Chương 3: Cô Gái Tóc Ngang Vai Và Chàng Trai Im Lặng
Sau những rung động đầu tiên dưới ánh nắng chiều tà của buổi học thêm, mối quan hệ giữa Gia Huy và Khánh Ngọc đã có những thay đổi tinh tế. Không còn đơn thuần là những người bạn cùng lớn lên trong con hẻm nhỏ, giữa họ giờ đây là một sợi dây liên kết vô hình, được dệt nên từ những ánh mắt chạm nhau, những cử chỉ quan tâm lặng lẽ, và cả những suy nghĩ thầm kín chỉ dành cho đối phương. Khánh Ngọc, với mái tóc ngang vai luôn dịu dàng, nụ cười hiền hậu và thành tích học tập nổi bật, nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý của nhiều bạn nam trong khối. Những lá thư tỏ tình giấu trong ngăn bàn, những lời mời đi chơi cuối tuần, hay những ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo cô trên sân trường không còn là chuyện lạ. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ thực sự bận tâm đến những điều đó. Tâm trí cô dường như chỉ dành riêng cho những trang sách và... một người.
Hoàng Thiên Gia Huy vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói của mình. Anh không hòa đồng lắm với các bạn nam khác trong lớp, cũng ít khi tham gia vào những cuộc trò chuyện phiếm ồn ào. Anh như một tảng băng, khó gần và khó đoán. Nhưng đối với Khánh Ngọc, anh lại là một ngọn lửa ấm áp, cháy âm ỉ và bền bỉ. Anh không nói lời đường mật, không tặng quà cáp đắt tiền, nhưng anh luôn ở đó, trong tầm mắt cô, trong suy nghĩ cô, và quan trọng hơn, trong những khoảnh khắc cô cần nhất.
Sự quan tâm của Gia Huy được thể hiện qua những chi tiết nhỏ nhặt mà chỉ một người tinh tế như Khánh Ngọc mới có thể nhận ra. Anh nhớ rõ cô thích ăn loại bánh nào, thích đọc thể loại sách gì, hay thậm chí là cách cô cuộn tròn mái tóc khi suy nghĩ. Anh để ý thấy Khánh Ngọc thường bị ho nhẹ vào những buổi sáng mùa đông, và thế là, một cốc sữa nóng pha sẵn mật ong thường xuất hiện trên bàn cô vào những ngày đó, kèm theo một mẩu giấy nhỏ với nét chữ viết vội: "Uống đi." Không có tên người gửi, nhưng cô biết chắc đó là Gia Huy. Anh biết cô sợ độ cao, nên trong những lần đi chơi tập thể có trò chơi mạo hiểm, anh sẽ luôn đứng cạnh cô, không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay ra đỡ lấy cánh tay cô một cách thật tự nhiên khi cô lảo đảo.
Một buổi chiều nọ, cả lớp có tiết Vật lý thực hành. Bài tập yêu cầu các nhóm phải lắp ráp một mạch điện phức tạp và đo đạc các thông số. Nhóm của Khánh Ngọc gồm cô, Hoàng Long và một bạn nữ khác. Hoàng Long là người năng nổ nhưng khá vội vàng, còn cô bạn nữ thì có phần lúng túng. Dù Khánh Ngọc đã cố gắng hết sức, nhưng sau nhiều lần thử, mạch điện của nhóm vẫn không hoạt động. Ánh mắt cô lộ rõ vẻ lo lắng, và đôi lông mày thanh tú lại khẽ chau lại.
Gia Huy ngồi ở nhóm đối diện, cách nhóm Khánh Ngọc vài bàn. Anh đã hoàn thành bài tập của nhóm mình một cách nhanh chóng và chính xác. Anh khẽ liếc nhìn sang nhóm Khánh Ngọc, và dễ dàng nhận ra sự khó khăn của cô. Anh thấy ánh mắt loay hoay của cô, thấy cô cắn nhẹ đầu bút, hành động quen thuộc mỗi khi cô gặp phải vấn đề khó khăn. Mặc dù thầy giáo đang đi lại giữa các nhóm để kiểm tra, Gia Huy vẫn quyết định hành động.
Anh đứng dậy, bước đến bàn của Khánh Ngọc. Hoàng Long đang cố gắng cắm lại dây điện một cách thiếu kiên nhẫn. "Có cần giúp gì không?" Gia Huy hỏi, giọng điệu vẫn trầm và đều, hướng ánh mắt về phía mạch điện chứ không nhìn thẳng vào Khánh Ngọc.
Hoàng Long ngẩng lên, có chút bất ngờ. "À... Gia Huy à. Vâng, nhóm mình đang gặp chút rắc rối. Mạch điện này không hoạt động."
Khánh Ngọc nhìn Gia Huy, đôi mắt cô ánh lên một tia hy vọng. "Gia Huy, anh xem giúp em với."
