chương 22
Đứng trước cánh cửa nhà quỷ quỷ. Một tay viêm á luân nắm chặt lấy thiệp màu trắng lúc này cảm thấy bất lực. Tại sao lại như thế thì anh không hiểu, anh không cảm nhận được cái hạnh phúc mà anh luôn chờ đợi, anh lại cảm thấy nơi nào đó trong lòng ,cái cảm giác không tên đang cấu xé lấy trái tim mình, gần mười ngày nay. Nhưng anh vẫn không hiểu.
Đặc bàn tay lên chiếc chuông cửa nhưng vẫn còn lưỡng lự không muốn nhấn. Đặt lên rồi lại thu hồi, cứ như vậy đến lần thứ ba anh mới lấy hết can đảm để nhấn.
Rất nhanh sau đó cánh cửa được mở ra. Và người anh cần gặp cũng đã xuất hiện trước mặt mình. Lần này viêm á luân không còn thấy vẻ mặt nhợt nhạt và đôi mắt không hồn của mấy ngày trước, hôm nay cô đã tốt hơn rất nhiều nhưng vẫn còn suy yếu...
Quỷ quỷ nhìn thẳng viêm á luân mỉm cười nhẹ xem như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.nhưng trong đôi mắt kia luôn cô một nỗi buồn không che giấu được. _tìm em có việc gì?
Viêm á luân đau lòng nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Anh nâng bàn tay lên muốn chạm vào cô, nhưng cảm giác hụt hẫng ập đến khi cô vội tránh sang sang một bên. Viêm á luân bất lực thâu cánh tay mình trở lại, nhưng đôi mắt không tự chủ vẫn luôn theo dõi cô. _vào trong được không?
Quỷ quỷ gật đầu tránh sang nhường đường để anh vào nhà. Cánh cửa được đóng chặt lại khi anh đã vào cuộc bên trong. Cô bước đến trước ghế lịch sự mời gọi. _anh ngồi đi em đi lấy nước
Quỷ quỷ chuẩn bị rời đi nhưng cánh tay cô bất ngờ bị giữ lại, quỷ quỷ lại vội vã rút cánh tay ra khỏi bàn tay của anh. Viêm á luân nhìn xuống bàn tay vẫn còn bất động của mình, cảm giác mất mát hiện rõ trong lòng anh. Cô đang giữ khoảng cách với anh đó là những gì anh nghĩ. _không cần, anh vừa uống nước xong!
_tuần sau đính hôn của anh và lục nhu, mong em đến dự! (cả hai rơi vào im lặng, không ai nói bất cứ câu nào, nhưng rồi người quyết định phá vỡ không khí, là anh, anh nói thẳng vào vấn đề chính, gì ngoài nó ra anh không biết phải nói gì. Anh không biết từ lúc nào anh đối diện với cô lại khó mở miệng đến thế. Bàn tay anh căng thẳng đưa đến bao thiệp hồng cho cô. )
_vậy à! (quỷ quỷ miễn cưỡng nở nụ cười, cầm lấy tấm thiếp mời trên tay mở ra xem. Bên trong hình ảnh thân mật của viêm á luân cùng lục nhu in bên trong.bên trong có ghi rõ tất cả mọi ngày tháng cùng địa điểm... Cái đau đớn cùng sự lo sợ của cô cũng đã đến, ngày đã định thiệp cũng đến, còn gì phải chờ nữa. Quỷ quỷ đóng thiếp lại nhanh chóng, vì giờ ngoài cố kìm nén cảm xúc đau đớn ra cô đã không còn gì để làm.)
_hôm đó anh mong em sẽ đến! (viêm á luân tàn nhẫn đề nghị. Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, tuy chỉ mấy ngày không gặp nhưng anh cảm thấy nhớ cô nhớ da diết, chuyện của buổi tối hôm đó cứ quanh quẩn trong đầu anh, từng chút từng chút.)
_quỷ, anh rất cần sự chúc phúc của em! (viêm Á Luân nắm chặt lấy quỷ quỷ, anh cúi đầu không thể đối diện với cô.)
_đến? (quỷ quỷ mỉm cười đau đớn nhìn anh.) _mong rằng có thể! (lại tàn nhẫn, anh đúng là người luôn tàn nhẫn với cô...)
_em còn có hẹn phải ra ngoài. (lúc này cô không muốn nhìn thấy anh, cô muốn tranh xa anh cô muốn phát tiết.)
_quỷ quỷ.... (thấy cô vừa chuẩn bị rời đi viêm á luân phản ứng mạnh, vội vã anh bước đến ốm lấy cô từ phía sau lưng.)
Quỷ quỷ bất động vì quá bất ngờ, lần đầu tiên anh thân mật với cô đến thế, anh đang chủ động ôm cô chứ không phải là nhầm lẫn. Quỷ quỷ đau đớn ôm lấy ngực mình... anh đang bang phát chút tình cảm cho kẻ hèn như cô sao, cô không cần, tuyệt đối không cần. Càng nghĩ quỷ quỷ càng giãy giụa.
_đừng, đừng... Anh chỉ muốn như thế này một lúc thôi. (càng càn ôm chặt hơn khi nhận được sự chống cự của cô. Anh nhớ cô rất nhớ cô nhớ mọi thứ về cô.)
một câu nói chỉ một câu nói đơn giản, như anh dành cho người anh yêu thương, sau bao ngày xa cách vậy. quỷ quỷ im lặng không chống cự tiếp, để mặc anh ôm mình. Một lúc sau đó viêm á luân buông cô ra.
