Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Sick (R18)

Suguru bị ốm. Cậu bị ốm nặng, những ba mươi chín độ lận. Một cơn mưa hè dữ dội, tưởng chừng không là gì so với sức trẻ của một thiếu niên mười tám hàng ngày đều tập luyện đều dặn, nhưng có lẽ dù có trẻ khỏe đến đâu, cậu vẫn bị mắc cảm như thường.

"Người ta nói chỉ có mấy đứa ngốc mới không mắc ốm đó." Satoru ngồi bên giường, hiếm khi nào thấy hắn cẩn thận và từ tốn như vậy, hắn múc từng muỗng cháo, thổi nhè nhẹ rồi đưa đến bên miệng Suguru. "Vậy nên bị ốm nghĩa là Suguru không phải đứa ngốc."

Câu chuyện của Satoru thật vô nghĩa. Còn Suguru thì mệt đến độ chữ được chữ không. Suguru chẳng còn sức để đáp lại. Đầu cậu cứ như một cái chuông bị rung liên hồi, trước mắt cứ lắc lư lắc lư khiến cậu không thể tập trung nổi. Cả người mất hết sức lực, ban nãy Suguru đòi Satoru để cậu tự ăn, nhưng suýt chút nữa thì làm đổ cả bát cháo lên giường.

Satoru nhìn một Suguru gà dù và vụng về hơn thường ngày rất nhiều. Dù không muốn phải thừa nhận trong một tình huống như thế này nhưng trong lòng hắn ngứa ngáy đến điên rồi. Suguru mệt, cả mặt đỏ ửng, tóc thì buông xõa. Hai đôi mắt hơi dại đi nhưng vẫn cố tìm và nhìn về phía hắn, Suguru chẳng biết, bản thân mình trông đáng yêu đến thế nào với gương mặt ngây ngô ấy. Mỗi lần Satoru đút cho cậu một muỗng cháo, đôi môi mỏng của cậu lại run run hé mở, có lúc thì đưa tay bám lấy cổ tay Satoru, giống như đã dẫn đôi tay Satoru đút cho mình ăn vậy. Vì mệt nên lưỡi cũng tê cứng, thi thoảng do không nuốt kịp mà cháo trào ra khóe miệng. Mỗi lúc như vậy, Suguru lại chậm chạp thè ra đầu lưỡi đỏ ửng ra, liếm liếm môi mình đến bóng loáng.

Satoru thật sự nghĩ, hắn muốn đè cậu ra. Đè nghiến xuống.

"Nếu thế thì... ngược lại... không phải Chatoru mới là... đồ ngốc sao?" Suguru đáp, chữ này dính vào chữ kia. Vì lưỡi tê nên phát âm cũng trở thành kỳ cục. Sau đó cậu cười nhẹ. Cái điệu cười lúc bị ốm kia, đáng yêu như mũi tên thần cupid, đâm phập vào tim Satoru. Satoru hậm hực, lồng ngực căng ra, hắn không nhịn được nữa.

Hắn đặt bát cháo gần cạn xuống bàn, liếc qua nhìn cậu một cái thật tức tối, đổi lại chỉ là gương mặt hây hây, trông có phần ngu ngơ của Suguru. Não cậu không kịp hiểu nổi tại sao Satoru lại lườm mình. Ngay sau đó, Satoru áp sát lại. Một tay tì xuống giường, một tay đặt trọn lên bụng dưới Suguru, nhộn nhạo sờ soạng một chút.

"Suguru, là tại cậu hết." Satoru là chúa làm nũng và đổ tội.

"Chatoru, cái... A!" Suguru chưa kịp phản ứng đã bị giữ chặt lại. Tay Satoru ôm lấy đầu cậu, lưỡi thè dài ra rồi trượt thẳng vào khoang miệng ấm nóng. Trong miệng Suguru hãy còn vị đăng đắng của thuốc. Bình thường, Satoru có thói quen mút môi Suguru đến sưng tấy trước một nụ hôn sâu, nhưng hôm nay, hắn cứ xông xáo vào trong, lưỡi dài như một con cún, bắt lấy cái lưỡi tê cứng của Suguru mà chọc ghẹo. Hắn hôn sâu, cứ nút lưỡi Suguru mãi, khuôn miệng hắn bao trọn đôi môi mỏng của bạn thân, giống như muốn ăn thịt Suguru vậy.

