Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kết thúc 2. Đến nơi có sự chấp nhận.

Jiyong cười khổ nhìn khuôn mặt đầy vẻ mong chờ của Seunghyun. Cậu không biết trả lời thế nào, chỉ muốn dùng tấm thiệp trên tay tát vào mặt anh ta, nói cho anh ta biết anh đang đang mời người yêu cũ đến dự đám cưới, còn dùng ánh mắt chờ mong đầy thiện ý. Jiyong mím môi, nghiến răng gật đầu. Seunghyun vui vẻ chào cậu. Gia đình anh bảo Jiyong là người tốt, dù không nhớ được, nhưng xem ra anh cũng phải đối xử tử tế với cậu.

Chờ cho Seunghyun bước hẳn vào phòng, Jiyong mới vò nát thiệp cưới trên tay, tiện đó đạp thùng rác, vứt đi. Sau đó thấy không phải phép, cậu hạ mình nhặt từ trong đấy ra, vuốt phẳng, rồi đi vào phòng vệ sinh, vứt vào toilet, nhấn nút, hả hê nhìn dòng nước cuốn trôi thứ chết tiệt đó. Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh lại chạm mặt Seunghyun, Jiyong giật bắn, loay hoay sợ hãi, định chỉ mỉm cười với anh nhưng lại buộc miệng nói.

- Mời anh đi vệ sinh!

Lời đã nói ra mới biết mình lỡ miệng, Jiyong lấy tay che mặt rồi bỏ chạy. Seunghyun ngây người nhìn theo, khóe miệng cong lên.

- Thật thú vị!

Đứng đấy mãi một lúc, khí có người lách qua anh để vào nhà vệ sinh, Seunghyun mới chợt nhớ còn có cuộc hẹn với đối tác, vội vàng chạy đi. Trong suốt cuộc gặp với đối tác tẻ nhạt đó, mặc cho Chaerin luôn miệng vừa nói vừa kính rượu, Seunghyun một mình cầm ly rượu, nhíu mày suy nghĩ về Kwon Jiyong. Anh luôn có cảm giác cậu ta rất quen, rất quan trọng với anh. Seunghuyn nghĩ mãi không thông, Chaerin bảo anh làm gì có bạn thân, chỉ có người mà anh yêu. Seunghyun lại nghĩ, người mà anh yêu không phải chính là Moeka sao? Ai ai cũng bảo vậy, kể cả báo chí cũng nhắc đến hai người.

Không nghĩ nữa, Seunghyun đánh lạc hướng suy nghĩ của mình sang chuyện hôn lễ. Nhưng một lúc sau, một suy nghĩ chết tiệt lại trôi vào tâm trí. "Không biết nếu như mình kết hôn với Jiyong sẽ như thế nào?"

Nghĩ đến đấy, Seunghyun bật cười. Chaerin trừng mắt nhìn anh sau đó vội giải thích rằng vì anh ấy sắp kết hôn, nên không tập trung lắm. Vị đối tác già tỏ ra thông cảm, còn khen vợ sắp cưới của anh rất đẹp. Trong đầu Seunghyun đang nghĩ về Jiyong, cũng buộc miệng hùa theo.

- Rất đẹp!

Mọi người bật cười, trêu anh không có tiền đồ rồi nâng ly chúc mừng.

Hai hôm sau, Seunghyun cùng Moeka cùng đi thử váy cưới. Một nam thanh, một nữ tú. Một là con nhà tài phiệt, một là người nổi tiếng. Sự chú ý trong tiệm váy cưới lớn bậc nhất đều tập trung vào hai người bọn họ.

Moeka chọn một chiếc váy trắng xòe to như bông hoa nở rộ, để lộ vai trần gầy gầy, xoay xoay mấy vòng hỏi Seunghyun xem có đẹp không. Seunghyun ngắm nghía, rồi vỗ vỗ vào mặt, sao anh lại tưởng tượng Jiyong mặc chiếc váy này, thật khó coi.

