"I'm only one call away~
I'll be there to save the day
Superman got nothing on me
I'm only one call away
Call me, baby..."
*Tạch
Tắt cái báo thức điện thoại trong tâm trạng chán nản như bao ngày.
Mẹ nó, buồn ngủ quá. Nhủ lòng chớp mắt thêm 2 phút thôi, chỉ 2 phút. Mà khoan, hình như...
Tôi nhớ mình cần phải làm gì đó.
Nhìn vào màn hình điện thoại, nguyên chữ "Tuesday" đập vào mắt, loading 5 giây...
Ohhhhhhh shittttttttt, hôm nay kiểm tra lý 15p?!
Shittttt!
Bật dậy, chuẩn bị nhanh nhất có thể rồi phóng xe đến trường ngay lập tức...
Mẹ, hôm nay còn phải hy sinh chuyên mục lướt Face buổi sáng nữa. Tao ghét môn Lý kinh khủng. Làm gì làm hôm nay cũng phải tới sớm để hỏi bài tụi bạn mới được.
Vừa đút xe vô tầng hầm cũng là lúc trống trường rộn rã lên từng tràng tung tung tung. Lại nữa rồi, trễ nữa rồi!!!
Chỉ kịp chạy vội ra trước cổng, hú bà Día bán cho ổ bánh mì rồi phóng ngay lên lớp. Vừa gặm chiếc tinh bột khô queo kèm theo mấy miếng chả chiên, vừa chạy chen vô một đám đông ở cuối lớp.
Dòm coi tụi nó đang hỏi gì, ôi mẹ ơi, dòm cho nó an tâm hơn thôi chứ trong đầu tao trống rỗng đây, ai đó hãy cứu vớt tao!!!
Đặt đít xuống chỗ, đã xử xong bữa sáng thần tốc, thở một tiếng lấy lại bình tĩnh, quay quay dòm thằng ngồi kế bên.
- Ê con chó, lát chỉ tao đó nha!
Nó liếc tôi, thằng hạ đẳng...
- Trên 5 bao nước mía, trên 7 bao sinh tố, 9 thì... thôi không có vụ đó đâu.
Nó lại liếc tôi, nhưng đầu gật gù như vừa chấp nhận một giao kèo.
Nè nha, tại tao cậy nhờ mày chỉ bài thôi nha, mày mà không có giá trị lợi dụng là tao đập mày từ lâu rồi. Vừa lầm bầm trong bụng vừa lấy viết chì viết lấy viết để công thức lên bàn.
Tôi là Hiếu, bạn bè hay gọi Híu, học sinh lớp 11, có một cuộc sống cũng khá bình yên và bình thường... Ừ, chắc vậy. Chỉ có điều là luôn có chút khổ sở vì vẻ đẹp trai đỉnh cao trời ban của mình. Hơiiiii
Sở thích của tôi là ăn, nghe nhạc và đi du lịch. Lạc quan; vui vẻ; có chút, chỉ là một chút thôi, không bình thường. Người ta thường nói vậy, còn nói về các phương diện khác dường như tôi hoàn hảo, tròy oy nhiều lúc tôi còn bị chính mình làm gục ngã. Bởi vậy cứ yêu bản thân tới bây giờ á.
Còn thằng ngồi kế bên là Vinh, Kiến Vinh hay còn gọi là Vinh loz, là một thằng rất đáng ghét, trong trí nhớ tôi nó chỉ có thế. Nhưng được cái giỏi Lý nên tôi đành cắn răng mà nương nhờ :/ Nó là một trong hai đứa con cưng của Mr.Thảo, nỗi ác mộng của tôi. Đầu năm lớp 11 tôi ngồi với nhỏ bạn hồi cấp 2 của tôi, Ngân Ngọc. Trải qua nhiều drama trong lớp, cô chủ nhiệm đã thiết lập lại trật tự thế giới mới. Mọi thứ lại mới tinh và định mệnh sắp đặt tôi ngồi kế nó.
Tiếng trống vào tiết vang lên làm tim ai trong lớp cũng như bị bóp nghẹn, bóp quặng lại, đầy thoi thóp và đau đớn.
Tiếng hỏi bài càng lúc càng sôi nổi hơn, tỉ lệ thuận với nhịp tim của mọi người bây giờ
Duy nhất, chắc chỉ có một người đang ôn bài với vẻ mặt điềm tĩnh, an nhiên, không ai khác chính là đứa con cưng còn lại của Ngài Thảo.
