Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Bị bắt

Đến khi em được quản gia gọi dậy ăn một chút cháσ lót  bụng, rồi lại uống thuốc do Kim Kyukkyu kê, em mệt mỏi nằm ở trên giường, lão quản gia đưa cho em một cái hộp gỗ vuông nhỏ.

"Sanghyeok, đây là thiếu gia cho người giao đến, cậu mở ra xem đi."

Mở ra nắp hộp, bên trong chứa hai con búp bê bằng gốm sứ to bằng hai bàn tay, khóe miệng hạnh phúc cười với em

Một con là em, một con là Lee Minhyeong.

Đầu ngón tay chậm rãi lướt qua khuôn mặt trắng mượt mà, cặp mắt đen bóng cùng khóe miệng mỉm cười, Lee Minhyeong và em đều đang hạnh phúc cười, em thử soi vào cửa sổ bóng loáng như gương bày ra miệng cười giống như búp bê nhỏ, tựa hồ làm như vậy em cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc xa xôi không thể vươn đến kia.

Lại chạm vào búp bê sứ tinh tế lành lạnh, hạnh phúc có phải hay không, cũng dễ vỡ như vậy?


Lee Minhyeong lẳng lặng đi đến phía sau Sanghyeok, nhìn thấy Sanghyeok đang cười, rõ ràng chỉ là một nụ cười bình thường nhưng bản thân mình lại chú ý tới, loại cảm giác này, hình như anh đã quá chú ý đến Sanghyeok rồi, đây không phải là một bước nằm trong kế hoạch của anh, anh không quen loại cảm giác vô lực không thể nắm giữ này.

Bóng dáng mảnh khảnh ngồi ở phía trước cửa sổ, trong lòng bàn tay mềm mại ôm lấy hai búp bê sứ kia, Lee Minhyeong phát hiện mình thực thỏa mãn khi thấy Sanghyeok thích món quà anh chọn như thế, lần này, anh ở trong mắt Sanghyeok thấy được một loại cố chấp không thể đánh mất món quà này, anh từng nghĩ rằng Sanghyeok nhận quà tặng đều chỉ vì đó là món quà do chính anh tặng mà quý trọng, hai con búp bê sứ này đối với Sanghyeok mà nói, có lẽ nào có một ý nghĩa khác.

"Minhyeong..."

Lee Sanghyeok đã sớm từ trong cửa sổ thủy tinh nhìn thấy bóng dáng anh lúc đi vào, mái tóc đen mềm mại lóng lánh mỹ lệ, anh nhìn về phía em, phát hiện tay Sanghyeok vốn vẫn nắm chặt búp bê sứ qua một hồi lại nới lỏng ra, định nói gì đó nhưng lại lặng im. Anh đại khái có thể đoán được Sanghyeok muốn nói với anh cái gì, nhưng anh cũng không để ý tới, đối với một món đồ chơi, anh hình như đã dùng quá nhiều tâm tư rồi.


Giọt nước mắt nặng nề rơi trên cặp búp bê sứ, Lee Minhyeong thậm chí chưa nghe em nói xong đã bỏ đi, có phải hay không hạnh phúc chỉ có thể là một giấc mơ?

Lee Minhyeong, anh có thích em không dù chỉ một chút...? Em âm thầm từ tận đáy lòng hỏi.

Lee Minhyeong lại không trở về nhà một thời gian, có lẽ là em lần trước làm cho anh mất hứng, khiến cho anh không muốn trở về gặp em nữa, em yên lặng bưng chén cháo nóng một hơi nuốt xuống, gần đây ngoại trừ một vài món ăn nhẹ, em cái gì cũng ăn không vô, quản gia thấy Lee Minhyeong trong khoảng thời gian này không thường ở nhà, muốn dẫn em đến bệnh viện của Kim Kyukkyu để làm kiểm tra toàn thân nhưng em cự tuyệt lòng tốt của ông, tôi sợ Lee Minhyeong trở về trong khoảng thời gian em xuất môn, như vậy em có lẽ sẽ lỡ mất cơ hội gặp anh.

Chờ sau khi Lee Minhyeong trở về rồi, em nhất định sẽ không hỏi nhiều tránh làm cho anh không vui, chỉ cần anh có thể ở nhà một ngày, muốn em làm cái gì em cũng đều cam nguyện.


