Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 41 - 50

41.

Chuyện đầu tiên Bạch Ân làm sau khi lên xe là cởi áo khoác, bút ghi ấm giấu kín trong cổ tay áo lóe ra ánh sáng xanh, ông phát lại đoạn nói chuyện vừa rồi, bên trong vang lên tiếng cục trưởng Trương: “Sàn sạt… Lão Bạch, ý ông như thế… Sàn sạt…”

Ống nghe điện thoại vô tuyến vang lên: “Chủ tịch, tôi thấy chúng ta có thể hợp tác với cục trưởng Tống.”

Bạch Ân nói: “Candy? Cậu nghe lén lời chúng tôi nói?”

“Không, chỉ trùng hợp thôi, mấy hôm trước ngài yêu cầu chúng tôi điều tra chuyện giám đốc Tống mà, bọn họ vừa đi, cục trưởng Trương liền đi vào, chúng tôi chưa kịp tháo thiết bị.”

“Lần này coi như qua, về sau chú ý chút, đứng để bị lần ra dấu vết.”

“Vâng,”Candy cố tình kéo dài âm cuối, có cảm giác vui vẻ khó hiểu: “Vậy chủ tịch, tiếp theo chúng ta làm gì?”

Bạch Ân đè nút xuống, chọn chỉ đường tới đoạn cao tốc gần đây nhất: “Không cần vội vàng, cứ để đó đi, món gan ngỗng vỗ béo (Foie Gras) hấp dẫn thế, đương nhiên có ruồi bọ tới muốn nếm một phần, nhưng dù vì bất cứ điều gì, đều phải tự suy xét lại vị trí của mình, mơ ước thứ vĩnh viễn không thể thuộc về mình, sớm muộn cũng sẽ phạm sai lầm.”

Candy cười ha ha, sau đó ai oán nói: “Chủ tịch, mấy cuối tuần gần đây tôi đều tăng ca, tới giờ này rồi còn chưa được ăn đồ gì nóng, tới lúc nào mới được nghỉ ngơi nha.”

“Tùy, cậu muốn nghỉ lúc nào cũng được.” Bạch Ân nói rất sung sướng.

Candy hạnh phúc lắm: “Thật sao? Chủ tịch, ngài tốt quá! Săn sóc thật đấy!”

Bạch Ân cười lạnh, không đợi Candy nói xong: “Cậu tưởng thật?”

Candy: “…”

Nãy đùa tôi đúng không.

Giọng Candy ngập tràn chua xót: “Tôi muốn rút lại lời ca ngợi vừa nãy.”

Bạch Ân nói: “Sao cũng được, cậu mắng tôi mỗi ngày cũng chẳng sao, làm việc tốt là ổn.”

Thứ chủ nghĩa tư bản ác độc.


42.

Giám đốc Tống bị Bạch Ân dọa sợ, mọi hoạt động mờ ám của lão đều bị giữ kín trong căn phòng làm việc vĩnh viễn không có cửa sổ của Bạch Ân tại BEACHER. Vậy nên, lão không chỉ uy hiếp, bắt Trịnh Hòa về công ty, tỏ vẻ sẽ trung thành 100% với Bạch Ân, hơn nữa, còn nộp lên mọi chuyện trong công ty của lão, cùng với một ít về phương hướng phát triển, chương trình, kịch bản của Trịnh Hòa.

Bạch Ân lại bắt đầu cuộc sống dật dờ, nhàm chán của mình.

Ông không nói cho bất cứ ai, lái một chiếc máy bay tư nhân – ông đã tốn rất nhiều thời gian mới thi được bằng lái nó, định tới một hòn đảo không người, yên tĩnh một mình.

Nhưng trên thực tế, ông mới bay không đến một giờ đã bị cưỡng chế ngừng lại, quay về sân bay. Sau đó, ông bảo người lái xe vẫn còn ngây ngốc, chở mình tới công ty Trịnh Hòa.

Ông bỗng nhiên nhận thấy, một mình đi du lịch thật nhàm chán, nên mang theo ai đó phiêu cùng.

