Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

KhangKieu - Thương em

Phạm Bảo Khang - Nguyễn Thanh Pháp

---

Vòng thi thứ tư của Anh trai say hi chính thức bắt đầu.

Mỗi khi vòng thi mới bắt đầu, không khí trong phòng tập lại giống như nồi nước đang sôi lăn tăn – hừng hực mà âm ỉ. Bảo Khang không nói nhiều, chỉ cúi đầu chăm chú lướt qua beat và lời rap, đánh dấu từng đoạn flow bằng nét bút nhanh gọn, còn tâm trí thì chẳng thể nào ngăn được hình ảnh một bé Dâu tóc rối tơi bời vừa mới chạy vào phòng tập sáng nay, tay ôm chai nước, mắt cười cong cong:

“Hai ơi! Em mua trà đào cho hai nè."

Trái tim Bảo Khang lúc ấy lỡ khựng mất một nhịp. Em hay gọi anh là "Hai Khang", nhưng mỗi lần gọi kèm cái biệt danh "anh Hạt Dẻ" ấy, giọng em lại mềm đi một cách lạ kỳ. Như thể giữa hàng chục cái tên "anh" thân thương, em đã lén giữ riêng cho một người.

Một người mà em không hề biết, đã giấu trọn con tim trong từng lời nhắc nhở, từng ánh mắt dõi theo em rap trên sân khấu, từng đoạn hook anh sửa lại cho em đến khuya.

“Kiều ơi, đoạn này em lên flow chậm lại chút nha, để tạo điểm nhấn...”

“Ờa! Hai Khang sửa cho em đi, em tin anh nhất á.”

Chết tiệt. Chính vì em tin anh, nên anh lại chẳng dám yêu em.

Ở giữa đội hình 5 người với Tuấn Tài, Thành An, Minh Hiếu – ai cũng tỏa sáng theo cách riêng. Pháp thì cứ hồn nhiên như ánh nắng cuối chiều, vừa bước vào phòng là kéo cả đám tụ lại, nheo mắt cười toe:

“Tụi mình phải là đội ngầu nhất luôn nha, đặc biệt nhất luôn!”

Bảo Khang đứng hơi lùi lại một chút, vẫn cười – ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cậu bé đang lon ton chia snack cho từng người, rồi dúi gói bánh nhỏ vào tay anh:

“Của anh Hạt Dẻ nè, chỉ cho anh thôi đó, bé Dâu thương anh nhất!”

Ừ. Bé Dâu thương anh nhất. Trong những ngày anh chưa biết rõ mình là ai trong tim em.

---

Buổi tập kết thúc muộn. Cả nhóm nằm dài ra sàn như những chiếc khăn ướt, mồ hôi hòa lẫn tiếng cười đứt quãng.

Pháp đã ngủ gục trên ghế, đầu gối lên chiếc balo quen thuộc. Bảo Khang ngồi gần đó, tay gõ nhẹ nhịp beat chưa hoàn chỉnh, mắt vẫn thỉnh thoảng liếc sang em. Người đang yên giấc kia chẳng hề biết nụ cười lặng lẽ nơi khoé môi anh mang tên mình.

“Mày tính giấu hoài hả Khang?”

Giọng Thành An vang lên nhỏ thôi, nhưng đủ khiến Bảo Khang hơi khựng tay. An không nhìn anh, chỉ đang nghịch tóc mình và nói tiếp:

“Tao thấy mày nhìn bé Kiều dữ lắm rồi á."

Bảo Khang không đáp. Cái nhếch môi khẽ kia là nửa giấu, nửa thừa nhận.

Minh Hiếu thì lại nhẹ nhàng hơn. Anh ngồi xếp chân gần đó, vừa mở nắp chai nước vừa cười:

“Có những chuyện nếu mày không nói, em sẽ tưởng đó chỉ là tình cảm của một người anh trai. Mà nếu đã không phải vậy, thì nói ra sớm còn hơn là để em ấy vô tư làm tổn thương mày.”

“Hiếu à...” – Bảo Khang thở ra – “Tao sợ. Kiều gọi tao là Hai Khang, là anh Hạt Dẻ... nhưng với Kiều, có khi tao chỉ là người em thương như anh hai thiệt sự. Nói ra rồi, không chừng... không còn là gì nữa.”

Tuấn Tài lúc này mới lên tiếng. Anh là người lớn nhất đội, thường trầm lặng, quan tâm đến cảm xúc của đàn em, anh đặt tay lên vai Khang, vỗ nhè nhẹ:

“Cảm xúc thật không bao giờ là điều sai, Khang à. Em có thể chọn im lặng, nhưng cũng nên biết: nếu em không bước một bước về phía Kiều, em sẽ mãi mãi ở phía sau ánh đèn sân khấu. Còn Kiều, có thể sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh mắt này là vì em ấy.”

