Dịch chuyển (phần 2)
Hoa anh đào ở Yeuido năm nay nở sớm. Mưa tuyết cũng không có. Thật kì lạ nhưng như thế thì ai cũng sẽ cảm thấy tốt và phần chấn hơn. SNSD đã bước sang năm thứ 8. Những đồn đoán, thị phi và cả lời nguyền 7 năm đối với một nhóm nữ Kpop thảng hoặc vẫn xuất hiện trên các diễn đàn mỗi khi một trong các thành viên có dự án cá nhân. Và cũng là một chủ đề bàn tán xôn xao mỗi dịp cả nhóm comeback.
Những thứ đó, sẽ khiến những tân binh mới nếm mùi chiến thắng và vinh quang cảm thấy nặng nề và đau đớn. Cũng khiến những bước chân muốn rẽ hướng càng thêm chán nản và trống rỗng. Còn với Soshi, so với Black Ocean năm đó, những scandal thái độ, hẹn hò, tranh chấp và lục đục nội bộ. Cũng chỉ như những cánh hoa đào rụng rơi trên con đường lát đá dẫn vào công viên Seoul mà thôi. Hết lớp này đến lớp khác, gió thổi là bay, gió ngừng là rơi. Phù phiếm, rực rỡ và cũng thật trống trải. Giống như thứ nghề họ đang làm. Đang hi sinh vì nó. Cũng vì nó mà tồn tại.
- Taetae.
Có tiếng cựa mình và một giọng khàn thoát ra từ phía dưới tấm chăn lông cừu, giống như chú chó con
- Chào cậu. Cậu ngủ ngon chứ
Lướt ngón trỏ qua bầu má Tiffany, Taeyeon hỏi bằng thứ giọng hẵng còn ngái ngủ nhưng âu yếm. Đáp lại là tiếng nũng nịu nửa quyến rũ nửa thơ ngây của Tiff. Cô ấy còn nói thêm gì đó bằng tiếng Anh, có vẻ là về sự mệt mỏi. Nhưng nó lại có vẻ khoan khoái dễ chịu.
Xoay người nằm thẳng và gối tay lên đầu, Taeyeon ngước nhìn trần nhà trắng. Hôm qua cô không uống chút rượu nào dù Tiffanny đã cố chèo kéo rằng chai vang Chilene 1989 đó thực sự rất tuyệt bằng cái ánh mắt mà cả cô ấy lẫn Taeyeon đều biết thứ "có mùi thơm đặc trưng và hương vị cực kì riêng biệt" ám chỉ điều gì. Taeyeon đã phớt lờ được hai thứ mà cách đây một tháng, có thể là hai, cô hoặc là tự nguyện khuất phục hoặc là tìm mọi cách để đạt được - rượu và Tiff.
Nóng bỏng. Sẵn sàng. Và bùng nổ mọi ý muốn ngẫu hứng hay táo tợn nhất. Tiffany là người Mỹ. Là một cô gái. Là người vẫn luôn thích Taeyeon. Thực sự. Tự nhiên. Thoải mái. Có thể Tiffany biết Taeyeon là nhóm người đó. Hoặc vì đó là Taeyeon. Vậy nên ok, just let it be.
Lần ở Cheongdamdong, nói là một sắp xếp cũng đúng. Mà là một tai nạn cũng không sai. Trước đó, Taeyeon, lại một lần nữa, khiến câu chuyện của mình đi vào ngõ cụt.
- Cậu về luôn à
- Ừ. Tớ sẽ đi uống một chút cho dễ ngủ. Hoặc về nhà ngủ luôn. Tớ buồn ngủ quá
- Cậu không khỏe à.
- Uhm. Cũng không hẳn là tốt. Nhưng một chút rượu mơ thì không vấn đề gì cả. Rượu hoa quả thôi mà
- Nhưng gan cậu không tốt mà. Cậu đã đau bụng giữa buổi tập
- Cậu theo dõi tớ đấy à - Taeyeon cắt ngang thản nhiên. Không rõ là đang hờn dỗi hay muốn gây sự với Jess - người sáng nay đến tập muộn với gương mặt nhợt nhạt và đôi mắt thâm quầng.
