Đại dương ôm mặt trời (mặt trời khóc, đại dương bốc hơi)
"Eeeeee! Ngừi tình iu dấu uiiii" Getou chạy rầm rầm tới cạnh bàn Gojo, vỗ vào lưng cậu một phát thật mạnh nghe cái "Bép!".
"Wtf?" Gojo bày ra cái mặt rõ là khó chịu.
Getou làm mấy hành động dễ thương trông hơi kì cục, còn khuyến mãi thêm một cái hôn môi xa, "Cái thanh chocolate nãy đâu rồi?"
"Thanh nào?" Gojo hỏi ngược lại mà chẳng thèm đoái hoài vào cái người trước mặt đang làm trò con bò.
"Cái thanh mà trông đắt đắt nãy mày ăn xong tao xin cắn một miếng ấy." Getou vừa nói vừa dùng tay miêu tả hình dạng thứ mình cần tìm.
"Vứt rồi." Gojo đáp.
"Hả?!? Vclz, vứt á? Sao lại vứt? Đm mày thừa biết cái thanh đó đắt vãi cả ra mà?!? Vị cũng đúng là đỉnh?! Đm tính ra nãy mày còn khen ngon á thằng chó!"
"Vì dính nước miếng của mày."
Getou không biết nên trưng bộ mặt nào với thằng bạn chí cốt của mình. Cậu vờ lấy tờ đề kiểm tra làm khăn giấy chấm lên má tỏ vẻ tủi thân. Ieiri cũng được đà mà ôm cái đầu cậu vỗ vỗ. Hai người cứ thế mà đóng vai hai cô công chúa nhỏ bị dì ghẻ đối xử tệ bạc.
Gojo đúng là mụ dì ghẻ ưa sạch đáng ghét. Cậu cực kì kị việc ăn uống chung với người khác, kể cả là hai người bạn thân Getou và Ieiri cũng không là ngoại lệ. Nói chung để kể ra mấy cái hành động tinh sạch của Gojo thì có mà ngày mai còn chưa hết. Ieiri cũng từng dụ Gojo đi khám, kỳ lạ thay kết quả nhận được lại hoàn toàn bình thường, không bị bệnh gì. Nhưng mặc kệ mấy cái chuẩn đoán từ người có chuyên môn, Getou và Ieiri vẫn cứ là đi đồn quanh cho cả trường rằng Gojo đích thị là tên bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế cho hả dạ. Đúng là những người bạn đáng đồng tiền bát gạo.
Mà nhắc đến Gojo mới để ý, cả ngày hôm nay cậu cứ gõ ngón tay lên bàn một cách bồn chồn, mắt liên tục liếc về phía cổng trường. Cái bàn học chất đống toàn là chocolate bị cậu phũ phàng gạt qua một bên, chỉ chừa lại đúng một cái duy nhất trên bàn.
Hôm nay là Valentine. Cái chuyện Gojo được hàng tá cô em trao gửi chocolate vào ngày này là chuyện thường ở huyện. Nhưng năm nay có một thứ khác hẳn mọi năm. Chủ nhân của cái thanh chocolate đáng thương nãy giờ bị Gojo nhìn chằm chằm lại chính là Itadori Yuuji, thiên thần nhỏ đã trộm mất trái tim của cậu.
Gojo là một kẻ cuồng đồ ngọt, điều đó ai cũng biết. Nhưng Gojo còn có một chấp niệm lớn hơn cả đồ ngọt, đó chính là pha lê. Mỗi ngày mỗi ngày, vào thời điểm mặt trời lên cao ngang đầu, khi những tia nắng dang tay rộng nhất, Gojo sẽ vô thức mà đưa viên pha lê lên trời, nhìn qua chúng. Ánh mắt của cậu cứ thế mà bị kẹt cùng với cả bầu trời ở trong viên pha lê bé nhỏ. Chẳng biết Gojo đã làm điều này từ khi nào, chỉ biết bây giờ nó đã trở thành một thói quen chẳng thể bỏ.
"Itadori Yuuji", chỉ nghe mỗi cái tên của em thôi cũng là một điều gì đó vô cùng đáng yêu, xuất hiện trong đời Gojo khi cậu tròn đủ mười tám tuổi. Cậu gặp em vào một ngày nắng sớm nồng mùi hoa nở, nụ cười em quá đỗi ngọt ngào làm cậu như con ong mật chết chìm trong đó. Gojo thích cậu em trai có mái tóc màu hồng nhè nhẹ như ly nước ép dâu pha thêm nhiều sữa dịu ngọt mà tối nào cậu cũng phải uống mới có thể ngủ được. Và hơn thế nữa. Em ấy có đôi mắt thanh khiết hơn bất kỳ viên pha lê nào Gojo từng nhìn thấy. Đôi mắt trong vắt như mặt nước của Hồ xanh, trong đến cái mức có thể nhìn thấy mọi vật tận đáy. Ánh mắt của cậu cứ thế mà bị kẹt cùng với cả bầu trời ở trong đôi mắt bé nhỏ của em.
Ding ding dong.
Tiếng chuông ra về kéo Gojo ra khỏi mạch hồi tưởng. Gojo vội vơ mọi thứ trên bàn vào cặp rồi rời khỏi lớp trước cả thầy giáo.
"Tên đó bị gì vậy?" Ieiri đến cạnh Getou hỏi.
"Chắc ăn chocolate nhiều quá nên đau bụng?" Getou nhún vai trả lời.
Còn về phía Gojo, cậu đã xuống một góc cổng trường lúc nào không hay. Tay nắm chặt mẫu giấy nhớ với nội dung khiến con tim cậu bồi hồi.
"Dạ thưa anh! Em thích anh lâu lắm rồi ạ! Em sẽ chờ câu trả lời của anh ở cổng trường sau giờ ra về!"
Tin được hay không? Phải tin! Vì Gojo đã tự nhéo mình hàng trăm cái để chắc chắn đây không phải là mơ, để chắc chắn rằng Itadori Yuuji, cậu trai nhỏ mà cậu thầm thương trộm nhớ đã tỏ tình cậu!
Mười tám tuổi, cái tuổi đẹp nhất trên đời, cái tuổi mà mùa hoa ồ ạt kéo đến nở ngập trong lồng ngực Gojo.
"A..." Yuuji vừa nhìn thấy Gojo là em ngay lập tức cúi đầu chào một cách lễ phép, "em chào anh ạ." Đôi mắt em ngời sáng, em nở một nụ cười như hoa thắm tươi.
"À, ờm, chào nhóc khoai tây." Gojo buồn cười lắm, từ cái ngày mà nhận ra con tim mình bắt đầu biết yêu, ngày nào cậu cũng tìm cớ để được gặp em, rồi bắt đầu bắt bẻ gây sự với cậu em nhỏ. Người gì đâu mà chảnh, không biết tên người ta cũng không chịu hỏi, tự gọi con nhà người ta là củ khoai tây luôn. Tại vì trông em ngốc chết đi được.
"Dạ..." Yuuji gãi gãi đầu, "h-hôm nay anh không về với anh Getou và chị Ieiri ạ?", tay em bịn rịn cái đai cặp như thể muốn kéo đứt nó ra, nhìn em hồi hộp quá đi mất.
"Không..." Yuuji dưới nắng đẹp quá. Đẹp một cách xao xuyến làm cho Gojo dại khờ. Đúng là như nhà triết gia nổi tiếng người Đức – Immanuel Kant đã từng nói "vẻ đẹp không nằm trên gò má hồng của người em thiếu niên nhỏ mà nằm trong đôi mắt của kẻ si tình."
Gojo đã ngừng nói được một lúc. Chẳng ai chịu mở lời để nói câu tiếp theo. Bầu không khí bỗng trở nên ngượng nghịu khó tả.
"Tại..." Yuuji ngước mắt nhìn ra phía sau lưng Gojo mãi, như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó hoặc đơn giản vì em nhát quá, không dám nhìn thẳng vào mắt của Gojo, em chẳng biết làm sao cho phải.
"Anh cũng thích nhóc!" Gojo nhắm nghiền hai mắt lại, hai tay cậu đan chặt vào nhau, như thể sợ bản thân sẽ không kìm được mà nói huỵch toẹt ra hết cảm xúc của mình.
"D-dạ?" Yuuji chớp chớp mắt nhìn Gojo.
"Thế nhé!" Gojo quay mặt đi chỗ khác, "Anh trả lời nhóc rồi đấy! H-hẹn gặp lại sau..." cậu vội nói, chưa kịp nuốt nước bọt đã lập tức quay lưng lấy đà để sử dụng cái chiêu chạy là thượng sách của mình.
Dưới cái nắng tháng 2 dễ chịu với bầu trời và cũng dễ rơi vào tình yêu với đôi lứa, Gojo chạy té khói cùng niềm hân hoan rạo rực trong lòng để lại cậu em nhỏ còn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu hết câu chuyện đang diễn ra.
-----
__
Yuu: (;;;・_・) Huhu cách này có ổn không dị?
Noba: Đù má, không làm cách này thì còn dịp nào cho mày nói?
Yuu: (;ŏ﹏ŏ) Nhưng mà ngại lắm.
Noba: Ngại cái đầu cha mày chứ ngại! Đợi người ta ra trường rồi là khỏi yêu khỏi đương luôn nha con.
Megu: Ra trường vẫn tỏ tình được mà?
Noba: 😡 Kick Megumi ra dùm cái coi.
Yuu: (;ŏ﹏ŏ) Oke oke,vậy tờ giấy ghi gì đây?
Noba: Má, cảm giác như tụi tao tỏ tình thay mày á, rồi có được xài chung người yêu không?
Yuu: ಥ_ಥ
Megu: Em thích anh.
Noba: Hong, chưa đủ chân thành. Phải là, "Em thích anh!!!"
Yuu: Nghe như chửi á.
Noba: 😡😡😡😡 Có ai chửi "Em thích anh" bao giờ không?-_(@(+#@(#))#
Yuu: Huhu oke oke. Thế để "thưa anh" ở đầu được hong?
Noba: Ổng là cha mày hả hay sao mà thưa?
Megu: 👍
Yuu: Cho lịch sự 👉👈
Noba: "Thưa anh! Em thích anh!" Quá chân thành.
Yuu: Ủa rồi sao nữa?
Megu: ?
Yuu: Rồi sao tao biết ảnh thích tao hay không?
Noba: Thì ngày nào mà chả gặp ổng, ổng thích mày thì ổng sẽ tiếp cận mày, không thích thì sẽ né mày.
Yuu: Lỡ như Megumi thích cũng cái mặt -_-, ghét cũng cái mặt -_- thì sao?
Megu: 👍
Noba: Má, mấy thằng nhóc tập yêu mệt ghê nha. Bà đang skincare đó! "Thưa anh! Em thích anh! Lát gặp nhau ở cổng trường!"
Yuu: Nghe giống hẹn kèo múc nhau í hichic.
