25.
tiếng quạt máy chậm rì rì chăm chỉ quay đều đặn, wonwoo xếp chân ngồi trên giường, vừa nhìn góc chăn đã rách một mảng, vừa ngẩng đầu thăm dò phản ứng của mingyu.
"cũng vì lần đó mà về sau anh không thể cầm dao khắc được nữa."
có một thuật ngữ nói về biến chứng sau khi gãy đầu dưới xương quay gọi là cal lệch, có thể hình dung một cách dễ hiểu chính là wonwoo không thể vận động cổ tay nhiều như trước, càng không thể dùng lực mạnh để khắc các chi tiết nhỏ trên những loại gỗ cứng.
"lúc té xuống anh chỉ biết ôm bụng mình, không may cổ tay bị vặn ngược vào trong rồi tiếp đất."
"anh nghĩ mình thật vô dụng, chỉ có mỗi em cũng không giữ được, bây giờ đứa nhỏ trong bụng mình lại càng không."
giọng wonwoo run rẩy nhưng anh không khóc, có lẽ nước mắt dành cho phần đau khổ này đã sớm cạn từ lâu. chỉ cần nghĩ đến khoảng thời gian nằm trong bệnh viện không khác gì một người đã chết, đã có lúc anh mong sao đây chỉ là một cơn ác mộng chưa thể tỉnh dậy mà thôi. nhưng cái đau như xé toạc cơ thể muốn nhấn mạnh với wonwoo rằng, đây chính là hiện thực tàn khốc của cuộc đời anh, để lại một vết sẹo mà cả những tháng ngày về sau không khi nào anh quên được nó.
"lúc ấy muốn trách ai cũng không được, rõ ràng đều do ông trời cố ý trêu đùa chúng ta."
wonwoo ngẩng đầu dậy, nhoẻn miệng cười một cái, giống như đến cuối cùng đã có thể trút bỏ được cái gánh nặng đeo trên mình đằng đẵng mấy năm ròng. anh khẽ chạm vào phần bụng đã trống rỗng từ lâu, chóp mũi hơi cay nhìn về phía cậu.
"em yên tâm, anh vẫn luôn dỗ dành hạt mè nhỏ đừng trách bọn mình, dù khi ấy em không có mặt nhưng chẳng lúc nào là anh không nhắc về em."
mingyu cảm thấy như những đau đớn người trước mặt đã trải qua lần này ập hết lên người mình, trả giá hết cho những tội lỗi mà cậu vô tình phạm phải. cậu không biết phải diễn tả từng cơn nóng hổi nơi lồng ngực như thế nào, chỉ biết nó không khác gì gieo người vào biển lửa.
đối lập với một wonwoo bình thản chính là một mingyu lăn tăn từng cơn sóng trong lòng.
nhìn thấy nét mặt lo lắng của người nọ, wonwoo lại cười một nụ cười to hơn, người cần được an ủi là anh nhưng bản thân lại muốn vỗ về người khác.
"khoảng thời gian đó thật sự không ổn chút nào, nhưng hiện tại anh đã ổn, vô cùng ổn vì em đã trở về."
anh ấy đôi mắt mingyu dần đỏ theo những con chữ mình thốt ra, đến cuối cùng cậu cũng không ngăn được giọt nước mắt mặn chát chảy dọc gương mặt mình.
mingyu quay mặt sang nơi khác hít thở một cách khó khăn, đôi môi mấp máy cứ mở ra rồi khép lại như có cái gì nghèn nghẹn nơi cổ họng không thể nói thành lời.
có lòng bàn tay lạnh lẽo chạm lên gương mặt mingyu, khẽ gạt đi những vệt nước của nỗi buồn không thể tả. nơi nào ngón tay wonwoo lướt qua cũng như lửa đốt, bàn tay đã run đến bần bật mà vẫn cố lau nước mắt cho mingyu.
cậu cầm lấy bàn tay anh đưa lên môi mình, hít hà mùi đào thoang thoảng từ những đầu ngón tay.
