nhiên rời khỏi xích đu, nàng phủi một cánh hoa giấy khỏi vai cô, khuôn mặt thoáng chút băn khoăn xen lẫn quan tâm, nàng cười hỏi.
"Chị gặp rắc rối về chuyện gì sao?"
Hạ Dương ngần ngại, cô đã phân vân về việc có nên nói ra sự thật cho An Nhiên hay không. Một phần trong cô muốn giữ lại, phần khác lại thôi thúc cô chia sẻ với người đối diện vì cô cũng biết nàng sẽ luôn giúp được mình. Để rồi khi ánh nhìn của cô chạm vào đôi mắt An Nhiên, ánh mắt trong trẻo và dịu dàng ấy thì như một phản xạ tự nhiên, khóe môi cô thốt ra những lời mà chính cô cũng không kịp suy nghĩ kỹ.
"Camera hành trình... không có thẻ nhớ." Hạ Dương nói, giọng điệu nửa bực dọc, nửa bất lực. "Thế nên... không thể truy xuất được gì."
An Nhiên khẽ nhíu mày, ánh mắt nàng rơi vào khoảng không, rồi gật gù, nghĩ ngợi một chút trước khi cất lời:
"Vậy chị định bắt đầu từ những người có mặt trong xe hôm ấy à?"
Hạ Dương gật đầu, một phần khác cô muốn xem thử camera hành trình có bắt được chiếc xe đã tông vào cô không, nhưng có vẻ điều đó hơi bất khả thi. Nên Hạ Dương muốn xem thử có gì bất thường trong xe lúc đấy không, để có thể lần lại được manh mối. Thật vô vọng, cảm giác bất lực đó cứ len lỏi trong cô. Không muốn phơi bày sự thất vọng này ra bên ngoài, Hạ Dương giữ vẻ mặt điềm tĩnh, tuy nhiên, người đối diện có vẻ đã nhìn thấu được điều đó.
"Chị đang dùng phép thử." An Nhiên cười nói. Nàng đặt con vẹt nhỏ lên xích đu, chầm chậm nói. "Chị biết đấy, thỉnh thoảng khi đàm phán với một vài vị khách khó nhằn, em thường giả vờ mình có những gì mình không. Rồi bổ sung sau khi đã ký được hợp đồng."
"Họ không kiểm tra à?" Hạ Dương nhướn mày, đôi mắt ánh lên chút tò mò, như thể cô chưa từng hình dung về mặt này của An Nhiên.
An Nhiên cong mi mắt, dáng vẻ nửa tự cao kia thoáng làm Hạ Dương nghĩ đến yêu tinh Puck trong vở kịch giấc mộng đêm hè.
"Họ không đâu, có khi họ còn chẳng biết thứ mình muốn là gì nữa." Nàng nói, rồi đột nhiên nhớ ra gì đó. "Vài ngày nữa em có vài bữa tiệc phải đi. Có thể sẽ không ở cạnh chị để có thể giúp chị xử lý việc này."
Dừng một chút, nàng nói thêm.
"Nhưng nếu cần, chị có thể gọi cho em bất cứ lúc nào. Em sẽ đến ngay."
Hạ Dương nghĩ ngợi, cô không biết phải phản ứng thế nào trước sự chủ động của nàng. Liệu cô của trước đây sẽ phản ứng lại như thế nào. Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô, nhưng Hạ Dương cũng chỉ đáp lại.
"Tôi tự lo được."
An Nhiên mỉm cười.
"Vâng, em biết."
"Nhưng em muốn chị hiểu rằng em sẽ luôn ở đây."
"..."
"Giám đốc, có một số lỗi kỹ thuật cần chị xem lại." Tiếng gọi của trưởng phòng thiết kế kéo An Nhiên ra khỏi cuộc trò chuyện với Hạ Dương, nàng quay sang cô, khẽ nói "em xin phép" rồi lập tức đi theo người kia. Chỉ còn lại một mình Hạ Dương
Hạ Dương ngồi xuống xích đu, nhìn đám thú cưng của An Nhiên đang loay hoay nhìn mình. Trong phút chốc, cô có cảm giác như mình đang gặp gia đình nhỏ của nàng, một gia đình nhỏ chẳng có cô.