- Này, em đang hỏi anh đấy!- Moeka giận dỗi đẩy vai Seunghyun.

- Không có ai đẹp hơn em!- Seunghyun véo mũi Moeka trêu.

Cô nhân viên bên cạnh nhìn hai người vô cùng ngưỡng mộ. Tối hôm đó, trên mạng xã hội lan truyền một câu chuyện được người ta kể lại vô cùng ngọt ngào của Choi Seunghyun và người mẫu Moeka Nozaki. Lượt thích, bình luật, chia sẻ đều tăng đến năm con số. Ai cũng bảo đây đích thực là một kịch bản phim truyền hình ở thực tế. Một chàng trai tài giỏi nhưng phong lưu hết mực chỉ đổ gục trước nữ chính xinh đẹp dịu hiền của đời mình.

Jiyong đọc câu chuyện đó đến nhức cả mắt. Sau đó lướt đọc hàng ngàn bình luận đến chóng mặt mới tắt máy. Châm một điếu thuốc rồi đến ngồi bên bục cửa sổ, lơ đễnh nhìn làn khói xoay vòng, lan tỏa rồi biến mất như chưa từng xuất hiện. Như tình yêu của anh và cậu.

Jiyong không biết mình sẽ tiếp tục yêu anh bao lâu, khi nhiệt huyết nguội lạnh, liệu cậu có cười khẩy khi nhớ về những nỗi đau bây giờ.

Jiyong đã hiểu, hiểu thế nào là khoảng cách xa nhất không phải là nửa vòng trái đất mà là khoảng cách giữa hai trái tim.

Khoảng cách của anh và cậu khi đối diện nhau, không phải là một bước chân, mà là một vòng trái đất, tưởng như với tay là có thể chạm tới, nhưng thật sự vô cùng xa, vô cùng...

Jiyong nhìn xuống phía dưới, chỗ của cậu là tầng năm, cậu chợt nghĩ về cảm giác rơi tự do từ trên cao xuống. Có phải là vô cùng trống rỗng, có phải là vô cùng chờ mong đến đích?

Cậu đã từng nghĩ, sẽ vui vẻ chôn cất tình yêu của mình, cam tâm để anh rẽ sang con đường hạnh phúc. Nhưng tại sao bây giờ lại đau đớn, lại quặn thắt như vậy?

Anh có thể tìm hạnh phúc trong tương lai, còn cậu, cậu chỉ có thể lục lọi hạnh phúc mục nát từ quá khứ.

Jiyong dùng tay bóp đầu điếu thuốc, như dập tắt chính hy vọng của mình.

.

.

Thứ bảy đầu tiên của tháng sau. Ngày cưới của Seunghyun.

Jiyong ngắm nghía chiếc nhẫn bạc trong tay, một chiếc nhẫn bạc bình thường, không trang trí, không chạm khắc. Đó là chiếc nhẫn Seunghyun tặng cậu, bảo rằng dù sau này cho dù bất cứ ai phản đối, anh nhất định sẽ đem bằng được cậu về nhà. Lúc ấy Jiyong ngây thơ vô cùng tin tưởng, lại còn nghĩ chiếc nhẫn bạc này chính là tín vật đính ước đáng tin nhất. Cho đến khi cậu nhìn thấy chiếc nhẫn khảm kim cương trên tay Moeka, mới đau đớn bật cười. Cậu thật ngu ngốc.

Jiyong nhét chiếc nhẫn vào túi áo, hít thở thật sâu, định tìm thiệp mời mới nhớ mình đã vứt đi ngay sau khi vừa nhận được. Nhưng may cho Jiyong, cậu cùng đi với Chaerin, đi với người này còn hơn đeo một chục tấm thiệp mời trên người, chắc chắn không ai vì vẻ mặt u uất của cậu mà dám nghi ngờ cậu đi phá chuyện vui.

Chaerin đến phòng thay đồ của chú rể, Jiyong chán nản ở lại một mình, đi đi lại lại ở sảnh lớn.

