Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

{Trả Request} Đoản 18: [BillDip] Chờ

Ta quay về sớm nè các tình yêu :33 Cảm ơn lời chúc của mọi người nhé.

Về cơ bản là thi xong rồi, còn đúng một môn nữa :vv Cho nên từ giờ Cỏ sẽ cố gắng ra chap nạ.

***

Draky_Suzu nhận hàng Ộp ơi :vvv

Cà phê của nàng đây ạ.

Ta nói nó không phải là BE... mà cả mạch truyện đều khá thê thảm :vv

----------------------------------------------------------

Ngón tay thon dài gõ nhịp trên mặt kính.

Mason nhìn đăm đăm vào tách Latte Macchiato trên mặt bàn, không đậm như Espresso truyền thống, nhưng thứ này rất hợp khẩu vị với cậu.

Và quan trọng ở đây là, cốc cà phê đã vơi hơn một nửa, mà vì sao Bill vẫn chưa tới ?

Cậu lặng lẽ lắng nghe âm thanh tạo ra khi đầu ngón tay tiếp xúc với lớp kính, phía đối diện vẫn còn một tách Espresso không đường, làn khói trắng tuyết đang dần nhạt đi.

Chậc, thật sai lầm khi gọi đồ uống trước khi người ta có mặt.

Nhìn đồng hồ, đã trễ hơn ba mươi phút, cà phê sắp sửa nguội lạnh, Mason liền vươn tay cầm lấy phần Espresso phía trước.

Vô cùng đắng, nhưng hương vị mạnh mẽ. Cậu cảm giác mình sẽ không chịu nổi thứ chất lỏng này nếu thiếu đi lớp crema thơm dịu bên trên, thế mà tên kia lúc nào cũng uống rất hưởng thụ.

Nhíu mày đặt lại ly cà phê về chỗ cũ, cậu vẫn thích Latte Macchiato hơn nhiều.

Ngòn ngọt, thơm ngậy, bột quế cũng rất ngon. Tuy rằng nó cũng bao gồm cả Espresso nhưng đã được thêm rất nhiều kem cùng sữa, vị đắng đặc trưng nhờ thế mà giảm bớt phần nào.

Trong khi suy nghĩ, Mason uống hết tách Latte Macchiato. Hạ ly xuống, mắt thấy sắc trời đã tối dần, cậu quyết định không đợi nữa mà đứng dậy bước ra quầy thanh toán.

"Một Latte Macchiato và... một Espresso ?"

Lại nữa rồi, ánh mắt các nhân viên ấy nhìn cậu.

Có chút khó hiểu nơi đáy mắt cùng với...

Thương hại sao ?

Mỉm cười, cậu chờ người ấy chẳng có gì đáng để thương hại hết.

Chẳng có gì sai cả.

Một ngàn bốn trăm năm mươi chín ngày, gần bốn năm, không lâu đến mức phải bỏ cuộc. Cậu có thể chờ mà.

"... Phải, và một Espresso."

Vì vậy, có thể đừng gọi cậu là kẻ điên rồ nữa được không ?  

Mason lặng lẽ siết chặt nắm tay trong túi áo, dùng vai đẩy cửa kính đi ra ngoài.

Tuyết trắng như những đám mây thu nhỏ bay đầy trời, phủ lên khung cảnh một chút mơ mộng. Từng hơi thở cũng trắng tựa như tuyết, cậu ngẩng đầu phả ra một luồng khói nhàn nhạt.

Sắp Giáng sinh.

Bây giờ sắp tới Giáng sinh.

Giáng sinh năm xưa, cậu chỉ trễ hẹn đúng một lần. Đúng một lần, vào ngày hôm đó.

Thế nhưng suốt một ngàn bốn trăm ngày tiếp theo này, hắn lại luôn tới trễ.

Một ngàn bốn trăm cuộc hẹn đơn phương.

Latte Macchiato, Espresso... Ngày nào cũng vậy. Bởi vì hắn nói hắn thích ngắm nhìn cậu vui vẻ thưởng thức một tách Latte với khuôn mặt hạnh phúc, trong lúc mình nhấm nháp hương vị đắng nồng của Espresso.

Từng chi tiết một, cậu nhớ rất rõ. Chỉ cần là về hắn, cậu sẽ nhớ mãi trong đầu.

Mason cười dài, nhưng giọt lệ nóng hổi vẫn đang vô tâm trào ra từ khoé mắt.

