Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15

Chương 15 – Kẹp chặt, hành hạ điểm nhạy cảm

Sau đêm bị cắm khóa bóng trong cơ thể, Hạ Vãn như một món đồ chơi mềm mại và bất lực, run rẩy từng nhịp thở. Nhưng Tô Kỳ còn lâu mới buông tha.

Sáng hôm sau, cô tháo khóa, lau sơ qua cơ thể dơ bẩn của Hạ Vãn, rồi lôi cô đến phòng huấn luyện riêng biệt.

Ở đó, tất cả thiết bị đều chờ sẵn.

Giữa căn phòng lạnh ngắt, Tô Kỳ đẩy Hạ Vãn quỳ gối lên bệ gỗ, mở rộng hai chân bằng dây xích, trói cố định vào hai móc sắt dưới sàn nhà. Cô ta dùng tay thô bạo tách môi mềm mỏng manh kia ra, để lộ rõ ràng điểm nhạy cảm đỏ au đang co giật khẽ vì sợ hãi và kích thích.

Hạ Vãn run lẩy bẩy, nhưng không dám rút lui.

Tô Kỳ lạnh lùng lấy ra một chiếc kẹp chuyên dụng bằng thép, kẹp thẳng vào âm đế nhỏ nhắn đang trơ trọi trước mắt mình. Kẹp mạnh đến mức máu dồn tức thì, khiến âm đế sưng phồng, đỏ bừng.

Hạ Vãn bật khóc, toàn thân co rúm.

Nhưng Tô Kỳ chưa xong.

Cô móc thêm một sợi dây kim loại nhỏ, nối với đầu kẹp, rồi treo xuống dưới một quả tạ nhỏ.

Áp lực kéo căng, kẹp siết chặt, làm điểm nhạy cảm kia bị kéo xuống từng chút một. Đau đớn lan tỏa khắp vùng bụng dưới, xé toạc cảm giác nhục nhã của Hạ Vãn.

– "Chịu không nổi?"
Tô Kỳ nhếch mép.

Không chờ câu trả lời, cô tiếp tục điều chỉnh kẹp cho chặt hơn, kéo cho sợi dây căng thêm. Trọng lượng quả tạ nhỏ xíu ấy, trong tình trạng nhạy cảm cực độ, như một cực hình khủng khiếp.

Âm đế bị kéo, bóp, sưng to gần như gấp đôi bình thường. Da thịt đỏ thẫm lên vì áp lực máu và đau đớn liên tục không ngừng.

Mỗi lần Hạ Vãn run nhẹ, quả tạ lại lắc lư, kéo mạnh vào âm đế, khiến cô rên rỉ trong câm lặng, không dám gào khóc.

Chưa dừng ở đó, Tô Kỳ lấy một chiếc máy rung nhỏ xíu, đặt trực tiếp lên chiếc kẹp.

Chế độ rung mạnh nhất bật lên.

Toàn bộ âm đế run bần bật, xung điện khoái cảm và đau đớn pha lẫn, lan tràn khắp cơ thể Hạ Vãn, làm cô thét không thành tiếng, nước mắt trào ra như suối.

Nhưng bất kỳ cử động phản kháng nào cũng chỉ làm quả tạ lắc mạnh thêm, kéo mạnh thêm.

Hạ Vãn không còn biết gì, chỉ còn mỗi một cảm giác: âm đế như bị xé toạc, đau đớn thấu xương, nhưng lại ngứa ngáy tê dại, kích thích đến tuyệt vọng.

Tô Kỳ ngồi xuống ghế, thản nhiên nhìn Hạ Vãn bị hành hạ.

– "Đồ chơi hạ đẳng, đến mức này cũng chịu không nổi sao?"

Cô cười khẩy, cầm lấy điều khiển, từ từ tăng cường độ rung, rồi lại từ từ giảm xuống, lặp đi lặp lại như tra tấn.

Hạ Vãn lúc ngất lúc tỉnh, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, chân tay tê liệt.

Tô Kỳ hôn nhẹ lên trán cô:

– "Mới chỉ bắt đầu thôi. Sẽ còn nhiều trò hay hơn đang chờ em."