Im lặng.

Pháp vẫn ngủ, hơi thở đều đều. Gò má hơi ửng vì mệt, tóc phủ lòa xòa.

Bảo Khang quay mặt đi. Đôi mắt vốn luôn sắc sảo nay lại đỏ hoe:

“Anh không cần em yêu anh… chỉ cần em còn ở đây.”

Hiếu đặt tay lên tay anh. Thành An và Tuấn Tài không nói gì thêm. Họ hiểu. Và có lẽ, cũng giống nhau – đều đang thương một người rạng rỡ như ánh mặt trời kia, theo cách riêng của mình.

---

Thật ra, Pháp không ngủ.

Em vẫn nằm yên, hơi thở vẫn đều, nhưng tim thì đập lệch vài nhịp ngay từ lúc nghe giọng Thành An nhắc đến tên mình.

Pháp tưởng chỉ là trêu ghẹo thôi. Nhưng rồi đến khi giọng trầm thấp, hơi nghèn nghẹn của Bảo Khang vang lên sau khoảng lặng:

“Anh không cần em yêu anh… chỉ cần em còn ở đây.”

Ngực Pháp khẽ thắt lại.

Em muốn mở mắt ra, muốn quay lại hỏi "Anh nói gì cơ Khang?", nhưng lại không đủ can đảm. Vì giọng anh lúc ấy… không giống kiểu đùa cợt thân quen. Mà giống như một lời thú nhận dành cho đêm tối, cho những người đủ hiểu – trừ em.

Em vẫn nằm im. Nhưng những ngón tay hơi siết nhẹ lấy dây khoá balo – cảm giác như đang nắm giữ một bí mật chưa kịp mở ra.

Đêm đó, khi mọi người đã rời khỏi, Pháp đứng trước gương phòng tập, nhìn vào chính mình – cậu bé Dâu mà anh Hạt Dẻ luôn cưng chiều.

Em nhớ lại lần anh sửa rap cho mình tới tận khuya, lần anh đứng chắn nắng cho em ở buổi rehearsal ngoài trời, lần anh dúi chai nước lạnh vào tay kèm câu "Uống đi, bé Dâu khát rồi còn gì"…

Những điều đó, có lẽ em cũng cảm thấy. Nhưng vì em luôn nghĩ – anh thương em như một người anh hai.

Giờ thì… có vẻ không chỉ vậy.

---

Ngày hôm sau, khi Pháp bước vào phòng tập, không khí vẫn như mọi lần – ồn ào, náo nhiệt, nhưng có một thứ không giống mọi khi: em cảm thấy mắt mình cứ vô tình tìm về phía Bảo Khang. Mỗi lần anh sửa lời rap với Minh Hiếu, mỗi khi anh bật nhạc lên để chỉnh âm thanh, Pháp đều chú ý kỹ lưỡng hơn trước.

Cái ánh mắt sâu thẳm của Khang khi anh nhắc nhở em về cách điều chỉnh nhịp, cái cách Khang khẽ nghiêng đầu khi nhìn em – những điều đó sao mà… khác biệt. Những gì Khang làm với em bây giờ giống như đang lặng lẽ vẽ ra một bức tranh, một bức tranh không thể nào không có mặt Pháp trong đó.

“Ê, Kiều! Em nghe thử đoạn mới không?” – Tuấn Tài vỗ vai em, kéo Pháp ra khỏi dòng suy nghĩ mơ màng.

Pháp gật đầu, nhưng mắt vẫn vô thức liếc về phía Bảo Khang đang ngồi bên cạnh Minh Hiếu. Em không hiểu tại sao mình lại làm thế, nhưng không thể ngừng nhìn.

Khi Bảo Khang đưa tay chỉnh lại dây micro cho Pháp, hơi thở của anh rất gần. Pháp cảm thấy tim mình đập nhanh một cách lạ lùng. Khang không hề biết, chỉ nhẹ nhàng thì thầm:

“Lên đi, bé Dâu, đoạn này em cần thêm chút cảm xúc nữa.”

Anh vẫn gọi em là bé Dâu, vẫn dịu dàng như mọi khi. Nhưng tại sao hôm nay Pháp lại cảm thấy câu nói ấy khiến em rối loạn trong lòng? Pháp chỉ ậm ừ, rồi vội vã quay đi, không dám nhìn thẳng vào anh.

