- Phân Rõ Thân Phận.
Trần Kha cực kì phẫn nộ, Đan Ny bị cô gắt gao ôm vào trong lòng, nàng có thể cảm giác được lồng ngực của cô phập phồng mãnh liệt. Trừ bỏ phẫn nộ ra, còn có sợ hãi. Vung tay lên cao như muốn giáng cho đối phương một cái thật đau.
Trần Kha tức giận mà trừng mắt nhìn Phí Thấm Đình "Chết tiệt...Ai cho cô chạm vào cô ấy! Thấm Đình! Cô dám can đảm làm tổn thương cô ấy một, tôi tất nhiên sẽ trả lại gấp trăm lần!"
Người con gái cô nâng niu trên tay còn sợ ngã, cư nhiên lại bị người khác nắm tóc khi dễ, Trần Kha chỉ cảm thấy trong lồng ngực như tích một cỗ lửa giận, đôi mắt đen nhánh gắt gao trừng Phí Thấm Đình, mang theo phẫn nộ.
"Trần Kha! Vì sao mà chị lại muốn cùng nữ nhân này ở bên nhau? Chị cùng cô ta ở bên nhau, chị của em nên làm gì bây giờ?"
Thấm Đình gắt gao xiết chặt hai tay thành đấm, đôi mắt đỏ bừng một mảnh, môi run rẩy, thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào "Trần Kha, chị như thế nào có thể làm vậy chứ..."
Làm sao có thể như vậy? Chị gái mình không phải nói, rất nhanh sẽ cùng Trần Tổng kết hôn sao? Cô như vậy đã rất sùng bái Trần Kha, vẫn luôn cho rằng Trần Kha sẽ trở thành lão công của chị gái cô, cô đều nói với các bạn học, tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị là chị dâu của cô...
Làm sao có thể như vậy? Phí Thấm Đình gắt gao mà cắn răng, đôi mắt mở to đến sắp rơi nước mắt, rồi lại liều mạng chịu đựng nói tiếp "Trần Kha, chị không cần chị của em nữa sao?"
Trần Kha sắc mặt khó coi đến cực điểm, giọng nói nặng nề, lạnh băng phát ra rồi vang lên: "Tôi trước nay không cùng chị của cô ở bên nhau, cô ấy chỉ là trợ lí của tôi mà thôi. Nếu các người đối với quan hệ của tôi cùng Phí Thấm Nguyên có gì hiểu lầm, chờ Thấm Nguyên tỉnh lại, tự mình đi hỏi cô ấy đi." Trần Kha nói xong, đem hoá đơn viện phí ném đến tay Phí Thấm Đình.
"Tiền tôi đã thanh toán rồi, xin phép đi trước." Trần Kha ôm Trịnh Đan Ny bước nhanh đi ra ngoài. Trần Kha đi rất nhanh, giống như có thể mau chóng mà phát tiết nội tâm nôn nóng cùng cảm xúc phẫn nộ. Đan Ny đi cùng cũng không nói gì, chỉ là cố bước theo cô. Trần Kha bước đi thật nhanh, nàng cơ hồ muốn chạy theo mới có thể đuổi kip.
Thời điểm từ bệnh viện bước ra, Trần Kha đột nhiên dừng lại, Đan Ny chạy sau không kịp phanh lại, bất ngờ đâm vào lưng của cô. Nàng che lại cái mũi, còn không kịp kêu đau một tiếng, cả người đã bị Trần Kha chặt chẽ mà ôm ở trong lòng.
Bờ vai Trần Kha run rẩy không ngừng, cảm xúc hiển nhiên còn có chút không kìm được. Nhưng cũng chỉ là ôm nàng, không nói cái gì.
Đan Ny trầm mặc trong chốc lát, vòng tay ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng mà nói: "Em không có việc gì, chị đừng lo lắng."
Qua một hồi lâu, Trần Kha mới nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, ôn nhu vuốt ve tóc Đan Ny, một chút lại một chút mà hỏi "Đau không?"
Trịnh Đan Ny ngẩng đầu nhìn cô, cái miệng nhỏ ủy khuất đáp lời "Đau gần chết, cảm giác như cả da đầu đều bị kéo xuống"
Trần Kha gắt gao mà cau mày, càng khẩn trương mà ôm chặt lấy nàng. Đau lòng, đau lòng muốn chết.
