Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 12 Khi mình là tất cả với ai đó




Đám tang của ông già được tổ chức không lâu sau đó. Một đám tang đơn giản vô cùng tẻ nhạt, cứ như chỉ là một cái cớ để kết thúc cuộc đời của một con người. Daesung đứng ra chủ trì, anh ta ra dáng một người con cả hơn cả cậu. Mà cũng nhờ cái đám tang này, cậu mới biết mình có nhiều họ hàng như thế, cô dì chú bác cả đời mới gặp lần đầu, đến rồi đi nhanh như cơn gió, bọn họ cũng chẳng thèm ngó ngàng đến đứa con duy nhất còn sót lại tội nghiệp. Sự tồn tại của cậu như vô hình chẳng đáng giá để lướt một cái nhìn. Chị ta-Dami cũng đến đây, bộ váy đen cách tân sang trọng thật khiến người khác chú ý. Dù chỉ có một cánh tay chị ta vẫn luôn bận rộn mỉm cười tiếp khách

_Cháu là con gái của ông Kwon à

_Vâng

_Ta không ngờ ông ấy có một đứa con gái đấy

Chị ta chỉ cười, cái nụ cười gượng gạo đó làm cậu khó chịu. Từ sáng đến giờ, cậu vẫn yên vị một chỗ, trên chiếc ghế phòng khách, đối diện cái quan tài bằng gỗ, chăm chăm ánh mắt vào nó, chẳng di chuyển hay đi đâu

_Ji Yong này, đưa tôi tách trà trên bàn với

Seung Huyn dù cậu đã ngăn cản đến mức nào cũng vẫn cứng đầu nằng nặc đòi theo cho được, tính ra đó cũng là quyết định đúng, cậu ta rất được việc, chạy đôn đáo khắp nơi giúp đỡ

_Seung Huyn này, nghĩ chút đi

_Không sao

Cậu ta thở dốc, bộ vest đen mượn của anh hai sớm ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt nóng bừng đỏ gay. Cậu ta mỉm cười rồi lại hăm hở tiếp tục công việc. Mới đầu cậu có hơi lo lắng khi cho cậu ta đến đây, nhưng xem ra mọi chuyện vẫn ổn

Cậu còn nhớ khuôn mặt ngạc nhiên của cậu ta khi biết sự thật về Dami, rằng chị ta là chị cậu và cũng là người của dòng họ Kwon, cậu ta chỉ cười, nụ cười có chút tiếc nuối

_Trái Đất đúng là tròn nhỉ

_Xin lỗi vì đã giấu cậu

_Không sao, tôi với Dami bây giờ chỉ còn đơn thuần là bạn

Câu cuối của cậu ta có chút buồn, cậu biết...biết chứ ai lại có thể quên được mối tình đầu của mình đơn giản như thế, chỉ là cậu hơi bất gờ khi Seung Huyn thốt ra câu nói dễ dàng như vậy

_Cậu có còn yêu Dami

_Cô ấy là mối tình tôi sẽ luôn trân trọng

Vậy, như thế là đủ rồi đúng không, chỉ như thế cũng khiến lòng nhẹ bỗng

Quan tài sớm được đưa ra nghĩa trang. Việc chôn cất cũng tiến hành hết sức nhanh chóng, bất giác nhìn quan tài từ từ hạ xuống, lòng có chút đau...nhưng chỉ thế thôi không hơn kém, Seung Huyn đứng phía sau vỗ vỗ vào vai cậu, có lẽ muốn an ủi phần nào. Người ta bắt đầu lắp đất lại, chôn sâu vào lòng đất mẹ sinh mạng của một con người. Bà mẹ kế bất giác khóc như mưa, bà ôm Daesung khóc như một đứa trẻ, bà vẫn mặc bộ áo hôm qua, đầu tóc rối nùi, mặt mày lem luốc. Bà khóc cho một tình yêu không trọn vẹn

Bà vẫn luôn yêu ông...cho đến tận bây giờ

Thật là một tình yêu vĩ đại

Cậu đến đối diện bà, trút đi bao nỗi oán hận bấy lâu. Cậu đã từng rất ghét...căm thù người phụ nữ tưởng như đã cướp đi hạnh phúc của cậu, nhưng bây giờ chỉ còn lòng thương hại không hơn. Xóa đi ranh giới của thù ghét và yêu thương, xoa diệu trái tim đầy ấp hận thù. Như bức tường mong manh bị phá vỡ

Cậu ôm bà

Lần đầu tiên trong cuộc đời, thốt lên tiếng "mẹ" đầy quý giá

_Mẹ, con xin lỗi

Ấm áp tràn đầy bao dung, tại sao lại không nhận ra điều này sớm hơn, tại sao lại không cảm nhận đó cho đến tận bây giờ

_Ji Yong

Ánh mắt của bà, đẹp hơn bao giờ hết, bà gật đầu chấp nhận sự xin lỗi đầy muộn màng

Mẹ...

Là tất cả đúng không...

Mẹ...

Là người vị tha nhất trên đời này...

.

.

