Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

45. Anh đã có được thứ mình muốn chưa?


Tối xuống, chương trình theo thông lệ lại tổ chức nhóm lửa trại nói chuyện. Lần này là Lưu Vũ giữ nhiệm vụ canh lửa. Mọi người ai nấy đều đang tự lo việc riêng của mình. Đến Cố Hoài cũng thôi không kề kề cạnh Lưu Vũ nữa mà chịu lui vào phòng tắm tẩy rửa trước. Lưu Vũ ngồi canh ấm nước chờ sôi thì sẽ bắc ra để pha trà cho mọi người. Đêm tối buông xuống một màu tím xanh ảm đạm, chân trời phía trước không nhìn rõ nổi một vệt sáng. Ánh lửa bập bùng hắt lên gương mặt thiếu niên chớm ửng hồng, hai má hây hây như trái đào mùa chín rụng, đôi mắt đượm buồn vô vị thả vào ngọn lửa tí tách như tiếng pháo nhỏ râm ran.

Lưu vũ cầm một cảnh củi nhỏ ném vào đống lửa, cùng lúc ấy, bên cạnh cậu có người ngồi xuống. Thiếu niên theo phản xạ quay sang nhìn.

Là Bá Viễn.

Bá Viễn nhìn cậu nở nụ cười khách sáo. Lưu Vũ cũng không quá để tâm, nhìn một cái rồi cũng rời ánh mắt trở về đống lửa trước mặt. Anh ta ngồi cạnh cậu nhất thời chưa biết nên nói gì, Lưu Vũ cũng không buồn niềm nở như bình thường. Bây giờ nhân viên công tác chưa lắp đặt máy quanh xong, xung quanh cũng chẳng có bao nhiêu người, cậu cũng lười đóng kịch.

Nước sôi lục bục sắp sửa trào ra, Lưu Vũ khoan thai bắc ấm nước ra khỏi bếp củi. Cậu thong thả nhặt là trà cho vào cái ấm nước rồi đem nước sôi chế vào.Bá Viễn nhìn hộp đầy lá trà phơi khô, buột miệng nói.

- Em không thích ướp hoa với trà nữa à?

- Đã lâu rồi, em không ướp trà như vậy nữa.

Lưu Vũ nhoẻn miệng cười mà lễ phép đáp lại. Xung quanh nhân viên công tác vẫn bận tối tăm mặt mũi nhưng thanh âm hai người nói chuyện cũng không phải không nghe được, cậu không muốn lộ ra chút sơ hở nào để người ta bán tán. Bá Viễn nghe ngữ khí của người kia khách sáo như thế thì trong lòng cũng dấy lên ngại ngùng, gương mặt tươi cười thoáng cứng đờ nhưng rồi được màn đêm che giấu giúp, Y cúi đầu nhìn ấm trà tỏa khói, thanh âm có mấy phần hoài niệm.

- Anh nhớ trước đây khi còn trong nhóm, em thường ủ lá trà vào cánh hoa. Hiện tại không còn ủ nữa sao?

Cậu chỉ đơn giản đáp lời anh ta cho có lệ, Bá Viễn lại muốn cùng cậu tán gẫu chuyện xưa luôn rồi? Gánh hát Nam Khúc còn chưa có nhập tuồng say mê đến thế đâu

Lưu Vũ từ tốn đậy nắp ấm trà lại rồi ủ vào trong khay ấm, sau đó quay sang đối mặt với người kia lại giả ngây giả ngốc, thanh âm thốt lên cao hơn mấy tông, ánh mắt lạnh lẽo không quá để tâm.

-Khi còn trong nhóm?.....Qúa lâu rồi.......Em cũng quên mất rồi.

Bá Viễn nghe ra ý tứ lạnh nhạt của Lưu Vũ thì bối rối nhất thời không nói tiếp được. Thời điểm bọn họ còn hòa hợp tới nay đã một năm trôi qua. Trong một năm mà có quá nhiều chuyện xảy ra, người trước mặt cũng không thể cùng y nói chuyện xưa một cách nhàn nhã an nhiên nữa. Bá Viễn nhìn khoảng trời mờ mịt trước mặt, chim chóc e ngại tối trời cũng đã bay về tổ cả rồi, trong lòng anh bỗng dưng không còn muốn tính toán so đo cái gì nữa. Nhóm của bọn họ tan tác như chim vỡ tổ. Đáng tiếc là, tổ ấm vỡ nát không phải do chim ưng giương vuốt phá mà là do chính anh đào tường từ bên trong.

Lưu Vũ chắc chắn rất hận anh. Em ấy làm sao có thể không hận một kẻ đã phát nát cuộc đời mình tan tành đến thế.

Nếu như ngày đó bọn họ không trở mặt, có lẽ bây giờ tình thế đã khác chăng? Có thể cùng nhau vui vẻ nói chuyện cũ, pha ấm trà, tán gẫu chuyện đời.