Trịnh Đan Ny nói xong, rồi lại cười khanh khách lên "Trần Kha, em còn không biết chị thế mà biết nói tục."
Trần Kha không nói chuyện, ngón tay thon dài ôn nhu mà xoa đầu Đan Ny, nhẹ giọng hỏi: "Tốt hơn chưa? Có còn đau hay không?"
"Khá hơn nhiều rồi." Đan Ny dựa vào vai cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Trần Kha, bấy lâu nay chưa từng có cảm giác an tâm như bây giờ "Trần Kha, em rất vui."
Trần Kha cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dò hỏi. Đan Ny cong môi cười lại nói "Chị lo lắng cho em như vậy khiến em rất vui."
Trần Kha nhìn nàng trong chốc lát, trong mắt có tia sáng loé lên, qua một lúc lâu, mới nhẹ nhàng sờ soạng khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của nàng: "Đồ ngốc"
Không phải là ngốc sao, cô không lo lắng cho nàng thì nên lo lắng cho ai đây?
__________________
Phí Thấm Nguyên phẫu thuật rất thuận lợi, tuy bị xe đụng phải, nhưng cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nằm đếm nửa đêm liền tỉnh lại.
Nàng hơi hơi trợn tròn mắt, mơ mơ màng màng mà kêu "Đình Đình..."
Phí Thấm Đình ngồi cạnh giường bệnh, nghe Phí Thấm Nguyên gọi tên mình, sắc mặt trầm xuống.
"Nước..."
Mẹ của Phí Thấm Nguyên vội vàng rót nước, đỡ Phí Thấm Nguyên nửa ngồi dậy.
Thấm Nguyên uống xong một cốc nước, lúc sau ý thức mới dần dần tỉnh táo lại. "Làm sao mọi người đều tới đây vậy?" Thấm Nguyên nhìn bố mẹ cùng em gái đứng quanh ở trước giường bệnh của mình.
Bố Thấm Nguyên nói: "Là Trần Tổng thông báo cho nhà mình biết mà tới đây."
Phí Thấm Nguyên giật mình, ngay sau đó hỏi: "Chị ấy đâu? Chị ấy đã tới sao?"
"Có tới! Đã đi rồi!" Thấm Đình lớn tiếng nói, không chút nào che dấu phẫn nộ trên mặt.
Thấm Nguyên chau mày "Cái gì mà tới lại đi rồi?"
Thấm Đình nhìn chị mình một cái, hỏi: "Chị, chị cùng Trần Tổng đến tột cùng là quan hệ gì? Không phải chị nói rất nhanh sẽ cùng Trần Tổng kết hôn sao? Kia...cô ta vì cái gì mà cùng nữ nhân khác ở bên nhau? Cô ta nói nữ nhân kia là vợ mình! Chị! Trần Tổng đã kết hôn! Nhưng không phải cùng chị? Nói cho em nghe tại sao? Hai người rốt cuộc là...chuyện như thế nào?"
Thấm Đình rất kích động. Cô đến bây giờ vẫn như cũ không thể chấp nhận nổi chị dâu ưu tú của cô lại cùng nữ nhân khác kết hôn. Không biết rằng cô có bao nhiêu sùng bái Trần Kha, luôn nghĩ rằng Trần Kha có thể làm chị dâu của cô. Cô nói xong, đôi mắt cũng đỏ lên.
"Đúng vậy, Nguyên Nguyên, con cùng Trần Tổng đến tột cùng là quan hệ như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Con không phải nói rằng đó là người yêu con sao? Nguyên Nguyên, có phải hay không nữ nhân kia cướp bạn gái của con~?" Thấm Đình vừa dứt lời, mẹ Phí Thấm Nguyên cũng nhịn không được hỏi một chút.
Phí Thấm Nguyên thanh âm gắt gao mà nắm chặt chăn, sau một lúc lâu cũng không trả lời. Trong đầu nàng đều là cảnh Trần Kha cùng Trịnh Đan Ny ân ái bên nhau, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Mà người trong nhà nhìn xem cái bộ dáng này của nàng ta thì không một ai nói lời nào, xem ra có mười phần mang hình tượng của người bị hại.