Suguru bị ốm, đầu óc vốn chậm chạp lại càng trở nên đình trệ hơn. Hai tay cậu run rẩy đặt trước ngực hắn, miệng gắng sức lên tiếng bảo Satoru dừng lại, nhưng kết quả chỉ có những tiếng ưm a vô nghĩa, cùng tiếng mút nước vang lên khắp phòng.

Đến khi Satoru dừng lại, không biết từ khi nào hắn đã đè cậu ngã ra giường. Nụ hôn vừa rồi phải dài đến mấy phút, làm cho Suguru thở không nổi. Đã trúng cảm lại còn bị làm cho hụt hơi. Vậy nên khi Satoru rời ra, Suguru chỉ biết nương theo bản năng, cố sức hô hấp, không còn nghĩ đến mắng mỏ gì kẻ đầu xỏ nọ.

Satoru nhìn xuống, cả mặt Suguru đỏ bừng, đuôi mắt vương vài giọt nước đã chuẩn bị trượt dài. Cậu mở mắt nhìn hắn, đôi mắt trách cứ hắn nhưng vì mệt nên thành ra rất đáng thương. Miệng cậu há to ra để thở, để lộ đầu lưỡi vừa rồi suýt thì bị Satoru nuốt mất.

"Chatoru..." Suguru giận dỗi trách móc, nhưng việc cái lưỡi tê khiến cậu nói ngọng không khiến Satoru bình tĩnh hơn chút nào.

"Suguru, làm xong tớ sẽ chăm sóc cho Suguru thật tốt, để Suguru khỏe lại ngay lập tức, lúc đó Suguru muốn đánh tớ đấm tớ ra sao cũng được hết." Satoru dựa gần, vừa gặm vừa thì thầm bên tai người yêu. Hắn hạ hông, đâm thứ đã cứng rắn vào hông Suguru, và cười mỉm khi cảm nhận được thứ của Suguru phản ứng lại.

"Chatoru, tớ mệt..." Suguru nài nỉ. Nhưng như đã nói, việc Suguru nài nỉ đáng thương, rốt cuộc cũng chỉ khiến ngọn lửa trong Satoru bùng cháy.

Hắn không nói gì, tay trườn vào trong áo phông. Dù tay Satoru không lạnh, nhưng rõ ràng vẫn lạnh hơn cơ thể nóng rẫy của Suguru. Suguru rùng mình khi hắn vuốt nhẹ bên sườn cậu, và sượt qua đầu ngực nho nhỏ. Satoru cúi xuống hôn lấy Suguru, hai tay nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người cả hai. Sau đó, hắn di miệng xuống, mút mạnh vài cái trên cổ để tạo ra dấu hôn, cuối cùng dừng lại ở đầu ngực Suguru. Hông hắn trượt lên trượt xuống, để cho cậu nhỏ của cả hắn và người yêu cùng ma sát với nhau. Đồng thời, miệng Satoru cắn lấy đầu ngực màu nâu hồng. Vừa bú vừa liếm như thể mới lên năm vậy.

Suguru cong người, thể lực lúc ốm yếu ớt trở nên mẫn cảm hơn. Dù đại não hơi trì trệ nhưng cơ thể lại rất thành thật, phản ứng rất nhanh rất chính xác. Satoru vo ve đầu ngực đến tròn xoe bóng loáng, lúc nhả ra thì chúng đã cương cứng hồng hào vừa xinh. Hắn sờ tay xuống phía dưới cậu. Nhẹ nhàng vuốt ve cậu bé của Suguru vài cái rồi ngay lập tức di chuyển tiếp.

Satoru vội. Satoru muốn nhanh chóng đi vào.

Vì sợ gel bôi trơn lạnh, Satoru đã đổ một chúng vào lòng bàn tay, để độ ấm cơ thể điều hòa nhiệt độ của gel, rồi mới từ từ đút ngón tay vào. Vừa mới đút được hai đốt, Satoru đã thấy thằng nhóc nhà mình nảy số rồi. Chắc là do bị cảm, bên trong Suguru ấm nóng đến lạ. Cảm giác như được chui vào một chiếc bàn sưởi giữa mùa đông lạnh giá vậy.