Trịnh Hòa với khả năng chịu áp lực cao, bị đứng mũi chịu sào.

Lái xe gọi điện cho Thành thiếu – người đại diện đương nhiệm của Trịnh Hòa, quay đầu lại nói: “Chút nữa Trịnh Hòa sẽ đi ra.”

“Tôi thấy rồi, ” Bạch Ân vẫn luôn nhìn cửa sổ, nói xong, ông mở cửa xe, đeo lên nụ cười tao nhã: “Trịnh Hòa, bên này.”

Trịnh Hòa chạy qua mau, vừa đóng cửa lại, đôi môi hai người đã trao nhau một nụ hôn ướt át.

Trịnh Hòa né ra một chút, thở dốc một hồi, oán giận hỏi: “Sao ngài lại tới đây?”

Bạch Ân ôm thắt lưng Trịnh Hòa, tựa vào vai cậu, ý nghĩ lái máy bay đi hoang đảo bỗng dưng nhạt đi: “Thấy tôi, em vui lắm, phải không ?”

Dù sao thì tâm tình tôi không tồi.

Bạch Ân giấu lời đó vào lòng.


43.

“Tích tắc, tích tắc….”

Đồng hồ báo thức chạy đều trong bóng tối, gió gào thét ngoài cửa, giống như tiếng kêu rên bén nhọn của một người phụ nữ, cát bị gió cuốn lên, đập vào cửa sổ ‘lạch cạch, lạch cạch’. Bạch Ân mở mắt.

Ông không biết đã bao lâu kể từ lúc tắt đèn đến giờ, nhưng ông biết, mình không ngủ được.

Trịnh Hòa ngủ say sưa trong lòng, hơi thở ấm nóng phả vào cổ ông, Bạch Ân xoay người, cố gắng miêu tả gương mặt đó trong bóng đêm, nhưng không tài nào nhớ ra được.

Nhận ra điều đó, trong lòng Bạch Ân bỗng nhiên thấy trống rỗng.

“Trịnh Hòa, ” Bạch Ân nhẹ nhàng gọi.

“Ưm? Sao thế?” Trịnh Hòa bật đèn đầu giường, nhìn đồng hồ rồi lại rúc vào trong lòng Bạch Ân: “Giờ mới hơn 3h….”

Bạch Ân để gương mặt Trịnh Hòa đối diện với mình, nhẹ giọng: “Em ngủ tiếp đi.”

“Ngài thì sao?”

“Lát nữa là ngủ.”

“A…” Trịnh Hòa không nói gì, Bạch Ân vặn cho đèn tối đi, Trịnh Hòa đột nhiên mở mắt, hỏi “Bạch tiên sinh, ngài ngủ không yên phải không ?”

Bạch Ân sờ sờ đầu Trịnh Hòa, không đáp.

Trịnh Hòa dụi dụi mắt, nói: “Nếu ngài không ngủ được, để em nói chuyện với ngài đi, chút nữa mệt là ngủ.”

Vẻ mặt Bạch Ân dịu đi, nói: “Chẳng phải mai em còn phải đi làm sao, kệ tôi, ngủ đi.”

“Không sao, ” Trịnh Hòa vừa ngáp vừa nói “Em không buồn ngủ.”


44.

Ngăn tủ bên giường nhà Trịnh Hòa để rất nhiều mấy quyển sách linh tinh, Bạch Ân tùy tay rút ra một quyển, là một tạp chí thời thượng, hướng dẫn làm thế nào để rèn luyện ra cơ bắp bằng những phương pháp khỏe mạnh. Bạch Ân nhìn Trịnh Hòa, cười hỏi: “Em đọc cái này ?”

Trịnh Hòa vừa ‘thở hổn hến, thở hổn hển’, vừa cười, đầu lưỡi cậu quấn quýt lấy cơ bụng Bạch Ân, thích không ngừng được, hâm  mộ :“Bao giờ em mới có được dáng người giống ngài chứ.”