Bỗng một bóng người làm cậu chú ý. Là Park Bom? Cô ta mặc một bộ đồ chỉ toàn màu đen, người ta ăn mặc như vậy đến tiệc cưới sao? Trang phục như vậy chỉ hợp với dịp khác. Cậu có chút nghi ngờ nhưng sau đó lại mặc kệ. Bố cô ta vừa bị bắt, không tránh khỏi tâm trạng này. Không phải Seunghyun ngốc nghếch đó quên mất giám đốc Park và cô ta là bố con đấy chứ? Khi thấy Park Bom cũng đưa thiệp mời, Jiyong chắc chắn anh ta đã phạm sai lầm ngu ngốc rồi.

Lễ cưới bắt đầu.

Jiyong nhìn Moeka rạng rỡ từ từ bước về phía Seunghyun, còn anh ấy thì tự hào nhìn về phía cô ấy, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Choi Hyun Suk vỗ vai vợ, Choi phu nhân hài lòng gật đầu.

Jiyong cũng mỉm cười hài lòng. Tốt nhất là mọi chuyện xảy ra như vậy, tốt nhất là như vậy. Moeka càng tiến đến gần Seunghyun, cậu cảm thấy mình càng bị đẩy xa ra.

Người cậu yêu trước đó còn âu yếm cậu, còn hứa sẽ không bao giờ quên cậu, bây giờ lại mời cậu đến chúc phúc...

Seunghyun, anh xấu xa lắm, rất xấu xa...Tôi, tôi chúc anh hạnh phúc.

Chaerin đến gần cậu, xuống giọng nói.

- Nếu bây giờ anh lao đến thì còn kịp đấy!

Jiyong cười, cậu không còn gì để luyến tiếc. Lời xin lỗi cậu cũng đã nói, lời giải thích cũng đã giải bày với Seunghyun trước khi anh phẫu thuật.

Cậu không muốn phá đám, không ngờ có người lại thay cậu làm điều đó. Jiyong luôn để ý đến Park Bom, không ngờ cô ta bắt đầu có biểu hiện lạ. Khi nhạc vừa dứt, Moeka vừa đến trước mặt Seunghyun, mỉm cười e thẹn. Park Bom bỗng đứng lên, trừng đôi mắt đầy những tia máu chỉ về Choi Hyun Suk.

-Các người hạnh phúc lắm sao? Bố tôi...bố tôi đã làm gì chứ? Ông ấy phản bội lại những việc phi pháp của các người, các người lập tức dùng quan hệ tống ông ấy vào tù sao?- Park Bom hét lên đến lạc cả giọng.

Cô gái này, xem ra không hiểu hết sự tình, bố cô ta không những phản bội CHOITOP mà còn cấu kết với SE7EN, lợi dụng lòng tin của chủ tịch Choi một tay chống trời. Nếu cô ta biết rõ như vậy đã không dám đến đây làm loạn, Jiyong lắc đầu chờ bảo vệ đến đem cô ta ra ngoài. Người cần làm loạn trong dịp này là tôi chứ không phải cô.

Jiyong đang cười thầm thì mặt bỗng biến sắc, nhìn thấy chỗ phồng lên bên hông áo khoác của Park Bom. Là súng sao? Jiyong bật dậy, vừa lúc đó cô ta cũng lần tay vào chỗ đó. Cậu hốt hoảng định hét lên, đôi chân cuống quít chạy về hướng của Moeka và Seunghyun, xô ngã cả bánh kem cao tầng và mấy chai rượu quí xếp ngay ngắn.

Mọi người không kịp phản ứng, há hốc mồm nhìn Jiyong đẩy Moeka, chân váy dài quấn vào chân, cô ngã xuống, lăn vài vòng, đầu đập vào bậc thang rồi nằm bất động.

Jiyong đứng chắn trước Seunghyun, nhìn thẳng vào Park Bom.