"Chết tiệt, Suguru, hôm nay đụ cậu đúng là không sai mà."

Satoru nóng lòng. Cúi xuống hôn lấy Suguru nhưng không quên nhanh chóng khuấy động bên trong. Ngón tay của Satoru dài, lại còn hơi chai do hàng ngày luyện võ. Chúng càn quét, khuếch trương lỗ nhỏ của Suguru đến mức khiến cậu bắt đầu nức nở.

"Chatoru... chậm chậm... lại..." Suguru nhỏ tiếng rên rỉ, vì mệt nên khi bị đâm chọt quyết liệt như vậy, Suguru giống như một cái máy tính đời cũ, không thể kiểm soát nổi lượng xúc cảm ồ ạt từ phía dưới truyền lên. Satoru biết cậu sướng ở đâu, hắn biết xoay ngón tay như thế nào, cong khớp tay ra sao sẽ khiến Suguru run rẩy cả người. Hắn thuộc lòng cách làm lỗ nhỏ sung sướng còn nhanh hơn cả cách hắn học được triển khai lãnh địa.

Dù phải làm cẩn thận, nhưng Satoru cũng nứng đến phát nổ rồi. Hắn chùm chăn lên kín hai người vì sợ Suguru lạnh, nắm lấy tay người yêu hôn lên đó một cái thật kêu, sau đó cẩn thận đặt quy đầu ngay trước cửa động, từ từ đẩy phần thân vừa dài vừa mập đi vào.

"Chatoru aaa...aaa to quá..." Suguru đáng thương phàn nàn. Satoru nhìn xuống gương mặt đỏ rực của người yêu, vì bị bắt nạt mà nước mắt cũng bắt đầu đầm đìa. Cậu ngước lên nhìn hắn khi tầm nhìn bị mờ nhòa, mông lung hết sức. Rất hiếm khi Suguru lộ ra vẻ mặt trẻ con như thế, Satoru vừa thấy thương lại vừa muốn ức hiếp. Hắn cúi xuống hôn sâu cậu, mút lấy cái lưỡi mềm mại ấm nóng. Hông Satoru thúc nhẹ, để cả chiều dài chìm sâu vào bên trong Suguru. Bên trong cậu không những mềm mại như nhung, mà lại giống như thương nhớ mà hút chặt cái của Satoru vào.

Sướng! Satoru lúc này chỉ nghĩ được một từ như thế. Không ngờ lúc bị ốm làm tình lại sướng như vậy, chẳng những thế, Suguru lại hết sức dễ thương, vì mệt nên không thể kiểm soát, cứ thế phát ra những tiếng rên rỉ, cào nhẹ trái tim của kẻ mạnh nhất.

Satoru thúc hông, dần dần đẩy nhanh nhịp độ. Hắn thúc một cú Suguru liền a một tiếng. Lúc bị ốm cơ thể mệt mỏi nên có lẽ cảm thấy muốn có điểm tựa, vì vậy mà Suguru ôm siết lấy Satoru không buông, làm cho tai Satoru hạ thấp xuống gần miệng cậu, nghe không sót một tiếng thở dâm đãng từ người dưới thân.

Bên trong càng lúc càng mềm, co rút khiến cho Satoru nghiện. Hông hắn cử động càng lúc càng linh hoạt, đưa đẩy đến độ khắp căn phòng nghe vang tiếp da thịt kết hợp.

Rốt cuộc, không biết qua bao nhiêu cái đẩy hông, qua bao nhiêu tiếng rên rỉ, Satoru cũng bắn ra tinh dịch đặc quánh. Hắn nhìn Suguru không biết đã ngất đi từ khi nào nhưng vẫn bám lấy mình cho bằng được, yêu thương không hết hôn lên trán cậu một cái, lau qua loa cơ thể cho cả hai, mặc kệ có thể bị lây bệnh, Satoru ôm lấy Suguru vào lòng, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ. 

-end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com