mất trắng (1)
Gã hung hăng chiếm lấy môi cậu. Không,cậu không thể để gã thỏa mãn như vậy được! Cậu cũng hung hăng đưa môi lên,nhưng cậu không hôn,mà là cắn. Cậu cắn mạnh đến nỗi hai cánh môi xấu xí kia suýt nữa thì rơi ra. Gã lau vệt máu trên miệng đi. Lại cười.
"Bảo bối,em cũng mãnh liệt quá đấy."
Gã cười nham nhở và thô bạo kéo quần cậu xuống,cậu theo bản năng co quắp người lại nhưng căn bản không thể thoát được móng vuốt của gã. Gã vuốt ve chiếc đùi non mịn màng của cậu và ánh mắt đầy dục vọng.
"Ji yong bỏ em rồi,em giữ cho ai? Đừng yêu hắn nữa...lại đây,anh sẽ chiều em,haha!"
"Con mẹ mày thằng khốn!!"
Cậu nhân lúc gã ở dưới chân mà đạp một cái khiến gã văng ra xa,ngã uỵt xuống đất. Đúng là những thằng yếu thì hay chơi hèn. Quần cũng đã tuột xuống,tay lại bị trói,bỏ trốn đối với cậu là cả một vấn đề. Cậu lăn hẳn một vòng để hướng mình sang hướng khác rồi nhỗng hai chân lên trời,dù tư thế đó vừa nguy hiểm vừa khó coi nhưng cũng đành chịu,cậu không còn cách nào khác với cái quần của mình. Cậu lại vặn vẹo một hồi,vòng hai tay từ sau lưng ra phía trước rồi gài khóa quần lại,khập khiễn đứng dậy toan chạy ra ngoài. Tên mập đó lại thật đểu,gã túm lấy hai chân cậu kéo mạnh làm cậu ngã lăn ra sàn. Gã đè lên người cậu,không đợi cậu kịp phản khán đã chích cho cậu một mũi đau điến.
Thuốc!!!
Cậu cảm giác cơ thể mình nóng lên nhưng đau đớn cũng theo đó mà tràn tới. Cậu không thể khuất phục như thế được,cậu không thể có lỗi với ji yong! Cậu phải chịu đựng,phải chống cự! Nội tâm giằng xé mạnh mẽ khi cậu cố lấy lại ý thức càng khiến cậu đau đớn hơn. Cậu muốn chống cự,nhưng cơ thể của cậu đã không còn nghe lời cậu nữa. Chúng rã rời và trở nên vô dụng,cậu không thể sai khiến chúng rằng hãy giết cái tên trước mặt kia đi. Gã cứ thế mà vồ lấy cậu,thô bạo dày xé từng tất da thịt trên người cậu. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự xâm phạm và sĩ nhục của gã trên người mình,đầu óc cậu tỉnh táo hơn bao giờ hết nhưng cơ thể cậu lại quá vụn về,nó không có sức chống trả. Nước mắt cứ thế rơi xuống khi họng cậu khô khốc. Cậu đã gào,đã hét,đã vùng vẫy nhưng rốt cuộc vẫn bị gã đâm vào sâu trong cơ thể. Cậu muốn giữ nó cho ji yong,nó thuộc về riêng mình hắn nhưng cậu không thể. Vậy là hết! Cậu đã thua rồi! Một chút tự tôn cuối cùng,tài sản cuối cùng cũng đã bị đạp nát hết rồi. Cậu đau,nhưng nỗi đau thể xác lúc này còn không bằng một phần ngàn nỗi đau trong tim cậu. Cậu cứ thế mà đắm chìm trong cảm giác rơi vào địa ngục cho đến tận khi kiệt sức mà ngất đi.
_ Vâng! Hiện thực tàn nhẫn là tui không viết H theo kiểu máu S được. Só rì!!😅
________
"Thiếu gia. Người của david ju muốn gặp cậu."
"Tôi giết hắn bây giờ!! Cút!!"
"Nhưng...hắn nói có chuyện liên quan đến seungri."
Ji yong như bị nhập khi nghe đến seungri,ngay lập tức hắn bật dậy khỏi giường và khoác nhanh chiếc áo khoác dài rồi chạy xuống phòng khách.
"Chào. Kwon thiếu gia." Hong ki từ tốn gật đầu chào hắn.
"Có chuyện gì của seungri nói nhanh đi!"
Ji yong sốt ruột hỏi. Hắn không cần biết cái tên này đang muốn cái gì,hắn chỉ cần biết seungri đang ở đâu mà thôi.