Tay cô ta run run, cuối cùng phải dùng hai tay ôm lấy báng súng để giấu đi nỗi bất an của mình. Jiyong vẫn không di chuyển, Seunghyun phía sau ngạc nhiên vẫn chưa kịp phản ứng.

- Cô muốn bố cô thấy cô trở thành như vậy sao?

Jiyong lớn tiếng hỏi. Giọng nói của Jiyong vang vang trong căn phòng. Park Bom sững sờ rất lâu, vẻ mặt vô cùng khó đoán, cô ta có thể bóp cò bất cứ lúc nào. Seunghyun vừa định đưa tay đẩy Jiyong ra phía sau mình thì Park Bom vứt súng, quỳ thụp xuống. Khóc rống lên.

- Đúng, tôi không thể trở thành lũ ác quỷ như các người. Tôi nguyền rủa các người mãi mãi không có được hạnh phúc!

Đội bảo an thở phào vội vao đến áp giả cô ta. Jiyong định đi đến cản lại, Park Bom không phải người xấu, vì bị đả kích lớn như vậy nên mới... Nhưng một bàn tay kéo lấy cậu.

- Jiyong à!

Cậu run run quay lại nhìn Seunghyun, liệu đến bây giờ, anh ấy có nhớ ra chuyện gì không?

- Tại sao lại mạo hiểm cứu tôi?

Một câu hỏi vô cùng ngu ngốc.

Jiyong vừa đau khổ vừa tức giận như được thêm sự khích lệ vô hình, mặc kệ tất cả mọi người đang nhìn cậu, mặc kệ những cố gắng , mặc kệ lí trí bảo phải để Seunghyun quên đi quá khứ, đấm thùm thụp vào ngực anh.

- Anh! Đồ xấu xa anh quên đi tất cả thì có thể hạnh phúc sao? Chính anh nói sẽ không bao giờ quên tôi, bây giờ có thể vui vẻ kết hôn như vậy sao? Anh thật sự đã quên tôi? Thật sự đạp đổ tình yêu một mình tôi nuôi dưỡng chín năm qua sao? Đồ xấu xa anh tại sao chỉ để một mình tôi nhớ những kí ức đó? Tôi cho anh biết, nếu anh thật sự quên hết, tôi cũng sẽ không màn tới...

Cậu không thể chịu nổi khi thấy anh ở bên người khác. Huống hồ gì cùng người ta kết hôn, sinh con rồi mãi mãi hạnh phúc. Còn cậu bị vứt bỏ, đến một nỗi nhớ dành cho mình cũng không có.

Seunghyun để yên cho Jiyong vừa nói vừa đấm đá lung tung đến khi cậu hả dạ. Anh cũng muốn trừng phạt mình, trừng phạt mình một năm qua đã không nhận ra cậu.

Sau đó một bàn tay rắn chắc tóm lấy tay cậu. Jiyong ngước đôi mắt đầy nước không nhìn rõ mọi thứ nhìn Seunghyun.

- Chẳng phải anh đã nói "Duyên tự tạo" sao? Làm sao anh có thể mặc cho số phận như vậy được.

Jiyong ngẩn người, anh ấy vừa nói duyên tự tạo sao? Anh ấy đã nhớ?

- Anh chờ xem đến khi nào em mới không chịu nổi mà lao đến làm loạn, lúc đó sẽ nắm tay em chạy đi như trong phim. Không ngờ em lại quá lí trí như vậy, nếu như không xảy ra chuyện thì em mặc kệ anh kết hôn với người khác sao?

Jiyong sững sờ, anh nhớ lại từ khi nào? Tại sao lại trêu đùa cậu như một tên ngốc? Đàn ông trong gia đình anh thích xem kịch do người khác đóng như vậy sao? Rõ ràng đã biết hết mọi chuyện nhưng lại để người khác đần độn diễn kịch một mình.

Jiyong ngượng đến điên tiết. Hầm hầm xuyên qua một đám người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đi ra ngoài.

