Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7

Kidou và Fudou là những chỉ huy bất khả chiến bại trên sân, nhưng giờ họ lại sử dụng phương pháp chuyền bóng thông thường để né tránh những kẻ tấn công. Khi bị tám người đàn ông vạm vỡ bao vây, may mắn thay, Fudou ngay lập tức nhìn thấy sơ hở, dẫn Kidou lao ra từ phía được phòng thủ kém nhất.

Sau khi hai người lao ra ngoài, bọn họ liều mạng bỏ chạy, tám tên to lớn đuổi theo, chạy đến ba con đường vẫn không chịu buông tha họ. Trên đường phố ban đêm rất ít người, cộng thêm một đám người hung ác cầm dao, gậy đuổi theo, những kẻ ngu ngốc mới can thiệp vào việc riêng của người khác. Nếu không phải Kidou và Fudou là những cầu thủ có thể lực dồi dào thì đã sớm bị đuổi kịp và đánh tơi tả từ lâu.

Vừa định băng qua đường ở đường số 5, một chiếc xe tải đột nhiên dừng lại trước mặt Kidou và Fudou, khi cửa mở, một con dao lớn thò ra từ cửa, Fudou phản ứng nhanh, đem Kidou đẩy sang một bên, nhưng cậu ấy lại không thể tránh được, con dao chém thẳng vào cẳng tay phải của Fudou, máu chảy ra trên tay áo trắng của anh ta, thế nhưng Fudou lại nhịn đau kêu lên: "Bên trái!"

Cả hai không thể tiếp tục đi bộ trên vỉa hè nên phải chạy ra đường, những tên to lớn đó vẫn bám theo không rời. Con đường tiếp theo nối với cầu vượt, nhưng Fudong nhìn thấy chiếc xe tải lao thẳng qua họ, cậu biết có chuyện gì đó không ổn và định đổi hướng, Kidou nắm lấy bàn tay không bị thương của anh và nói: "Tiếp tục!" rồi chạy một mạch về phía trung tâm của cây cầu.

Đúng như dự đoán của Fudou, chiếc xe phanh gấp dừng lại ở bên kia cầu, bảy người xuống xe, vây quanh Kidou và Fudou cùng những người đang đuổi kịp phía sau họ.

"Xì! Kidou, dù có chết cũng đừng liên lụy đến tôi!" Fudou tuy giọng điệu bướng bỉnh nhưng máu lại trào ra từ vết dao trên cẳng tay, khiến sắc mặt cậu tái nhợt và giọng nói run rẩy.

"Lời này tôi nói mới đúng, nhưng tôi cũng chẳng muốn chết." Kidou vẫn đứng che cho Fudou, đặt cậu phía sau lưng anh.

"Không nghĩ tới sao? Chúng ta còn có đường thoát thân sao? Cậu cho rằng chúng ta đang chơi bóng sao? Cho dù là đá bóng, cũng chỉ có hai người chúng ta, thậm chí còn không thể sử dụng Cánh Cụt Hoàng Đế Đệ Nhị!"

Kidou mỉm cười: "Cần Cánh Cụt Hoàng Đế Đệ Nhị để đột phá sao? Đường bóng bị chặn thì chúng ta sẽ làm một đường khác. Cậu có biết dưới cầu là gì không?"

Fudou nhìn lại phía sau mình, cậu liền hiểu tại sao Kidou nhất quyết chạy lên cầu.

Nhìn thấy đám côn đồ từ từ tiến lại gần, sự ăn ý ngầm giữa Kidou và Fudou khiến bọn họ thầm nói trong lòng, đếm: một, hai, ba...

Hai người đồng thời quay người lại, leo lên lan can, dưới sự chứng kiến của mười lăm ông lớn, họ nhảy xuống con mương nhỏ dưới gầm cầu vượt, một tiếng bốp vang lên, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Những người đàn ông to lớn đó nhìn nhau, hình như lúc này trên cầu có người đã chú ý đến điều gì đó, tín hiệu và đèn của cảnh sát giao thông từ xa vọng đến, ngày thường họ đã được huấn luyện bài bản, ngay lập tức lên xe hoặc bỏ chạy, lần lượt giải tán từng người một.