Megu: 👍
Noba: 😡😡😡😡 "Dạ thưa anh! Em thích anh lâu lắm rồi ạ! Em sẽ chờ câu trả lời của anh ở cổng trường sau giờ ra về!"
Megu: 👍
Yuu: Oaaa, cảm ơn cảm ơn. Iu iu. Đúng là bà trùm tình yêu Nobara có khác. Mai bao ăn nho.
Noba: Biết điều đó 😡😡😡
Megu: Đây nữa.
Yuu: Megumi cũng có phần nhaaaaa ❤️
Noba: Ê mà, mai ai lên sớm nhớ lén bỏ vài thanh lên bàn tao dùm với nha, rảnh thì ghi dùm vài cái thư tình để up story khè miếng chơi 🥺
Megu: Kêu Yuuji kìa.
Noba: Yuuji ơiiiiii, lỡ làm 3 cái cho 3 ông bà năm 3 gùi thì ráng làm thêm tầm 10 cái cho Noabara vứi nha 🥺🥺🥺
Yuu: Oke
Noba: Oaaaaa, iu Yuuji nhất ❤️
Megu: Nhưng Yuuji yêu người khác mà?
Noba: 😡😡😡 Làm gì làm đi, đi ngủ để mai đẹp đây. Bi bai.
Megu: 😴
Yuu: Mọi người ngủ ngon!!! 💖💖💖
__
Cuộc trò chuyện kết thúc, Yuuji nhấn vào nút nguồn, cái màn hình điện thoại tắt đen thui. Trời đã khuya lắm rồi, nhưng cửa sổ nhà Yuuji vẫn hắt ra phía ngoài đường thứ ánh sáng nhấp nháy liên tục mà mắt chẳng thể nhìn thấy của cái tuýp đèn led. Em cặm cụi tỉ mỉ trang trí cái thanh chocolate chứa đựng ti tỉ tình yêu của em, em nắn nót viết từng nét chữ, chữ Yuuji xấu lắm, nhưng trên tờ giấy nhớ hồng xinh xắn chữ em tròn trịa vô cùng.
Yuuji rất dễ rơi vào tình yêu, em chẳng kén như Gojo đâu, em tin vào duyên số và định mệnh. Và vào cái ngày đầu tiên khi em vừa đặt chân vào ngôi trường mới, trong phòng hội trường, bọn năm nhất sẽ ngồi ở giữa, năm hai phía tay phải, năm ba phía tay trái. Thay vì nghiêm túc ngước nhìn lên thầy hiệu phó đang đọc diễn văn lễ khai giảng, em lại vô thức nhìn qua phía tay trái. Phòng hội trường ngột ngạt, kín nắng, ấy thế mà ánh nắng lại xuyên qua một cái cửa kính thông gió nhỏ, nghiêng mình đậu trên vai một cậu trai lấp lánh màu bạc. Em nghĩ, có lẽ, vào thời khắc ấy, ông trời đang thủ thỉ vào tai em rằng, đây chính là người bạn đời định mệnh của con.
Cuối cùng thì sáng nay cũng đến. Yuuji cả đêm chẳng ngủ được, mắt cứ dáo dác nhìn cái trần nhà rồi tưởng tượng ra đủ viễn cảnh mà em phải đón nhận. Vui có, buồn cũng có luôn. Em tự cười rồi lại tự khóc. Thiệt tình chẳng hiểu nổi em.
"Chàng ra trận nhớ bình an trở về!" Nobara vỗ vỗ vai Yuuji, tay vờ lau nước mắt, "thiếp và con ở nhà đợi tin vui," Nobara quay qua nhìn Megumi, "chào cha mày đi con."
Megumi vẫn giữ cái mặt lạnh như tiền, "Không tiễn." Cậu nói, rồi bước đến huých vai Yuuji một cái.
"Tuân lệnh!!!" Yuuji ngố đưa tay lên trán làm như mình là lính chuẩn bị ra trận.
Hồ hởi với đám bạn là thế, chứ vừa ở đầu khu năm ba em đã nhấp nha nhấp nhổm, em tiến rồi lại lùi như nhịp điệu cha cha cha. Em vuốt vuốt cái tay áo cho nó đỡ nhăn, ưỡn ngực, thẳng lưng, chuẩn bị tư thế để tiến về cái lớp mà mình cần đến.
"Ể? Yuuji làm gì ở đây vậy em?" Getou ôm một đống chocolate đứng chình ình trước mặt Yuuji.
"Íiiiii" Yuuji nhảy dựng lên như đang làm việc gì mờ ám lắm.
Getou nâng cơ hàm mình lên, cố gắng nở một nụ cười dịch vụ để mọi người xung quanh không nghĩ cậu là tên bắt cóc con nít vào ban ngày ban mặt.
"A! Anh Getou, em c-chào anh ạ. Ờm..." Yuuji vuốt vuốt cái tóc mai mặc cho tóc em là undercut, rồi em cúi người một góc 90 độ, tay chìa ra 3 thanh chocolate, "C-cái này là cho 3 anh chị ạ... tại em làm dư nên..."
"Anh cảm ơn Yuuji nhé!" Getou cười tỏa nắng đáp lễ.
"A! C-cái màu đỏ là của anh Gojo, màu trắng của anh, màu vàng của chị Ieiri ạ!" Yuuji bối rối nhìn xuống đất chỉ chỉ vào 3 thanh chocolate.
"Rồi rồi, anh sẽ giao đúng địa chỉ." Getou đá lông nheo một cái, "thôi vào lớp rồi, em cũng về lớp đi."
"Vâng ạ! Em chào anh!!!" Yuuji nhắm tít mắt chạy thật nhanh về lớp. Tim em đập bịch bịch bịch như sắp rơi ra khỏi lồng ngực. Vậy là đã xong một nửa, giờ chỉ còn chờ người ta hồi đáp thôi.
Cả tiết học hôm đó Yuuji cứ ngồi run đùi liên hồi một cách bồn chồn, mắt dính chặt về phía cổng trường.
Chuông báo ra về vừa reo lên ở đầu dãy hành lang khu năm nhất là em đã như một cơn gió chạy liền xuống nơi mình đã hẹn.
"Đúng là tuổi trẻ." Nobara tặc lưỡi một cái, "Không biết khi nào đến lượt Megumi nhà ta ha?"
"Hừ." Megumi chẳng thèm đáp mà xoay người đi luôn.
Yuuji vừa đến nơi. Tim em liền lập tức thao thức khi thấy hình ảnh cao lớn của một cậu trai trong bộ đồng phục phẳng phiu đứng dưới gốc cây có tuổi đời còn lớn hơn tất cả các đứa học sinh trong trường này. Người dưới nắng lấp lánh hơn cả triệu tinh tú trên cao.
"Anh cũng thích nhóc!" Người phía đối diện em vừa nói vừa thở, mặt người đỏ ong lên như núi lửa sắp phun trào. Yuuji chưa kịp đáp người đã liền quay mặt đi. Trời không mưa nhưng Yuuji em lại thấy có vài giọt nước rơi xuống chân người.
Em nhận ra, người đối diện em yêu em rất nhiều. Yêu đến mức dũng cảm nói ra lời yêu, nói ra lại không kìm được cảm xúc mà làm rơi vài giọt lệ trong suốt. Yuuji ngơ ngác nhìn bóng lưng người chạy xa khỏi em.
Phải đến tận bây giờ, em mới tự hỏi, liệu nếu khi đó em dũng cảm mở lời, thì liệu kết cục có như ngày hôm nay? Liệu mọi chuyện có khá khẩm hơn không nếu ngay lúc Gojo nói thích em, em không hèn nhát mím môi, không hèn nhát trốn chạy sự thật.
Bốn chữ "Anh cũng thích nhóc" của Gojo như một cái kéo cứa mạnh vào cái túi vải lý trí của Yuuji, cái túi bị rách, sự thật theo đó mà rơi thẳng xuống nền nhà. Yuuji đành chấp nhận diễn một vở kịch, mà trong vở kịch đó, em sẽ đóng vai một cậu em nhỏ yêu Gojo vô cùng.
Bởi, trong tay Gojo đang cầm hộp chocolate màu trắng, cái màu mà đáng lẽ phải nằm trong tay của Getou.
Bởi, người Yuuji thích là Getou.
-----
Ding ding dong.
Kết thúc một dãy tiết học buổi sáng uể oải. Giờ ăn trưa đã đến. Yuuji tách khỏi hội bạn mình thường hay đi ăn trưa cùng, một mình em men theo cái cầu thang, em vừa đi vừa gõ vào cái tay cầm làm nó kêu inh ỏi. Cái thanh kim loại dài ngoằn cuối cùng cũng chịu đứt, đối diện với Yuuji là một cái cửa sắt rỉ sét đã cũ. Có tận 3 4 cái ổ khoá được móc xung quanh nó nhưng đã bị ai đó mở sẵn ra hết rồi.
Thật ra cái sân thượng này hồi xưa không bị khóa đâu, Nobara bảo thế, nhưng vì có một nữ sinh lên đây tập bay dù không có cánh, nên nhà trường mới chọn cách xoá sổ sự tồn tại của nó để tránh đi sự mất mát. Có vài tin đồn xoay quanh cái chết của nữ sinh đáng thương, nào là vì áp lực, vì bị bắt nạt, vì bị ai đó đẩy, vì bị vong nhập, vì bị người mình yêu phản bội...
Nếu tội lỗi có hình thù, em nghĩ chắc nó cũng sẽ kéo em lên đây và đẩy ngã em xuống đất mất. Em hít một hơi thật sâu. Đẩy nhẹ cánh cửa. Mùi gió trên cao ập thẳng vào em. Nắng làm em chói mắt. Em nhíu mày nhìn người phía đối diện mình.
"Maria?" Em lầm bầm trong miệng khi được chiêm ngưỡng người dưới nắng.
Em nhớ lại ngày bé, em vô tình thấy được hình ảnh một người phụ nữ trong cuốn sách của ông, người phụ nữ ấy đẹp lắm, đẹp đến mức vô thực, vẻ đẹp khiết trinh từ linh hồn lẫn thể xác. Ông em nói đó là Mẹ Maria, Mẹ thanh cao và thoát tục chẳng nhiễm một chút bụi trần. Ông em nói chỉ có thiên thần mới được tận mắt nhìn ngắm Mẹ, vậy mà giờ đây, một người trần mắt thịt như em lại được có vinh dự này.
Mái tóc trông như đám mây lơ lửng trên trời thật sự rất hợp với làn da trắng muốt của Gojo, mái tóc của anh luôn nổi bật dù có chìm trong biển người đông đúc đi chăng nữa. Nhưng Yuuji lại thích đôi mắt xanh màu biển Thái Bình Dương của anh hơn, mặt dù Gojo đã cố ý mang chiếc kính đen để giấu đi đôi mắt xinh đẹp đó nhưng nào có ai trên đời có thể giấu được sự lộng lẫy của đại dương bao la.