"Cậu ấy bị bắt đến JK rồi. Tôi nghĩ anh nên được biết."
"Tại sao lại nói với tôi? David ju bảo cậu ư?" Hắn nghi ngờ.
"Không. Chỉ vì tôi cảm thấy cậu chủ của tôi không xứng với cậu bé đó."
Quả là lee hong ki. Muốn nói cái gì thì nói cái ấy lại chẳng biết sợ là gì. Hắn ta đã định sẽ bỏ mặt cậu bé seungri đó,nhưng có chút không đành. Một viên ngọc quý không nên bị dùi sắc chọc thủng.
Ji yong như phát điên phóng như bay đến biệt thự của david ju ngay trong lúc trời chưa hừng sáng. Cậu mới vừa đũng đĩnh giận dỗi hắn mà bỏ đi còn chưa đến một ngày,còn chưa biết là khi nào sẽ trở về nhưng giờ thì chỉ sợ cậu sẽ không về với hắn nữa. Lòng tự ái của cậu cao như vậy,nếu hắn không đến kịp thì chỉ sợ sẽ phải hối tiếc cả đời. Với sự trợ giúp ngầm của hong ki và sự nóng giận lên đến tột độ của mình. Ji yong như một con sói điên xông vào căn biệt thự. Bọn người bên trong vừa nhìn thấy hắn thì liền xanh mặt,không dám làm gì. Kết quả chẳng ai làm gì được hắn. Mặt cho hắn cứ thế mà nổi cơn tam bành.
Hắn đạp tung cửa phòng của david ju. Cảnh tượng trước mặt ngay lập tức thu vào tầm mắt.
Seungri đang nằm dưới sàn nhà lạnh ngắt,những vết thương trãi dài khắp cơ thể trần trụi của cậu và máu đã vươn vãi khắp nơi,cậu chảy máu rất nhiều,những vết cắn trên cổ,vết cào xé,nhào nặn vẫn còn in sâu trên cơ thể cậu làm hắn đau điến. Hắn chỉ muốn giết người vào lúc này. Seungri của hắn là cậu bé luôn được hắn nâng niu từng chút một,bao nhiêu năm qua hắn còn chưa dám làm cậu tổn thương lần nào thậm chí hắn còn phải kiềm chế dục vọng của bản thân chỉ mong cậu được dễ chịu. Còn cái tên khốn này là cái thá gì mà dám động đến seungri của hắn,còn biến cậu người không ra người ngợm không ra ngợm nữa!
Không đợi gã lên tiếng hắn đã nhanh chóng bước đến xách áo gã lên,một đấm rồi lại một đấm vào mặt. Hắn lôi gã xoành xoạch trông giống như miếng giẻ lau nhà. Bọn người bên ngoài sợ đến mềm nhũn cả chân. Ji yong là một tên điên,chuyện đó ai ai cũng biết. Thêm nữa cậu hắn là đại tướng của chính phủ,ba hắn lại là nhà tài phiệt lớn nhất đại hàn dân quốc này. Về tiền,về quyền. Căn bản không ai so được với hắn. Thế nên dù có nhìn thấy tình cảnh nghiêm trọng trước mắt vẫn không ai dám vào can ngăn,chỉ sợ bản thân lại giống như cậu chủ của mình.
"Tao đã nói là cấm mày động vào em ấy có nghe không?!!"
Hắn gầm lên khi ngồi đè trên người gã,mỗi một câu lại là một cú đấm.
"Nghe không!!"
"Nghe rõ không!!"
Hắn cứ đánh,cứ đánh mãi cho đến khi hong ki xông vào và giữ tay hắn lại.
"Đủ rồi!!"
Hắn nhìn lên hong ki. Trong phút chốc như chợt hoàn hồn,hắn hốt hoảng buông người trong tay ra,chân lảo đảo đứng dậy.
David ju...chết rồi!!
Seungri mơ màng mở mắt ra,trước mắt là một màu trắng xóa. Cậu còn ngửi thấy cả mùi thuốc sát trùng và tiếng máy đo nhịp tim. Thì ra cậu đang ở bệnh viện,nhưng sao chỉ có mình cậu thế này? Cậu đảo mắt nhìn quanh rồi chậm chạp ngồi dậy.
"Ji yong à!"
Phải là ji yong cứu cậu chứ nhỉ? Cậu không ngừng lặp lại gọi tên hắn.
"Ji yong..."