Ngoài cửa vang lên tiếng động cơ chói tai, em buông xuống chén sứ nóng, chạy đến trước cửa đón Lee Minhyeong trở về, tuy rằng đây không phải tiếng xe của Lee Minhyeong, nhưng cũng có thể là anh đi xe người khác về.

Quản gia thấy em vui vẻ nên tiếp tục làm nốt công việc, để cho em tự đi mở cửa.

Em mở cửa lớn ra, bên ngoài cũng không có Lee Minhyeong, vài gã đàn ông cao lớn mặc tây trang đi về phía em, em còn thấy một nam nhân xinh đẹp dựa vào bên cạnh chiếc xe màu đỏ, lạnh lùng nở ra một nụ cười tuyệt diễm nhưng mang đầy vẻ giễu cợt.

"Đã lâu không gặp, đứa trẻ ăn xin dơ bẩn."

Em xoay người muốn chạy trở vào nhà, Moon Hyeonjoon cười lạnh mang hận ý làm cho lòng em sinh sợ hãi, em biết Moon Hyeonjoon cũng không phải vì đến tìm Lee Minhyeong mà xuất hiện ở nơi này.

Tay vừa chạm đến cánh cửa điêu khắc tinh tế liền bị người Moon Hyeonjoon dẫn đến kéo lại, em lên tiếng hô to gọi quản gia, lúc này ai phát hiện cũng được, có thể cứu em cũng tốt, tiếng kêu vang rất nhanh liền khiến quản gia chú ý.

Thân thể kích động lập tức đi ra ngoài cửa, vội vàng nói, "Moon thiếu gia, ngài bắt Sanghyeok đi đâu thế? Thiếu gia sắp trở về đây rồi."

Em không ngừng giãy dụa, miệng gọi Minhyeong, hận anh tại sao bây giờ không xuất hiện,

Em biết Lee Minhyeong nhất định sẽ cứu em từ trong tay Moon Hyeonjoon trở về.

Moon Hyeonjoon vừa nghe em gọi tên Lee Minhyeong, trên mặt âm trầm càng làm cho em thêm sợ hãi, hắn ra lệnh cho mấy tên hạ nhân bắt lấy em: "Đừng để cho nó kêu nữa, dùng biện pháp nào cũng được."

Quản gia kinh hoảng muốn ngăn lại nhưng bị người của Moon Hyeonjoon cản, vẻ mặt hiền lành mà trong lòng nóng như lửa đốt

Moon Hyeonjoon cũng là bạn bè của Lee Minhyeong, chẳng khác gì ông chủ của mình, ông phải làm sao phản kháng Moon Hyeonjoon đây?

Gã đàn ông bắt lấy Lee Sanghyeok xuất ra một cái khăn tẩm thuốc mê, bịt vào mũi miệng  Sanghyeok, em liền ngất đi, cũng không cách nào la lên được nữa, cái đầu nho nhỏ lẳng lặng rủ xuống.

Moon Hyeonjoon lại nở nụ cười  diễm lệ, mở ra cửa xe màu đỏ, "Nếu Lee Minhyeong muốn người, có bản lĩnh thì đến, chậm thì cậu ta cũng chỉ còn lại cái xác a."


Em mơ mơ màng màng tỉnh lại, trên trần nhà không phải là màu xanh da trời quen thuộc, phòng ngủ lấy màu tối làm chủ đạo tràn ngập những đường cong uốn lượn, tấm rèm dày che đi ánh sáng bên ngoài, em cũng không biết  là ban ngày hay ban đêm.

"Tỉnh?"

Bên người đột nhiên vang lên giọng nói của Moon Hyeonjoon đặc biệt lạnh như băng, em sợ tới mức ngã xuống bên cạnh giường, Moon Hyeonjoon giữ chặt cánh tay tinh tế của em, kéo em quay trở về giường, con ngươi màu xám u tối thâm toại ác độc nhìn chằm chằm em.

"Lần này tôi nhanh tay hơn cậu, Lee Minhyeong...."


Lee Minhyeong nhìn chằm chằm cái thẻ nhớ màu đen, đó là do Moon Hyeonjoon sai người mang đến, anh thậm chí có thể tưởng tượng nội dung bên trong như thế nào, nhiều lắm cũng chỉ là Sanghyeok bị Moon Hyeonjoon tra tấn....