Seunghyun vội đuổi theo cậu, không thể nào để cậu vuột mất nữa.

- Nếu như Chaerin không đưa cho anh đoạn băng đó thì anh có lẽ đã không nhớ ra! Em chấp nhận để anh đi như vậy sao?Tình yêu em dành cho anh rốt cuộc là còn lại bao nhiêu?

Đoạn băng ấy đến mấy năm sau đấy Jiyong mới tìm thấy, sau khi nghe Seunghyun tự nhắc nhở mình thì vừa cảm động vừa buồn cười, trêu chọc đến khi anh ấy tức giận. Nhưng bấy giờ nghe thấy Seunghyun lên giọng trách móc như vậy, Jiyong bật cười, tát anh một cái.

- Còn lại bao nhiêu? Còn lại đủ cho tôi cam tâm một mình ôm đau khổ để anh hạnh phúc. Còn lại đủ cho tôi liều mạng chặn trước họng súng để bảo vệ anh!

Jiyong ấm ức ngồi thụp xuống, khóc nức nở. Seunghyun cảm thấy vô cùng áy náy định ngồi xuống đỡ lấy cậu thì một người từ phía sau nắm lấy vai anh kéo giật lại, sau đó tát vào mặt anh thêm một cái.

Moeka đầu tóc rối bù, một vệt máu kéo dài trên trán, mascara chảy dài trên mặt trông vô cùng quỷ dị.

- Anh bỏ đi vì hắn ta? Anh muốn hủy đám cưới của chúng ta vì người này sao? Hắn ta rốt cuộc là cái thá gì?

- Anh yêu cậu ấy!

Moeka bật cười, giọng cười cũng vô cùng quỷ dị, sau đó mới chỉ vào Jiyong mà nói

- Anh tưởng tôi không biết anh yêu tôi vì đôi mắt tôi giống anh ta? Tôi còn tưởng đó là điểm đáng yêu thu hút anh. Nhưng khi nhìn thấy hắn ta, nhìn thấy ánh mắt của anh mê mẩn dán vào hắn khi có tôi ở cạnh, tôi mới biết là vì đôi mắt tôi giống hắn!

Jiyong đang khóc lóc cũng đứng dậy, điệu bộ hung dữ kéo Seunghyun về phía mình.

- Đúng vậy thì sao? Cô chỉ là tạm bợ!

Seunghyun cười khổ, tại sao bỗng dưng Jiyong lại cãi nhau với Moeka theo cách trẻ con như vậy. Câu nói đó làm cô ta tức điên, Moeka không bao giờ tin chín năm qua cô chỉ là tạm bợ, cô không bao giờ tin Seunghyun không yêu mà lại cứu cô từ bọn bắt cóc đó.

- Sao chứ? Anh yêu một người đàn ông? Anh ấy có thể làm gì? Có thể sinh con cho anh? Rốt cuộc cố gắng của tôi bị một thằng đàn ông khác dẫm nát sao? Những lần tôi hạ mình năn nỉ anh tiếp tục ở bên tôi cũng vô dụng?

Moake trừng mắt nói, nước mắt làm cho lớp trang điểm vô cùng khó coi. Seunghyun nghe những lời nói đó, bao nhiêu cảm giác có lỗi nãy giờ trở thành chán ghét. Vốn dĩ anh là người làm sai, sai khi quá yếu đuối trước tình yêu của mình, sai khi chấp nhận cô để mẹ mình được yên lòng chứ không vì yêu. Có thể trách mắng anh, đúng, vì anh rất có lỗi với cô, nhưng cô ta thực sự sai lầm khi dùng lời lẽ khinh bỉ đó nói về Jiyong.

- Cô thì có thể thõa mãn tôi? Có thể sinh con? Cô là công cụ tình dục sao? Nên tôi phải chọn cô?

