Chương 3. Những ngày cuối thu
Có rất nhiều điều mà Kazu chưa biết về thế giới của những Chú thuật sư.
Mặc dù mẹ của Kazu - bà Mitsuki là một Chú thuật sư cấp hai thế nhưng nếu cô không hỏi, bà cũng không chủ động kể cho cô nghe bất cứ điều gì.
Mitsuki sẽ giải đáp một phần thắc mắc của Kazu. Lúc nào cũng vậy, chỉ một phần nhỏ.
[...]
Mặc dù bây giờ chỉ mới là cuối thu nhưng nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống chỉ còn một con số.
Có lẽ mùa đông năm nay sẽ đến sớm hơn so với những năm trước.
Như mọi ngày, Gojo nằm dài trên chiếc bàn học, toàn thân thả lỏng, thong thả ngắm nhìn những chiếc lá cuối cùng rời khỏi cành cây.
Nghe thật vô lí nhưng những lúc đến trường chính là khoảng thời gian mà cậu có thể nghỉ ngơi và thư giản đầu óc.
Vì sao ư?
Vì khi đến trường, Gojo chỉ là một học sinh Sơ Trung bình thường, không phải là chú thuật sư và cũng không cần gánh trên vai bất kì trọng trách gì cả.
Trong lúc đang đắm chìm trong cảm giác thư thái, Gojo vô thức đưa mắt nhìn sang bên cạnh như một thói quen.
Cậu thấy Kazu trông có vẻ bận rộn.
"Đang làm gì đấy?" Gojo nghiêng đầu, tò mò hỏi.
Kazu không đáp.
Gojo giơ tay chọc chọc vào vai cô và liên tục lặp lại câu hỏi vừa rồi.
Ban đầu Kazu tính mặc kệ, nhưng cậu thật sự rất phiền, báo hại cô không thể nào tập trung nổi.
"Không thấy hay sao còn hỏi? Tao đang làm khăn choàng. " Kazu cau mày bực bội.
Sau khi nghe xong câu trả lời, Gojo không nhịn được mà che miệng, cười chọc quê:
"Người như mày mà cũng biết đan len sao?"
Kazu dừng động tác, cô quay ngoắc sang cái tên tóc trắng khó ưa bên cạnh, gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu: "Người như tao là ý gì?"
Gojo lúc này đã ngồi ngay ngắn trở lại, cậu ho khan vài tiếng và rồi bắt đầu huơ tay múa chân để miêu tả lại hành động của Kazu.
"Là người có thể dùng tay không mà xé xác mấy con nguyền hồn ấy. Kiểu siêu bạo lựcccccccccc."
Gojo không có bịa chuyện đâu, vào năm nhất khi cả hai vừa mới trở thành bạn cùng lớp, cậu thật sự đã tận mắt chứng kiến cô bắt một con nguyền hồn trên cây và xé nó ra làm đôi.
Một tiếng chát thật to vang lên, đó chính xác là âm thanh va chạm giữa bàn tay xinh xắn của Kazu với quả đầu bạch kim của cậu trai bên cạnh.
Nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi thì đâu nhằm nhò gì với Gojo Satoru - người đã biến việc trêu chọc cô thành thói quen hằng ngày.
"Thì tao đang cố học cách để trở nên dịu dàng đây, đừng chọc tao nữa!" Kazu hằn học.
Gojo tròn mắt làm bộ ngạc nhiên: "Mày dám mở miệng nói câu này khi vừa ra tay đánh tao xong ư?" Sau đó cậu bèn lắc đầu tặc lưỡi: "Chậc chậc, Kazu của chúng ta quả thật là một cô gái chẳng biết chút gì về dịu dàng hết."
Kazu trao cho cậu cái lườm sắt lẹm: "Mày thì biết chắc?"
Dứt lời, cô quay mặt sang hướng khác, không thèm để ý đến Gojo nữa. Tên đó ngoài gương mặt đẹp trai ra thì từ thái độ, hành động, lời nói đều cực kì, cực kì cà chớn.
Sau màn chọc ghẹo vừa rồi, Gojo nào có chịu dừng lại. Cậu tiếp tục khều khều vai Kazu mà bắt chuyện với cô.
"Nhưng mà tại sao khi không mày lại làm khăn choàng thế? Chẳng phải ra tiệm mua sẽ đỡ mất công hơn sao?" Gojo tò mò hỏi.
"Mặc kệ tao." Kazu đáp trong khi vẫn đang loay hoay với cuộn len và kim đan.
Chợt, động tác đều đặn của cô dừng lại. Kazu choáng váng, ngỡ ngàng, ngơ ngác khi nhận ra một điều...
"Mẹ nó! Thiếu mũi mất rồi!" Cô ôm đầu, giọng điệu vô cùng khổ sở.
Vất vả lắm mới đan được một nửa, ấy thế mà bây giờ lại phải tháo ra và gần như làm lại từ đầu.