"em xin lỗi, wonwoo, em có lỗi với anh."
nước mắt mingyu rơi ướt cả tay anh, nhưng có lẽ thứ trở nên mềm nhũn là trái tim wonwoo mới phải.
cậu kéo wonwoo vào lòng, gục lên vai anh rồi khóc, chưa bao giờ mingyu trở nên yếu đuối như thế này trước mặt anh.
"em cứ nghĩ mình đã chẳng còn tình cảm gì với anh kể từ ngày sang pháp, nhưng có lẽ em đánh giá cao bản thân mình quá rồi."
"em vẫn luôn yêu anh, chưa bao giờ ngừng yêu anh."
wonwoo giờ phút này cũng không ngăn được bản thân mình trở nên mít ướt như người nọ, xoa xoa tấm lưng rộng lớn của mingyu rồi cả hai gục đầu vào vai đối phương. những giọt nước mắt này không đại diện cho mất mát đau thương gì nữa, nó chính là sự vui mừng, và là sự giải thoát của mỗi con người.
"đều đã qua cả rồi, từ giờ hãy hạnh phúc cùng nhau được không em ?"
vậy thì cuối cùng những ngày tháng mù mịt cũng qua đi, nhường chỗ cho nắng mai đem về những đoá hoa nở rộ.
thì ra mưa lớn hay nhỏ cũng không phải là vấn đề, cái quan trọng ở đây là liệu ta có đủ nhẫn nại để chờ cơn mưa tạnh rồi ngắm cầu vồng hay không. và may mắn là cầu vồng nguyện ý ở lại, để khi cơn mưa đi rồi bầu trời không trơ trọi một màu trong veo.
có lẽ đối với hai người bọn họ mà nói, dù là năm năm hay mười lăm năm, miễn là còn yêu và còn mong mỏi, chẳng khi nào là quá muộn để trở về với nhau.
cả quá trình dọn nhà sau đó hầu như một tay mingyu lo liệu, cậu không để wonwoo động tay vào bất cứ thứ gì, việc duy nhất anh có thể làm chính là theo sau lưng mingyu và chỉ tay cho cậu biết món này món nọ cất làm sao. nhờ vào sự tính toán của wonwoo mà bọn họ đã thu xếp đâu vào đấy khi dịch vụ vận chuyển đến, chứ không khéo đang ôm nhau kể chuyện thì có người bước vào.
chuyển vào nhà mới cũng không có gì khó khăn vì vốn đồ đạc của wonwoo không nhiều, chỉ tốn sức ở chỗ hôm nay bên cửa hàng nội thất giao đồ sang nên phải loay hoay một hồi hướng dẫn vị trí lắp đặt cho nhân viên. mọi người quần quật đến trưa thì nghỉ tay một chốc, mingyu tranh thủ khoảng thời gian này đặt cơm bên ngoài giao đến tận cửa chứ cũng chẳng còn hơi sức nào mà chờ người làm bên nhà đem cơm sang.
vì để kịp hoàn thiện mọi thứ trong một ngày nên nhân viên bên cửa hàng cũng không kì kèo quá lâu, dùng cơm xong thì lại bắt tay vào việc. đến khi ngoài đường đã lên đèn và bầu trời chuyển tối, căn nhà mới cũng vừa vặn hoàn thiện dáng hình.
mingyu nằm dài trên chiếc ghế sô pha mình đặc biệt dành nửa ngày để lựa chọn, nếu không có máy điều hoà có lẽ cả người đã nhớp nháp mồ hôi. chợt có cái gì lành lạnh áp vào gò má mình, vừa quay mặt sang đã thấy wonwoo ngồi bệt dưới sàn đưa nước cho cậu.
mingyu cầm lấy lon nước nhưng không ngồi dậy ngay, cậu thật sự mệt đến rệu người. bởi vì bản thân muốn mọi thứ trong căn nhà này của wonwoo phải thật sự chu toàn, nên vài chỗ nhân viên bên cửa hàng làm không đúng ý là đích thân cậu ra tay, kết cục bây giờ muốn nhích người cũng không nổi.
