7. Sự thật
Mới đó đã gần sáu tháng kể từ hôm Jiyong đi. Nhìn vào Seungri thì thấy vẫn thế. Vẫn vui vẻ, hạnh phúc bên Minjoen, vẫn tận hưởng cuộc sống một cách đúng nghĩa, như chẳng hề có một dấu vết gì gọi là đã từng có của Jiyong cả.
Tuy nhiên, thứ cảm giác vô hình đó cứ đeo bám cậu mãi từ hôm anh đi. Có những đêm nó hành hạ cậu trong vô thức, khiến cậu phải tìm đến hơi men mới có thể yên giấc một chút. Bởi thế mà từ ngày hôm đó, cậu trở nên lãnh đạm hơn xưa. Seungri không ngờ sự ra đi của anh lại tác động mạnh đến cậu như vậy. Nhưng dù thế nào, cậu cũng không chịu thừa nhận Jiyong, thừa nhận thứ tình cảm của anh dành cho cậu, cũng như trốn tránh thứ tình cảm thật của mình đối với anh... Cứ thế tạo thành một vòng xoáy trốn chạy lẫn nhau.
Sáng hôm nay gió trời đã bắt đầu se lạnh. Trời đã chuẩn bị vào thu. Lúc anh đi cây còn mới chớm chồi non, vậy mà giờ cây chỉ còn một thân khô khốc, lá vàng rợp phủ kín khắp nơi.
Seungri vẫn nằm vùi trong ụ chăn ấm áp, mặc kệ những tia nắng đã rọi gay gắt vào phòng. Thế nhưng cậu lại bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại reo. Là Daesung - bạn thân của cậu. Từ lúc cắt đứt với bọn người của Jiyong, cậu chỉ còn mỗi Dae bên cạnh. Có chuyện vui buồn gì cũng chỉ tâm sự với mỗi Daesung.
-"Alo, tớ nghe đây,"
-"Bây giờ cậu còn ngủ được nữa sao? Bạn gái của cậu sắp theo người khác mất rồi kia kìa!"
-"Cậu đang nói nhảm cái gì đấy hả? Đùa thế không vui đâu!"
-"Này Lee Seungri, nghe tớ có giống đang đùa cậu không? Không phải mấy tháng nay cậu không gặp cô ấy sao? Cậu bị gì vậy hả? Cậu quên mình còn có một cô bạn gái nữa sao Seungri? Chuyện này đã xảy ra cả tháng nay rồi. Lúc đầu tớ không tin vào mắt mình, nhưng vì là chuyện của cậu, tớ không quản. Nhưng người đó lại là người quen của tớ. Hôm nay tớ đã gặp cậu ta và vô tình biết rõ tất cả..."
-"Khoan đã, ... cậu nói gì tớ nghe không rõ, nói lại lần nữa tớ nghe xem!"
-"Minjoen, bạn gái cậu, cô ấy đang quen bạn của tớ. Hơn một tháng nay rồi. Tuần sau hai người sẽ chuyển đến Las Vegas sống với nhau đấy! Seungri à, chuyện gì vậy hả? Cậu bị một con nhóc xỏ mũi mà không hay biết gì à? ..."
-"Dae à ... dừng lại được rồi. Cảm ơn cậu đã báo tin cho tớ biết. Còn lại, .. chuyện của tớ, tự tớ giải quyết."
Seungri vừa nói dứt câu đã nhanh tay cúp máy. Trong lòng đã rối nay còn rối rắm hơn. Quả thật tình cảm đối với Minjoen, Seungri không phải là không có. Nhưng có lẽ vẫn là chưa đủ. Dạo này lại càng mờ nhạt đi. Phải chăng là do ai kia chi phối?
Đúng thật, dạo này cậu có hơi lãnh đạm với Minjoen. Vài ngày hay có khi vài tuần mới gọi điện thoại hỏi thăm vài ba câu. Việc ra ngoài gặp nhau cũng không thường nữa. Đa số đều là cậu viện lí do. Thật tâm trạng bây giờ ra ngoài cũng chẳng vui vẻ gì.
Nhưng dù gì sự việc cũng đã đến nước này, trước sau gì cũng phải đối mặt, trốn tránh cũng không phải cách.
Cậu mở điện thoại. Bấm số của Minjoen. Ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lảnh lót.
-"Alo .. "
-"Em hả? Hôm nay em rảnh không? Có thể gặp nhau không?"
-"Ừm cũng được. Em cũng có chuyện muốn nói với anh."
-"Ừ. Thế tối nay 7h anh qua rước em."
-"Vâng."
Kết thúc cuộc nói chuyện đầy ngượng ngạo. Seungri nằm ngả ra giường lớn. Khép hờ đôi mắt rồi ngủ thiếp lúc nào không hay.
Lúc Seungri choàng tỉnh đã hơn 5h chiều. Định bụng nằm một lát rồi dậy tìm cái gì bỏ bụng, sau đó đến nhà cô ấy. Vậy mà lại ngủ quên bén đi. Vội vàng bật dậy tắm rửa rồi chuẩn bị đi.