Khi buổi tập kết thúc, Pháp cảm giác như mình chẳng còn chút sức lực nào. Em đứng một mình trong góc phòng, tay nghịch nghịch cái mũ đội trên đầu, mắt vẫn hướng về phía Bảo Khang. Những câu hỏi vẩn vơ liên tục xuất hiện trong đầu em: "Tại sao anh lại nhìn mình như thế? Tại sao mỗi lần mình nhìn anh, tim lại đập nhanh như vậy?"

Pháp không thể giải thích nổi. Em bắt đầu nhận ra rằng sự quan tâm của anh không giống với cách những người khác chăm sóc mình. Nó sâu hơn, nhẹ nhàng hơn, và có phần khiến em cảm thấy mình là trung tâm trong một thế giới đầy ánh sáng.

Một lúc sau, khi Khang đi ngang qua Pháp, anh vô tình đụng phải em. Pháp giật mình, nhưng rồi chỉ thấy Khang quay lại với nụ cười nhẹ nhàng:

“Cẩn thận nha Kiều.”

Pháp đứng đó, tim đập mạnh. Có lẽ, đã đến lúc em phải đối mặt với câu hỏi mình đã trốn tránh lâu nay: liệu tình cảm này có phải là sự thật không?

---

Pháp không còn ngây thơ như trước nữa. Cảm giác trong lòng em mỗi lần nhìn Bảo Khang không còn đơn giản là ngưỡng mộ hay sự thân thiết của một người bạn. Nó lấp lánh, âm ỉ và chẳng thể nào dễ dàng gạt bỏ.

Em bắt đầu để ý nhiều hơn mỗi lần anh Khang cười, mỗi lần anh chăm chú nhìn mình lúc tập rap, mỗi lần anh kiên nhẫn đợi em hoàn thành phần bài của mình. Đôi khi, Pháp lại thấy trái tim mình nghẹn lại khi Khang chăm sóc em như thể em là người quan trọng nhất trong căn phòng đó.

Một buổi chiều, khi tất cả mọi người đang nghỉ giải lao, Pháp vô tình bắt gặp ánh mắt của Bảo Khang khi em đang đứng giữa đám đông, nói chuyện với Thành An. Bảo Khang đứng tựa vào tường, đôi mắt anh dõi theo từng cử động của Pháp. Đột nhiên, tim Pháp thắt lại. Em bối rối quay đi, cố gắng không để ai phát hiện sự loạng choạng trong lòng mình.

Pháp cứ thế, đi lại, làm việc, nhìn ngó xung quanh, nhưng ánh mắt của Khang vẫn như bóng mây theo sát, nhẹ nhàng như gió.

Một hôm, sau khi kết thúc một buổi tập luyện căng thẳng, Pháp đứng đợi ở góc phòng, muốn lấy lại chút sức lực. Mọi người đã ra về hết, chỉ còn lại mình Bảo Khang, đang kéo vali đồ. Anh đi ngang qua Pháp mà không nói gì, nhưng lại dừng lại khi thấy em đứng im, mắt nhìn thẫn thờ vào không gian.

“Em ổn chứ?” – Khang hỏi nhẹ nhàng, giọng trầm ấm mà Pháp đã từng nghe qua vô số lần.

Pháp giật mình, vội vàng cười trừ:

“Em... em ổn, chỉ là hơi mệt thôi.”

Khang im lặng một lúc, rồi bất ngờ đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai Pháp:

“Nếu mệt thì cứ để tụi anh giúp, Kiều. Anh không muốn em gắng quá.”

Pháp cảm thấy ấm áp vô cùng. Em không biết phải đáp lại sao, chỉ biết lòng mình rối bời. Em đứng lặng lẽ trong vài giây, chỉ có tiếng thở của cả hai và hơi ấm từ bàn tay anh còn vương lại trên vai mình.

Pháp không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi bước ra ngoài, lòng đầy những suy nghĩ. Em bắt đầu nhận ra rằng, những cảm xúc mà mình đã cố gắng phủ nhận bấy lâu nay, đã thực sự lớn dần lên trong mình.

Mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc như vậy, càng khiến Pháp nhận ra rằng có lẽ... tình cảm này, chẳng thể giữ mãi trong lòng.

---

Ngày thi cuối cùng đã đến gần, cả đội tập luyện chăm chỉ hơn bao giờ hết. Cảm giác căng thẳng không thể tránh khỏi, nhưng với Pháp và Khang, sự gần gũi giữa họ ngày càng rõ rệt hơn, như một sợi dây vô hình đang kéo họ lại gần nhau. Tình cảm giữa hai người đã không còn chỉ là những ánh mắt lặng lẽ nữa, mà đã dần thành những hành động nhỏ nhưng đầy ý nghĩa.