Thầy bước vào...
Giờ phút kinh hoàng nhất của thời học sinh bắt đầu. Thời gian đếm ngược...
Tic tack tic tack tic tack
*Chớp mắt chớp mắt
*Bấm bút
*Thở gấp
*Thở đều lại
- Rồi! Hết giờ! Truyền bài lên cho hai bạn đầu bàn cho thầy!
Chữ "rồiii" của thầy, cũng chính là dấu chấm lặng, chấm hết cho cuộc đời của gương mặt đẹp trai 12 bến nước, biết bến nào đục trong này.
Tôi chết lặng
Và cứ thế những tiết học cứ thế mà trôi đi một cách đầy chậm chạp và chán nản cả ngày hôm đó
Học thêm tới 7h rưỡi tối là tôi cúp về nhà. Hôm nay cúp Hóa! Vì sao, vì ghét Lý, đơn giản vậy thôi! *Nhún vai
Trở về được tổ ấm thân thương là quyết định sáng suốt nhất của ngày hôm nay. Sau khi được dòng nước mát lạnh gột rửa hết tất cả mệt mỏi trên người. Tôi sà tấm lưng mòn xuống chiếc giường thân thương, sau đó tôi chết lịm ngay tức khắc.
Phải nói là ngày hôm nay tôi đã quá mệt mỏi rồi, tôi cần được sạc lại năng lượng cho ngày mai, phải đánh một giấc thật dàiiiiiii và thật đã!
...
z...zz...zzz...
[Hãy tìm ra... và ngăn Ông Ba Bị]
Tôi nghe được một tiếng nói vọng từ xa, dường như là rất rất xa, xa như vô tận vậy.
Ai nói vậy? Tìm ai cơ?
[...ngăn Ông-Ba-Bị...] - tiếng vọng từ hư vô đáp lời.
[Ông...Ba...Bị]
Là ai chứ, nghĩ một hồi lâu tôi nhận ra được một điều. Mình đang mơ, một giấc mơ thú vị đó chứ, mình vẫn còn giữ được ý thức... Ra là "Lucid Dream". Chắc chắn là cơ thể tôi đã rất mệt mỏi nên mới có được cái trải nghiệm thú vị này. Đã từ rất lâu rồi, tôi có mong muốn được vào nó một lần.
Xung quanh, chỉ toàn là một màu đen, màu đen sâu thẳm như tiếng vọng ban nãy vậy.
Tôi thử chạy nhảy, nhào lộn xung quanh. Ở đây dường như chẳng có cái gì cả. Trọng lực hả, không... Mặt sàn hả, không... Ai khác ngoài tôi hả, không. Tuy vậy, tôi vẫn có thể suy nghĩ một cách tỉnh táo, có thể la toáng lên và có thể ghi nhớ từng thứ ở đây; không như những giấc mờ rời rạc, không rõ ràng khác.
Rồi bỗng nhiên mọi thứ xoay vòng, xoay vòng.
Tôi quá chóng mặt nên nhắm nghiền mắt lại.
Mở mắt ra, tôi đã đến một nơi khác hoàn toàn cái không gian đen thui kia. Tôi đang đứng trên một cái đồi, toàn cỏ không là cỏ, cái đồi này rộng thênh thang, chẳng thấy gì khác ngoài cỏ. Cỏ cao đến gần gối, hình dáng kì dị, như là rong biển lá to được ngọn cỏ lao cắm lên vậy. Bông cỏ rũ rượi xuống như héo úa, chứ chẳng giương cao lên.
Chợt, có cơn gió thổi mạnh, vụt qua cả người tôi, cơn gió lạnh buốt, nó làm tôi rợn cả sóng lưng, như ma lướt qua vậy, ghê vãi.
Uầy, giấc mơ này ngon đấy, chỉ mong đừng thức dậy quá sớm, thế thì tiếc chết mất!
Tôi nhìn về một hướng rồi chạy thật nhanh hướng tới đó. Chạy mãi, chạy mãi chẳng thấy gì khác ngoài cỏ. Để ý thì bầu trời ở đây nó khác bình thường lắm. Không có lấy một đám mây, tất cả chỉ là một màu tim tím và xa xa là những ngôi sao rất mờ. Khung cảnh cực kì u ám!