“Đừng nghịch, ” Bạch Ân quàng tay qua vai Trịnh Hòa, kéo cậu lên, Trịnh Hòa tự động tìm một tư thế nằm sấp khiến cả hai đều thoải mái, nói: “Thực ra, em mua nó không phải để tập thể hình, chỉ là thấy người ở bìa rất đẹp trai, còn nghĩ….he he”

“Tiểu sắc quỷ.” Bạch Ân vỗ mông Trịnh Hòa một cái, mở tạp chí ra, trang đầu tiên chính là một người đàn ông thoa dầu ô liu lên người, nổi bật làn da mật ong cùng với cơ thể cường tráng vô cùng hấp dẫn.

Bạch Ân liếc qua một cái liền đặt tầm mắt ở khung giới thiệu những bước tập thể hình nhỏ nhỏ phía dưới. Trịnh Hòa thì ngược lại, cậu xum xoe: “Đẹp trai không ?”

“Cũng được, nhìn không tệ.” Bạch Ân nói rất lạnh nhạt.

Trịnh Hòa lật lật, tìm tới hình một người đàn ông nước ngoài tuấn tú, nói: “Ngài nhìn người này này!”

“Ừm, nhìn.”

Trịnh Hòa cười hì hì: “Giống ngài nhỉ ? Lúc đầu em còn tưởng ngài là người mẫu này đấy !”

Bạch Ân bật cười: “Giống chỗ nào chứ ?”

“Chỗ nào cũng giống nha, ” Trịnh Hòa đặt tạp chí bên cạnh mặt Bạch tiên sinh để so sánh, nói: “Nếu không phải nốt ruồi sau lông mày của ngài, em chắc chắn đã nhận nhầm.”

Bạch Ân khẽ vuốt mặt mình, hỏi: “Đoạn sau lông mày tôi…có nốt ruồi ?”

“Ngài không thấy sao ?” Trịnh Hòa đưa cho ông một chiếc gương nhỏ: “Nè, chỗ này đó.”

Trịnh Hòa nói thế, Bạch tiên sinh mới thấy, đoạn sau lông mày của mình có một nốt tròn đỏ nhỏ, rất nhỏ, không nhìn kỹ, không thấy được.

“Em thấy nó từ lúc nào ?” ông hỏi.

“Từ lâu rồi, ” Trịnh Hòa bám lấy tay Bạch tiên sinh, nghiêng người, hôn chỗ đó: “Đẹp lắm.”

45.

Hậu quả của việc hai người nói chuyện thâu đêm, đó là — cả hai đều ngủ quên.

Trịnh Hòa một tay đánh răng, một tay cầm di dộng bấm số, cuối cùng, bởi vì bối rối quá mà bàn chải đánh răng còn dính bọt của cậu quyệt vào màn hình di dộng, khiến cậu gớm chết mất.

Bạch Ân trần trụi nhàn nhã đi tới, tựa vào cạnh cửa nhìn Trịnh Hòa đang luống cuống: “Hôm nay em bận lắm sao?”

“Người đại diện nói hôm nay em sẽ tới gặp đoàn làm phim “Xuân Kiếp”,  không được phép đến trễ.” Trịnh Hòa ngậm bàn chải đánh răng, ngồm ngoàm nói.

“Người đại diện của em…..là Thành thiếu ?” Bạch Ân có chút ấn tượng.

Trịnh Hòa gật đầu lia lịa, dù đang trong tình trạng nguy cấp vẫn không quên tám chuyện: “Nói với ngài này, Thành thiếu thú vị lắm, em nhiều lần phát hiện anh ta luôn mang …..”

Bạch Ân gõ gõ ván cửa: “Em còn hai mươi phút.”

“Trời ạ! Chết mất thôi!” Trịnh Hòa vội vàng rửa mặt, bàn chải đánh răng còn không cất kỹ.

Bạch Ân nhìn thế, hỏi: “Chút em đi như thế nào ?”

“Thành thiếu tới đón, ” Trịnh Hòa lau khô nước trên mặt, cười khổ: “Nhưng đến giờ, anh ấy vẫn chưa nhận cuộc gọi của em.”