Gojo nằm trên bàn, ngước mắt dõi theo bộ dạng buồn bã của Kazu khi cô tháo từng sợi, từng sợi len ra.
"Chiều nay đi mua sắm với tao đi, tao mua cho mày mười chiếc." Cậu chớp chớp mắt, mỉm cười nhìn Kazu.
Cô thở dài: "Cái này phải tự làm mới có ý nghĩa."
"Vậy à."
"Nhưng mà chiều nay tao cũng muốn đi mua sắm một số thứ, mấy giờ vậy?" Kazu hỏi.
Gojo hí hửng xòe năm ngón tay: "Năm giờ."
"Ok."
[...]
Gojo Satoru giàu có ngay trước cả khi được sinh ra.
Đối với cậu, tiền bạc không là gì cả. Nếu muốn, Gojo có thể kiếm tiền một cách vô cùng nhanh chóng.
Thu nhập của một Chú thuật sư được tính theo số lượng nhiệm vụ mà người đó tiếp nhận.
Với Gojo - người sở hữu Lục nhãn và Vô hạn thì việc tiêu diệt nguyền hồn gần như không thể làm khó được cậu. Trong một đêm, Gojo có thể hoàn thành số lượng nhiệm vụ tương đương với mười Chú thuật sư cộng lại.
Đi cùng với khối tài sản khổng lồ là một tính cách vô cùng phóng khoáng. Gojo không có thói quen tiết kiệm và cậu cũng chẳng cần làm thế.
Gojo sẽ mua bất cứ thứ gì mình muốn. Ở tuổi mười lăm, cậu đã trở thành một đại gia đích thực.
[...]
Khi những chiếc áo măng tô dáng dài và những chiếc khăn choàng cổ xuất hiện với tần suất ngày một nhiều hơn trên đường phố, điều đó báo hiệu rằng mùa đông đã sắp sửa đến gần.
Gojo đứng tựa lưng vào bức tường trước ga tàu điện, tay nghịch điện thoại.
Dáng người cao lớn cùng màu tóc bạch kim khiến cậu trở nên thật nổi bật trong đám đông. Thỉnh thoảng sẽ có vài người đến gần và ngõ ý mời cậu trở thành người mẫu cho tạp chí thời trang.
Gojo từ chối, tất nhiên là cậu sẽ từ chối. Nhưng sau đó, Gojo chắc chắn sẽ khoe khoang không dứt với Kazu về việc bản thân đẹp trai và ngầu đến nhường nào.
Năm giờ mười lăm phút, Kazu vẫn chưa xuất hiện.
Gojo khẽ nhíu mày, vốn dĩ cậu định bắt taxi đến nhà của cô và rồi sau đó cả hai sẽ cùng đến trung tâm thương mại. Nhưng Kazu lại từ chối, cô bảo cậu cứ đứng chờ mình ở nhà ga.
Kia rồi, sau hơn ba mươi phút để Gojo đứng chờ, Kazu cuối cùng cũng đã đến.
Vừa trông thấy bóng dáng của cô, cậu ngay lập tức cất giọng mè nheo: "Sao mày lâu thế, làm tao đứng chờ dàiiiiiiiiiiiii cả cổ."
"Xin lỗi, trên đường có chút chuyện nên tao đến trễ." Cô gãi gãi đầu, bối rối nói lời xin lỗi.
"Bắt đền mày đấy, tay tao lạnh cóng hết rồi đây này!" Gojo bĩu môi than vãn.
Trông cậu lúc này hệt như một con mèo trắng đang giận dỗi vậy đó.
Kazu ngẫm nghĩ giây lát, trong tình huống này, người có lỗi là cô vì đã để cậu đứng chờ.
Bây giờ Kazu nên làm gì để chuộc lỗi đây nhỉ? Thôi thì cứ làm theo những gì bản năng mách bảo vậy.
Cô chậm rãi đưa tay nắm lấy tay Gojo, dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình bao bọc lấy đôi tay to lớn của cậu.
"Còn lạnh lắm không?" Kazu nghiêng đầu, dịu dàng hỏi.
Đôi đồng tử xanh thẳm tựa màu trời khẽ lay động.
Thoáng chốc, Gojo Satoru ngây người, cảm giác như có vô vàn con bướm đang bay trong bụng.
Chiếc lá cuối thu đong đưa trong làn gió, cuối cùng chạm nhẹ lên mặt hồ yên ả. Một cái chạm rất khẽ, quá đỗi nhẹ nhàng, thế nhưng nó lại khiến cho mặt hồ bắt đầu lăn tăn gợn sóng.
.
.
#còn_tiếp
Nhớ để lại vote, cmt và ấn theo dõi truyện để nhận được thông báo khi có chương mới nha 🎀
Sao mà tui thích cái sự nhẹ nhàng này quá à 🍂🍂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com