"Nhóc," Gojo ngồi chéo chân đập đập cái chỗ kế bên mình, "lại đây."
"Vâng." Yuuji sải chân mình bước đến chỗ Gojo, em khép nép ngồi xuống.
Gojo nhích nhẹ cái mông qua sát cạnh em, "Ưm... anh ăn trưa chưa ạ?" Yuuji hỏi.
"Anh không đói." Cái bụng Gojo hư quá, nó chẳng nghe lời chủ gì cả, Gojo vừa dứt câu thì bụng anh kêu ọt ọt ọt đánh trống to vang trời.
Yuuji cười khúc khích, "Anh có muốn ăn cùng em không ạ?"
"Ăn!"
Yuuji loay hoay mở cái hộp bento ra, "Nhưng mà em chỉ mang 1 đôi đũa thôi ạ..."
"Nhóc đút anh đi." Cậu nói mà chẳng ngượng mồm.
"Dạ?" Yuuji ngơ mặt ra nhìn Gojo.
"Aaaaaaaa" Gojo nhắm mắt há miệng rõ to.
Trời, ngay lúc này mà Yuuji nhanh tay rút điện thoại chụp vội một cái, sau đó đem tấm ảnh đi rửa thành nhiều bản để bán cho fanclub của Gojo chắc chắn sẽ thu được một bộn tiền. Ai mà ngờ người như Gojo còn có cái mặt nũng nịu thế này.
Dán chặt con mắt vào cái môi mềm mềm của Gojo, Yuuji chẳng thèm nhìn xuống hộp cơm, cứ thế mà gắp đại dính cái gì thì dính rồi đút thẳng vào miệng cái người đẹp mã kia.
"Nhạt", ừ thì anh trông chờ gì vào củ cà rốt luộc vậy Gojo, nhưng Yuuji chỉ quan tâm mỗi câu "nhưng khá ngon" đằng sau nên thành ra em vui xỉu. Thế là em tộng hết vô miệng Gojo đám cà rốt còn lại.
"Hay là, hôm sau em làm bento cho anh Gojo nhé."
"Nếu nhóc muốn." Gojo cố tỏ ra lạnh lùng mà chẳng hề hay biết cái mặt mình đang tích trữ hạnh phúc đủ để phóng bay ra ngoài vũ trụ.
Kể từ hôm đó trở đi ngày nào Yuuji cũng mang trong cặp mình 2 hộp bento, một hộp nhỏ, một hộp nhỉnh hơn một xí và lúc nào cũng phải có cà rốt, không ít thì nhiều, cà rốt đến mức mà miếng vải bọc ngoài cũng là hình cà rốt luôn.
Gojo nhìn lạnh lùng vậy thôi, chứ thân rồi mới biết anh nghịch quá trời. Gojo hay thò tay vò đầu Yuuji lắm, đến khi em có ý định trả thù thì sẽ bị Gojo chặn hai tay lại, vật qua vật lại đến khi em thấm mệt Gojo sẽ nhân cơ hội đó mà gõ lên trán em một cái rõ đau, rồi anh sẽ ngồi vỗ đùi cười rặc rặc khoái chí trong khi Yuuji tức giận đến mức phồng cả má, hệt như củ khoai tây. Chọc con người ta, con người ta giận rồi lại vác cái mông đi xin lỗi.
Gojo hình như bị nghiện mạng xã hội hay sao í, ngày nào cũng nhắn tin cho Yuuji, nhưng nhắn tin với Gojo đúng là việc làm cọc tiết nhất trên trần đời mà Yuuji phải trải qua. Tối nào Gojo cũng chí chóe kiếm chuyện với Yuuji, anh bảo là Yuuji béo như heo, Yuuji là củ khoai tây xấu xí, Yuuji siêu vô địch ngốc. Và sau đó Gojo sẽ dùng tài khoản của Ieiri để xin Yuuji gỡ block cho mình.
Chưa kể, Gojo là một người cực kỳ cực kỳ vô lý. Anh rất hay dựa trên mấy cái vô lý đó mà trêu Yuuji, quát Yuuji, kiếm chuyện với Yuuji rồi còn cấm luôn Yuuji làm một số chuyện vì cái lý do hết sức không thể hiểu nổi. Lúc đầu thì hơi mệt mỏi, nhưng dần Yuuji cũng quen, quen quá trời quá đất, quen đến mức ngày nào mà không nghe từ miệng Gojo phát ra mấy từ vô lý là sẽ thấy thiếu thiếu khó chịu cả ngày.
"Aigu, căng da bụng trùng da mắt." Gojo duỗi mình một cái như con mèo lười sau khi đã ăn xong bữa trưa hôm nay.
"Mới ăn xong mà nằm là bị béo bụng đấy ạ." Yuuji lấy cái hộp trên tay Gojo cất một góc gọn gàng.
"Thế nếu anh bị béo nhóc có hết thích anh không?" Gojo nghiêng đầu nhìn em, vẻ mặt như muốn được nuông chiều. Cậu dịch người chỉnh lại tư thế rồi tự nhiên đặt đầu mình kê lên chân Yuuji.
"A..." Yuuji cong môi mình lên, "Gojo làm sao có thể béo được ạ."
Gojo cười toe, "Aha, vì anh không bao giờ béo nên nhóc cũng sẽ không bao giờ ngừng thích anh đúng không?"
Yuuji thấy mình hư quá ông ạ. Ông đã dạy em rằng đừng chìa 1 đồng nói dối ra để mua 3 lạng niềm tin. Đừng tham gia mua bán giao dịch tình yêu với một kẻ nhìn em say đắm, vì em chỉ lời chứ không lỗ. Em lời hẳn 1 cân tình yêu. Tình yêu làm cho em trẻ. Em sẽ được trẻ lại cái tuổi lên 3 lên 4. Cái tuổi mà em bị thằng cu lớn nhà kế bên đổi cái xe xịn ông mới mua với cây kẹo bông gòn hình Doraemon. Để khi em ăn hết cái bông kẹo, nó còn dính trên miệng, em cảm nhận được vị ngọt, nhưng em lại khóc. Em chạy qua mách mẹ thằng cu lớn đó, rồi nó bị mẹ đánh đòn.
Vậy thì giờ ai sẽ đánh đòn em đây?
Yuuji cúi đầu mình xuống, ngắm nhìn Gojo đang ngủ say. Tay em vân vê từng ngọn tóc bạc trắng của anh.
Người gì đâu mà đẹp, cho em ngắm Gojo cả ngày chắc em cũng không chán. Nhưng dáng ngủ hơi xấu. Trán anh nhăn lại như cụ già khó tính. Như một thước phim lãng mạn. Yuuji đưa tay mình về phía mặt trời, chặn bọn nắng đáng ghét đang phá giấc ngủ của Gojo. Giờ thì Gojo vừa đẹp người vừa đẹp cả dáng ngủ rồi này. Không biết Gojo mơ gì mà cười tươi quá.
Yuuji em cứ thế mà giữ nguyên tư thế đó hẳn 1 tiết học, mặt em dính sát vào mặt Gojo, tưởng chừng như em có thể thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt Gojo luôn ấy. Đau lưng mỏi gối tê tay, em hứng trọn combo.
"Khịt, khịt." Yuuji vuốt vuốt cái mũi nhỏ, muốn hắt hơi nhưng lại không dám, sợ sẽ làm cái người xinh đẹp đang kê đầu lên chân mình tỉnh dậy mất.
...
"Ưm," Gojo tỉnh dậy vì tiếng chuông báo hết tiết, "hết giờ ra chơi rồi hả?"
Yuuji ngay lập tức giật phắt người dậy, may quá nhìn trộm nhưng không bị bắt, "Hết 1 tiết rồi anh."
"Hầy, nhóc dám cúp tiết hả?" Con người ta tê chân gần chết mà Gojo còn nhúc nhích cái đầu.
"Ư, dạ... tiết thể dục nên em cúp được, thầy cưng em lắm."
"Anh cưng nhóc hơn ông già hói đó." Hồi nãy là vô ý, nhưng giờ rõ là Gojo nhận ra Yuuji đang bị tê chân nhưng cậu còn cố chọc em mấy cái nữa.
"Á híc..." Yuuji nhăn mặt co người lại vì cơn tê.
Gojo ngồi dậy, "Nhóc có sao không?"
"M-một tí nữa là hết thôi ạ."
Có hàng chục cách giúp hết tê chân nhanh mà Gojo biết, vậy mà cậu lại chọn cách đột ngột bế Yuuji lên, tay còn bóp bóp chân em mấy cái.
"Oa," vì bị bế lên đột ngột nên Yuuji theo phản xạ mà dính chặt vào người Gojo, "anh không cần..."
"Lỗi anh, anh sửa."
"Em nặng lắm hả anh?" Yuuji hỏi vì thấy mặt Gojo đỏ y chang em lúc bê cái chồng bàn nặng trịch dùm mấy cô bạn gái trong lớp.
"Không," Gojo đáp rồi quay ngoắt mặt đi.
Đứng đâu đó khoảng 5 phút, cuối cùng Yuuji cũng hết tê chân, thật ra vẫn còn hơi hơi nhưng em xạo bảo là em hết thật rồi.
"Thế, em xuống học nốt tiết còn lại nhé?" Yuuji vừa nói vừa dọn đống hộp bento.
"Ừ..." Gojo gõ gõ mũi giày xuống đất, "chủ nhật tuần này nhóc rảnh không?"
"Dạ có ạ."
"Anh thấy nhóc hơi ốm yếu thiếu nắng mặt trời đó, chủ nhật để trống lịch để anh dẫn nhóc đi ra nắng tập thể dục." Gojo cứ nói hoài mấy cái vô lý, nghĩ sao mà kêu một em nhỏ có cơ có múi cùng làn da rám nắng bị ốm yếu thiếu nắng vậy trời?
"Vâng." Nhưng Yuuji chẳng chán ghét cậu trai hay nói mấy lời vô lý này chút nào cả, em mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu đáp lại lời đề nghị của Gojo.
-----
Tối thứ 7, còn vài tiếng nữa là sẽ đến giờ hẹn hò của đôi chíp bông mới nhú.
Lần đầu tiên hẹn hò, Gojo lo lắm. Cậu ngồi gác hai chân lên ghế, mang trên mình bộ đồ ngủ lụa xa xỉ, trên mặt còn đắp một lớp dưa leo, kế bên phía tay phải là ly sữa dâu không thể thiếu mỗi buổi tối. Cậu cứ thế mà ngồi gõ "Cạch cạch cạch", cái thanh tìm kiếm trên máy cậu hiện ra cả một dãy dài chi chít chi chít toàn là chữ.
"Lần đầu hẹn hò thì nên mang gì?"
"Lần đầu hẹn hò thì nên đi đâu chơi?"
"Lần đầu hẹn hò thì nên ăn gì?"
"Lần đầu hẹn hò có nên nắm tay?"