Gia Huy không nói nhiều lời. Anh cúi xuống, quan sát mạch điện. Bàn tay anh đưa ra, chạm nhẹ vào một sợi dây điện bị cắm sai vị trí. Anh không hề chạm vào tay Khánh Ngọc, nhưng hơi thở anh phả nhẹ lên tóc cô, và mùi hương quen thuộc của anh (mùi mực và mùi sách mới) thoang thoảng trong không khí. Chỉ một động tác nhỏ, anh đã sửa lại đúng vị trí của sợi dây. Sau đó, anh đưa tay nhấn nút nguồn. "Tách!" Đèn báo sáng lên, kim đồng hồ nhích nhẹ, báo hiệu mạch điện đã hoạt động hoàn hảo.
"Ôi, được rồi!" Khánh Ngọc thốt lên vui mừng. Cô quay sang nhìn Gia Huy, ánh mắt biết ơn sâu sắc. "Cảm ơn anh nhiều lắm, Gia Huy!"
Hoàng Long cũng bất ngờ. "Hay quá! Sao cậu biết chỗ đó sai vậy?"
Gia Huy chỉ khẽ lắc đầu, không trả lời. Anh lùi lại một bước, giữ khoảng cách như thường lệ. "Chỉ là quen tay thôi," anh nói với Hoàng Long, rồi quay sang nhìn Khánh Ngọc, ánh mắt anh khẽ lấp lánh một tia sáng khó hiểu, tựa như một nụ cười ẩn giấu. Sau đó, anh quay trở về bàn của mình, tiếp tục quan sát mọi thứ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hành động của Gia Huy diễn ra quá nhanh và lặng lẽ, đến nỗi thầy giáo cũng không kịp nhận ra. Nhưng đối với Khánh Ngọc, khoảnh khắc đó lại in sâu vào tâm trí cô. Cô nhận ra rằng, dù Gia Huy ít nói, anh luôn quan tâm đến cô một cách đặc biệt. Anh không cần phải thể hiện ra ngoài, không cần phải khoa trương, nhưng sự hiện diện và những hành động của anh đã đủ để khiến cô cảm thấy an toàn và được bảo vệ.
Buổi học thực hành kết thúc, Khánh Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô biết ơn Gia Huy đã giúp đỡ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một chút bối rối. Cô chưa bao giờ hỏi trực tiếp Gia Huy về cảm xúc của anh, nhưng những hành động của anh đã nói lên tất cả.
Trên đường về nhà, Gia Huy và Khánh Ngọc đi cạnh nhau như mọi ngày. Không khí giữa họ có chút khác lạ, một chút ngượng ngùng dễ chịu.
"Huy này," Khánh Ngọc khẽ nói, phá vỡ sự im lặng. "Cảm ơn anh về chuyện lúc nãy nhé. Nếu không có anh, chắc nhóm em không hoàn thành được bài đâu."
Gia Huy chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. "Không có gì."
"Nhưng mà... sao anh biết em đang gặp khó khăn vậy?" Khánh Ngọc tò mò hỏi.
Gia Huy quay sang nhìn cô, một ánh mắt thoáng qua rất nhanh, nhưng đủ để khiến má Khánh Ngọc ửng hồng. "Anh thấy em cau mày."
Khánh Ngọc bất ngờ. Anh để ý cả những chi tiết nhỏ như vậy sao? Cô bật cười. "Anh tinh ý thật đấy."
Gia Huy cũng khẽ nhếch môi, nụ cười ẩn giấu. "Anh quen rồi." Anh quen với việc quan sát cô, quen với việc nhận ra từng thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt cô.
"Nhưng mà anh... anh không nói nhiều lời, cũng không hay thể hiện ra ngoài," Khánh Ngọc nói, giọng cô có chút thắc mắc. "Đôi khi em không biết anh đang nghĩ gì."
Gia Huy dừng lại, nhìn cô một cách nghiêm túc. "Không phải mọi thứ đều cần phải nói ra bằng lời. Đôi khi, hành động còn quan trọng hơn." Anh nói, giọng điệu trầm ấm và đầy sự chân thành. Lời nói của anh như một lời giải thích cho chính bản thân mình, và cũng là một lời khẳng định cho Khánh Ngọc.
Khánh Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh, và trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy một sự thấu hiểu sâu sắc. Cô biết, anh là một người sống nội tâm, không giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng không có nghĩa là anh không có cảm xúc. Ngược lại, những cảm xúc của anh dường như càng sâu sắc hơn khi được giữ kín trong lòng.
Họ tiếp tục bước đi. Con hẻm số 7 dần hiện ra trước mắt. Ánh nắng chiều đã ngả vàng, trải dài trên những mái nhà cũ kỹ. Mùi cơm chiều đã bắt đầu lan tỏa từ những căn bếp nhỏ.