Khoảng cách giữa cầu vượt và kênh sông tương đối ngắn, nước trong kênh chảy chậm, mực nước lại không cao, Kidou sau khi nhảy xuống liền có thể đứng dậy ngay lập tức. Dưới cầu không có ánh sáng, tối đen như mực, Kidou cũng không nhìn thấy bóng người của Fudou đâu, cũng chẳng nghe thấy giọng nói của cậu, liền lo lắng hét lên: "Fudou! Fudou!"

"Cậu kêu cái gì? Tôi chưa có chết!"

Fudou ở ngay phía sau lưng Kidou, nhưng tay anh bị thương và không thể đứng dậy nên chỉ có thể ngồi trong nước. Hai người không nhìn thấy nhau, Kidou đưa tay đỡ hắn đứng dậy trong bóng tối, họ đỡ nhau loạng choạng lùi vào bờ dưới ánh đèn đường.

Vừa lên bờ, Kidou lập tức kiểm tra vết thương của Fudou, dài khoảng 6 tấc, họ vừa rồi lại nhảy khỏi cầu, xung lực khiến vết thương càng sâu, máu không ngừng chảy. Hơn nữa, bọn họ nhảy xuống sông đều ướt sũng, Kidou sợ nước sông bẩn, làm nhiễm trùng vết thương, nhanh chóng cởi áo khoác âu phục choàng lên người Fudou, cẩn thận từng chút một cõng cậu trên lưng: "Chúng ta tới bệnh viện."

(1 tấc tương đương khoảng 3.715 cm, 6 tấc tương đương 22.29 cm)

"Không thể đến bệnh viện được, vết thương của tôi phải giải thích như thế nào?" Nói xong, Fudou không khỏi hắt hơi một tiếng.

"Bệnh nhân có quyền không tiết lộ nguyên nhân vết thương, bác sĩ không thể từ chối điều trị cho bệnh nhân." Kidou bình tĩnh giải thích quyền lợi của bệnh nhân với Fudou, nhưng Fudou nhất quyết không đến bệnh viện: "Tôi vẫn không thể đi , những người tấn công chúng ta vừa rồi biết rằng tôi bị thương. Nếu tôi là họ, tôi chắc chắn sẽ đến bệnh viện gần đó và đợi trước để tập kích chúng ta. Hơn nữa, trận chung kết của Holy Road sắp diễn ra, cậu là huấn luyện viên của Raimon lại còn là đại thiếu gia tập đoàn Kidou, nửa đêm nửa hôm ra đường bị đuổi chém rồi cõng tôi đến bệnh viện, cậu muốn thành nhân vật trên trang bìa của tạp chí giải trí rồi phải không?"

Kidou nghiến răng: "Được rồi, vậy thì đến nhà tôi đi." Không ngờ Fudou lại phản ứng dữ dội: "Sao cậu có thể để cha nuôi của cậu gặp tôi như này?" Kidou lại nói: "Tôi chuyển ra ngoài sống một mình."

Vết thương của Fudou quá lớn, cả hai người bê bết máu, không dám dừng xe nên Kidou cõng Fudou trên lưng chạy về nhà, với tốc độ có thể so sánh với tốc độ chạy nước rút 100 mét của Kazemaru. Không đến mười lăm phút, Kidou đã trở lại căn chung cư, thậm chí không đợi được thang máy, liền một hơi chạy lên tầng năm. Sau khi về nhà, Kidou cẩn thận đặt lưng Fudou nửa nằm xuống ghế sofa rồi đi lấy hộp sơ cứu, ngoại trừ lúc Fudou đau đến nhếch miệng rên rỉ, thời gian còn lại quá trình khử trùng, cậu đều nằm im yếu ớt.

Tuy nhiên, sau khi băng bó, vết thương vẫn tiếp tục chảy máu, còn tiếp tục như này Fudou sẽ mất máu mà chết mất thôi. Kidou suy nghĩ một lúc,vội vàng gọi điện cho Fuyuka, may mắn thay, Fuyuka vừa tan ca, lập tức cầm dụng cụ chạy tới, khử trùng, khâu vết thương và tiêm thuốc tại chỗ. Xử lý xong tất cả đã là khoảng bốn giờ sáng, Kidou vốn định đưa Fuyuka về nhà, nhưng Fuyuka lại từ chối và nói với Kidou: "Bây giờ cậu nên chăm sóc Fudou trước đi, dù sao tôi cũng chỉ có thể xử lý đơn giản, đối phó với cậu ấy một thời gian ngắn. Nếu cậu ấy có bất kỳ khó chịu nào, cậu nên đưa cậu ấy đến bệnh viện thì hơn ".