"Làm sao để tạo ấn tượng tốt vào ngày hẹn hò đầu tiên?"
...
Háo hức muốn chết đi sống lại. Gojo ước gì thời gian hôm nay trôi thật nhanh, rồi bù qua cho ngày mai trôi thật chậm để cậu có thể được ở cạnh Yuuji lâu hơn dù chỉ 1 giây. Ngồi lâu hơi ê mông, Gojo đứng dậy, nhún lên nhún xuống để lưu thông máu, tập thể dục mong cơ thể ngày mai sẽ săn chắc hơn hôm nay một tí, nhún đâu đó được 10 cái cậu liền nhảy lên giường, lăn qua lăn lại chìm trong hạnh phúc về viễn cảnh tươi đẹp chuẩn bị ập đến.
Ding.
Tiếng điện thoại reo lên. Là tin nhắn của Yuuji. Heh. Cá là Yuuji cũng đang lo sốt vó như Gojo đây, chắc ẻm nhắn tin để xin lời khuyên của chuyên gia Gojo, cậu tự nghĩ tự cười thầm rồi vuốt vuốt cái cằm V line.
Yuu: Dạ anh Gojo ơi. Em thật lòng xin lỗi ạ. Ngày mai em có chuyện đột xuất á anh. Mình dời lịch đi chơi sang tuần sau được không ạ? T T Em thật sự xin lỗi anh ạ.
Cửa sổ nhà Gojo vẫn mở làm cậu nghe rõ được tiếng ồn ào nhà đối diện. Em bé nhà đấy đang khóc vì mẹ thất hứa với em mất rồi. Em bé giận mẹ lắm, nhưng em cũng thương mẹ, em tự lau nước mắt, tự lên phòng. Mới 8 giờ mà em đã lên giường ngủ dù mọi hôm 9 giờ em còn năn nỉ mẹ cho em thức để xem nốt bộ phim hoạt hình yêu thích.
Gojo cũng giận Yuuji lắm nhé, nhưng Gojo thương em, Gojo lấy cái miếng dưa leo trên mặt xuống, quăng nó vào thùng rác, tắt hết đèn, ôm máy tính lên giường để giết thời gian. Thức khuya sẽ làm ta nổi mụn, thêm quầng thâm, sẽ xấu hơn hôm nay một xí. Nhưng mà có sao đâu chứ? Vì ngày mai Gojo đâu cần đẹp.
2 giờ sáng, khung tin nhắn của Gojo rung lên. Nhưng người gửi không phải là Yuuji.
__
Ge: Ê!
Go: ?
Ge: Mai đem cái máy bấm lỗ tai qua nhà dùm tao với.
Go: Tự mà qua.
Ge: Năn nỉ bạn êu. Mai bận gòi.
Gojo đã xem tin nhắn.
__
Khuyên tai à. Gojo nhớ có lần trên sân thượng, mây đứng im không chút gió, mái tóc Gojo xoà xuống che mất đôi mắt của cậu đang nhìn chăm chăm vào Yuuji. Em đang xem gì mà chăm chú cực, em còn chẳng để ý Gojo đang nhìn em muốn rớt con mắt ra ngoài. Gojo len lén ngó vào điện thoại em, cậu thấy có một cái khuyên bạc trong điện thoại. Chắc em thích khuyên tai lắm.
Gojo đặt chân phải xuống giường, với tay mở hộc tủ ở cuối, cầm cái máy bấm lỗ tai mà Getou nhờ cậu nhận dùm cách đây vài tuần.
Mới ban nãy Gojo còn mới lướt qua một trang báo có tựa đề:
"Sai lầm tai hại nhất của đời người: Quyết định chuyện quan trọng vào ban đêm."
Nhưng mà có lẽ cậu chẳng để nó vào mắt một chút nào hết, hai mắt Gojo lờ đờ như vừa bị ai đó hút hết sức sống ra ngoài, cậu cầm cái máy lên, đặt vào tai, ấn vào cái tay cầm một lực vừa đủ.
Tạch.
Cũng không đau lắm, Gojo chẳng thấy hề gì cả. Cậu làm lại điều tương tự với tai còn lại.
"Tch." Gojo chép lưỡi một cái chua chát.
Yuuji hủy kèo vào phút cuối. Gojo không trách em. Gojo chỉ trách sao cái ga giường của cậu lại màu trắng, máu trên tai cậu rơi xuống làm dơ ga giường rồi.
-----
Chủ nhật. Ngày mà đáng lẽ Gojo đang được hẹn hò với người mình yêu.
Hôm nay Gojo ở nhà. Nhưng điều đó không có nghĩa dòng người ngoài kia cũng ở nhà cùng Gojo. Người người tấp nập ồn ào dưới những tòa nhà cao tầng nguy nga và ánh đèn neon lộng lẫy.
Ở một cái quán nhậu bình dân nhỏ, mùi thịt nướng xộc thẳng vào mũi những người đi ngang qua.
"1 2 3 DÔ!!!!!"
"Á, Yuuji tới muộn vậy em?"
"Em xin lỗi mọi người ạ. Do em bị tắt đường."
"Thôi thôi vô đây nhanh lên em, ngồi cạnh chị nè."
"Vâng." Yuuji cởi cái áo ngoài của mình ra, mùi nước hoa thoang thoảng còn đọng trên da em cứ thế mà theo chiều áo tỏa ra xung quanh.
Chuyện đột xuất của Yuuji đây. Tối qua trong khi em còn đang phân vân nên mang cái áo hoodie hình mèo hay áo sơ mi xanh sọc caro, bỗng có một tin nhắn gửi đến, CLB đan len ngày mai liên hoan.
Ừ thì Yuuji có thể từ chối để đi chơi cùng Gojo cho phải lẽ, vì dù gì cũng là Gojo rủ em trước, Gojo rủ em từ thứ hai lận cơ. Nhưng CLB đan len hay còn có cách gọi thân thương khác chính là CLB do Getou làm hội trưởng. Làm sao em có thể từ chối đây chứ?
Ngồi vào bàn, mặc dù không thể ngồi bên cạnh Getou để anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhè nhẹ từ em, nhưng đủ để em đặt anh vào tầm mắt của mình.
"Yuuji ăn thịt cho mau lớn nhé." Chị gái tóc xanh nhạt gắp một ụ thịt bỏ vào chén em.
"Í chà chà," đàn anh hơi mũm mĩm kế bên che miệng cười khí thế, "sao mình ngồi đây nãy giờ không ai gắp, mà con trai người ta mới tới đã có người sợ tụi này ăn hết thịt của em nó thế kia?"
"Nè nè," đàn chị gõ gõ cái đũa xuống bàn, "đằng này đang thực hiện trọng trách của một bà mẹ nha. Ghép cặp cái gì mà ghép," chị cao giọng rồi chĩa cái đũa về phía Getou "có ghép thì ghép đôi chim chuột này này, tao ngứa mắt nãy giờ rồi nhé nhé."
"Tụi này cần gì ghép," Getou cười khẩy một cái rồi quàng tay vào eo cái người kế bên anh, "tụi tao là một cặp real rồi nhé."
"ĐÙUUUU" Cả cái bàn dài đâu đó 12 con người văng ra cùng một câu nói thiếu tế nhị làm cả quán được phen nhìn vào rồi ngán ngẫm cái đâm trẻ trâu ồn ào. Còn Yuuji, em ngây người ra, tầm mắt hướng về ly bia đã xẹp hết bọt từ bao giờ.
"Khi nào vậy ba?!?!? Má giấu như mèo giấu cứt!!" Đàn anh mũm mĩm nhìn trông tức lắm. Thì cũng đúng, hai người họ đều là thành viên của CLB đan len mà, cặp nhau trước mặt mọi người mà chẳng chịu nói với ai một tiếng.
"Vài tháng rồi." Getou vừa nói vừa nốc ly bia rồi "Khà" một cái đầy sảng khoái.
Cái bàn khói bốc lên nghi ngút, thịt cứ liên tục được bày lên, với sức ăn trẻ khoẻ của lũ học sinh cấp ba thì đứa nào lỡ có mà làm rớt đôi đũa, loay hoay cúi xuống nhặt thì chắc chắn lúc ngước mặt lên sẽ chẳng còn miếng nào. Yuuji thích nhất là ăn thịt, đặc biệt là thịt nướng. Nhưng hôm nay Yuuji em chẳng còn đủ sức để ăn thịt nữa, thịt khó tiêu hoá, nhưng làm sao khó tiêu hoá bằng cái tin mình vừa nghe. Em cứ thế mà nốc bia hết ly này đến ly khác, dù tự biết tửu lượng mình không tốt.
Qua đủ 3 4 lượt khách. Trời cũng đã khuya. Dòng người đông đúc phía xa xa bắt đầu tản bớt, vơi dần đi.
"Aiguuu, mấy con sâu rượu này." Đàn chị nhìn đống bia mà cái đám người này đã tiêu thụ, trong đó có cả phần Yuuji, "Ủa chứ không phải phân công người tỉnh đưa người say về hết rồi sao mà còn dư con sâu hồng này vậy?"
"Em em, em kêu thằng mập để nhóc đó ở lại." Getou tay lướt lướt điện thoại.
"Mày đưa nó về hả? Bồ mày thì sao?"
"Không không. Em gọi bồ thằng cu tới đón nó chứ."
Tiết trời tháng 4 luôn bất chợt đón những cơn mưa bất ngờ. Mới ban nãy trời còn hanh khô thì nay đã trút nước xối xả.
"Ở đây!" Getou vẫy tay, "Trả cục kim cương lại cho mày nè."
Gojo nhìn trông không khác gì một con chuột lội, cậu tiến về phía Yuuji, quỳ một chân xuống, hạ người để có thể nhìn thấy cái mặt nhem nhuốc của tên nhóc đang say rượu. Yuuji cứ ngồi gật gù như con lật đật, "Em ấy có nôn hả?" Gojo rút ra bịch giấy ướt trong túi áo mà mình đã cố tình chuẩn bị, cậu lau nhè nhẹ lên gò má đỏ hồng vì men rượu của người đối diện mình.
"Ừ. Thôi tao dẫn bồ tao về."
Gojo nghe chữ "bồ" từ miệng Getou mà khựng lại, "Bồ mày hôm nay cũng đi à?"
"Đi để ra mắt chứ mày."
Gojo nhăn mặt không đáp. Getou cũng chả quan tâm, "Tao đặt xe cho hai đứa bây rồi đó, đi đâu thì nói bác tài." Getou nói xong cứ thế mà huýt sáo choàng vai người yêu mình rời khỏi cái nơi nồng mùi bia rượu đồ ăn này.
"Đó là vì sao em thành ra thế này đó hả?" Gojo phung phí xài hết cái bịch khăn giấy, mặt Yuuji bây giờ sạch kin kít.