Bạch Ân luôn có kiên nhẫn với tình nhân, nói: “Tôi đưa em đi, được không?”

Tay cầm khăn mặt của Trịnh Hòa nắm chặt, cậu kinh ngạc nhìn ông: “Sao ngài bỗng nhiên tốt với em thế ?”

Ngón tay Bạch Ân xẹt qua gương mặt ẩm ướt của cậu, ấm áp, ông cười nhạt, hỏi lại: “Bình thường, tôi không đối xử tốt với em?”

“Không phải, ” Trịnh Hòa xoa xoa gương mặt đỏ bừng lên vì cảm động, nói: “Hôm nay đành thôi vậy, mới quay lại công ty mấy ngày, nên giản dị thôi.”

Bạch Ân khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.

Trịnh Hòa giải thích: “Không phải chuyện giấu diếm hay không, tuy bên công ty cũng biết quan hệ của chúng ta, nhưng em vừa quay về, hết làm diễn viên chính lại chụp ảnh tuyên truyền, để người khác thấy ngài đưa em đi, người ta lại ghen ghét khó chịu.”

“Được rồi, ” Bạch Ân cúi người, hôn hôn mặt Trịnh Hòa: “Tôi để người khác đưa em đi.”

Trịnh Hòa hôn đáp lại, nhưng nơi hôn là môi ông, hôn xong, cậu nói: “Nghe ngài nói thế, em mới nhận ra, không cần tự lái xe về nhà nữa, có người đón đưa, đãi ngộ tốt thật đấy.”

“Thế đừng lái xe nữa.” Bạch Ân khó được mà ôn tồn với Trịnh Hòa thế, sau, ông lại nhắc nhở rất tàn khốc: “Em chỉ còn năm phút, muốn tới muộn sao ? Mặc quần áo nhanh lên.”

_____________

46.

Công ty của Bạch Ân kinh doanh mảng ‘ăn chơi trác táng’ ở phía tây thành phố H. Nói là công ty cũng không đúng lắm. Mỗi cổ đông điểu khiển một mảng riêng, cũng có ‘đồ đệ’ riêng của mình, ngoại trừ Bạch tiên sinh – người có thư ký là Tang Bắc – thực chất anh là cổ đông, công ty đến một chức giám đốc cũng không.

Bạch Ân là kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp đó, nhưng vì đỉnh kim tự tháp rất cao, rất xa, không với tới được, nên cổ đông nào cũng cố sống cố chết mà thu nạp tài nguyên, chủ động quá khiến cho Bạch Ân đã nhàn càng không có việc để làm.

Tiễn Trịnh Hòa rồi, Bạch Ân lên lầu, thay quần áo, phòng quần áo chỉ đặt vài kiểu dáng quần áo ông đã dùng, Bạch tiên sinh chọn bộ màu trắng, chợt phát hiện trong túi áo có một hộp nhỏ, mở ra thì thấy một chiếc kẹp cà vạt màu bạc.

Ông nhớ đây là quà đưa cho Trịnh Hòa, nhưng không biết hôm đó cậu dở hơi thế nào lại không nhận lấy, khiến ông có chút thất vọng.

Bạch Ân thử kẹp nó lên cà vạt của mình, tinh xảo lại trang nhã, rất phù hợp thẩm mỹ của ông. Bạch Ân đứng trước gương, ngẩn ra, tự hỏi làm thế nào để Trịnh Hòa nhận lấy món quà này của mình. Thời gian cứ thế trôi qua, điện thoại ông vang lên, giọng nói vui sướng của Trịnh Hòa truyền tới: “Bạch tiên sinh! Em bận xong rồi! Đạo diễn “Xuân Kiếp” hài lòng với em lắm, Thành thiếu cho em năm ngày nghỉ, nghỉ xong liền quay phim!”

Bạch Ân: “… Nhanh thế sao.”


47.