"Thế là vợ tao hay ngồi thẫn thờ ở đây với chúng mày lắm à?"
Con vẹt nhỏ nhảy lên vai cô, nghiêng đầu, kêu to.
"An Nhiên, không khóc, An Nhiên, không khóc, hôn hôn."
Hạ Dương "..."
"Này nhé!" Cô đột nhiên lớn tiếng, sau đó túm lấy nó. Nhưng rồi chợt nhớ ra đây là thú cưng của An Nhiên, Hạ Dương vội vàng buông tay, đặt nó xuống.
"Nói lại nhé, mày có thể dỗ cô ấy, nhưng không được hôn cổ, rõ chưa?"
Con vẹt nhỏ vội vàng nhảy tót lên lưng của một con chó khác, luôn miệng kêu.
"Người xấu! Người xấu!"
"Vợ An Nhiên! Người xấu!"
Đám chó mèo bị tiếng kêu của con vẹt nhỏ làm cho hoảng, chạy khắp vườn. Hạ Dương bỗng nhiên có cảm giác muốn vứt hết tụi nó ra bên ngoài.
Có thể cô là người xấu thật.
Ở một góc khuất mắt Hạ Dương, An Nhiên nhìn xuống vườn từ cửa kính văn phòng, khóe môi khẽ nhếch lên. Nhưng rồi khi quay lại, đối diện với những cấp dưới đang chờ đợi sự giúp đỡ từ mình, nàng hắng giọng.
"Đừng lo lắng về tiến độ thi công, một số giấy tờ pháp lý vẫn chưa được hoàn tất trong thời gian này. Tôi sẽ bảo chị Thúy Vi không cần xử lý nó quá sớm, tạo thêm một chút điều kiện cho mọi người." Dừng một chút, nàng nhấn mạnh. "Thời gian tối đa là một tháng, tôi sẽ không cho thêm thời gian. Phần còn lại sẽ trừ vào lương thưởng của mọi người."
"Rõ giám đốc!" Thu Minh nói to. Trưởng phòng tài chính bên cạnh như bỏ được gánh nặng, lập tức rối rít cảm ơn. Sau khi tất cả nhân viên rời khỏi phòng, Thế Hùng mới cất tiếng.
"Cô ta vẫn chưa biết à?"
Cô ta ở đây là Hạ Dương. An Nhiên đảo mắt.
"Chị ấy biết sớm không có lợi cho em, anh biết mà."
Anh chàng thư ký nheo mắt, ậm ừ.
"Sự kiên nhẫn của em thật đáng khâm phục."
Nàng nhếch khóe môi, đáy mắt như sáng lên.
"Em sẽ xem đây là một lời khen, Thế Hùng ạ."
Ba ngày sau, ở hồ bơi tại biệt thự của Hạ Dương.
Nguyên Anh lặn xuống, sau đó đập tay và rẽ nước, cô co gối, đẩy hông lên cao, rồi lặp lại vài lần cho đến khi đến được bờ bên kia, dĩ nhiên là trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Vũ Dũng là người đầu tiên vươn tay, muốn đỡ cô rời khỏi hồ bơi. Nguyên Anh kiêu kỳ nắm lấy tay gã.
"Nhìn người nổi tiếng bơi mà học tập nhé." Cô lớn tiếng nói.
Hạ Dương ngồi từ xa, khẽ cười phì. Cô đặt ly nước ép xuống bàn, cất giọng trêu chọc.
"Để phóng viên bắt được thì mày chết chắc."
Nguyên Anh vuốt tóc, lè lưỡi.
"Ai mà vào được biệt thự của chị chứ?"
Anh Tuấn rót rượu cho Hạ Dương rồi cẩn thận đặt vào bàn tay cô. Anh ta nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm đến mức khó hiểu: "Hôm nay vợ Dương không ở nhà à?"
Hạ Dương nhướn mày, nhìn thẳng vào mắt Anh Tuấn, khẽ nhếch môi như một lời cảnh cáo. "Nếu định nối lại tình xưa, thì đối tượng phải là tôi chứ không phải vợ tôi đâu nhé."