- Cậu đừng có nghĩ quá. Chính cậu kêu đau bụng còn gì
- Ờ.
Cài lại nút tay áo sơ mi và vuốt phẳng tà áo theo quán tính, Taeyeon có thể ngửi thấy mùi dưỡng thể của Jess thấp thoáng sau vai mình. Nó làm tim cô đau nhói trong khoảnh khắc và suýt nữa nghẹn thở. Phòng thay đồ chỉ có họ. Các thành viên khác tắm rửa xong đã về nhà hoặc vội vã chạy theo lịch trình cá nhân. Lần comeback này rơi đúng vào mùa đông - mùa mà cả nền công nghiệp giải trí Hàn đều bận rộn khủng khiếp. Nhưng điều đó chẳng có gì là quan trọng cả. Vì họ chưa bao giờ nhàn rỗi. Kể cả với người thích trì hoãn như Taeyeon
- Lần sau cậu chú ý đến đúng giờ đi. Đừng để manager phàn nàn nữa. Anh ấy cứ hỏi tớ mà tớ thì chẳng muốn trả lời chút nào
Bằng một âm vực cau có và gay gắt, Taeyeon bóp méo ý muốn siết chặt lấy đôi môi Jess rồi đè cô ấy lên sau cánh tủ đồ theo cái cách tệ hại mà cô ưa thích gần đây. Những câu như tớ nhớ cậu phát điên hay tớ muốn cậu được phát đi dưới dạng những khiển trách về vấn đề kỷ luật hoặc những trao đổi cố ý gói gọn trong vấn đề chuyên môn. "Cậu vẫn còn bình tĩnh lắm. Câu giỏi nhất khoản đó mà. Bật tắt cảm xúc theo ý muốn. Cậu cười với người cậu không ưa. Và có thể chấp nhận những đụng chạm dù lòng cậu đang nguyền rủa. Cậu không phải không chúa băng giá. Cậu là bậc thầy giao tiếp. Cậu quá giỏi và tớ sợ điều ấy"
- Tớ xin lỗi đã làm phiền. Jess nói rất nhỏ và mơ hồ Taeyeon nghe như cô ấy run giọng
Xóc chùm chìa khóa trên tay, Taeyeon nghiến nhẹ lên hàm - nơi chiếc răng khôn quái quỷ một vài tháng lại sưng lên làm cơn đau đầu âm ỉ buốt lên tận hốc mắt. Quay người lại, nhìn vào làn mi mỏng cụp xuống của Jess, ánh mắt Jess lộ rõ sự mệt mỏi "Đó là một chiến thắng cay đắng. Trông cô ấy kìa. Mày đã làm gì cô ấy. Vứt quách cái suy nghĩ bệnh hoạn của mày xuống địa ngục và..." Trước khi kịp hoàn thành nốt câu nói dang dở trong óc, Jess đã ngước lên nhìn cô ngơ ngác như chú chó nhỏ
- Chết tiệt!
Khẽ gầm gừ và gần như rên lên, Taeyeon quày quả khoác áo khoác và bước nhanh ra ngoài phòng thay đồ. Bỏ mặc Jess. Một lần nữa.
Và không biết là số phận muốn đùa giỡn họ hay Taeyeon thực sự đã được thần Cupid lẫn Casanova ưu ái mà Tiffany, bằng một con đường nào đó, đã rất tự nhiên mà lấp đầy cơn phẫn nộ và những căng thẳng bản năng của Taeyeon bằng thứ tinh thần American girl đậm đặc. Thứ cũng có ở Jess. Nhưng phóng khoáng và bồng bột thị dân hơn. Taeyeon đã biết từ lâu. Từ khi cô chưa yêu Jess hay để mắt tới Tiffany. Nhưng lúc này, cô cần một lon Sprite lạnh từ thùng đá trên xe bán tải được lấy ra bởi những cánh tay lầm cát và đẫm mồ hôi của mùa hè bãi biển chứ không phải một đĩa hoa quả lạnh bày trên khay bạc mà cô phải trải qua đủ thứ lịch duyệt giả dối và kìm nén rồi chậm rãi thưởng thức vị chua chát của những thứ quả chỉ vì nó có lai lịch dính dáng đến giới quý tộc mà trở thành đẳng cấp.