Seungri đến vừa kịp giờ. Trên xe, bầu không khí vô cùng ảm đạm. Lâu lâu cậu lên tiếng hỏi vài câu nhưng nhanh sau đó lại trở về như cũ. Cuối cùng cũng đến nơi, Seungri lịch sự mở cửa xe rồi đẩy cửa ra vào cho Minjoen. Sau khi ngồi vào bàn và gọi nước, Minjoen lên tiếng trước.
-" Thế nào? Anh gọi em ra có việc gì?
-"Chẳng phải em cũng có chuyện muốn nói sao? Em nói trước đi. Anh nghe."
-"Ừmm... Thì ... Seungri à chúng ta chia tay đi!"
Cậu hơi khựng lại một chút, không lấy làm bất ngờ cho lắm, chỉ là không ngờ cô ấy tuyệt tình đến vậy. Thật sự cũng có chút chua xót. Dù gì cũng đã gắn bó với nhau hơn 3 năm nay.
-"Ừm ... Có phải em có đối tượng mới phải không?
-"Nếu anh đã biết thì em cũng nói luôn. Em và anh ấy quen nhau được hơn một tháng rồi. Tuần sau tụi em sẽ sang Mỹ định cư..."
-"Tại sao vậy?" - Cậu cắt ngang lời.
-"Anh ấy cho em được tất cả những thứ em muốn."
-"Em ở bên anh còn thiếu thứ gì à? Tiền, điện thoại, nhà, xe, ... Có gì mà anh không thể cho em nữa? Nếu đã có người khác sao từ lúc đầu quen anh ta em không bảo với anh? Anh có thể thông cảm được mà. Hay em sợ mọi thứ chưa chắc chắn rồi mất cà chì lẫn chài à? Em hạ thấp bản thân mình trong mắt anh quá. Vì lẽ gì lại lừa dối anh, biến anh thành tên ngốc thế này? Em biết anh ghét nhất là bị lừa dối mà? Mọi người nói thế nào về em anh cũng bỏ ngoài tai cả. Thế mà ... "
-"Đủ rồi Seungri! Anh không cần nặng lời thế đâu. Đúng vậy. Tôi chính là người như những lời anh nghe người khác nói đấy, thì sao hả? Tôi chỉ là cảm thấy thế nào là tốt cho bản thân thì làm thôi. Nghĩ cho bản thân mình cũng là sai sao? Những lời Kwon Jiyong năm ấy nói với anh đều là thật đấy. Con người không thực dụng thì làm sao mà sống? Chẳng lẽ cứ sống với thứ tình cảm yếu đuối như anh à? Dù sao cũng cảm ơn anh suốt thời gian qua đã đối tốt với tôi. Quan hệ của chúng ta kết thúc ở đây, xem nhưng đường ai nấy đi. Chào anh, tôi về."
Vừa dứt lời, Minjoen đã đi thẳng một mạch ra ngoài. Seungri cũng chẳng có ý đuổi theo, vẫn ngồi nhàn nhã thưởng thức tách cafe, mắt vẫn hướng ra cửa. Một lúc sau thấy một chiếc BMW chạy đến rước cô ấy. Hai người ôm ấp nói cười vui vẻ. Cậu chỉ thở dài lắc đầu nói:" Thật tội nghiệp chàng trai trẻ, thế nào cũng có ngày cậu sẽ như tôi. Thôi thì giờ cứ tận hưởng được ngày nào thì cứ tận hưởng đi. Haizzz"
Nhưng lúc nãy cô ấy có nhắc đến Jiyong làm cậu hơi khựng một chút. Hoá ra năm ấy cậu hiểu lầm anh thật. Tự dưng lại cảm thấy nuối tiếc như mình đã bỏ lỡ đi điều gì đó. Không muốn suy nghĩ lung tung nữa, hôm nay đã xảy ra đủ chuyện khiến cậu mệt mỏi lắm rồi. Ngay sau đó liền gọi cho Daesung.
-"Daesung ahhh~~~ tớ khổ quá huhuhuhu T___T" - Seung kêu khóc ẫm ĩ khiến Daesung vừa nhận điện thoại đã đẩy ra cả thước, không chắc màn nhĩ cũng bị lủng mất.
-"Được rồi, mệt khổ gì thì về đây với tớ."
-"Vậy bây giờ nhanh tới rước tớ đi. Ở quán cafe cũ nhaaa~~ Chúng ta tới chổ đó. Lâu lắm rồi không bung xoã một bữa. Tới nhanh đóoo!!!"
Vừa dập máy, Dae lại thở dài. Nghĩ chắc thằng nhóc này phải buồn lắm. Sao không bày tỏ lòng mình ra, sống thực một lần. Việc gì cứ phải sống mãi trong lớp vỏ bọc như vậy. Đêm nay chắc sẽ là một đêm dài với Seungri!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com