"mệt lắm à ?"
wonwoo gác mặt lên đệm ghế, chớp chớp mắt hỏi mingyu. anh được người này đối đãi không khác gì một vị vua, cả ngày hôm nay ngoại trừ chỉ chỉ trỏ trỏ ra wonwoo chả tốn tí sức lực nào cả.
"cực kì mệt luôn."
mingyu gác tay lên trán, giọng nói bắt đầu trở nên mè nheo như trẻ con đòi kẹo.
anh bất giác mà nhìn gương mặt người nọ đến ngẩn ngơ, đầu ngón tay lả lướt dọc theo từng đường nét trên gương mặt tuấn tú.
"để anh khui nước cho em."
wonwoo lấy lại lon nước từ tay mingyu nhưng rồi lại trượt tay làm nó lăn mấy vòng trên đất, anh nhổm người dậy chụp lấy lon nước, không nghĩ gì liền mở ra làm nước ngọt bắn tứ tung trên người.
mingyu nghe tiếng động thì choàng mở mắt, nhìn thấy bộ dạng của wonwoo không biết nói gì hơn ngoài bật cười trêu chọc.
"là muốn em uống nước hay anh uống đây ?"
anh dụi dụi mắt kính đã bẩn, thì thào vài câu nói bản thân không cẩn thận xíu thôi mà đã bày bừa ra thế này. khi wonwoo còn chưa kịp đeo lại kính, mingyu đã kéo mặt anh lại rồi bất ngờ hôn lên.
một nụ hôn không báo trước như lau dọn bãi chiến trường còn vương lại trên đôi môi của anh.
"thật ra anh mời nước em thế này cũng được."
cậu hài lòng cười đến lộ cả răng nanh, sau đó đem wonwoo còn đang ngơ ngác trên sàn đứng dậy, bảo anh đi thay bộ đồ khác còn mình thì dọn dẹp đống hỗn độn này. wonwoo nghi hoặc nhìn bóng lưng tràn đầy sức sống của mingyu, đem ra so sánh với dáng vẻ uể oải vừa rồi như hai con người hoàn toàn khác nhau vậy.
cả hai sau đó cũng không ai nhắc về chuyện đã nói của ngày hôm nay, giống như một khi đã biết rồi thì tự giác chôn sâu vào lòng cho đến hết đời.
mingyu đề nghị bữa tối mua thêm bia vì lý do đã lâu rồi cậu không uống chúng, chỉ sợ để lâu quá sẽ quên mùi vị của nó ra làm sao.
"em không định lái xe về nhà à ?"
cậu bỏ vài lon bia vào trong xe đẩy, bỏ ngoài tai câu hỏi của wonwoo như muốn chọn thêm một chai rượu đắt tiền.
"mua bia thôi được rồi."
wonwoo chặn tay cậu, lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa.
"bọn mình ăn tân gia mà, phải có rượu nữa chứ anh."
anh phải cạn lời với bữa tiệc tân gia bánh gạo cay mà mingyu vừa gọi từ ứng dụng giao hàng về. lần này wonwoo kiên quyết từ chối, chỉ cho phép cậu mua bốn lon bia, nhưng đến khi tính tiền thì lại phát hiện đâu ra sáu lon nữa.
"uống bia rồi không thể lái xe đâu."
wonwoo bấm thang máy trở lại nhà, nhìn mingyu từ trên xuống dưới âm thầm đánh giá.
"thì em cũng đâu có định lái xe về đâu."
cậu tít mắt trả lời, xem câu nói của mình giống như lời đùa vu vơ nào đấy.
"em tính ngủ lại nhà anh ?"
"sao giọng anh bất ngờ thế, chả nhẽ em phụ anh cả một ngày rồi mà không được ngủ lại à ?"
nếu biết trước có kết quả như thế này, wonwoo có chết cũng không nhờ mingyu sang phụ anh dọn nhà.
