Chap 41
Seungri cảm thấy ở trong nhà khá ngột ngạt. Ngỡ tưởng lên đây anh và cậu sẽ được ở gần nhau, chăm sóc yêu thương nhau nhưng thực tế lại phũ phàng hơn cậu tưởng. Ông Kwon luôn biết cách tách anh ra khỏi cậu và gây áp lực cho 2 người
Trước mặt Jiyong ông luôn dạy dỗ rằng: 1 thằng đàn ông tốt là phải nuôi được vợ con. Rồi từ đó kích ép anh vùi đầu vào công việc. "Sự cố gắng của con sẽ đem lại cuộc sống sung túc cho vợ con con. Nên chịu khó vất vả khi con trẻ đi con trai ạ" - ông Kwon luôn nói như vậy mỗi khi Jiyong muốn nghỉ ngơi hay muốn dành thời gian cho cậu. Ông là muốn Jiyong ở lại công ty nhiều hơn, tiếp xúc với Sumin nhiều hơn để từ đó nảy sinh tình cảm, rồi mọi chuyện sẽ lại theo ý muốn của ông.
Trước mặt Seungri ông Kwon lại luôn nói ý, rằng Sumin mới là người mà ông chọn, cậu chỉ vì đang mang thai đứa nhỏ mà được ở lại đây. Seungri có vài lần bất mãn, nhưng vì Jiyong, vì sự êm ấm của gia đình nên cậu không phản kháng hay nói thêm điều gì. Có đôi lần Jiyong hỏi "em đang rất giận và không vừa ý với ba phải không?" nhưng cậu không trả lời.
Seungri cứ vừa đi vừa thẫn thờ suy nghĩ, cũng không biết bất cẩn thế nào lại va vào người đi đường
-Tôi xin lỗi..
Cậu vội vàng xin lỗi khi những món đồ trên tay người kia bị rơi ra và định là cúi xuống nhặt lên cho họ.
-Không sao. Cậu đang mang thai như vậy để tôi tự nhặt.
Đúng là cái bụng gần 8 tháng của cậu đã to hơn rất nhiều, nó khiến cậu không được tự nhiên để làm mọi thứ. Người kia cũng rất tinh ý nên không làm khó cậu. Đồ đạc của họ không nhiều, họ có thể tự nhặt lấy. Họ còn giúp cậu nhặt lại túi xách cùng 1-2 thứ đồ bị vương ra.
-A! Thầy Lee.. thì ra là thầy, em nhớ thầy quá.
Seungri sau khi nhận lại túi trên tay người kia mới nhận ra, thì ra người trước mặt là 1 bé con từng là học sinh của cậu, cô bé đó đang đi cùng với người thân. Cô bé đó áp mặt lên bụng cậu, ôm cậu chặt cứng, có vẻ đã rất nhớ cậu. Người thân của cô bé cũng biết hành động đó không tốt cho cậu, nên đã tách cô bé ra.
- Thầy là thầy giáo của Ji Eun sao? Tôi là cậu của con bé. Xin lỗi thầy vì hành động quá khích của nó.
Seungri cũng không có để bụng chuyện đó, cúi xuống nhìn cô bé. Cô bé có vẻ đã rất vui vì gặp được cậu, đôi mắt vẫn còn ngấn nước vì vui mừng.
-Không có gì đâu anh. Tôi cũng rất vui khi gặp lại em ấy.
Thấy Seungri nở ra nụ cười hiền từ thân thuộc, cô bé mới bẽn lẽn tiến lại gần, nắm lấy tay cậu
-Em xin lỗi nếu đã làm thầy bị đau. Nhưng em nhớ thầy lắm. Chúng ta có thể đi chơi cùng được không?
Ánh mắt cún con của cô bé hết nhìn Seungri rồi nhìn sang người cậu của mình. Có vẻ nó đã rất mong chờ cái gật đầu từ hai người.
- Thầy rất sẵn lòng.
Seungri nắm chặt lấy tay của cô bé, cả hai cùng hướng mắt đến người cậu kia.
- Vậy chúng ta đi thôi.
Cô bé đã reo lên thích thú khi nhận được sự đồng ý. Cô bé này trước đây từng bị chậm đọc, chậm viết, Seungri đã tốn rất nhiều công sức để giúp cô bé. Cậu là người kiên nhẫn nhất với cô bé nên cô bé rất yêu thương cậu. Hình ảnh 1 nam nhân, dắt tay 1 đứa trẻ, bên cạnh là 1 nam nhân đang mang bầu khác khiến ai nhìn vào cũng tưởng đó là 1 gia đình. Khi cả 3 người vừa rời đi thì có 1 người phụ nữ chạy đến. Đúng tại chỗ rơi đồ vừa nãy, cô ta có nhặt lên 1 chiếc hộp. Chiếc hộp khá quen mắt nhưng chưa nhận ra đã thấy nó ở đâu. Còn đang mải suy nghĩ thì điện thoại cô ta rung lên
-Về ngay, cùng ba đến nhà ông Kwon 1 chuyến.
Trước cửa nhà Kwon
-Ba! Đến đây làm gì?
-Đến để thúc lão già đó bàn chuyện cưới hỏi của con.
Hôm nay tại nhà Kwon chỉ có mình ông Kwon ở nhà. Bà Kwon đã đi chùa từ sớm, Jiyong cùng vợ chồng chị Dami đi làm, Seungri vì vừa gặp lại cô học trò cũ nên cũng vẫn còn đi chơi bên ngoài. Hai cha con Sumin đến để ép ông Kwon tính đến chuyện cưới xin. Ông Kwon mời 2 vị khách lên phòng làm việc nói chuyện, để tránh việc người nhà từ ngoài về có thể nghe thấy
-Con gái ông đã lấy chồng đã xong xuôi lâu rồi, chuyện con gái tôi và con trai ông ông tính thế nào? Có phải ông sắp có cháu nội, nên quên luôn chuyện hứa hôn rồi không.