Anh Tuấn thoáng đỏ mặt, vội vã xua tay, lời nói nghẹn lại giữa chừng. Hạ Dương quay đi,không cho gã cơ hội đáp lại. Rồi cô bình thản tuyên bố với tất cả mọi người có mặt: "Thực ra hôm nay gọi mọi người đến là vì tôi đã khôi phục được camera hành trình. Có lẽ chúng ta có thể nhớ ra gì đó nếu cùng xem lại.
Thiên Thành gật gù.
"Cũng được, lúc đó mình say xe nên ngủ li bì, lại mơ màng, biết đâu xem lại camera có thể nhớ được gì đó."
Hoàng Mai mím môi, cô ta nhấp một ngụm rượu, không bình luận thêm gì. Trong khi đó, Vũ Dũng chen vào với vẻ tò mò, ánh mắt dò xét: "Có vẻ như Dương nhất quyết phải tìm ra ai tông xe mình."
Ánh mắt Hạ Dương thoáng lạnh đi, cô liếc qua gã, gã lập tức im bặt, không dám nói thêm gì.
"Các bạn cứ tự nhiên, đừng ngại," Cô nhẹ nhàng nói, giọng điệu mời gọi nhưng cũng như một mệnh lệnh ngầm. "Tôi vừa nhập thêm lô rượu mạnh, ai muốn uống thì cứ xuống hầm mà lấy."
Đúng lúc này, An Nhiên vừa trở về sau một bữa tiệc với khách hàng, nàng mặc một bộ váy dạ hội màu đen với thiết kế trễ vai và cổ áo chữ V khoét sâu, khoe ra xương quai xanh cùng phần ngực hút mắt. Ngoài ra phần thân váy còn có một đường xẻ tà rất cao, để lộ đôi chân dài, tạo cảm giác đối ngược với phần thân trên ôm sát.
Trong phút chốc, cả sáu người ở hồ bơi đều vô thức dõi mắt theo nàng.
Nhìn thấy Hạ Dương và những người bạn. An Nhiên thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng tiến đến.
"Vợ em không báo mọi người ghé đến, em không kịp chuẩn bị gì." Nàng nói. Hạ Dương không có biểu cảm gì, cô chỉ lặng im lắc ly rượu trên tay.
"Nếu mọi người muốn dùng rượu mạnh thì ít nhất hãy ngủ lại đêm nay ạ, em sẽ nhờ quản gia chuẩn bị phòng cho khách."
Nguyên Anh vui vẻ tát nước bên dưới hồ bơi, cô reo lên.
"Nhờ em dâu nhé!"
Cảm giác khó chịu dâng lên trong Hạ Dương khi nhìn thấy An Nhiên giữa nhóm bạn, trông như thể nàng là người quan trọng nhất ở đây. Có lẽ là vì sự chủ động của An Nhiên, hoặc có lẽ vì ánh mắt của những người xung quanh. Hạ Dương không chịu nổi. Cô ném áo khoác về phía nàng, như một cách để che giấu cảm giác xáo trộn trong lòng. Hạ Dương mím môi, giọng gắt gỏng.
"Xong việc rồi thì đi đi, đừng ở đây làm tôi chướng mắt."
"Kìa, sao lại nói chuyện nặng lời thế." Vũ Dũng vỗ vai cô.
An Nhiên rũ mi mắt, cô cầm lấy áo khoác của Hạ Dương.
"Vâng, vậy em xin phép."
Bữa tiệc của cả nhóm sáu người kéo đến tận nửa đêm, khi tất cả đã mệt lả. Hạ Dương mới bảo giúp việc đưa họ về phòng, cả camera hành trình ở phòng khách đã chuẩn bị trình chiếu cũng chưa kịp xem.
2 giờ 17 phút sáng.
Đêm khuya, trong bóng tối tĩnh lặng, một cánh cửa từ từ mở ra. Bóng dáng ai đó xuất hiện, rón rén bước vào phòng khách. Lặng lẽ tiến đến chiếc hộp đen trên bàn, cầm lên, đôi môi người nọ nhếch lên một nụ cười thỏa mãn. Rồi không chút chần chừ, người đó lặng lẽ bước đến hồ bơi, đôi tay buông thả chiếc hộp xuống làn nước.
An Nhiên mỉm cười, nàng nhìn chiếc hộp chứa chứng cứ chìm dần trong hồ bơi.
Rồi vỗ tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com