Gojo giũ giũ cái áo khoác được cậu bọc kỹ trong người cả đoạn đường từ nhà đến đây rồi phủ nó lên đầu Yuuji. Gojo ôm Yuuji sâu vào lòng, em của cậu nhìn vậy mà nhỏ xíu. Gojo bế em chạy nhanh hết sức về phía chiếc xe đang đậu trước quán. Vừa đặt em xuống ghế, Yuuji nắm lấy vạt áo Gojo kéo nhè nhẹ, giọng em khò khè, "Anh ơi, ngồi xe em buồn nôn..."
"Ừ. Anh biết rồi." Gojo nói, cậu nói một cách rất dịu dàng. Như thể sợ giọng nói của cậu làm em đau, "Anh xin lỗi nhé." Nói xong cậu rút cái ví trong túi rồi đưa cho bác tài xế nửa tiền xe coi như xin lỗi.
Gojo lại ôm Yuuji trong lòng mà chạy ngược về cái quán thịt nướng. Để em ngồi ngay cái ghế vàng bị sờn màu do đã kinh qua đủ nắng mưa ở trước hiên quán. "Yuuji ngồi đây đợi anh nha."
"Dạ." Yuuji giờ nhìn cứ như em bé lên 3, Gojo nói gì là em dạ đó, Gojo bảo gì là em làm theo. Nhưng thấy bóng lưng Gojo vừa đi mất, em bắt đầu thút thít, tiếng mưa to lắm, làm sao mà Gojo có thể nghe tiếng khóc của em. Nhưng em khóc cho Gojo nghe để làm gì?
Yuuji không rõ nữa. Vừa thấy hình ảnh của Gojo em cứ như ly nước gần tràn lại được đổ ào thêm một ca nước. Em tủi thân quá, em đổ tràn lan. Bao nhiêu cảm xúc em đè nén lại từ nãy đến giờ đổ sông đổ biển.
Bà chủ quán cũng không lạ gì cảnh mấy cậu thanh niên uống cho say rồi khóc vì tình. Bà chỉ thở dài. Bà không hiểu đám trẻ thời nay yêu nhau kiểu gì mà lại yếu đuối nhu nhược đến thế. Bà dừng tay khỏi cái việc đang rửa chồng chén dĩa dơ, chìa từng ngón tay như đang đếm gì đó.
"1,2,3... Ừ 3."
"3" chính là số người chồng cũ của bà. Đến cả cái việc trọng đại nhất trên đời bị chọn sai tận 3 lần, chưa lần nào bà khóc. Không phải bà không thương người ta, mà là bà thấy không đáng. Mỗi con người của ta chỉ sở hữu được một trái tim, là của riêng, là duy nhất. Ta không thể cho ai và cũng không thể nhận của ai. Ờ thì trừ trường hợp được hiến tạng. Vậy đó, và trái tim của bà chỉ đập vì chính bà. Nó sống vì bà, chỉ yêu mình bà. Còn việc bà yêu một ai khác, đó là do bộ não đã tiết ra loại "hoocmon tình yêu" khiến bà cảm thấy xao xuyến và có những rung động. Vậy, khi não ngừng yêu, bà rũ bỏ. Khi người bà yêu ngừng yêu bà, bà quay lưng.
Cạch.
Chiếc dĩa cuối đã được bà đặt gọn lên kệ. Dù là quán nhậu nhưng bà không mở cửa xuyên đêm vì dù gì bọn sâu rượu đâu chỉ có đám khóc lóc thôi đâu, còn cả hàng tá loại khùng điên dở hơi thích đập phá gây chuyện. Cái quán chỉ có mình hình bóng bà gồng gánh, sức đâu mà đọ lại đám thanh niên cơ bắp.
"Tới giờ đóng cửa rồi," bà thò đầu ra cửa sổ để thông báo cho cậu nhóc khóc lóc nãy giờ. Khóc từ khi bà dọn dẹp quán đến khi quán sạch tinh tươm cậu nhóc vẫn khóc. Bà mặc kệ. Bà dùng lực kéo cái sửa sắt, tiếng cửa sắt chói tai hoà cùng tiếng mưa như bài ca ai oán. Bà tắt luôn cái điện ở trước hiên, để đỡ tốn điện.
Trong màn đêm xám xịt bởi cơn mưa, Yuuji ngồi một mình lọt thỏm cùng sự cô độc bủa vây bao quanh. Đáng lẽ em đã đứng dậy chạy về từ lâu rồi, nhưng Gojo bảo em đợi. Em phải ngồi đây đợi Gojo. Em ngồi đợi nhưng không biết liệu Gojo có thật sự quay lại hay không.
...
"Yuuji!" Gojo lao về phía em thở hổn hển, "Sao em lại khóc?"
Yuuji im lặng lắc đầu.
"Yuuji nãy giờ có sợ không em?" Gojo bật cây dù trong tay ra. Trời mưa gió mạnh, Gojo không muốn em của cậu bị ướt. Còn cậu thì đằng nào cậu cũng ướt rồi. Có ướt thêm cũng chẳng sao.
"Về thôi em, anh đưa em về." Cậu phũ phàng lấy lại cái áo còn đang chưa kịp ủ ấm em khoác lại lên mình. Không phải vì Gojo thấy lạnh. Càng không phải vì Gojo vô tâm cướp đi hơi ấm của Yuuji. Chỉ là cậu không muốn lồng ngực khô ráo của em bị ướt bởi bóng lưng ướt đẫm của cậu. Cậu vừa nhẹ xốc em lên một cái, em đã gọn mình núp sau bờ lưng vững chãi của cậu. Cái áo thế mà như một bức tường vô hình đang chặng đứng nhịp đập của Gojo, để nó không thể hòa cùng một nhịp với người cậu yêu.
Dưới ánh đèn vàng mơ màng nhập nhòe như bị ai đó đập cho vỡ nát, Gojo cõng Yuuji trên vai, hai tay quàng lấy chân em rồi còn cầm thêm cây dù.
"Gojo ơi..." Yuuji vẫn còn khóc, giọng em run.
"Ơi, anh đây." Gojo vừa cõng em vừa hơi đu đưa người để ru em ngủ.
"Gojo làm ơn, Gojo đừng thích em nữa..." chiếc áo mới ban nãy còn khô nhưng nay đã ướt đẫm, không phải vì Gojo bất cẩn che dù làm Yuuji bị ướt mà vì Yuuji khóc nhiều quá, nước mắt em cứ thế mà xuyên qua lớp áo dày cộm của Gojo.
Gojo im lặng không nói gì. "Gojo ơi, em xin lỗi," Yuuji nấc lên từng cơn, "thật ra... người em thích là anh Getou cơ..."
Gojo vẫn cứ bước đều từng bước vén rèm mưa đưa em về, cậu chẳng lấy làm bất ngờ. Gojo biết chứ. Gojo biết Yuuji thích Getou từ lâu rồi. Gojo thừa biết cái người lấp lánh màu bạc dưới nắng mà Yuuji luôn hướng về chính là Getou. Gojo thừa biết Yuuji không thích khuyên tai mà tại vì Getou đeo khuyên tai nên em mới thích. Gojo thừa biết là Getou đã đưa nhầm chocolate cho mình. Gojo thừa biết hôm nay em hủy hẹn với cậu để gặp Getou. Gojo biết hết cả em à.
Làm sao em có thể giấu được tình yêu khi đôi mắt lại là kẻ bán đứng em? Đôi mắt pha lê chứa cả bầu trời của Gojo nhưng lại không có bóng dáng của cậu trong đó. Khắc họa trên võng mạc của em là hình ảnh người anh với mái tóc màu trầm được cột lên một cách gọn gàng. Getou là một bức hoạ hoàn hảo của Chúa, nếu Ngài rao bán bức hoạ ấy thì Yuuji sẵn sàng mua nó bằng cả tấm lòng. Còn Gojo trong mắt em, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ hay gây sự với em, nóng tính với em, là bạn thân của Getou, là kẻ may mắn nhận được thứ mà đáng lẽ phải là của Getou.
"Ư..." Yuuji nắm chặt ngực áo của Gojo, "anh Gojo, em muốn nôn..."
Gojo cõng vội em đến một con hẻm, đặt em xuống. Yuuji quỳ hẳn hai gối xuống nền đất đầy vũng nước. Bỏ công Gojo ráng giữ em khô ráo nãy giờ. Tay em níu chặt Gojo, em vừa nôn vừa khóc. Gojo vẫn im lặng chẳng ư hử gì, một tay cậu cầm dù hướng về phía em, cái tay còn lại xoa xoa tấm lưng nhỏ đang nấc lên từng đợt. Cậu ngồi cách em một khoảng không dám lại gần, không phải vì cậu sợ dơ, mà là vì Yuuji đang dùng lực tay yếu ớt mà đẩy cậu ra xa, thành ra cậu lại dầm mưa thêm một trận nữa.
"Híc..."
"Ngoan, anh thương." Gojo kéo cái tay áo sơ mi của mình xuống rồi đưa lên miệng Yuuji để lau đi chất lỏng màu xanh màu vàng còn sót lại quanh môi em. Sau đó cậu nắm cái tay áo khoác đắt đỏ của mình đặt nhẹ lên mũi Yuuji, "Khì mũi ra đi em."
"Khìii"
"Yuuji của anh ngoan quá." Gojo nhìn em mỉm cười, nhưng nụ cười không chứa ý cười trong ánh mắt. Cậu chật vật tự xắn tay áo lên, vì sợ tay áo vừa lau miệng em sẽ làm em bị dơ.
"Gojo ơi..." cậu em mái tóc hồng nhè nhẹ như ly nước ép dâu pha thêm nhiều sữa dịu ngọt mà Gojo không bao giờ có quyền được chạm vào cứ í ới gọi tên cậu mãi.
Hai từ "Gojo ơi" từ miệng Yuuji nói ra trong thoáng chốc bỗng biến thành trăm ngàn mũi kim giáng xuống xé toạc vết thương mà đêm qua Gojo đã tự tạo ra cho mình. Cơn đau không chỉ dừng ở đó mà còn lan ra tận xương tận tủy. Nó kéo mạnh da thịt cậu xuống như đang ra lệnh ngay lúc này, cậu hãy quỳ xuống đi, hãy chắp tay lại đi, hãy xin lỗi đi, hãy cầu xin được tha thứ đi.
Bấm lỗ tai đau lắm. Nhưng cơn đau sẽ không ập đến ngay lúc cái thanh kim loại trên đầu bấm xuyên qua tai. Mà nó sẽ ập đến khi người mình yêu cầu xin mình đừng yêu người ta nữa.
Gojo im lặng cả chặng đường dài mặc cho bi thương thấm ướt cổ áo, cậu đang cõng người em nhỏ trên lưng, nhưng trong lòng lại chất chứa nỗi cô đơn thống khổ. Cậu không than trách, không khóc than, cứ thế mà che ô bước đi trong đêm tối.