Thấm Đình tuổi trẻ bồng bột, hung hăng mà đá một cái vào chân giường bệnh "Em đã biết! Em biết rằng nữ nhân kia đã đem Trần Tổng đoạt đi rồi! Quả là con ả tiện nhân không biết xấu hổ!"
Mẹ Phí Thấm Nguyên lau nước mắt, có chút tiếc nuối lại có chút oán trách mà nói: "Trước kia mẹ có nhắc nhở qua con, người giống như Trần Kha như vậy có không ít nữ nhân vây quanh, nhưng nhìn xem, con như thế nào...Như thế nào liền không cẩn thận để mất như vậy chứ! Hiện tại làm sao bây giờ đây..."
Phí Gia là một gia đình nghèo, mấy năm nay Phí Thấm Nguyên đi theo Trần Kha gây dựng sự nghiệp, Trần Kha chưa bao giờ bạc đãi nàng, cho nàng rất nhiều rất nhiều tiền, trong nhà rốt cuộc mới khá lên hẳn. Nàng mua cho bố mẹ mình một căn biệt thự xa hoa, thuê bảo mẫu hầu hạ, đưa em gái đến nhập học tại trường quý tộc.
Nàng còn không có thiếu tiền, tiền lương một năm của nàng có khả năng người thường cả đời không kiếm được bằng. Nàng nói với người nhà là mình cùng Trần Kha hẹn hò, rất nhanh liền sẽ kết hôn. Bố mẹ đều khen nàng có tiền đồ, có bản lĩnh kiếm tiền lại còn câu được con rùa vàng.
Bọn họ nghe chuyện nàng cùng Trần Kha hẹn hò, so với việc nàng kiếm nhiều tiền mang về nhà còn cao hứng hơn. Thật là như vậy, trong mắt người nhà, so với số tiền hữu hạn kia, Trần Kha rõ ràng có giá trị vô hạn.
Mà hiện giờ lại đột nhiên biết Trần Kha đã cưới nữ nhân khác, người con dâu mà Phí Gia vẫn luôn coi trọng kia, tự nhiên chịu không nổi cam lòng chấp nhận.
Mẹ Phí Thấm Nguyên nổi giận đùng đùng mà mắng chửi "Con gái ngày nay thật là ngày càng không biết xấu hổ! Vì bám theo kẻ có tiền, liền không có đạo đức! Nguyên Nguyên, con yên tâm! Bố con nhất định sẽ nghĩ cách làm cho nữ nhân không biết xấu hổ kia thân bại danh liệt! Dám làm tiểu tam liền phải thừa nhận hậu quả!"
"Đủ rồi!" Phí Thấm Nguyên đầu óc lộn xộn, ngắt lời mẹ mình.
Bố mẹ Phí Thấm Nguyên đều có chút sợ con gái mình, nghe vậy, lập tức thu lời nói trở lại trong bụng.
Thấm Nguyên ôm đầu, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, mệt mỏi mà nói: "Chuyện này mọi người đừng động vào, tự con sẽ xử lý."
"Chị! Chị xử lý như thế nào đây? Bạn gái chị đã bị người khác đoạt mất đi rồi! Nếu là chị, em liền lập tức đi đoạt trở lại!" Thấm Đình phẫn nộ như cũ, gắt gao mà nắm chặt nắm tay.
Phí Thấm Nguyên nhìn em mình một cái, không nói chuyện.
Cướp về? Nàng còn chưa được đến gần cô, làm sao mà cướp về được? "Mọi người đều đi ra ngoài đi, con đau đầu, muốn nghỉ ngơi."
Thấm Đình há mồm, còn định nói cái gì đó, mẹ Thấm Nguyên vội vàng nắm lấy tay cô ta "Đi thôi đi thôi, để cho chị con nghỉ ngơi cho tốt."
Thấm Đình bị bố mẹ kéo đi không tình nguyện mà rời khỏi phòng bệnh.
________________
Trịnh Đan Ny lần nữa nhìn thấy Phí Thấm Nguyên là nửa tháng sau.
Chiều hôm đó, nàng đang ở một quán cà phê chờ Thẩm Mộng Dao đến.