Jiyong nghe Seunghyun nói những lời đó thì vừa hả dạ vừa thương xót, buông xuôi để anh ta nắm tay vừa dắt vừa kéo ra bãi đổ xe. Seunghyun thô bạo nhét Jiyong vào xe, đứng bên ngoài giật hoa trang trí trên mui xe vứt sang bên cạnh rồi vào trong lái đi. Anh không muốn ở lại đây. Ngay lúc này cũng không muốn đối mặt với ai.

Mọi người ùa ra nhìn Moeka mặc chiếc váy trắng nhàu nát, ngồi giữ đại sảnh úp mặt vào tay mà khóc, trông vô cùng đáng thương, nhưng không ai dám đến an ủi, sợ sẽ càng đả kích cô. Một người phụ nữ mặt váy dài màu đỏ đến cạnh ôm lấy cô. Moeka ngẩng đầu nhìn rồi gục đầu vào lòng người ấy, khóc nức nở.

- Anh ấy xem em là gì?

-...

Kiko không trả lời, cô đã nhiều lần muốn khuyên Moeka. Cô đã nhiều lần nhìn thấy tình yêu của hai người Seunghyun mãnh liện đến chừng nào. Khoảng cách từ Hàn Quốc đến Úc, thời gian hơn bảy năm cách biệt không hề liên lạc cũng không giết được tình yêu của bọn họ.

- Chị, em xin lỗi!

Kiko vẫn lặng im. Có lẽ quả báo từ việc ác mà cô làm chỉ đổ lên người thân duy nhất mà cô thương yêu.

.

.

Seunghyun phóng xe trên đường cao tốc, anh cứ mãi lái xe như vậy mà không biết mình sẽ đi đâu. Chị Hyeyoung goi bảo mẹ anh ấy ngất xỉu đã được đưa đến bệnh viện.

Jiyong cúi đầu liếc nhìn thái độ của Seunghyun, suốt mấy tiếng đồng hồ không dám lên tiếng.

- Mắng chửi đủ rồi sao?- Seunghyun vẫn nhìn thẳng phía trước, nếu không phải là giọng nói quen thuộc, có lẽ Jiyong đã nghĩ một người khác vừa nói.

Jiyong vẫn im lặng nghịch mấy ngón tay của mình. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mới sáng nay cậu còn ăn mặc bảnh bao đến chúc phúc Seunghyun cùng người con gái khác, bây giờ lại nhếch nhách cùng chú rể bỏ trốn. Đây là hài kịch hay bi kịch đây?

- Đến nhà của em đi!

Seunghyun để Jiyong lái xe đến nhà cậu, còn mình thì ngồi im lặng nhìn. Jiyong mãi vẫn không nói gì, chỉ chuyên tâm lái xe. Mãi đến một lúc sau mới lên tiếng.

- Đây là đâu?

.

.

Hôm sau Seunghyun đưa Jiyong đến gặp bố mẹ anh ấy. Phu nhân Choi ôm ngực nằm trên giường, quay mặt sang hướng khác. Chủ tịch Choi tức giật tát Seunghyun một cái, ngay sau đó bị Hyeyoung cản lại. Chính chị ấy cũng không dám lên tiếng nói đỡ cho em trai, chỉ im lặng chờ đợi. Seunghyun và Jiyong quỳ rất lâu, không khí trong phòng vô cùng nặng nề. Nhìn Jiyong mồ hôi ướt cả áo dù nhiệt độ phòng chưa đến 30, Seunghyun dứt khoác nói.

- Dù có thế nào con cũng sẽ lấy Kwon Jiyong!

Phu nhân Choi lại ôm ngực kêu lên một tiếng oan nghiệt, sau đó rấm rức khóc. Choi Hyun Suk hất đổ giỏ trái cây trên bàn, chỉ vào hai người mà thét

- Rồi ai sẽ công nhận chúng mày? Ai sẽ chấp nhận chúng mày? Ai sẽ biết đến cuộc hôn nhân của chúng mày?