Phải đến nhà Yuuji cậu mới dám mở lời, cậu không trả lời em không phải vì bị cơn đau chặn họng, mà vì cậu thấy mình có lỗi với em quá. Cậu biết tất cả nhưng lại chẳng nói với em lời nào. Vào buổi chiều cùng ngày hôm đó, sau khi Gojo được Yuuji tỏ tình tầm 1-2 tiếng, đó cũng chính là lúc Getou được cái người có mái tóc đen nhánh, mới ban nãy còn đứng gọn trong lồng ngực Getou, tỏ tình. Nếu cậu chịu nói với Yuuji từ đầu, thì Yuuji đã có thể tới sớm một bước, và có khi người yêu của Getou hiện giờ chính là em chứ chẳng phải ai khác.
Gojo biết hết cả em à. Nhưng Gojo ích kỉ quá. Gojo không nói. Gojo tự lừa dối chính mình và cả em để được đóng một vai phụ quá hạn trong bộ phim mà em là diễn viên chính. Đoạn phim giờ đây đã chiếu đến cảnh bi thương giăng kín cả khung hình, còn Gojo sẽ vào vai kẻ si tình buồn đau, nay lại càng thêm buồn đau.
Lẽ ra Gojo không nên yêu em, để em không phải lãng phí cơ hội được hạnh phúc...
"Đến nhà rồi Yuuji ơi," Gojo gập cây dù xuống rồi vứt nó vào một góc, "em để chìa khoá ở đâu?"
"Ở nhái chậu hây..." Yuuji khi say nói ngọng đáng yêu chết mất.
Cánh cửa gỗ hé mở. Gojo bước vào một cách nặng nề như đang có hàng trăm ngàn cái tay đang kéo giật cậu lại, ngăn không cho cậu được bước vào ngôi nhà của Yuuji.
"Anh hơi ướt, anh xin phép." May quá, nếu là bình thường ra ngoài kiểu gì Gojo cũng ăn diện mang mấy đôi giày cồng kềnh, nhưng hôm nay khi đang còn ngồi ngắm thanh chocolate trên bàn thì nhận được tin nhắn Yuuji em đang say tí bỉ, Gojo cứ thế mà vơ đại cái áo khoác trên móc treo, xỏ đại đôi dép đen rồi chạy ra ngoài.
Gojo đặt Yuuji xuống cái miếng đệm ngồi, để em tựa vào vách tường kẻo em ngã. Người em hơi hơi ướt, lên giường ngay sẽ bệnh, nhưng nếu dẫn em đi tắm em sẽ tỉnh.
"Anh tự tiện dùng đồ nhà em tí nhé." Yuuji hiện đang sống trong căn nhà truyền thống cũ của ông nội em, nó không quá lớn cũng không quá nhỏ. Sàn nhà nhiều năm chưa được tu sửa nên cứ mỗi bước Gojo đi lại phát ra tiếng kẽo kẹt. Cậu đi khắp các ngõ ngách nhà Yuuji để tìm kiếm những thứ cần thiết cho em. Căn nhà vốn đã bốc lên mùi mốc do mưa thấm qua lớp tường lát gỗ và bị dột ở mấy chỗ ngói vỡ nay lại càng ướt át hơn vì nước trên người Gojo cứ nhỏ tạch tạch xuống.
Gojo kéo cái cửa kéo ra, bước vào phòng tắm, cậu nhìn một lúc lâu suy nghĩ coi giữa mấy cái khăn trên kệ cái nào là khăn mình dùng được. Sau vài phút suy nghĩ và quan sát cậu phát hiện ra có một cái khăn còn nguyên bao bì ở trên kệ tủ, cậu chọn nó. Cậu lấy cái thau đồng vàng hơi móp một vài chỗ ở trong phòng tắm, đổ đầy nước ấm vào trong.
Tiếp đến cậu vào phòng ngủ của Yuuji, mở tủ đồ chọn đồ cho em. Thay vì cứ lấy đại, cậu lại tiếp tục mất thêm mấy phút để xem cái nào đáng yêu hợp với em nhất. Cuối cùng cậu chọn bộ đồ ngủ hình con hổ cam trông giống em cực kì.
Đồ nghề đã chuẩn bị xong, cậu đem hết tất cả lại gần Yuuji. Yuuji chờ cậu lâu quá nên nằm xuống sàn ngủ luôn rồi. Gojo chỉnh lại dáng ngủ cho em, đáng lẽ cậu sẽ ôm em vào lòng cơ, vậy sẽ dễ cho cậu chăm sóc em hơn, nhưng làm thế em sẽ bị ướt. Cậu cởi áo của em ra, rồi lại cởi tiếp cả quần. Còn cái quần trong nữa, nhưng cậu không đụng vào, vì cậu không muốn làm điều khiến em khó xử. Cậu chầm chậm đưa cái khăn ấm lau sơ qua người em. Mặc dù bị chặn giữa một lớp bông mềm nhưng Gojo vẫn có thể cảm nhận được cái độ chắc khỏe của làn da Yuuji. Gojo không nán lại lau người em lâu để thoả cái cơn mơ bao đêm bỗng thành hiện thực. Cậu cố gắng lau cho nhanh để em không bị nhiễm lạnh. Sau đó cậu mang đồ cho em, xách nhẹ em lên rồi đưa em lên giường.
Gojo đan tay mình vào mái tóc hồng bông, Yuuji khẽ dụi đầu mình vào tay cậu, "Gojo ơi..."
Gojo đưa đôi mắt buồn rũ xuống nhìn Yuuji vừa mơ màng chưa kịp mở mắt thì đã khóc, "Ơi, anh đây."
"Em mệt lắm..." Yuuji em vừa nói vừa thở một cách khó khăn.
"Ha..." Gojo cũng thở hắt một cách nặng nề theo em, cậu vuốt vuốt ngực để em thở cho dễ, nhưng càng vuốt ngực em sống mũi cậu lại càng cay, "Anh xin lỗi vì khiến đã khiến Yuuji thành ra thế này."
"Gojo ơi, híc,... em thật sự mệt lắm." Hai tay Yuuji đưa lên mà siết chặt lấy cái bàn tay thon dài lạnh ngắt của Gojo. Tay Yuuji nhỏ, mềm, Gojo muốn nắm tay em nhất trên đời, nhưng không phải nắm như thế này em à.
"Yuuji ngoan, nín đi em." Gojo nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cậu em nhỏ và em lại nép mình vào cánh tay của cậu, lúc đấy trong mắt Gojo như vạn vật xung quanh đã biến mất, chỉ còn nhìn thấy mỗi Yuuji, Yuuji là củ khoai tây ngốc, là ly sữa dâu ấm nồng nàn, là cậu em nhỏ tỏa hương nắng mai, và là giấc mơ mà Gojo không bao giờ được chạm đến.
Nhìn thấy những giọt thủy tinh lấp lánh như ánh sao đêm rơi ra từ mắt em cứ bám mãi trên tay mình, Gojo đã không kiềm lòng được mà hứa với em rằng "Rồi ngày mai khi Yuuji thức dậy, anh sẽ không còn thích Yuuji nữa," Gojo đưa môi mình đặt nhẹ lên trán em như là một đặc ân cuối khi cậu đã dũng cảm thả rơi tình yêu mình vào trong cái kẹt tủ, "Yuuji nhé?"
"Thật không ạ?" Những lời ngô nghê dài khờ cứ thoát ra khỏi vành miệng em, nhưng lại là một con dao nhọn hoắc cứa sẹo vào trái tim rỉ máu của Gojo.
Gojo trả lời với con tim chẳng còn vẹn nguyên như ban đầu, cậu cười một cái tiếc rẻ cho chính bản thân, "Thật. Anh hứa."
Đợi đến khi Yuuji ngủ say, Gojo mới yên tâm rời khỏi căn nhà đầy mùi hương của em. Cây dù vẫn nằm yên một góc mà Gojo chẳng thèm đếm xỉa. Mưa trút xuống ầm ầm như dòng thác, đập vào người Gojo từng cái đau điếng rồi chảy dài trên gò má cậu.
Yuuji là viên pha lê đẹp nhất của Gojo. Là mặt trời của Gojo. Mất em, Gojo mất mặt trời, chìm vào cuộc đời tăm tối.
Mất Gojo, mặt trời vẫn ở cạnh bên em.
Gojo trở về nhà, mở cánh cửa ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu như thể một lời khẳng định chua chát của cuộc đời. Cái cuộc đời khốn nạn đang cầm trái chanh chà xát lên trái tim chi chít vết thương chưa kịp lành của Gojo, nó hả hê cười vào mặt Gojo mà nói "Đúng rồi! Tao đang chơi mày đấy!"
100 viên pha lê xinh đẹp được Gojo trân quý trong tủ kính đã bị thả rơi tự do xuống đất, có lẽ là do bọn chuột chăng? Chúng vỡ tan tành. 100 viên pha lê đang cố chạy khỏi Gojo. Gojo cũng chẳng buồn mà dọn hay đi tìm chúng nữa. Cậu tặng chúng sự tự do mà chẳng thể níu kéo. Cậu mong chúng hãy hoá thành tro bụi rồi hoà tan với bầu trời rộng lớn đang kẹt trong chúng luôn đi.
Thay sơ qua bộ đồ, Gojo leo lên giường rồi cuộn chặt mình trong tấm chăn mỏng mùa hạ, người cậu run lên từng đợt, cậu thều thào với thanh chocolate đang ngủ ngoan ở trên đầu giường.
"Yuuji ngủ ngon, nghe em."
-----
Thời tiết hôm nay thật sự rất khó chịu. Không có nắng nhưng cũng chẳng phải mưa. Không có tia nắng nào ghé thăm an ủi Gojo cả, cũng không có giọt mưa nào rơi xuống để khóc cùng cậu. Cũng như Gojo hiện giờ, đầu đau như búa bổ, miệng khô khốc lạo xạo như đêm qua vừa ăn phải đất đá, cậu không thể khóc cũng chẳng thể cười, giờ đây, cậu trống rỗng.
Cơn đau âm ỉ từ sáng khiến người Gojo muốn lộn hết ruột gan ra ngoài. Giống như đoạn kết của một bộ phim không có hậu, tựa như sao băng lạc lối va vào mặt trời. Gojo khép hai mắt lại rồi ngừng nhịp thở, cậu đắm chìm trong cảm xúc này, để nó tự trôi theo những đoạn audio phát ngẫu nhiên từ cái tiệm cà phê cũ đầu đường.
"Ta đều biết rằng, chẳng có gì bền vững, tình cũng như ngày sẽ qua. Nhưng em đâu ngờ, trận mưa nhỏ lệ tiếc thương này đã làm ngập hồn anh, dù anh hiểu rằng mình chẳng thể làm gì hơn là lau khô nước mắt và đổi điệu bài ca. Chỉ có bao lâu đời người ngắn ngủi, nhưng tiếng chim kêu, tiếng gió thoảng đã gõ vào nỗi quạnh hiu mỏi mệt của lòng anh, như một khu vườn xác xơ, em đã mặc tình tàn phá. Không phải anh muốn oán trách em mà làm chi, anh chỉ muốn nhắc lại với em một điều, chẳng có gì bền vững. Và không biết anh có nên nói với em một lời cảm ơn, như một con ong say mật, ngã vào lòng bông hoa. Hỡi em yêu dấu."