Để trải qua năm ngày nghỉ của Trịnh Hòa thật hoàn  mỹ, Bạch Ân đặt một phòng ở nhà vườn. Trịnh Hòa ngồi bên ông, không ngừng lải nhải ‘Phải xem kịch bản, nghỉ xong là phải quay phim rồi’. Bạch Ân không thèm để ý, Trịnh Hòa muốn đóng phim thì cứ đóng chơi, muốn đổi sang nghề khác ông cũng có thể đầu tư cho một số lượng tài chính phù hợp, để cậu có thể nổi bật.

—– nói tóm lại, Bạch Ân cảm thấy, giữa sự nghiệp của Trịnh Hòa và bản thân, đương nhiên là mình quan trọng hơn.


48.

Trên đường cao tốc, Bạch Ân mở hướng dẫn GPS, phía trên hiển thị 6:10AM, Trịnh Hòa bật nhạc radio, trên đài vang lên giọng nữ hét điên cuồng ‘Come on, baby ! Dùng sự nóng bỏng….’

Trịnh Hòa sợ run, tắt radio đi: “Mới sáng sớm ra, định hù chết người chắc!”

“Tôi lại thấy không tồi, nâng cao tinh thần.” Bạch Ân mở cửa sổ ra, không khí lạnh lẽo của buổi sớm lọt vào, mang theo hơi sương.

“Ngài đúng là đày đọa bản thân, ” Trịnh Hòa buồn ngủ, ngồi lặt lẹo trong xe, cũng không để ý mình vừa nói gì. Bạch Ân đưa tay, để đầu Trịnh Hòa gác lên vai mình. Trịnh Hòa đang mơ màng, bỗng nhiên thao láo, hỏi một loạt những câu linh tinh hạ thấp chỉ số thông minh như ‘nhà vườn có trồng rau được không’ . Bạch Ân không đáp, có lẽ Trịnh Hòa thấy chán, ngồi ghế sau chơi di động.

Đường này ít xe, Bạch Ân chỉnh gương chiếu cho nó đối diện với Trịnh Hòa, thường xuyên liếc xem cậu đang làm gì.

Trịnh Hòa dường như thấy thứ gì thú vị, nhoài ra ghế trước, giơ di dộng trước mặt ông, nói: “Ngài xem này, họ vui thật, chúng ta cũng làm đồ nướng được không ?”

Bạch Ân cúi đầu, trên ảnh là một người đàn ông thực quen mắt, đang cầm đĩa thịt nướng lớn. Ông nhíu mày, người này….

Bạch Ân nắm lấy tay cầm di động của Trịnh Hòa, hỏi: “Ai thế? Cũng ở công ty em sao?”

Trịnh Hòa bỗng dưng cảnh giác: “Không, ngài đừng nhắm anh ấy, không phải người trong giới.”

Bạch Ân đoán được trong lòng Trịnh Hòa nghĩ gì, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.

Ông không phải kẻ buông thả cho dục vọng của mình. Nếu Trịnh Hòa không xuất hiện đúng lúc ông đang nhàm chán đến độ sắp hủy diệt bản thân, hơn nữa còn lấp đầy khoảng trống trong lòng, thì đối với ông, Trịnh Hòa cũng chỉ là một người qua đường mà thôi.


49.

Bạch Ân lựa chọn tới nhà vườn nghỉ phép vào khoảng thời gian này là có âm mưu cả.

Khi cục trưởng Tống biết Bạch Ân có ý định tham gia dự án ‘Khai thác Nguyên thạch’ liền rất đắc ý giữ lấy văn kiện chính, đợi Bạch tiên sinh tới hợp tác với mình. Nhưng nửa tháng đã qua, vẫn chưa thấy trao đổi gì, Bạch Ân ở rịt trong địa bàn của mình cứ như thiếu nữ trong khuê phòng, không chịu đi ra. Cục trưởng Tống vừa lo vừa tức, mặt còn mọc thêm mấy cái mụn. Sau vài ngày suy nghĩ, lão cảm thấy có lẽ Bạch Ân không muốn tham gia vụ này, bên này vừa định thăm dò thêm , bên kia Bạch Ân đã chạy tới nhà vườn.