Bá Viễn nhìn Lưu Vũ, thiếu niên bờ vai đơn bạc, phảng phất mùi khói lửa. Rõ ràng người ngồi trước mặt là người bản thân từng thân quen nhất. Người đó vẫn cười, vẫn nói, vẫn chiếu cố cho y một ánh mắt. Nhưng tình cảm của thiếu niên lại một đi không trở lại nữa rồi. Bá Viễn nghĩ đến đó đột nhiên cảm thấy toàn thân trống rỗng và hụt hẫng. Anh lấy hết can đảm vứt bỏ đi chút do dự và e ngại trong lòng, bất chấp nói đến chuyện cũ người cũ với Lưu Vũ.

- Em không thể tha thứ cho Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên, đến mặt cũng không gặp, gặp cũng không nói chuyện. Thực ra em vẫn còn oán trách, đúng không? Nhưng mấy ngày nay em lại có thể chung sống vui vẻ với anh......anh nhìn mà tin là thật luôn rồi.

Không gian đột nhiên yên tĩnh lạ kỳ. Bá Viễn nói xong cũng không dám đối diện với người bên cạnh. Anh cúi mặt nhìn đống lửa, yên lặng chờ người kia đáp lời mình nhưng chờ mãi không nghe Lưu Vũ lên tiếng. Bá Viễn bấy giờ chột dạ, dè dặt quay sang bên cạnh.

Thời khắc chạm phải Lưu Vũ, trái tim anh như ngừng đập, không khí xung quanh dường như có gió đông đột ngột ùa về xâm nhập vào xương cốt lạnh thấu. Lưu Vũ đanh mặt lia mắt về phía anh, trong con ngươi còn phản chiếu lại ánh lửa rừng rực. Thần sắc rét lạnh lại tựa tiếu phi tiếu như hồ ly này làm sao ăn nhập với dáng vẻ ngoan ngoãn ngây thơ mấy ngày vừa qua. 

Lời Bá Viễn vừa nói khả năng cũng chỉ là muốn gợi chuyện nhưng lọt vào tai Lưu Vũ lại biến thành có ý chế giễu, gây sự với cậu. Trong lúc Bá Viễn bị ánh mắt sắc lẹm ấy nhìn cho bối rối không biết phải làm sao thì Lưu Vũ đột nhiên thay đổi sắc mặt. Ánh mắt đằng đằng sát khí bỗng nhiên quay về với vẻ hòa nhã đôn hậu, môi châu nhanh chóng cong lên cười mỉm kín đáo. Lưu Vũ vừa chậm rãi nhả giọng, vừa tự rót trà ra một cái chén.

-Bá Viễn.....Em thừa nhận quả thực trước giờ đã từng oán hận vì bị anh bạc đãi, cảm thấy xa cách vì anh lạnh nhạt...... Em cảm thấy bản thân làm được đến nước này, anh cũng nên hài lòng rồi mới phải. Vì tâm tư của anh nên em mới mất đi hy vọng cứu vãn quan hệ với Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên....

Bá Viễn bàng hoàng đến ngây người, ấp úng luống cuống nói không thành câu hoàn chỉnh.

- Tiểu Vũ.....em....

Lưu Vũ đột nhiên trở mặt tấn công. Trong ánh sáng mờ ảo của lửa trại, thiếu niên hiện rõ mồn một dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, cứng rắn không một chút lay động như cây mã thương xông pha chiến trường, vung một đường liền quật ngã cả một đội bộ binh. Bây giờ không có nhiều người, Lưu Vũ vốn dĩ chỉ muốn đánh một trận không cần phải nhiều lời với đối thủ rồi rút lui. Nhưng đối thủ này thích nhiều lời với cậu, cho dù y không cố ý nói lời khó nghe thì cậu cũng nghe thành lời không có ý tốt rồi. Nếu đã muốn dây dưa không dứt như thế, vậy kẻ đang diễn tuồng là cậu cũng không ngại hạ màn một chút để cho quan khách hé mắt nhìn thử đâu là thật đâu là giả. 

Thiếu niên nhấp một ngụm trà, mặc kệ Bá Viễn tâm can rối bời, từ tốn nói tiếp.

- Em hiểu anh hơn cả chính anh.....Em hiểu anh......Em hiểu anh xem trọng sự nghiệp của chính mình, không màng tới tranh đấu của giới giải trí. Em biết tài hoa và năng lực, sự thông minh và mưu kế của anh. Em càng hiểu rõ anh tâm cơ không tới, dễ mềm lòng, luôn muốn vạn sự hòa hảo.....