[Nguyễn Đình Toàn] - dẫn lời trên chương trình 'nhạc chủ đề' đài phát thanh quốc gia, 1970.
Bằng một cách nhiệm màu nào đó, giờ đây mỗi khi nghĩ đến em, con tim của Gojo chẳng cười khúc khích nữa, cậu chỉ còn thấy một nỗi buồn man mát và sâu thẳm đến đau lòng.
Gojo cứ nằm đó mà nghe cho trọn, cái thứ âm thanh từ audio vừa ngừng, Gojo cũng nhận ra rằng, tình yêu của cậu đã chết.
Gojo không đến trường liên tiếp 7 ngày. 7 ngày trôi qua cậu chỉ chôn chân ở nhà. 7 ngày không uống ly sữa dâu mỗi tối, 7 ngày không còn ngắm pha lê. 7 ngày trôi qua một cách nhẹ nhàng cùng nỗi buồn vô tận, có đôi lúc trong ngày cậu sẽ nghe thấy tiếng gào thét trong lòng, nhưng khi chúng vừa lên tới cổ, cậu ngậm ngùi nuốt xuống lại. 7 ngày rồi cậu không còn nghĩ đến em.
Gojo chầm chậm đưa mắt nhìn lên tờ lịch mà mỗi ngày cậu đều chăm chỉ viết lên nó một con số.
50. Gojo đã được bên cạnh tình yêu năm mười tám tuổi 50 ngày. Không hơn không kém. Một con số vừa tròn đẹp đáng được nhận một buổi lễ kỷ niệm.
Gojo lớn rồi. Gojo biết, sự thật là một con quái vật. Cậu không thể chạy trốn nó mãi được.
Ngày thứ 8, Gojo trở lại trường. Cậu đến trường từ rất sớm, cậu ghé ngang lớp Yuuji, đi đến cái bàn học cạnh cửa sổ. Yuuji đào hoa quá. Em đẹp đến mức cơn gió cũng phải lòng em, nó len lén đặt trên mặt bàn em vài cánh hoa nhỏ, Gojo vội nhặt một bông bị rơi xuống ghế, cậu nâng niu mà đặt nó vào túi áo trước ngực mình. Cậu gửi lại trên bàn Yuuji thanh chocolate mà em đã gửi nhầm cùng một tờ giấy note đã cũ.
Mười tám năm trời, cả chặng đường chỉ tiến về phía trước, nói cậu đã nếm đủ cay đắng ngọt bùi của nhân thế cũng chẳng phải, nhưng cậu thanh niên này chí ít cũng đã thấy qua đủ góc cạnh của cái quả đất hình tròn. Cậu nào ngờ, sẽ có ngày cậu lại gục ngã trước tình yêu của một người em nhỏ.
Ở nơi này, cậu và em đã gảy lên câu chuyện tình yêu cuối xuân đầu hạ. Giờ, bao rung động của con tim đã xuôi theo chiều gió, cuốn trôi đi.
Gojo trèo lên nóc của tòa nhà nhỏ lồi lên giữa sân thượng bằng phẳng, toà nhà chứa cái ô cửa dẫn lối từ cầu thang ra sân thượng. Gojo không muốn nằm trên sàn của sân thượng như cậu vẫn thường nằm, vì cậu sợ sẽ nhớ lại tất thảy kỷ niệm đã qua, cậu sợ sẽ mơ thấy em.
Đánh một giấc đến giờ ăn trưa, cái chuông báo giờ ăn trưa bao giờ cũng rất ồn ào, Gojo khó chịu mở mắt, nắng trên cao chiếu thẳng vào mặt cậu. Cậu tự hỏi vì sao khi ngủ trên đùi Yuuji mặt cũng hứng nắng thế này nhưng cậu chẳng lấy làm khó chịu.
Lồm cồm ngồi dậy, Gojo thấy một cậu trai nhỏ đang đứng sát lan can, tay em dang ra tự do như đang ôm lấy gió. Cơn gió mùa hạ thổi qua mái tóc em, vài sợi hồng rơi ra chạm đến tay Gojo làm tim cậu đứng nhịp.
Yuuji là thiên thần trong mắt Gojo. Nhưng không phải thiên thần nào cũng biết bay. Yuuji là thiên thần bị tước đi đôi cánh. Nếu em rơi, em sẽ bị đất mẹ nuốt chửng. Gojo từng đùa với em rằng cậu sẽ làm đôi cánh của em. Nhưng đôi cánh này vô dụng quá, có đôi cánh nào trên đời lại để chủ của mình rơi đâu hả Gojo?
Gojo chẳng biết trời biết đất mà nhảy cái "Phịch" xuống từ độ cao 2m. Chân cậu đau, hình như bị trật rồi, nhưng cậu không quan tâm, cậu chạy như thể ngày mai cậu sẽ chẳng còn chân để chạy. Yuuji giật mình, thanh chocolate trong tay em bị buông thõng rơi thẳng xuống sân trường. Yuuji ngốc theo quán tính mà nhào người ra ngoài để níu kéo cái thứ mỏng manh kia.
"A?"
Gojo ngay lập tức vồ đến kéo ngược em lại ra sau, em rơi tự do xuống nền đất nhưng không thấy hề gì, tất nhiên rồi, vì tay Gojo đã bọc chặt lấy cái đầu thơm mùi đào của em.
"Rầm!" Gojo cuộn chặt tay còn lại mà đấm mạnh xuống nền một cái, rồi cái thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm. Tay cậu bắt đầu ứa máu mà nhỏ xuống.
"A-anh Gojo ơi..."
Lại nữa, lại là "Gojo ơi", chưa bao giờ mà Gojo mong Yuuji hãy quên tên mình luôn đi như bây giờ. "Thằng nhóc ngu ngốc này!" Gojo to tiếng hét vào mặt Yuuji làm em sững người.
"Nhóc nghĩ mình là ai?!? Nhóc nghĩ mình là ai mà dám có cái suy nghĩ đó hả?"
Gojo vừa gào vừa chẳng biết phải làm cách nào để thả hết tất cả sự thống cùng vào từng câu từng chữ. Phải nói thế nào để mọi chuyện không vượt tầm kiểm soát? Phải nói làm sao để chẳng ai phải đớn đau?
"Nhóc nghĩ giữa anh và nhóc ai mới là kẻ đáng thương hơn đây hả? Nhóc nghĩ anh thích nhóc trong bao lâu rồi hả? Là lâu hơn hay là ít hơn nhóc? Nhóc cũng biết yêu, anh cũng biết yêu. Rồi ừ thì sao?"
Khoé mi cong vút của Gojo đến đây chẳng thể kiềm nước mắt lại được nữa.
"Người nhóc thích có người yêu. Sao nữa? Chẳng làm sao nữa cả. Cuộc tình của nhóc đến đó là dừng. Nhưng còn anh, nhóc có biết cái cảm giác mà người nhóc yêu thảm thiết cầu xin van nài nhóc đừng thích họ nữa, nhóc có biết cái cảm giác mà họ vừa khóc vừa nói như thể việc nhóc yêu người ta lại tựa như đang tra tấn họ không? Tất nhiên là không! Nhóc không thể nào biết được! Vì người đó là nhóc cơ mà."
Cậu vỡ oà. Cậu vừa nhìn em vừa nhớ lại cái ngày Chủ Nhật như địa ngục mà ông trời bắt ép cậu nếm phải, cậu vừa nhìn em vừa nhớ lại chuỗi ngày mà mỗi sáng cậu thức dậy đều cố gắng tự động viên mình rằng chắc Yuuji cũng thích mình một chút, trong khi bản thân lại thừa biết tình yêu em trao chỉ là sự thương hại lòng tự tôn của cậu không hơn không kém.
"Tại sao, đến mức đó mà anh còn chưa hề nghĩ đến việc sẽ bỏ Yuuji một mình ở lại," giọng Gojo nhỏ dần nhỏ dần tựa như có một thứ áp lực vô hình chết tiệt nào đó đang đè chặt lên sợi dây thanh quản của cậu, "mà Yuuji lại dám hả?", bờ vai cậu run lên, giọng nghẹn lại, "Yuuji đi rồi anh biết phải làm sao đây hả Yuuji ơi?"
Gojo gục đầu xuống ngực của Yuuji mà nức nở. Gojo biết rằng, những câu từ thậm tệ cậu vừa nói với em sẽ chẳng rút lại được. Cậu yêu em, chỉ biết yêu em, và rồi cứ thể mà đánh mất em, "Yuuji ơi, anh thích Yuuji lắm, anh cũng biết đau mà Yuuji. Sao Yuuji lại đối xử với anh như thế hả Yuuji ơi?"
Như cái cách mà trước khi nhận án tử hình, tù nhân sẽ được tự chọn bữa ăn cuối. Tình yêu của Gojo bị xử tử, cậu chọn cho nó được Yuuji ôm vào lần cuối cùng.
Gojo cứ thế mà ôm cái em chẳng phải của cậu hoài. Cậu ôm em lâu thật lâu. Để phòng hờ mai này cậu sẽ quên mất em từng rất đẹp trong mắt cậu, để phòng hờ mai này cậu sẽ quên mất mùi hương dịu ngọt mình từng mê, để phòng hờ cậu lỡ quên mất cậu đã từng yêu em nhiều như thế nào và em cũng chẳng yêu cậu ra sao.
Thời gian như khẽ đứng yên lại, chúng ngó đầu vào để xem một câu chuyện tình buồn đang lặng im thoi thóp. Và rồi, Gojo chẳng còn muốn ở đây cùng em nữa. Gojo muốn buông, và Gojo biết, em cũng chẳng muốn giữ Gojo để làm gì.
Cuộc đời trong mắt của Gojo đã từng rất đơn giản, cậu cứ ngỡ cuộc đời này sẽ diễn ra một cách ngoan ngoãn như những bộ phim mà cậu hay xem.
Cậu cứ ngỡ yêu thì chỉ cần nói rồi đặt nhẹ lên môi nhau những cái hôn, trao nhau những cái ôm, thế là hạnh phúc trọn đời.
Cậu cứ ngỡ rằng bất cứ ai trên đời say đều sẽ quên hết tất cả. Nhưng cậu nào ngờ, em của cậu đã bị chính cái ký ức đó đày đọa thân xác đến cùng cực.
Ngay cái sáng sau ngày Chủ Nhật tồi tệ kia, khi vừa thức dậy, điều đầu tiên Yuuji cảm nhận được là mắt em sưng tấy, rát cực kỳ, như thể ngày hôm qua ai đó đã móc mắt em ra và hút hết nước khỏi nó. Chưa dừng lại ở đó, kéo theo sau đó là tập hợp tất cả cơn đau từ thể xác đến tinh thần, tất cả mọi ký ức đêm qua đều ùa về rõ mồn một như em đang được trải qua thêm một lần nữa.