Cái gì dễ đến thì cũng dễ đi. Taeyeon không phản đối. Và nhiều chuyện trên thế gian này đúng là như vậy. Thật lãng phí thời gian nếu muốn đề cập đến công bằng hay thứ gì đó có tên là happy ending. Điều đó nếu không là ảo tưởng thì cũng là sự ngu ngốc không còn thuốc chữa. Và thật tuyệt là Tiff tiếp nhận câu hỏi "cậu có nghĩ là easy come easy go không" của Taeyeon bằng một eye smile trông hơi ngu ngốc nhưng thật thà.
Tiffany không ngốc. Chắc chắn. Mà là cô ấy có thể tỏ ra ngu ngốc. Một cách thiện nghệ. Và vì thế được yêu cầu biểu diễn với vai đó . Nhưng nét tính cách cởi mở, vô tư thậm chí hời hợt của nền công nghiệp tiêu dùng nhanh thì in dấu ấn đậm nét trong lối tư duy của cô ấy. Hàn Quốc là mảnh đất bảo thủ. Phải thừa nhận là cô nàng khá lì lợm và rất tự tin khi khăn gói đi một hành trình ngược đời từ Mỹ về cố hương. Và ơn chúa, nó đã thành công. Dù đương nhiên, như tất cả, đều đã trầy vi tróc vảy, cả biến đổi nữa, như tất cả. Tiff không phải là không còn ngây ngô nữa. Mà là cô ấy biết lúc nào thì nên ngây ngô. Với một cô nàng Sư Tử thừa sẵn kiêu hãnh, thì đó, hoặc là một bước đại nhảy vọt hoặc là một sự hi sinh to lớn. Và dù ở khía cạnh nào thì nó vẫn đủ sức nặng để một kẻ cố chấp như Taeyeon nể trọng.
Jess thì không như vậy. Cô ấy không biến đổi, cũng không phải thích nghi. Cô ấy có kỹ năng. Và nó được vận dụng như là một sự hiển nhiên. Hoặc một loại vũ khí. Cô ấy, cân bằng với tất cả cùng vẻ mặt bình thản như thế là trời sập thì sẽ có một bầu trời khác hiện ra thôi. Mọi thứ đều có backup mà. Và sự bình thản đó, được hiểu, hoặc cố tình hiểu là lạnh lùng, xa cách, kiêu kì. Dù thực sự, với một tiểu thư được nuôi dạy cẩn thận từ khi lọt lòng, thì không thể nào ép cô ấy cư xử như một thị dân được. Nó thuộc về dòng máu, hoặc cái gì đó có tính nguồn gốc. Hay bất cứ thứ quái quỷ nào đó đã được cô ấy tiếp nhận sâu sắc đến mức thành bản tính.
- Cậu có vẻ vui khi Tiffany xuất hiện
- Đâu phải riêng tớ. Các cậu ấy cũng phấn khởi mà. Tiffany đã về LA trong cả kỳ nghỉ Xuân mà
Ngước nhìn Jess trong gương, Taeyeon khoanh tay trả lời với cái nhướng mày ra vẻ thản nhiên mà tự cô cảm thấy thật vụng về.