Dừng lại và ngồi bệt xuống, tôi ngửi được một mùi hương rất đặc trưng. Bứt một nắm cỏ cạnh bên, ngửi thử.
Đúng thật, đây là mùi của nó. Chẳng hôi, cũng chẳng quá thơm. Rất kì lạ!
Nhìn thế chứ mấy ngọn cỏ này vô cùng mềm mại và dường như hình dáng nó là như thế chứ không phải bị héo.
Rồi,
Tôi nghe tiếng thịch thịch, mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Thịch thịch
Thịch thịch
Thịch thịch
Nhìn xa xa có một con gì đó đang chạy lại phía tôi.
Trời mẹ ơi, con ngựa đấy ạ...
Khoan!
Con ngựa gì như con hươu cao cổ vậy, to vậy, vãi *
Một con ngựa trắng từ đầu đến chân, có điều kích cỡ to hơn con ngựa bình thường chắc cỡ 5 lần.
Nó chạy gần đến chỗ tôi rồi, ban đầu khá sợ, tôi định quay lưng đi, chạy trốn khỏi con vật to lớn ấy.
Nhưng nghĩ lại, ai lại chạy đua với ngựa bao giờ? Ngu ngốc!
Huống hồ chi nó còn khổng lồ
Đây là giấc mơ của tôi, của tôi ạ. Tại sao phải sợ nó. Nghĩ thế, tôi quay lưng lại rồi nhìn nó, nó chạy càng gần đến tôi hơn.
Đúng như tôi nghĩ, vừa đến chỗ tôi nó dừng lại ngay. Rồi, nó cúi đầu xuống, gật gù như muốn nói với tôi điều gì đó.
Tôi chìa một tay ra rồi chạm vào nó, nó hất hất tay tôi xuống rồi liếm liếm. Thực thế, tôi cảm nhận được sự ướt át trong lòng bàn tay luôn ấy. Rồi nó thè ra một cái gì đó cứng cứng và đưa cho tôi.
Rút tay lại, tôi xem. Một viên đá, nhìn như thạch anh ấy, nhưng lại màu xanh dương, rất trong, rất là trong. Đẹp quá! Oh my masterpiece!!!
Trời ơi, quá sung sướng!!! Trong mơ còn được nhìn thấy viên đá đẹp như thế nữa thì còn gì bằng. Dù chẳng biết nó là loại đá gì, chắc chỉ có ở trong mơ, nhưng được cầm một viên đá đẹp thế này thì tôi rất hạnh phúc. Cả người sướng rơn, tôi thậm chí còn muốn rên rỉ vì quá sung sướng.
Viên đá chợt phát sáng lên. Uầy! Đẹp lại càng đẹp.
Càng lúc càng lóe sáng lên. Chợt, con ngựa hí lên một tiếng vang trời.
Viên đá sáng chói lên đến đỉnh điểm. Toàn khung cảnh xung quanh nhuốm lên một màu xanh của viên đá, ánh sáng quá chói lóa. Rồi nó vỡ ra trong bàn tay tôi, vỡ vụn đến một tí bụi cũng không còn.
Một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể tôi, đau buốt kinh khủng. Không thể chịu nổi, tôi khuỵu người xuống. Đau đến mức nghẹt thở.
Con ngựa hí thêm một tiếng nữa rồi đạp chân chạy đi
Tôi giơ tay theo, định víu lấy nó nhưng không thể. Cả người tôi cứng đơ và tê liệt. Bất lực!
Lại một lần nữa, mọi thứ xoay vòng đến chóng mặt, tôi lại rơi vào cái không gian đen tối một lần nữa.
"I'm only one call away
I'll be there to sa..."
Giật mình tỉnh dậy, cả người tôi mệt nhoài, mồ hôi nhễ nhại đầy lưng, trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi chạy xuống. Tôi ngồi dậy tắt cái báo thức chết tiệt ấy đi.
Đầu đau như búa bổ. Lấy tay gõ gõ vài cái cho tỉnh táo lại.
Tôi nhớ hết mọi chuyện đêm qua, từng thứ một, từ giọng nói vô hình cho đến con ngựa trắng kì quái. Một giấc mơ thực đến khó tin!
Hôm nay là thứ 4,
Tôi lại phải đến trường như mọi khi.
Hôm nay ăn gì ta, ăn cơm tấm đi, hehe
Hôm qua ăn há cảo ngán rồi...
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com