"Chỉ tới trễ một lần duy nhất thôi, anh lại trả thù bằng cách bắt em đợi suốt ngần ấy năm như vậy. Bill Cipher, đó không phải hành vi của người lớn."

---

-----

24/12.

Mặc dù chưa phải Giáng sinh chính thức, nhưng tiếng lục lạc ngân vang đâu đó đã vọng về, khúc hát Giáng sinh đã rộn ràng bên tai.

Sắp tròn bốn năm rồi.

Trong quán cà phê quen thuộc, Mason trầm mặc dõi theo đường lượn của tầng khói trên mặt tách Latte Macchiato.

Đối diện, vẫn là Espresso như cũ.

Và hắn, cũng vẫn tới muộn.

Thẫn thờ đặt tiền ngay bên cạnh tách cà phê, cậu vừa nhìn những con người hối hả đi trong tuyết vừa dẫn chính bản thân ra phía ngoài.

Cơn gió rét buốt như đâm từng nhát dao vào da thịt, tuyết tan trên bàn tay khiến cậu run rẩy không thôi.

Run rẩy vì lạnh, hay vì sự thật tàn khốc ấy, cậu cũng không biết, hay nói đúng hơn là không hề muốn biết.

Đôi môi tái nhợt, bước chân Mason dừng lại trước cổng vào một khu nghĩa địa cũ kỹ.

Thân thể cậu càng chấn động mãnh liệt hơn, đã bốn năm rồi, vậy mà đây mới chỉ là lần đầu tiên cậu tự mình tới.

Trước đây, Pacifica cùng Mabel đã ép cậu, nhưng khi cậu uống gần hết lọ thuốc ngủ, họ mới hoảng sợ dừng lại việc này. Mà lần đó Mason cũng suýt chết.

Cậu lắc đầu cười khổ.

"Bill Cipher... Không phải, anh không có ở đây, nói với em đi..."

Tiếng nói khô khốc gần như vỡ vụn, Mason hướng đôi mắt không có tiêu cự về phía trước khi đôi chân yếu đuối mang cậu tới bên một mộ phần.

Chị cậu đã nói rõ, nó ở khu vực nào, hàng số mấy, hay là cậu nên đến để xác thực xem sao.

Hơn một ngàn bốn trăm ngày, cậu vẫn không dám đến tìm mộ phần ấy.

Nhầm lẫn, có thể là họ nhầm lẫn thôi, nhỉ.

Có thể là hắn sắp đặt để lừa cậu mà thôi.

Cậu thẫn thờ nhìn cái tên đang bị che phủ bởi hàng tuyết, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi đến bóp nghẹt nhịp thở, tuyệt nhiên không dám có bất cứ động thái gì.

Dưới lớp màn màu trắng ấy, là tên ai ?

Ngón tay tái xanh vì hơi lạnh, lại run rẩy đến thảm thương, chầm chậm, gạt đi dấu tuyết.

Cái tên đó.

Cái danh tự mà cậu nhớ nhất.

Mason buông thõng đôi tay vô lực, đột nhiên, nhếch miệng.

Đi rồi.

Vụ nổ mà cậu tránh được nhờ trễ hẹn một phút ấy, đã mang hắn đi thật rồi.

Cậu không muốn tin, hoặc dối gạt chính bản thân mình, hoặc cho rằng truyền thông cùng mọi người đều dối gạt cậu.

"Còn... còn ở đây không... em có thể đợi... có thể chờ... chỉ cần anh còn đó..."

Nước mắt nhuốm đẫm bi thương nơi khoé môi vẫn đang gắng gượng nở nụ cười.

Chờ đợi sao...

...

...........

Người ta kể, đúng mười hai giờ đêm Giáng sinh năm ấy, có một người con trai nhắm lại đôi mắt xinh đẹp sau bốn năm thanh xuân chờ đợi ở ngay trước một mộ phần, và ảm đạm cùng thân thể lạnh lẽo, có một tách Latte Macchiato vẫn đang toả khói cùng tách Espresso kề ngay bên cạnh.

-----------------------------------------

----------------------------------------------------------

Cỏ: Latte Macchiato cho Mason và Espresso cho Bill, trong đoạn kết vẫn đứng bên nhau dưới làn khói ấm mặc cho gió lạnh, nếu bạn hiểu ý mình :3

Sắp Giáng sinh rồi, viết theo không khí nạ :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com