à mà khoan, hình như ngay từ đầu anh đâu có ý định đó, là mingyu chủ động muốn sang giúp anh cơ mà ?
mingyu túi lớn túi nhỏ vừa đi vừa huýt sáo, còn vui hơn nhặt được vàng.
cả hai không dùng bữa trên bàn ăn mà ngồi bệt dưới sàn nơi cái bàn nhỏ trong phòng khách, có lẽ ngồi như thế này thoải mái hơn, và khoảng cách giữa hai ánh nhìn cũng không quá xa khi ngồi đối diện.
mingyu mở nắp hai phần bánh gạo nghi ngút khói, còn có một phần cơm cuộn và một đĩa mì cay trộn với thịt bò. tiếng khui nắp lon bia lúc nào nghe cũng cảm thấy sảng khoái, cậu chủ động nâng lon bia lên trước, hướng về phía wonwoo rồi dõng dạc cất lời.
"mong rằng từ giờ trở đi đây sẽ là nơi có thể vỗ về anh khi mệt mỏi, và chỉ có những điều tốt đẹp mới được hiện diện tại nơi này."
"chúc mừng tân gia mèo nhỏ của em."
wonwoo không để cậu phải chờ lâu, anh cũng khui lon bia rồi cụng với lon bia của mingyu một cái, cười đến vui vẻ.
"cảm ơn giám đốc kim đã dành hẳn một ngày quý báu để phụ anh thu xếp nơi này."
"chỗ này luôn chào đón em, tên cún đáng ghét."
mingyu rất hài lòng với viễn cảnh hiện tại, cậu có wonwoo, có được nụ cười của anh, và có được trái tim của người này.
đến cuối cùng thì cả hai đều có thể nhẹ lòng bước chân ra khỏi căn phòng mang tên quá khứ, để từng nhịp chậm rãi mà vững vàng hướng đến giao lộ của tương lai.
cũng chưa biết chắc rằng mai này đây liệu có điều gì bất ngờ xảy đến một lần nữa khiến hai con người này rơi vào mịt mù của những hoài nghi, nhưng lần này sẽ khác, họ nguyện ý vì nhau mà nắm chặt tay không rời.
bữa tối tuy đơn giản nhưng lại ấm lòng, cồn vào người rồi thì cũng không giấu được những điều ngập ngừng không muốn nói ra. mingyu uống một hồi lại bắt đầu gật gù như gà mổ thóc, chống cằm nhìn wonwoo vẫn còn đang thích thú với món mì cay.
"em no rồi à, hay say rồi ? vào trong ngủ nhé ?"
anh không còn cách nào ngoại trừ để mingyu ngủ lại đây một hôm, cậu vất vả cả một ngày giờ cộng thêm không còn tỉnh táo mà bắt ép người về thì có chút nhẫn tâm.
"em không no, cũng không say, càng không muốn ngủ."
giọng cậu y chang mấy tên bợm nhậu đã quắc cần câu nhưng vẫn cho rằng mình có thể uống thêm mấy lít rượu nữa.
wonwoo gác đũa lên đĩa, học theo mingyu mà chóng cằm, cười cười hỏi cậu.
"vậy giờ em làm sao ?"
mingyu nheo mắt một hồi như muốn nhìn rõ người trước mặt, nhưng mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo nên cậu càng phải rướn người lại gần hơn.
đến khi hơi thở của cả hai gần như hoà làm một, cậu dùng cái giọng khàn khàn trả lời wonwoo.
"em thấy yêu anh."
tối đó mingyu thật sự như một chú cún con vừa được đem về nhà mới, cứ rút sát vào người wonwoo mà ôm anh ngủ. cậu có say cũng rất lý trí, nhất quyết phải tắm rửa sạch sẽ thơm tho mới chịu lên giường nằm.
thoạt đầu wonwoo nghĩ tối nay mình sẽ không tài nào yên giấc vì tên cún to xác cứ rù rì mãi bên tai, nhưng cuối cùng mingyu vẫn bị cơn buồn ngủ đánh gục khi đã nói yêu wonwoo đến lần thứ mười tám rồi.
hôm nay anh không cần phải đếm cừu để chìm vào giấc ngủ, wonwoo chuyển sang đếm số lần mingyu nói yêu anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com