Người đàn ông ngồi đối diện ông Kwon đang giận dữ, có lẽ ông ta sẽ không chịu về hay để yên cho ông Kwon nếu ông Kwon không đưa ra được ngày làm đám cưới.
- Cho tôi thêm thời gian, khi Jiyong có tình cảm với Sumin, đám cưới sẽ được cử hành.
Ông Kwon thở dài, ông cũng vì chuyện này mà suy nghĩ không ít. Nhưng người đàn ông kia có vẻ không chịu thoả hiệp
- Sau khi cậu trai kia sinh cháu nội cho ông, tôi có thể chấp nhận ông giữ lại cháu, nhưng phải đuổi cậu ta đi và tiến hành hôn lễ cho Sumin và Jiyong. Con gái tôi không phải là ông thích thì đem ra hứa hôn, còn không thích thì gạt đi như chưa hề có chuyện gì. Cả giới kinh doanh đều biết sớm muộn nó sẽ về nhà ông, tiến hành sớm 1 chút, mọi người khỏi dị nghị.
-Không được. Không thể làm thế với Seungri.
Ông Kwon còn đang tính, nếu cậu đồng ý, ông sẽ cho Jiyong kết hôn cùng Sumin để đẹp mặt đôi đường. Cậu vẫn sẽ ở lại đây, cả đứa trẻ cũng sẽ ở lại. Ông biết Seungri là người cam chịu, cậu sẽ đồng ý và vấn đề chỉ còn là thời gian. Nhưng ba của Sumin lại dứt khoát muốn đuổi cậu đi như vậy, ông thật không thể chấp nhận
-Có phải là vì nó là con của lão già họ Lee, chủ mảnh đất ông từng lừa được đúng không? Ông tính nợ cha thì trả cho con đó à?
Đúng vậy. Ông Kwon ít nhiều cũng canh cánh lời trách móc hôm đó của Jiyong về cái "tình" mà ông Kwon nợ ông bà Lee cũng như nợ cậu, nên với lương tâm của mình, ông muốn giữ Seungri lại, nếu không thể danh chính ngôn thuận cho cậu kết hôn cùng Jiyong, thì cũng cho cậu và đứa trẻ trong bụng 1 mái nhà. Tuy nó không trọn vẹn hoàn hảo, nhưng cũng hơn là đuổi cậu đi.
- Nếu bây giờ nó biết, người lừa đất nhà nó là ông thì sẽ thế nào nhỉ? - Người đàn ông kia đe doạ
-Ông đừng ép người quá đáng, mời ông về cho
Ông Kwon dứt khoát đứng dậy, tiến ra mở cửa phòng ý không còn muốn đón tiếp gì ba con Sumin nữa. Ông ta cũng vui vẻ mà đứng dậy, nhưng ra đến cửa, ông ta rút từ trong cặp ra 1 tập giấy
-Những gì liên quan đến mảnh đất, tôi đã hợp thức hoá nó thành 1 vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Ông nghĩ sao nếu cái này rơi vào tay lão già họ Lee đó, liệu ông ta có còn biết ơn ông không. Ngoài ra các mối làm ăn của ông cũng ở đây, những năm qua cảm ơn ông đã tin tưởng tôi, nếu tôi làm gì đó với họ, ông nghĩ công ty của ông có được duy trì.
Rồi lão ta cười lớn, toan bước đi thì ông Kwon lôi lại. Ông Kwon muốn dành lấy tập giấy trên tay người đàn ông đó, không thể để chúng đến tay ông bà Lee. Hai người dằng co quyết liệt 1 hồi, Sumin đứng ngoài thấy tình hình không ổn, nếu cứ tiếp tục sợ có người nhà này về đến mất. Cô định chen vào tách 2 người ra nhưng lại khiến ông Kwon mất đà, hướng thằng phía cầu thang lao xuống.
Cầu thang nhà này kiểu vòng xoắn ốc, không phải gấp khúc nên ông Kwon đã ngã trọn từ bậc cao nhất xuống bậc cuối cùng. Máu đã chảy ra, ông Kwon nằm sõng soài dưới đất. Hai cha con Sumin hốt hoảng, thu dọn tập giấy vương trên sàn rồi chạy xuống.
-Ông ta còn sống
Người đàn ông đưa tay lên kiểm tra thấy ông Kwon còn thở
-Giờ làm sao đây ba? - Sumin luống cuống, nếu giờ bị ai đó phát hiện, cô liệu có bị đi tù không?
-Mau, đi khỏi đây.
2 ba con Sumin nhanh chóng rời khỏi nhà, để lại ông Kwon 1 mình trên nền đất lạnh. Ngồi trên xe, Sumin không khỏi run lên bần bật vì sợ hãi, mặc cho ba cô đang chấn an cô. Chiếc xa chạy khỏi nhà Kwon 1 đoạn thì thấy Seungri đang lầm lũi bước về phía ngược lại, đoán chắc cậu sẽ về nhà Kwon. Ba của Sumin rất nhanh nảy ra 1 ý,quay sang con gái, nói:
-Con có muốn thoát tội không? Cơ hội của con đến rồi.
Sumin chưa hiểu ý của ba mình thế này thì đã thấy ông đánh xe quay lại. Ông ta đi thật chậm, có khi dừng hẳn lại để đi sau Seungri. Ông ta đã có kế hoạch hoàn hảo để vừa khiến con mình không bị tội, mà còn nhanh chóng đá được Seungri ra khỏi nhà, Sumin có thể đường hoàng mà bước chân vào nhà họ Kwon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com