Tiễn bà ra xe, cả ngày trời trôi qua đầy mệt nhọc

_Anh ra sân bay luôn à

_Ừ, mọi thứ đều xong cả rồi, xem như tao hết nợ với cái gia đình này

_Anh sẽ về Hàn lại chứ

_Chưa biết

_Tạm biệt, chăm sóc tốt cho mẹ

_Ừ

Anh ta trả lời ngắn gọn, chiếc xe nhanh chóng đi đến sân bay cho kịp chuyến. lao vun vút trong bầu trời ngà ngà chuyển tối

_Chúng ta cũng về thôi Ji Yong, tôi mệt quá

Seung Huyn vươn vai, ngáp một cái thật dài. Tội nghiệp cậu ta, vất vả cả ngày trời

_Seung Huyn

Dami lên tiếng từ đằng xa, chị ta chưa về sao

_Dami

_Xin lỗi đã làm phiền hai người

_Cô muốn gì

_Ji Yong này, tài sản thừa kế

_Nếu cô muốn tiền, thì cứ lấy hết đi tôi không cần

Ji Yong hạ giọng, cậu bây giờ chẳng quan tâm đến mớ tài sản đó

_Không, chị có thể xin em một đặc ân không

_Cô nói đi

_Giao căn nhà lại cho chị được không

_Cô muốn gì ở căn nhà

_Chị muốn giữ gìn thứ duy nhất còn sót lại của cha

Dami cúi đầu, sự thoát buồn trên gương mặt

_Đổi lại tài sản của chị, chị chỉ lấy căn nhà thôi

_Được rồi, dù gì tôi cũng sẽ định đập nó nhưng có lẽ giao lại cho cô sẽ tốt hơn

_Cảm ơn em 

Dami rối rít cảm ơn, có gì đặc biệt ở căn nhà đó khiến chị ta thích thú

_Dami, tôi...

Seung Huyn định nói gì đó

_Seung Huyn, em xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh

_Dami

_Em đã có người quan trọng của cuộc đời mình

_Thế à, vậy là tốt rồi

_Anh hẳn cũng có người quan trọng để bảo vệ đúng không

Seung Huyn im lặng một chút, cậu ta khoác vai cậu

_Tôi sẽ bảo vệ Ji Yong, cậu ấy là người quan trọng với tôi

Câu nói làm cậu ngượng chín mặt, cái khỉ gì thế Seung Huyn, ngay trước mặt Dami nữa chứ. Cái tên ngốc làm cậu muốn độn thổ

_Cánh tay của cô, tôi sẽ chịu trách nhiệm

_Dù không phải hoàn toàn do anh

_Sự tiếc nuối duy nhất của tôi chính là gây ra tai nạn cho cô

_Vì vậy anh luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi đúng không

_Tôi...

_Em hiểu nhưng đủ rồi anh à, đã đến lúc kết thúc mọi chuyện ở đây

_Dami

_Anh không cần vì cánh tay của em mà đánh mất hạnh phúc

_Dami

_À Ji Yong này, em còn nhớ lúc trước chị nói gì không rằng "mặt tối của Seung Huyn", chị sẽ để em từ từ khám phá ra nhé

Dami cười, để tay lên khóe môi vẻ bí mật

_Dami, cô...nói cái gì vậy hả

Cậu ta đỏ mặt, có gì đó rất bí ẩn giữa hai người này, thật là khiến người khác tò mò

Dami cuối cùng cũng chịu về sau khi đo co một hồi với Seung Huyn, đón chị ta là một người đàn ông dáng vẻ thành đạt, ánh mắt chị nhìn anh ta hẳn đó là người "quan trọng" đối với chị

_Một người đàn ông giàu có tốt hơn là một thằng học sinh long bong đúng không

Seung Huyn mỉm cười nhìn Dami hạnh phúc khoác tay  bên người đàn ông đó

_Ừ, cậu toàn làm khổ con người ta thôi

_Nói gì hả Ji Yong...ư ư

Hôn...một nụ hôn nhẹ phớt qua làn môi mỏng kia...bất ngờ không báo trước, cậu rướn người đưa một chút vị ngọt vào khuôn miệng ấm nóng

Một nụ hôn bất ngờ

Seung Huyn ngơ người nhưng lại không từ chối

_Nhưng tôi lại rất hạnh phúc, hạnh phúc đến phát điên lên được

_Ji Yong

Cậu ngã người, cơ thể run rẩy nép sát vào cậu ta, để vòng tay rộng lớn đó bao bọc lấy thân thể

_Sao cậu lại nói dối Ji Yong, cậu đang khóc kìa

_Khi cậu nói cậu bảo vệ tôi, rằng tôi là người quan trọng, tôi..thật sự vui lắm

_Ji Yong

_Chưa bao giờ có ai lại khiến tôi hạnh phúc đến thế này

_Ji Yong, nín đi đừng khóc nữa

Cánh tay nhẹ nhàng rũ xuống, giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi, có ai biết rằng đó là giọt nước mắt của hạnh phúc. Ji Yong nghiêng đầu vào lòng ngực cậu ta, thấm ướt cả chiếc áo trắng tinh phập phồng từng nhịp thở

_Seung Huyn, giờ chỉ còn mình cậu...mọi người đều rời bỏ tôi, tôi...chẳng còn ai bên cạnh nữa

_Ji Yong,tôi sẽ luôn bên cậu mà,nhất định sẽ bảo vệ cậu, nhất định sẽ làm cậu hạnh phúc

Những lời nói như tiếp thêm nghị lực cho cái tâm hồn tàn tạ đã nếm trải biết bao đau thương. Cho đến bây giờ, chỉ câu nói nhỏ nhoi thế này thôi cũng khiến cậu yên lòng. Hạnh phúc có gì lớn lao, khi mình là người quan trọng của ai đó, khi mình cảm thấy hạnh phúc khi ở bên, khi tình yêu lại một lần nữa trỗi dậy

Làm ơn...

Hãy để giây phút này chậm lại...

Một chút thôi..

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com