Âm lượng của Lưu Vũ không lớn nhưng từng câu từng chữ đều đủ rõ ràng rành mạch để Bá Viễn nghe. Bá Viễn cúi đầu hổ thẹn, bị vạch trần không có đường thoát. Lưu Vũ không nhìn y nữa, ánh mắt trông về phía xa xăm trước mặt, ngữ khí ai oán bi thương thấu trời.

- Anh oán trách thiên mệnh phụ bạc, công danh trắc trở, so bì với em.....Anh kết bè kết phát với Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên để uy hiếp Patrick, thâu tóm Châu Kha Vũ, Mika và Santa. Anh thấy chết không cứu ngược lại còn đâm người một nhát. Ngày đầu tiên nhập đoàn, anh buông lời dèm pha, đơm đặt điều tiếng khiến danh tiếng của em bay sạch không còn một ngọn khói. Cả đời anh thanh bạch cương nghị.....vậy mà chỉ vài tháng đã bay hết. Vì cái gì? Vì ganh ghét em sao? 

- Anh....là anh không tin bản thân có thể thắng em.....- Bá Viễn run rẩy yếu ớt phản kháng nhưng chẳng thể khiến Lưu Vũ động lòng dù chỉ một chút.

Lá đã lìa cành, tình đã dứt.

Lưu Vũ đặt chén trà xuống khay, rút bớt củi ra cho ngọn lửa nhỏ lại, ánh sáng vì thế cũng yếu ớt đi nhiều. Thiếu niên không kiêng kỵ nhếch mép cười khẩy rồi ném một cành củi khô đã cháy đen thành than ra bên ngoài, đoạn quay người sang đối diện với Bá Viễn mở giọng chất vấn.

- Nếu như anh muốn thấy em thân bại danh liệt.....không phải anh đã làm được rồi à? Anh tận mắt nhìn thấy em phát điên trong bệnh viện, nửa năm trời không thể lộ diện công chúng, cũng đâu phải anh không biết enh mắc bệnh gì....Chẳng nhẽ còn chưa đủ thỏa mãn anh sao? Hay chỉ cần em đau khổ thì anh sẽ hạnh phúc? Vậy anh muốn nghe bao nhiêu chuyện em đều có thể kể........

Bá Viễn nghe thế thì cả kinh, trợn mắt hãi hùng. Tuy rằng tâm tranh đoạt của anh không đường chối cãi nhưng anh cũng chưa điên cuồng đến mức muốn cướp lấy sinh mệnh của người kia. Sự việc ở bệnh viện khi Lưu Vũ mới tỉnh lại quả thực cũng khiến anh sợ hãi nhưng nếu nói anh vì thế mà hả hê thì cũng chưa đúng đâu. Anh sợ người kia hiểu lầm sâu sắc, vội vã xua tay phủ nhận.

- Không phải như vậy.....Tiểu Vũ...anh không phải muốn thấy em đau khổ......

Nhưng hiểu lầm của bọn họ đã sâu đến mức không thể nối lành lại nữa rồi. Có sâu thêm vài tấc nữa thì cũng có sao đâu. Mỗi lần Lưu Vũ nghe thấy tên Bá Viễn, nhìn thấy dáng vẻ của y, trong lòng đều không nhịn được nhớ lại bản thân nằm dưới móng vuốt của hắn bất lực đến mức độ nào. Cậu có thể bỏ qua Lâm Mặc, ngó lơ Trương Gia Nguyên, khoan dung với Tiểu Cửu nhưng với Bá Viễn, cậu hận không thể thiên đao vạn quả khiến cho y nhận lại toàn bộ những gì đã y đổ lên người cậu.

Bá Viễn trong mắt cậu từ lâu đã trở thành gánh hát Nam Khúc trứ danh Đông Kinh của Tống triều luôn rồi. Mỗi ngày một vở tuồng, thiên biến vạn hóa, thật giả không phân, ai nghe được khúc hát nào là chân tình thực cảm?

Nói trắng ra, thì đó không hơn không kém một trò cười.

- Bá Viễn......anh giả vờ cũng thật giỏi, sao anh không tới đoàn kịch góp vui đi. Anh chôn mình trong giới giải trí mơ hồ này quả thực là lãng phí nhân tài quốc gia. Anh và em bây giờ, chúng ta không cần phải nói với nhau những lời khách sáo dối trá đó nữa. Em cũng không còn muốn vướng bận gì ở mọi người......

 Lưu Vũ ngữ khí đanh thép hùng hồn, sau đó đột nhiên ngưng lại không nói nữa. Dường như cậu nhận ra bản thân có chút kích động, nếu tiếp tục sẽ không hay. Thiếu niên ngả người ra sau thở một hơi ảo não, lồng ngực phập phồng từng nhịp đập điên cuồng. Cả đời cậu cũng chưa từng ăn nói thẳng thừng, cay nghiệt đến vậy. Chỉ thiếu điều chỉ ngón thẳng mặt mà mắng thôi. Bá Viễn chẳng có cơ hội chen vào một câu, sau cũng không biết nên nói cái gì. 