Khi đi ngang qua quán tạp hóa nhỏ của mẹ Khánh Ngọc, bà Trâm đang dọn hàng. Bà ngẩng lên, nhìn thấy Gia Huy và Khánh Ngọc đi cạnh nhau, ánh mắt bà thoáng qua một tia lo lắng. Bà vẫn giữ nguyên vẻ hiền lành, nhưng nỗi lo lắng về con gái, về những lời đàm tiếu trong khu phố, và về tương lai của con bé luôn canh cánh trong lòng. Bà không nói gì, chỉ khẽ gật đầu chào Gia Huy, rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Gia Huy cũng khẽ cúi đầu chào bà. Anh hiểu, gia đình Khánh Ngọc rất quan tâm đến cô, và họ cũng có những nỗi lo riêng. Anh không muốn làm họ lo lắng thêm, nhưng anh cũng không muốn từ bỏ tình cảm của mình.
Vào đến nhà, Khánh Ngọc giúp mẹ dọn dẹp quán. Bà Trâm nhìn con gái, giọng bà nhẹ nhàng: "Khánh Ngọc này, con với Gia Huy đi học thêm có được không? Mẹ thấy dạo này hai đứa thân nhau lắm."
Khánh Ngọc thoáng giật mình. "Dạ... tụi con học nhóm thôi mà mẹ." Cô cố gắng giữ giọng điệu bình thường, nhưng trái tim lại đập thình thịch.
Bà Trâm khẽ thở dài. "Mẹ biết con là đứa ngoan, lo học. Nhưng con cũng lớn rồi, mấy chuyện tình cảm tuổi này dễ làm người ta xao nhãng lắm. Mẹ không muốn con vướng vào mấy chuyện thị phi, rồi ảnh hưởng đến việc học hành, đến tương lai của con."
Khánh Ngọc cúi đầu, không dám nhìn mẹ. Cô hiểu những lo lắng của mẹ. Bà luôn muốn cô có một cuộc sống tốt hơn, không phải vất vả như bà. Nhưng cô không biết phải nói sao để mẹ hiểu rằng, tình cảm của cô dành cho Gia Huy không phải là sự xao nhãng, mà là một động lực.
Đêm đó, Khánh Ngọc nằm trên giường, suy nghĩ về những lời mẹ nói, và cả những hành động của Gia Huy. Cô biết, giữa họ là một thứ tình cảm đặc biệt, một thứ tình cảm mà cô chưa dám gọi tên. Gia Huy là người duy nhất khiến cô cảm thấy an toàn, được bảo vệ, và được thấu hiểu mà không cần lời nói. Anh không nói nhiều, nhưng những hành động của anh lại nói lên tất cả. Cô nhớ lại cái cách anh giúp cô sửa mạch điện, cái cách anh nhớ cô thích kem dâu, và cả cái chạm tay nhẹ nhàng lên lưng cô khi cô khó chịu vì những lời xì xầm.
Cô nhắm mắt lại, hình ảnh Gia Huy hiện rõ trong tâm trí cô. Chàng trai im lặng với ánh mắt sâu thẳm ấy, luôn đứng cạnh cô, luôn bảo vệ cô. Cô nhận ra rằng, cô đã yêu anh, yêu cái cách anh lặng lẽ quan tâm, yêu cái cách anh chỉ dùng hành động để bày tỏ. Tình yêu này không ồn ào, không phô trương, nhưng lại bền bỉ và chân thành.
Tuy nhiên, bên cạnh sự ngọt ngào của tình yêu đầu đời, cô cũng cảm nhận được những gánh nặng. Áp lực từ gia đình, những lời bàn tán của người lớn, và cả tương lai mờ mịt phía trước. Cô biết, con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Gia Huy, cô lại có thêm sức mạnh để đối mặt.
Ở một căn nhà khác, Gia Huy cũng đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm. Anh nghĩ về Khánh Ngọc, về những lời cô nói, và về những lo lắng của mẹ anh. Anh biết, con đường phía trước sẽ đầy chông gai. Mẹ anh sẽ phản đối, gia đình Khánh Ngọc cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận. Nhưng anh sẽ không từ bỏ. Anh sẽ chứng minh rằng tình cảm của anh dành cho Khánh Ngọc là thật lòng, là nghiêm túc. Anh sẽ bảo vệ cô, bảo vệ tình yêu của họ, dù cho có phải đối mặt với bất kỳ điều gì.
Gia Huy không phải là người hay nói lời hứa hẹn. Anh không nói ra "Anh yêu em", "Anh sẽ bảo vệ em". Nhưng trong lòng anh, những lời đó đã được khắc sâu. Anh tin vào hành động hơn lời nói, và anh sẽ chứng minh tình yêu của mình bằng chính cuộc đời anh.
Ngoài kia, ánh trăng vẫn dịu dàng rọi qua khung cửa sổ, chiếu sáng căn phòng của Gia Huy và Khánh Ngọc. Hai tâm hồn trẻ đang lặng lẽ nuôi dưỡng một tình yêu trong sáng nhưng đầy thử thách. Cô gái tóc ngang vai và chàng trai im lặng, họ là hai nửa hoàn hảo của một bức tranh, cùng nhau bước vào chương tiếp theo của tuổi thanh xuân, nơi những cảm xúc sẽ dần rõ ràng hơn, và những thử thách sẽ ngày càng lớn hơn, nhưng tình yêu của họ sẽ là ánh sáng dẫn lối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com