Trong ánh sáng mờ đục của căn phòng, thân thể nhỏ bé run lên lần nữa, sẵn sàng cho những cực hình mới.
Tiếng máy rung vẫn không ngừng vọng trong căn phòng lạnh lẽo.

Hạ Vãn vừa bị ép chịu cực hạn khoái cảm nơi âm đế, vừa phải chịu đựng cảm giác đau đớn do kẹp kéo liên tục.

Cơ thể cô co giật liên hồi, run lên từng nhịp thở, từng nhịp đập máu dồn nơi vùng kín đau rát.

Nhưng Tô Kỳ chưa hề muốn buông tha.

Cô ta cười lạnh, lấy ra một cây roi điện nhỏ, chuyên dùng cho vùng nhạy cảm.

Tô Kỳ nhẹ nhàng chạm đầu roi vào phần da non mềm dưới âm đế, ngay nơi đang sưng đỏ và rung bần bật.

"Crack!"
Một tia điện nhỏ nhưng đau rát bắn thẳng vào mô mềm.

Hạ Vãn giật nảy lên như cá mắc cạn, miệng bật ra tiếng kêu nghẹn ngào. Cơn sướng tột cùng phút chốc bị cắt ngang bởi cơn đau sắc bén, khiến đầu óc cô nổ tung.

Máy rung vẫn tiếp tục.

Mỗi lần cô lịm đi vì khoái cảm trào dâng, roi điện lại dí vào một điểm mới, xé rách khoái cảm, kéo cô về địa ngục đau đớn.

Âm đế bị hành hạ tới mức đỏ rực, vừa sưng phù, vừa liên tục co giật không tự chủ.

Khoái cảm như sóng, tràn lên ập tới, rồi cơn đau như lưỡi dao lại cắt phăng mọi ảo giác hạnh phúc, khiến cô chìm sâu vào hỗn loạn cảm xúc.

Tô Kỳ thích thú nhìn con mồi tuyệt vọng.

– "Không được tự ý đạt cực khoái."
Giọng cô ta lạnh băng, ra lệnh.

Nhưng Hạ Vãn không kiểm soát được nữa.

Mỗi cơn rung mạnh, mỗi nhịp giật điện như đẩy cô vượt giới hạn. Nước mắt, nước mũi, dịch thể trộn lẫn, chảy ròng ròng xuống bệ gỗ.

Không chịu nổi, cơ thể Hạ Vãn run bắn, hai tay bị trói chặt cố gắng vặn vẹo như van xin.

Ngay khoảnh khắc âm đế cô co thắt dữ dội, chuẩn bị đạt đến đỉnh, Tô Kỳ lạnh lùng nhấn mạnh roi điện một lần nữa vào điểm nhạy cảm nhất.

Cơn đau xé nát khoái cảm.

Hạ Vãn rú lên không thành tiếng, thân thể quằn quại, nước mắt giàn giụa. Đỉnh khoái bị cắt đứt dở dang, nhục nhã và đau đớn.

Đây chính là sự kiểm soát tuyệt đối:
Không được phép sướng nếu không được cho phép.
Không được quyền đầu hàng khoái cảm.
Chỉ có thể chịu đựng, vâng phục, và quằn quại dưới tay chủ nhân.

Tô Kỳ rút roi, vuốt nhẹ má cô, giọng ngọt ngào như rót mật:

– "Đừng vội... Chị sẽ cho em sướng... khi nào chị muốn."

Nói rồi, cô cười khẩy, tiếp tục tăng cường độ máy rung, dí thêm một cú điện nhẹ vào chân âm đế đang sưng đỏ, tiếp tục giày vò.

Hạ Vãn chỉ còn biết khóc lóc, run rẩy, cơ thể như đang bốc cháy trong hoan lạc và địa ngục cùng lúc, từng tế bào bị xé nát trong sự kiểm soát tuyệt đối.

Chỉ còn một sự thật đơn giản:
Thân thể cô, cảm xúc cô, tất cả đều thuộc về Tô Kỳ.

Mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com