Ghế đối diện bị kéo ra, người ngồi xuống lại là Phí Thấm Nguyên. Trịnh Đan Ny hơi hơi hạ mi xuống, lạnh như băng mà nói: "Nơi này đã có người ngồi rồi."
"Cô không cần đuổi tôi đi gấp, tôi tới nói mấy câu rồi rời đi ngay."
"Ngại quá, nghe cô nói chuyện tôi sẽ đau đầu, mời cô rời đi cho..."
"Tôi đã cùng Trần Kha lên giường!" Phí Thấm Nguyên căn bản mặc kệ Trịnh Đan Ny có nguyện ý nghe nàng nói hay không, trực tiếp mở miệng nói.
Một câu này, lực sát thương thật sự quá mạnh, nói thực ra, Trịnh Đan Ny chính xác bị ngây ra. Nàng ngồi ở chỗ đó, hàm răng gắt gao cắn chặt lại, phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Phí Thấm Nguyên. Nàng muốn nói cái gì đó, đúng lúc lồng ngực có một cỗ khí tràn ra, mạnh mẽ đến mức nàng không có cách nào nói lên lời.
Phí Thấm Nguyên cười cười "Cô có khả năng không tin, nhưng sự thật chính là sự thật, chuyện cũng đã xảy ra rồi. Một năm trước, tôi đi theo chị ấy đến Mỹ công tác, chị ấy uống rượu say, đã cùng tôi lên giường."
Trịnh Đan Ny trừng mắt nhìn nữ nhân đối diện một hồi lâu, rốt cuộc lạnh lùng mà cười một tiếng.
"Phí Thấm Nguyên, miệng cô ở trên người cô, cô nói như thế nào cũng được, nhưng tin hay không là chuyện của tôi, tôi nói rồi, tôi so với trong tưởng tượng của cô còn tin tưởng chị ấy nhiều hơn. Cô không cần ở bên tôi lãng phí thời gian, vô dụng thôi."
"Bức ảnh kia là sự thật."
"Là thật thì thế nào? Chị ấy ngủ rồi, hoặc là uống say, cô nằm ở bên người chị ấy tự chụp một bức hình, nó thật là điều bình thường."
"Trịnh Đan Ny, cô như thế nào lại ngu ngốc như vậy?"
Phí Thấm Nguyên nhìn Trịnh Đan Ny, trên mặt mang theo ý cười trào phúng: "Cô vì cái gì muốn tự mình lừa mình dối mình như vậy? Tôi theo chị ấy đã nhiều năm, sớm chiều ở chung, chị ấy chỉ lại là một người bình thường, cô thật sự cho rằng chúng tôi trong sạch, chưa có chuyện gì sao?"
Phí Thấm Nguyên dừng hai giây, nhìn chằm chằm Đan Ny, kiên định từng câu từng chữ mà nói: "Trên đùi chị ấy có một vết bớt đỏ..." (Cái này không biết tự thêm thôi😂)
Trịnh Đan Ny đột nhiên nắm chặt cái ly trong lòng bàn tay, càng khẩn trương cắn răng.
Phí Thấm Nguyên đắc ý mà cười "Nơi riêng tư như vậy, không cùng lên giường là sẽ không nhìn thấy? Đan Ny, cô còn muốn lừa mình dối người sao?"
Trịnh Đan Ny không biết nên hình dung tâm tình mình giờ phút này như thế nào. Trong lòng lộn xộn, không tìm ra một tia manh mối. Ngực phập phồng kịch liệt, nàng không biết là do phẫn nộ hay là vì cái khác.
Phí Thấm Nguyên nói xong, nhìn Trịnh Đan Ny hơi hơi mỉm cười, xách theo túi chuẩn bị rời đi.
Đan Ny nói: "Như thế thì sao? Chị ấy thật sự cùng cô lên giường thì thế nào? Một người suốt ngày đều có nữ nhân kề cạnh câu dẫn như cô xảy ra vấn đề cũng là chuyện bình thường, cô không tự nguyện thì làm sao chị ấy đưa đẩy, hơn nữa chị ấy không phải cùng tôi yêu đương rồi ngoại tình, càng không phải là đi bao nữ nhân khác, là đường đường chính chính lấy tôi về, cô cho rằng tôi thật sự để ý Trần Kha trước đây đã từng làm gì hay không sao?"
*************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com