"Ji yong..."
Dù cổ họng cậu đang khô đến mức giọng cũng khàn đi nhưng cậu không quan tâm,cậu muốn nhìn thấy ji yong trước. Có tiếng mở cửa,có người bước vào,nhưng không phải ji yong mà là cảnh sát. Cậu hoảng sợ co rụt người vào trong chăn nhưng lại bắt gặp mẹ kế của hắn đang tiến lại gần cậu.
"Ji yong đâu rồi?"
Cậu tròn mắt hỏi bà. Những thứ này là sao? Cảnh sát đến tìm cậu làm gì? Và ji yong không ngăn cản việc này ư? Những câu hỏi cứ nhảy đi nhảy lại trong đầu cậu. Tại sao cậu phải đối mặt với những người này trong khi ji yong lại không ở bên cậu?
"Cậu lee seungri. Chúng tôi là cảnh sát,cậu bị nghi ngờ là thủ phạm vụ giết người hai ngày trước tại biệt thự JK. Bây giờ chúng tôi sẽ làm thủ xuất viện cho cậu và mời cậu về sở cảnh sát để hợp tác điều tra."
JK? Hai ngày trước? Họ đang nói đến david ju sao? Cậu đã nằm đây hai ngày rồi sao? Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra hết.
"Kwon phu nhân. Chuyện gì đây?" Cậu nhìn bà hỏi.
"Seungri à. Ta biết con rất hoảng loạn nên mới giết cậu David,nhưng giết người là phạm pháp. Chúng ta cũng hết cách..."
"Không thể nào! Tôi không có giết người! Ji yong...ji yong đi đâu rồi?"
Bọn họ đang nói cái gì vậy? Hắn sẽ không để họ bắt cậu đi đâu đúng không?
"Đừng tìm nữa. Ji yong nó không muốn nhìn thấy con."
Mặt kệ cậu sợ hãi,hoảng loạn. Những người trước mặt cậu vẫn lạnh lùng mà kéo cậu đi. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Đối diện với bốn bức tường nơi nhà tù âm u lạnh lẽo. Cậu cố hồi tưởng lại những gì đã xảy ra hôm đó. Cậu bị bắt,bị cưỡng bức,rồi cậu ngất đi...trong lúc mê man cậu có nghe thấy tiếng của ji yong...chắc chắn hắn đã đến cứu cậu! Nhưng tại sao...tại sao mọi chuyện lại diễn biến theo hướng này?
Cậu bất lực gục đầu xuống,đưa tay vò nát mái tóc vốn đã không vào nếp. Rồi chuyện gì sẽ đến với cậu nữa đây?
_____
"Ji yong à. Con phải đi. Mọi người ở đó đều nhìn thấy con đánh chết david,nếu con không đi thì dù là cậu hay cha con cũng không đủ khả năng mà bao che cho con đâu."
"Tôi không thể đi! Seungri em ấy cần tôi. Tôi đi thì em ấy phải làm sao?"
"Con đừng lo. Cha con sẽ bảo vệ cho nó mà. Sẽ có người chịu tội thay cho con nhưng con phải tránh đi trước đã."
Ji yong hết sức bàng hoàng với những gì đang diễn ra. Hắn không muốn nghe thấy những lời từ mẹ kế của hắn nhưng quyết định của cha hắn chính là con đường duy nhất có thể cứu được hắn. Cha hắn là người biết giữ lời,ông hứa được thì sẽ làm được. Hắn chỉ đi vài năm thôi,rồi sẽ lại về với seungri của hắn. Đúng,nhất định là như vậy.
"Vé máy bay ta đã đặt rồi. Ngày mai con sẽ đi Mỹ du học."
Giọng ông kwon ôn tồn mà trầm tĩnh,đúng là lão tướng quân trên thương trường,dù có chuyện gì cũng không để lộ ra mặt.
"Ba hứa sẽ bảo vệ seungri?"
"Ừm."
Hắn nhìn ông với ánh mắt đầy mong chờ còn ông chỉ gật đầu một cách bất đắc dĩ. Tiếng ba này ông đã chờ rất lâu,chờ suốt mười mấy năm qua để nghe con trai gọi mình một tiếng ba,rốt cuộc là vì người khác nên mới gọi. Nhưng dù sao ông cũng rất cảm động. Chỉ là lời hứa này...e rằng ông không giữ được.
___________
Ps: Thương ri quá man! Nhưng mà tui bị cuồng ngược thì phải làm sao?? 😂😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com