Seunghyun nắm bàn tay lạnh ngắt của Jiyong, kiên quyết nói

- Trời biết, đất biết, con biết. Đại Hàn Dân Quốc không chấp nhận thì chúng con sẽ đến nơi chấp nhận được!

Nói rồi, Seunghyun kéo Jiyong đứng dậy đi ra khỏi bệnh viện. Choi Hyun Suk mặt đỏ lựng, móc trong túi áo lọ thuốc trợ tim.

Anh ấy kiềm chế rất lâu, cuối cùng rẽ vào lề đường, gục đầu lên vô lăng lẩm bẩm xin lỗi bố mẹ.

Jiyong không nói gì, lặng lẽ ngã đầu lên vai anh. Nếu tình yêu này là sai, thì cậu chấp nhận phạm lỗi.

.

.

Mấy tháng sau, Seunghyun và Jiyong nhập cảnh trái phép sang Úc. Hai người lại đến tìm bố Jiyong.

Seunghwan sau khi nghe Jiyong nói thì không trả lời, chỉ bấu vào chiếc ghế mình đang ngồi rất lâu, đến khi những ngón tay đều đã trắng bệch mới buông ra từ từ.

- Jiyong, nếu con đã quyết định như vậy thì bố không cản được. Điều bố không muốn mất nhất chính là con. Cho dù con có trở thành như thế nào. Bố cũng chấp nhận.

Jiyong bật khóc quỳ xuống xin lỗi bố. Ngày trước ông từng nói muốn một đứa cháu gái nhỏ chạy tung tăng gọi ông một tiếng "Ông nội". Xem ra Jiyong không thể toại nguyện cho bố.

Seunghyun cố tỏ ra vui vẻ, nhưng cậu biết, trong lòng anh không tránh khỏi có một chút ganh tỵ với cậu. Thời gian sau đó, khi số tiền trong thẻ Seunghyun tăng lên bất thường, anh lại lặng lẽ vui mừng, trong lòng biết rằng bố mẹ vẫn còn quan tâm anh.

.

.

Một năm sau, Seunghyun và Jiyong cùng đi du lịch ở miền Tây nước Úc. Một hôm Jiyong đi dạo ở bên ngoài thì phát hiện gần chỗ mình trọ có một cô nhi viện, hôm sau liền rủ Seunghyun đến đó.

Jiyong và Seunghyun đều rất thích trẻ con, hai người mua một giỏ lớn bánh kẹo đến gặp người quản lí để xin vào tặng lũ nhóc.

Bọn trẻ vui mừng chạy ùa đến bao vây hai người. Jiyong phát hiện có một bé trai chỉ tầm 2 tuổi cứ đứng mãi ở phía xa xa, nhìn về phía cậu. Jiyong phủi tay đến gần cậu bé, thằng nhóc định bỏ chạy nhưng không dám. Thì ra là một cậu bé Châu Á. Khi Jiyong ngồi xuống cạnh nó, chìa ra một thanh kẹo. Nó nhận lấy rồi chập chững đi về phía mẹ nuôi khoe kẹo.

Jiyong cảm thấy đứa trẻ này dù còn nhỏ nhưng rất cô đơn. Một đứa trẻ Châu Á độc nhất giữa những đứa trẻ mắt xanh tóc vàng khác. Trong lòng xúc động vô cùng, bản năng muốn bảo vệ người khác lập tức trỗi dậy.

Tối hôm ấy, Jiyong vùi đầu vào ngực Seunghyun, nói rằng muốn nhận con nuôi. Seunghyun bật cười, bảo rằng vậy là anh sắp phải nuôi tận hai đứa nhóc.

Năm tháng sau, hai người hoàn thành thủ tục nhận nuôi. Jiyong bế đứa bé trên tay rời đi, đứa bé vẫy tay với mẹ nuôi, có vẻ rất hài lòng với gia đình mới...

* Một lần nữa cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua. Sau khi tôi hoàn thành tất cả ngoại truyện. Monh mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ những tác phẩm mà tôi sắp ra mắt khác.*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com