- Cậu vui nhất. Cười suốt. Quấn lấy cậu ấy cả buổi
Jess không ghen. Taeyeon biết. Họ đã quay lại vạch đồng nghiệp, hoặc đôi khi là đồng đội. Khi Taeyeon, không phải cảm giác áy náy vì đã đối xử tệ với Jess mà là, mượn cái cớ đó để đầu hàng những khát khao chưa bao giờ thôi thiêu đốt suy nghĩ và cảm xúc của cô. Vài câu đùa giỡn lạnh tanh nhưng vô hại của Jess. Một chút tiếp xúc khi sắp xếp đội hình hoặc xem lại phần luyện tập. Có khi là Jess tô lại son dưỡng khi thấy Taeyeon đang nhìn về phía mình. Cô ấy không tán tỉnh. Không phải thế. Chỉ là những kỹ năng. Nhìn vào sườn mặt của Jess với vành tai mỏng hơi cụp xuống như của một chú mèo, Taeyeon cố gắng nhồi nhét phán đoán ấy vào kết luận của mình. Hàng trăm lần. "Đến một lúc nào đó, mình sẽ tin nó là đúng. Và nó đương nhiên phải đúng".
- Cậu có nghĩ là tớ quá vui không? Như thể là không cần thiết phải vậy ấy
- Cậu vẫn luôn khó hiểu khó chiều mà
Không tránh khỏi cái nhìn chòng chọc của Taeyeon, Jess sửa lại tóc mai nhẹ nhàng đáp trả. Hôm nay cậu ấy mặc đơn giản nhưng vẫn là sát thủ skinny jeans. "Chứng tỏ cậu ấy vẫn ăn kiêng và giữ dáng. Cũng phải thôi. Đang có bạn trai mà. Nhìn cũng xinh nữa". Liếc trộm bắp tay trắng mịn của Jess, Taeyeon cười nhếch mép gạt đi những ý nghĩ đã mọc rễ từ lâu trong tâm khảm - những thứ chỉ cần nhìn thấy Jess là lại đâm vào tim Taeyeon, che mờ lý trí của cô, phủ lên đôi mắt cô bóng râm dịu dàng của một loài cây chứa dược tính gây mê.
- Có gì đâu. Rất lâu cậu ấy mới quay lại. Để cậu ấy vui một chút cũng không thiệt gì. Tớ cũng vui khi gặp lại cậu.
Taeyeon không gặp khó khăn khi nói câu này. Cả ánh mắt cô trao cho Jess cũng thả lỏng hơn và gần như cô đang mỉm cười với Jess. Taeyeon đếm được ít nhất 3 lần họ đã giao tiếp bằng mắt trong cuộc hẹn nhóm tối nay. Và lúc này cái nhìn họ dừng trên mắt nhau đang đều đặn trôi đi theo nhịp tim của Taeyeon. Ổn định. Chậm rãi.
"Jess ở gần lắm. Chỉ cần khóa cánh cửa kia lại. Nhẹ nhàng dồn cô ấy vào góc tường. Và chạm lên gương mặt của cô ấy. Ve vuốt đôi tai mẫn cảm của cô ấy. Phía bên phải. Phần vành tai. Rồi đẩy nhẹ vào phía xương đòn. Jess thích thế"
- Mình ra ngoài đi. Bữa nay các cậu ấy muốn hangover đấy.
Vỗ lên cẳng tay Jess, Taeyeon mở toang cửa restroom và tiếng nhạc ồn ã cùng hơi lạnh điều hòa thốc vào mặt cô đầy phấn khích. Cái công tắc mà Taeyeon mặc định phán quyết cho Jess giờ đây lại là thứ mà cô đang tự nguyện tiếp nhận. Cô không thấy đau đớn hay nặng nề gì cả. Nhẹ nhõm lại càng không. Sự trống rỗng, bất lực hay cái gì đó buông xuôi, cô cũng không quan tâm nữa. Đầu cô giờ đang nghĩ xem mình sẽ uống vang Chilene hay lại Champagne. Và lát nữa, cô sẽ bịa gì với Tiff về căn phòng "tớ đổi giường sang Kingsize rồi Panny à". Có lẽ thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com