Lưu Vũ đợi đến khi điều chỉnh nhịp tim xong, trấn tĩnh chính mình lại. Ánh mắt thiếu niên cũng thôi không dữ dội như lúc trước nữa, cậu nhóm thêm củi cho lửa cháy lớn thêm. Bấy giờ Bá Viễn cũng có cơ hội nhìn rõ thần sắc của người bên cạnh. Em ấy rũ mắt muộn sầu, gương mặt ửng đổ không biết là do lửa hun hay vì giận dữ. Thiếu niên chỉnh lửa xong đâu đấy, tự rót thêm trà vào chén mà uống, một lúc sau mới tiếp tục mở miệng, thanh âm ưu sầu khắc khoải.

- .......Nhưng mà.........Bá Viễn này, anh có còn nhớ hình dáng chúng ta của năm đó không? Không phải mình anh, không chỉ riêng em......mà là tất cả 11 người chúng ta.......

Bá Viễn ngạc nhiên ngước mắt nhìn sang.

Nếu như bọn họ quay đầu từ sớm thì có lẽ Lưu Vũ sẽ không oán  trách sâu đậm đến thế. Em ấy từ ban đầu vốn chưa từng có ý định oán trách bọn họ. Nhưng chính bọn họ khiến Lưu Vũ không cam tâm, sau đó cũng không buồn tức giận nữa. Em ấy luôn luôn không hiểu, vì sao bọn họ vốn dĩ nên là tri kỷ của nhau, nhưng cuối cùng lại đi lệch quỹ đạo đến bước đường hôm nay?

Đáng nhẽ chúng ta nên....tôn trọng lẫn nhau, đùm bọc yêu thương chứ nhỉ?

Vì sao?.....Vì sao không còn tình cảm nữa lại cứ phải dày vò nhau đến mức này?

Bá Viễn run run nghẹn ngào, lắp bắp trả lời.

- Tất cả chúng ta?.......Anh nhớ...

Lưu Vũ nghe thế thì gật gật đầu, sau đó chậm rãi nở một nụ cười tươi tắn nhưng dường như cũng kèm theo quá nhiều cay đắng và uất ức. Khóe mắt thiếu niên thoáng ửng hồng, Bá Viễn hoàn toàn có thể nhìn rõ ràng được dòng nước dâng lên đang muốn trực trào ra trong đôi mắt diễm lệ ấy. Anh muốn chạm vào nó, nhưng không thể nữa rồi. Nụ cười của thiếu niên dưới ánh lửa bây giờ không giống với nụ cười mà thường ngày cậu vẫn treo lên. Lưu Vũ cười một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn đêm tối mịt mù phía trước mà đau khổ lên tiếng.

- Còn em thì nhớ không nổi nữa rồi.......Không phải vì em đãng trí, mà là các người khi đó đã tự tay hủy đi sạch sẽ những điều tốt đẹp nhất chúng ta có.......Gậy không đánh xuống người mình thì không thể biết đau được. Lúc bản thân anh nói ra những lời thương xót em, anh có từng nghĩ em trở nên như vậy là do gậy của ai đánh xuống không?

- Lưu Vũ.....anh hồ đồ rồi....Suốt thời gian qua....là anh hồ đồ.....

Hiện tại nói những lời này có thể thay đổi được điều gì?

Anh hối hận rồi, có ích gì chứ?

Lưu Vũ lau vội nước mắt còn chưa kịp rơi xuống. Cậu thu dọn ly trà của mình. Cậu phải rời khỏi đây. Cậu sợ rằng chỉ cần ngồi thêm một phút nữa thôi, bản thân sẽ mủi lòng mà tha thứ cho người kia mất. Cậu không thể để bản thân làm ra loại chuyện hoang đường như thế.

Lưu Vũ vội vã đứng dậy muốn rời đi. Ánh mắt cậu bất chợt chạm phải ánh mắt của Bá Viễn đang nhìn mình đầy sầu muộn, trong đầu cậu bỗng chốc nhớ lại tất cả những gì anh ấy đã từng nói với cậu. Em chững đôi chân của mình lại, xoáy sâu ánh mắt về phía người đối diện mà vô thức chau mày hỏi một câu

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.....Bá Viễn, anh đã có được thứ mà anh muốn hay chưa?

Thanh âm nhẹ nhàng ôn  hòa của thiếu niên từng chút len lỏi vào đại não khiến Bá Viễn sửng sốt, trái tim anh thắt lại đau đớn từng hồi thống khổ. Toàn thân rét lạnh như chìm vào bể băng buốt giá. Trong đầu anh không ngừng suy nghĩ, đến người rời đi từ lúc nào cũng  không để ý.

Suy tính nhiều như vậy, anh đã có được thứ mà anh muốn hay chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com