Nhà vườn ở ngoại thành này rất nổi tiếng ở thành phố H, nó thuê số lượng đất cực lớn và một ngọn núi, phát triển khá có quy mô, điều làm cục trưởng Tống chú ý là, khu đất sản xuất nguyên thạch ở ngay đối diện ngọn núi của nhà vườn. Bạch Ân đi nhìn địa hình nha!

Cục trưởng Tống vừa suy đoán dụng ý của Bạch Ân, vừa tự hỏi, có nên chờ thêm một khoảng thời gian nữa không, nếu giờ mạo hiểm bán dự án này cho người khác cũng không được tốt lắm. Lòng lão rối bời.

Ở đầu kia, Bạch Ân – sau khi quẳng một quả đạn khói rồi bỏ chạy – nhận được tin tức ông đợi hồi lâu.

“Cá ‘Tống’ đã mắc câu.”

50.

Bạch Ân có ba vệ sĩ được bồi dưỡng bên cạnh từ nhỏ : Kiệt Tử, Trần Minh và Candy. Kiệt Tử chủ yếu phụ trách tình báo. Candy từng vào quân đội vài năm, phụ trách những hoạt động bí mật. Trần Minh thì tương đối đặc biệt, khi còn nhỏ, hắn có tình yêu cuồng nhiệt với hóa học, Bạch lão gia  tử vốn định đưa đi du học, để quay về công ty làm phụ tá, nào ngờ, sau khi biết tin, hắn quỳ suốt 2 tiếng năn nỉ Bạch lão gia tử cho ở lại Bạch gia. Năm đó, Bạch Ân vừa đẩy con mình sang bên nhà mẹ nó để quấy rối, thấy thế liền tò mò. Điều tra một chút thì biết, ra Trần Minh và Kiệt Tử đã thông đồng với nhau từ lâu, mười bốn tuổi lôi nhau lên giường, tính đến giờ cũng đã năm năm.

Bấy giờ Bạch Ân mới biết, ra hai người đàn ông cũng đến với nhau được. Nhưng ‘đến với nhau’ trong đầu ông khác hẳn ‘đến với nhau’ trong đầu người khác. Lúc đó, ông với ly hôn với vợ cũ, cô nàng cùng một người đàn ông kém 8 tuổi đi California hưởng tuần trăng mật, để ông cô đơn thao thức.

Với suy nghĩ ‘thử một lần cho biết’, Bạch Ân lần đầu tiên quan hệ với đàn ông – một món hàng sa hoa được chọn lựa cẩn thận, người bạn giới thiệu nói người này được dạy dỗ, huấn luyện từ nhỏ, ngay cả ý nghĩ của bản thân cũng không có.

Bạch Ân không tin, sau khi rút khỏi thân thể người đó, ông nhìn ánh mắt của người nọ, nói chuyện hơn 10 phút, người nọ đến chớp mắt cũng không, chẳng khác gì rối gỗ.

Bạch Ân cảm thấy thực thất vọng.

Sau không biết ai để lộ tin, không ngừng có người nhét những cậu bé tươi ngon, đẹp đẽ cho ông. Ông bao dưỡng bừa một cậu chàng bên giám đốc Tống, tên Vinh thiếu. Còn chưa nếm ra vị gì, cậu chàng không chịu nổi cô đơn, chạy ra ngoài tìm người khác chơi. Bạch tiên sinh tởm tới độ, trong phòng tắm, thiếu chút nữa kỳ rách da mình.

Trừng phạt cậu nghệ sĩ đó xong, nhoáng một cái, ông đã ăn chay nhiều năm.

Đang lúc Bạch Ân định tìm bừa một ai đó, Trịnh Hòa xuất hiện.

Ông làm quen với cảm giác ôm một cơ thể ấm áp đi vào giấc ngủ rất nhanh chóng, cảm giác an tâm khi muốn tìm ai đó, chỉ cần đưa mắt là có thể thấy được.

Ông thấy, mình thực sự đã cô đơn quá lâu rồi.

Sự tồn tại nhỏ nhoi đó, cũng có thể dấy lên cảm động.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com