Một buổi tối trước vòng thi quan trọng, nhóm tụ tập trong phòng nghỉ, chuẩn bị tinh thần cho phần thi sắp tới. Pháp và Khang đều thấy có một điều gì đó lạ trong không khí. Pháp thậm chí không dám nhìn vào mắt Khang lâu, nhưng trái tim lại không ngừng đập nhanh hơn khi anh ở gần.

Các anh trai trong nhóm nhìn thấy sự thay đổi này, và như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, họ đều khẽ nhìn nhau, trao cho nhau những ánh mắt thông cảm.

Khi buổi tập kết thúc, Minh Hiếu, Thành An, và Tuấn Tài đều đứng bên ngoài phòng nghỉ, ý như chờ đợi điều gì đó. Thực ra, họ không cần nói gì nhiều. Chỉ cần nhìn thấy Pháp và Khang gần gũi, cười nói cùng nhau, họ đã hiểu.

Minh Hiếu là người lên tiếng trước:

“Khang, Kiều, hai người chuẩn bị tinh thần đi, không phải thi đấu đâu, mà là thời gian để thực sự sống với cảm xúc của mình.” – Anh nhìn Khang, rồi chuyển ánh mắt sang Pháp, nụ cười nhẹ nhàng.

Tuấn Tài gật đầu, tiếp lời:

“Không phải lúc nào cũng có thể giấu mãi được đâu. Cứ thổ lộ đi, đừng để tình cảm này chỉ là những câu hát dở dang.”

Thành An cũng cười khẽ, thả một câu mà ai cũng nghe hiểu:

“Mày cứ thổ lộ với Pháp đi, đừng để hối hận. Tụi tao đều ở đây, không cần phải sợ.”

Khang nhìn các anh trai, họ bước ra ngoài trả lại không gian riêng cho hai người, trái tim anh đập mạnh. Đây là lúc rồi. Anh đã không thể giữ mãi cảm xúc này trong lòng, nhất là khi đã nghe những lời động viên của mọi người. Anh quay lại nhìn Pháp, khuôn mặt bối rối nhưng không thiếu sự chân thành.

“Kiều…” – Khang bắt đầu, giọng anh khàn đi một chút. “Anh đã giữ cảm xúc này trong lòng rất lâu, không dám nói ra vì sợ… sợ em không cảm nhận được. Nhưng giờ anh không thể giấu nữa. Anh thích em, thật sự rất thích em, và anh muốn ở bên em."

Pháp đứng im, ánh mắt như lặng đi một chút, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp mà em chưa từng có. Em luôn cảm nhận được sự quan tâm của Khang, nhưng giờ đây, khi nghe những lời này, em không thể nào giữ được sự bình tĩnh nữa.

“Anh Khang… em cũng vậy.” – Pháp bước đến gần Khang, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh. “Em cũng thích anh, rất thích anh. Em luôn cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của anh dành cho em, và giờ em cũng muốn anh biết… em không thể giấu cảm xúc này nữa.”

Cả hai nhìn nhau, một khoảng lặng đầy cảm xúc giữa họ. Pháp có thể cảm nhận được trái tim mình đập loạn xạ, và Khang cũng không giấu được nụ cười hạnh phúc.

Đúng lúc này, Minh Hiếu, Thành An và Tuấn Tài bước vào, không hề cắt ngang mà chỉ đứng nhìn họ, ánh mắt chứa đầy sự chúc phúc.

Tuấn Tài cười nhẹ, vỗ vai Khang:

“Cuối cùng thì cũng nói ra rồi. Chúc mừng hai đứa, hai người đã không bỏ lỡ nhau.”

Thành An thêm vào:

“Cảm xúc này thật tuyệt phải không? Mày sẽ không hối hận đâu, Khang.”

Minh Hiếu gật đầu, cười to:

“Thế là tốt rồi. Không cần phải giấu nữa. Tụi tao luôn đứng phía sau ủng hộ mày và Kiều.”

Khang và Pháp nhìn nhau, trái tim họ như tìm thấy sự an yên. Không còn sự lo lắng, không còn sự hoài nghi. Tất cả chỉ còn lại sự chân thành và tình cảm dành cho nhau.

Pháp và Khang nắm tay nhau, cảm giác đó như một sự xác nhận rằng tình cảm của họ sẽ không bao giờ thay đổi, dù phía trước có những thử thách nào đi nữa.

Cả nhóm đứng đó, cười nói vui vẻ, như thể chẳng có gì phải lo sợ nữa. Dù cho cuộc sống có thay đổi thế nào, họ vẫn sẽ luôn bên nhau, là những người anh em, là những người bạn đồng hành trên hành trình đầy màu sắc này.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com