"Chúng tôi..." Kidou đang định giải thích thì Fuyuka lại lắc đầu: "Tôi ít nhiều cũng biết về chuyện của hai cậu nên không cần giải thích đâu. Nhưng với tư cách là nhân viên y tế, tôi không muốn thấy tình huống này rơi vào người hai cậu. Đúng thật là, chuyện nhỏ không yên tâm, chuyện lớn càng lo hơn. " Fuyuka dường như đang nghĩ đến nhóc quỷ tinh nghịch Amemiya Taiyou.

Giọng điệu của Fuyuka ngày càng nghiêm túc khi cô trở thành y tá, Kidou bị cô giáo huấn xong, luôn miệng nói tiễn cô ra ngoài. Kidou quay trở lại phòng khách, Fudou vậy mà không nghỉ ngơi, cố gắng ấn chiếc điện thoại bị hỏng bằng bàn tay không bị thương của mình. Fudou nói: "Kidou, cho tôi mượn điện thoại."

Kidou lấy ra chiếc điện thoại di động ướt đẫm giống hệt: "Nó ướt hết rồi, cậu còn cần không? Muốn gọi điện thì dùng cái ở nhà."

Fudou khịt mũi coi thường, mặc dù cậu có thể nói cho Kidou về việc cậu điều tra Senguuji Daigo, nhưng sự hợp tác của cậu với Ishido Shuuji nhất định không được tiết lộ, vậy làm sao cậu có thể gọi cho Ishido Shuuji qua điện thoại của Kidou được?

Fudou lại hắt hơi một cái, sau đó đứng dậy: "Tôi đi đây."

"Cậu đi đâu vậy?" Kidou cau mày, như thể không hài lòng, bị thương mà không chịu nghỉ ngơi cho tốt đi.

"Nhà của Kazemaru, trời đã gần sáng rồi, nếu không thấy tôi về, cậu ấy chắc chắn sẽ rất lo lắng."

"Chẳng phải cậu ấy sẽ lo lắng cho cậu hơn khi thấy cậu đang trong tình trạng này sao?"

"Không, tôi phải quay lại." Fudou giọng điệu mạnh mẽ, Kidou sửng sốt, sau đó chợt nhận ra: "Kazemaru cũng là mục tiêu của họ?"

Fudou ngầm thừa nhận, Kidou lo nghĩ: "Kazemaru có biết không?" Fudou nói: "Cậu ấy còn không biết có người đang theo dõi mình, và cậu ấy thậm chí cũng không biết rằng tôi đang điều tra, tất cả đều giấu cậu ấy." Kidou suy đoán: "Kazemaru chắc vẫn an toàn. Bây giờ đã gần năm giờ rồi, thêm 45 phút nữa cũng không vội. Chúng ta đã ngâm mình trong nước sông, nên tranh thủ đi tắm và thay quần áo nhanh lên. Cậu lại bị thương ở tay, nếu bị bệnh và phát sốt thì hậu quả sẽ nghiêm trọng. Sau khi trời sáng tôi sẽ cùng cậu quay về ."

"Không, bọn họ có gan đuổi theo chúng ta trên đường, đương nhiên có gan đối phó Kazemaru." Fudou đã hứa với Ishido Shuuji sẽ đảm bảo an toàn cho Kazemaru, đồng thời yêu cầu một lời hứa từ anh ta.

Kidou nói không lại Fudou nên đành bắt cậu thay quần áo trước khi lên đường. Xe của Kidou vẫn còn ở khách sạn, nơi anh ăn tối ngày hôm qua nên đành phải gọi taxi. Trên xe, Fudou hắt hơi không ngừng, Kidou không để ý đến tài xế, dùng sức ôm lấy cậu, nói: "Ngủ một lát, tới nơi tôi sẽ đánh thức cậu." Bị giày vò cả đêm, Fudou thực sự mệt mỏi không còn sức chống đối hay né tránh Kidou, cậu liền dựa vào anh, ngủ thiếp đi một lúc.

Kidou đưa tay vuốt thẳng mái tóc rối bù của Fudou, lặng lẽ thở dài, nhớ lại lần gần nhất anh ôm cậu, như thể chuyện đó đã xảy ra ở kiếp trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #goukaze