Ký ức đè nặng lên vai em, em chẳng còn sức mà đứng dậy, bằng chút ít sức cỏn con, em với tay lấy cái điện thoại, đồng hồ đã điểm 8 giờ, quá trễ để có thể đến trường. Nhìn kỹ hơn, em có một tin nhắn, là tin nhắn của Getou. Nhưng em chẳng hiểu sao, tim em chẳng còn bồi hồi khi thấy tên Getou nữa. Khi em nhận ra sự thay đổi của trái tim, em bắt đầu thấy lạc đường. Và khi em nhớ đến Gojo, em nhớ đến hình ảnh anh đã chật vật như thế nào để nói câu, "Rồi ngày mai khi Yuuji thức dậy, anh sẽ không còn thích Yuuji nữa."
Em ngồi gục xuống căn phòng còn vương vài tia nắng, em thấy mùa xuân của mình vừa đi qua khi em tròn mười lăm tuổi.
Yuuji năm mười lăm tuổi, ông nội đã bỏ rơi bóng lưng nhỏ bé của em, để em cô độc một mình. Một mình em với cơn mơ tưởng hão huyền, một mình em với bóng mình là hai cúi trên nỗi sầu. (*)
Yuuji năm mười lăm tuổi, Chúa đã cướp đi ông của em nhưng ngài lại tặng cho em hai người bạn, Ngài đã có thể biến sự mất mát này thành điều may mắn cho em. (*)
Yuuji năm mười lăm tuổi, em đã thiếu cẩn trọng để mộng va vào vòng khuyên rộn ràng mà anh đeo. (*)
Yuuji năm mười lăm tuổi, em tìm cái mình không thể có và em có cái mình không thể tìm. (*)
Yuuji năm mười lăm tuổi, em nhận ra tình yêu giống như cái chết nuốt trôi tất cả. (*)
Và rồi vẫn là Yuuji năm mười lăm tuổi, em đang ôm hoa dạng niên hoa của mình trong tay.
Yuuji cứ thế mà ôm Gojo của em trong lòng hơn 30 phút, nhịp thở anh bắt đầu đều.
Đợi Gojo bình tĩnh lại, Yuuji mới dám gọi tên anh, "Anh Gojo này," em vừa nói vừa vòng tay mình ra sau lưng của Gojo rồi siết chặt, mặt em dụi xuống mái tóc trắng của anh, "Yuuji mà anh thích tệ quá anh nhỉ?" Yuuji nói với cái giọng oán hờn chính bản thân mình.
"Thật sự, em chưa bao giờ thấy việc Gojo thích em là một bản án phạt đang tra tấn em cả Gojo à. Thật đấy. Đúng là ngay từ đầu em thích anh Getou nhiều lắm. Đúng là ngay từ đầu em không thích Gojo nhưng vẫn nhận lời làm người yêu của anh." Yuuji nói đến đây Gojo lập tức chà mạnh tay mình xuống sàn, mặc cho lực ma sát đang cào cấu rách da, cậu siết tay mình lại để được ôm gọn em, như thể một hành động mong Yuuji đừng nói nữa...
"Nhưng mà, trong suốt khoảng thời gian mà em được bên cạnh Gojo, em vui lắm. Có nhiều lúc trong đám đông túa ra từ cổng trường, rõ là Gojo đang đi cùng Getou nhưng em lại chỉ nhìn Gojo thôi. Có nhiều lúc khi thấy Gojo cười tim em lại thịch một cái, trong khi em hoàn toàn bình thường trước nụ cười của anh Getou. Và cả cái ngày Chủ Nhật hôm đó, bản thân em cũng không biết vì sao em lại khóc. Em khóc vì Getou có người yêu mất rồi hay là vì em nhìn thấy Gojo bỏ đi nên mới khóc? Em cũng không biết nữa Gojo à. Nhưng em thấy mình tệ quá. Em không xứng để được Gojo yêu nhiều như thế, nên em mới mong Gojo đừng thích em nữa."
"Anh vẫn thích nhóc đấy thì sao..." Gojo nói với cái giọng hờn dỗi em của hắn nhiều lắm.
"Gojo có biết trong 1 tuần không có anh em đã làm gì không? Em toàn nghĩ đến Gojo đấy..."
"Anh không cần nhóc dỗ ngọt." Gojo đáp nhưng nào biết rằng cái nhịp tim đang đập loạn xì ngầu của cậu đã bị Yuuji nghe trọn hết cả rồi.
"Em nói thật. Em nhận ra là mình đã hết thích anh Getou một khoảng thời gian rồi. Nhưng mà em lại không biết hiện tại tình cảm mình dành cho Gojo đang ở mức nào nữa..." Yuuji chợt dừng một nhịp, em nuốt nước bọt rồi nhìn thẳng vào mắt Gojo, "Gojo có thể đợi em được không?"
"Anh xin lỗi..."
"..."
"Anh chờ Yuuji quá đủ rồi Yuuji à..."
Khóe mắt Yuuji cong xuống khi nghe câu trả lời của Gojo, môi em run lên.
Ừ. Sau tất cả mọi chuyện em đã đối xử với Gojo, giờ em lại nói ra mấy cái lời nực cười như này. Em chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của Gojo cả. Em chỉ nghĩ cho chính em. Yuuji thấy mình đáng ghét quá, nếu không phải vì đang ôm Gojo thì em đã vung tay lên tự đấm cho mình một cái cho nhớ mùi đời.
Gojo áp chặt cái má của mình ngay trên lồng ngực Yuuji, như thể cậu đang nói chuyện với trái tim của em, "Anh không đợi nhóc trả lời, nhóc nên chuẩn bị tinh thần đi, anh chắc chắn sẽ khiến nhóc yêu anh."
Yuuji không trả lời. Vì Gojo đâu nói chuyện với em, Gojo đang nói với tim em mà. Tim em "Thịch" một cái, chẳng còn khóc nữa, giờ đây, nó đang tủm tỉm khi được nhúng chìm trong cái tình yêu mà nó từng chạy trốn.
Người Yuuji thơm. Cái mùi hương ngòn ngọt của em cứ vờn quanh khứu giác Gojo mãi, làm cậu thèm thuồng không nhịn được mà rúc mặt vào ngực em nhiều cái. Yuuji cũng cưng chiều Gojo lắm, em cứ thế mà mặc sức vuốt ve Gojo đang ngoan ngoãn nằm trong lòng em.
"À mà Gojo ơi... Em không có tính nhảy lầu anh ạ."
"Hả????" Gojo vội nhấc cái mặt tèm lem nước mắt nước mũi của mình ra khỏi chốn bồng lai tiên cảnh, "Chứ nhóc đứng đó dang tay làm gì????" cậu vừa hỏi vừa giật giật khóe miệng.
"Em hóng gió... làm thế mát mà." Yuuji nói cái giọng như kiểu em chẳng làm gì sai đâu nha, là do anh Gojo hết đó, đừng có mà đổ lỗi cho em.
Gojo vừa mới ngước đầu nhìn Yuuji được vài phút thì lại chôn mặt mình xuống ngực em vì quê quá trời quá đất, "L-Lần sau mà còn làm thế anh sẽ thẳng tay đẩy nhóc xuống..."
Cậu em nhỏ mới chỉ cười "Hì hì," Gojo lại cảm giác như thế giới của cậu đã sáng bừng trở lại, mặt trời lại về với Gojo rồi, "nhưng nhờ thế Gojo mới chịu nói cho em nghe Gojo thích em nhiều nhiều nhiều như thế nào nhỉ."
"Anh thích nhóc nhất quả đất, à không, phải là tới tầm vũ trụ luôn." Gojo vừa nói vừa dang hai cái sải tay dài rộng của mình ra quơ quơ như thể đang ôm một thứ gì đó to cực kì chẳng xuể.
Yuuji em cười rộ lên như đứa trẻ thơ mới lớn. Tội nghiệp Gojo lại bị Yuuji lừa nữa rồi. Rõ là trái tim em đang nói, "Em cũng thích Gojo quá trờiii" nhưng em lại nói thành, "Ngày mai em lại làm bento cho Gojo nhé?"
"Tất nhiên rồi!!" Cái câu đằng trước Gojo vừa lên tông giọng cao cực kì thì đến câu tiếp theo anh lại dùng cái giọng lầm bầm trong miệng mà nói, "Nhưng mà..."
"Dạ?"
"Anh không thích ăn cà rốt." Gojo vừa nói vừa nhăn mặt, "Cà rốt dở."
"Em biết." Yuuji cười nghịch ngợm đáp.
"????? Em biết mà ngày nào cũng cho anh ăn hả?!?!" Gojo trợn mắt nhìn Yuuji.
Yuuji em cười tít mắt làm lộ ra hai cái răng nanh, "Tại vì anh không chịu nói đó."
Đúng rồi. Tất cả từ đầu đến giờ đều là do Gojo chẳng chịu nói gì cả. Cái tật này rất là xấu luôn. Vì nó mà xém chút nữa cậu vụt mất em rồi, chắc cậu phải sửa nó nhanh thôi.
"Chủ nhật tuần này mình đi chơi anh nhé?" Yuuji dùng cái giọng như ly sữa dâu ngòn ngọt mà lâu rồi Gojo chưa được nếm rót vào tai cậu chầm chậm.
"Heh, ai mà không đi sẽ bị phạt hôn 100 cái!" Gojo như kiểu nãy giờ chỉ chờ câu này từ miệng Yuuji, cậu đáp một cách gọn ghẽ và nhấn mạnh chữ "bị phạt".
"Vâng!!" Yuuji hô to chắc nịch, vì em chắc chắn sẽ không thất hẹn làm Gojo buồn nữa đâu!
"Hm. . . Yuuji ơi hình như hôm đó anh bận rồi. Hay là Yuuji phạt anh đi nhé?" Gojo chu chu cái môi sát lên mặt Yuuji mặc cho em đang ra sức dùng tay đẩy ngược mặt mình về hướng ngược lại.
"////////// Aaa, khônggg, anh Gojo ngốc."
Gojo cứ thế mà say trong đôi mắt pha lê của Yuuji, đôi mắt trong veo tựa xuân thì, mí mắt em hơi đỏ vì lúc nãy em cũng có lén Gojo mà khóc. Giờ đây tận sâu trong đáy mắt, có bầu trời, có tình yêu và có cả hình bóng của Gojo.
Trang chuyện có tên em và Gojo lại một lần nữa được chắp bút viết nên, vẫn là nét chữ ấy, vẫn cốt chuyện ấy, nhưng lần này khác lắm, mỗi lúc Gojo gọi tên em, nói yêu em, môi Yuuji lại vẽ ra một nụ cười hạnh phúc vô cùng.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com