_Quỷ quỷ anh không thể nào quên được chuyện đã xảy ra.. Anh... (bên trong phòng khách của ngôi nhà, Viêm Á Luân nhìn Quỷ quỷ với ánh mắt buồn bã cùng giọng nói đau khổ vang lên. Sao không đau lòng cho được, một cô gái lúc nào cũng ngây thơ với nụ cười tươi trên môi luôn đeo bám theo anh. chính anh đã làm cho nụ cười đó biến mất, từ một cô gái hoạt bát trở thành một cô gái trầm lặng ít nói hay buồn bã. )
_anh Á Luân!anh đừng nhớ đến những gì không nên nhớ. (Quỷ quỷ vừa nghe câu nói của Viêm Á Luân, giọt nước mắt không tự chủ được rơi xuống bờ má mịn màng của cô,mọi sự kiềm chế từ lúc anh bước vào đến giờ điều bị phá hủy bởi câu nói của anh . Cô vội vàng cắt ngang câu nói tiếp theo của anh. Xoay gương mặt đẫm những giọt nước mắt đi, cố gắng kìm nén nỗi lòng của mình thốt ra câu khiến cho trái tim của cả hai điều đau đớn. )_Chuyện của ngày hôm đó chỉ xuất phát từ sự vô tình,hãy xem như chưa từng xảy ra.
[đúng chỉ là sự vô tình, cô luôn tự nói với bản mình như vậy, nên dù cô có đau khổ đến mức nào cũng không muốn nhìn thấy sự áy náy của anh với cô. ]
Viêm Á Luân vừa nghe câu nói của Quỷ quỷ anh không chịu nổi, liền xoay cô lại để cô, đối mặt với mình.
_Anh làm không được! Anh đã rất cố gắng... Anh... Anh... (anh như thét lên với cô, nhìn giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô, trái tim Viêm Á Luân cảm thấy đau đớn vô cùng.)
[cô đang phủi bỏ sự việc để anh không phải cảm thấy áy náy anh biết!nhưng cô càng làm như thế anh sẽ càng hận bạn thân mình hơn. Muốn đưa bàn tay lên trạm vào má cô để lau những giọt nước mắt giúp cô, nhưng cô liền lùi lại phía sau, tránh đi sự đụng trạm của anh.)
_không quên được cũng phải quên. Anh cũng có con đường của anh, em cũng có con đường của em, cho nên xin đừng vì chuyện ấy, mà khiến cho bản thân mình trở nên khổ sở. (đúng, sự đau khổ ấy sẽ mình cô gánh lấy.)
_quỷ quỷ.... anh phải làm sao ,anh thật sự không thể quên chuyện đã xảy ra .Anh... (Viêm Á Luân bất lực trong đau khổ của mình nhìn người phụ nữ trước mặt. Mặc dù trong con say nhưng hình ảnh đó vẫn không xoá đi được!)
_đừng... anh đừng nhớ đến những gì không nên nhớ! (nghe câu nói vừa phát ra từ miệng của anh, giọt nước mắt đã dần ngừng, giờ phút này lại chảy ra bởi câu nói của anh, trên đôi má mịn màng của cô, Xoay gương mặt đẫm những giọt lệ đi, cố gắng kìm nén nỗi lòng của mình thốt ra câu nói trái tim của cả hai điều đau đớn.) _Chuyện của đêm đó chỉ xuất phát từ sự vô tình, vì vậy hãy xem như chưa từng xảy ra.
_không quên cũng phải quên... (nước mắt cô đã rơi, sự kiềm chế từ lúc anh bước vào đã biến mất. Cô đau đớn nhìn anh.) _Chuyện đêm đó chị là sự vô tình, vô tình thôi anh biết không?
Viêm á luân bất động nhìn cô đúng những lời đó là do anh nói, anh không thể phản bát được.
_xin đừng nhớ những gì không nên nhớ. Anh đã cố điểm riêng thuộc về mình. Còn em cũng sẽ tìm ,người đàn ông yêu em, biết yêu thương em, biết đau lòng vì em, và đặc biệt, luôn bên cạnh em, chứ không phải người mà em luôn phải đứng phía trước chờ rồi đợi! (còn một ngày nửa anh đã thuộc về người khác, người phụ nữ anh yêu , làm sao cô có thể hèn mọn, nếu kéo anh, làm sao anh hiểu được, cô yêu anh, yêu đến mức không thể nào có thể diễn tả được, anh như một phần thân thể của cô, nhưng nếu mất đi anh cũng đồng thời, Cô trở thành một quỷ quỷ, không còn nguyên vẹn ,cô sẽ rất đau đớn .quỷ quỷ lao đi những giọt nước mắt trên mặt mình , Cô cứng rắn lên giờ phút này cô phải mạnh mẻ.
_buổi đính hôn của anh em sẽ không đến nhưng em chúc anh và chị lục nhu hạnh phúc! (tuy hạnh phúc không mỉm cười với cô nhưng cô mong anh được hạnh phúc. )
Viêm á luân xoay lại nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của quỷ quỷ, những lời nói đó của con tim đau đớn. Bất ngờ anh ôm chặt quỷ quỷ vào lòng. Cơ thể rắn chắc ép chặt và người cô hơn. Anh nâng cằm cô, môi phủ xuống..
Quỷ quỷ không chống cự anh cô cũng nhắm chặt mắt lại để mặc anh hôn mình, cô không biết phải làm gì lúc này. Cô yêu anh nhưng sau này anh sẽ là người đàn ông của người khác chứ không phải là mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com