Thủ đoạn của Moon Hyeonjoon khá tàn khốc, không biết Sanghyeok có thể chịu đựng được hay không? Ai bảo cậu ta bị Moon Hyeonjoon bắt dễ dàng đến thế?

Quản gia ở một bên thấy đồ vật Moon thiếu gia gửi đến cho Lee Minhyeong mà đứng ngồi không yên, trong lòng càng thêm khẩn trương cùng sầu lo, "Thiếu gia, ngài định không xem sao? Sanghyeok còn đang trong tay Moon thiếu gia, ngài với ngài ấy là bạn bè chẳng lý nào ngài ấy bắt Sanghyeok đi mà không nói một tiếng."

Lee Minhyeong động tác chậm rãi, nếu không phải quản gia lúc nào cũng thúc giục, anh vốn dĩ sẽ không chạm vào cái thẻ nhớ đó, anh biết, chỉ cần anh nhìn thấy nội dung trong đó, vô luận anh không đi cứu Sanghyeok thì anh cũng đã trở thành kẻ thù của Moon Hyeonjoon.

Đem thẻ nhớ gắn vào trong máy chiếu, hướng quản gia còn đang lo lắng không thôi ra lệnh.

"Mang cho tôi một ly hồng trà."

Quản gia vội vàng đi phòng bếp chuẩn bị, nhân tiện làm một ít bánh cho Lee Minhyeong nhấm nháp, màn hình màu đen chầm chậm chớp lên hình ảnh, Lee Minhyeong tay trái cầm lấy một cái ly gốm tinh xảo hớp một ngụm hồng trà ngọt ngào nhưng có chút đăng đắng, khuôn mặt Moon Hyeonjoon xinh đẹp xuất hiện ở trên màn hình, hắn ngồi ở bên cạnh chiếc giường lớn màu đen, theo góc độ quay, trên đầu giường hình như có vật gì đó nho nhỏ nhô ra, Lee Minhyeong biết đó chính là Sanghyeok.

"Ông đi ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình trong phòng."

Quản gia biết Lee Minhyeong không muốn để cho mình xem nội dung, kính cẩn lui ra ngoài cửa, nhìn bóng dáng Lee Minhyeong lãnh đạm, nhịn không được nói một câu.

"Thiếu gia, trong khoảng thời gian ngài không ở nhà, Sanghyeok vẫn luôn chờ ngài."

Quản gia lẳng lặng lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hương hồng trà nồng đậm cùng thước phim đang chiếu.


Lee Minhyeong nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Moon Hyeonjoon ở trước mắt anh cười, trong phim đối Lee Minhyeong nói, "Cậu không chịu cho tôi, tôi chỉ có thể tự mình cướp lấy, cậu không thèm để ý đến tên ăn xin này thế nhưng lại chẳng chịu nhường cho tôi, đây không phải là rất mâu thuẫn sao? Minhyeong."

Moon Hyeonjoon thưởng thức vật phẩm trong tay, "Đã qua một ngày, cậu vẫn không lo lắng sao? Là bởi vì cái đồng hồ này à? Bên trong có gắn máy theo dõi đúng không?... Trách sao cậu tìm được cậu ta trước..."

Đồng hồ sang quý bị Moon Hyeonjoon ném đến bên góc giường, phát ra âm thanh trầm trọng.

Moon Hyeonjoon đứng lên, đi đến vị trí đầu giường, Lee Sanghyeok đang đắp trên người tấm chăn màu đen, hàng lông mi dày đậm rũ xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, chân mày mảnh khảnh dù là trong lúc ngủ vẫn cứ nhíu chặt.

"Nó cũng thật có sức chịu đựng a, tôi cho người đánh nhiều như vậy rồi lại còn tiêm thuốc mà vẫn không chịu ngủ ngon, cứ khóc muốn tìm cậu, chẳng lẽ Lee Minhyeong nhà cậu thật sự đối với nó tốt như thế sao? Nó có phải hay không đã quên ai ở đêm giáng sinh nhẫn tâm vứt bỏ nó trên con đường dơ bẩn đầy tuyết rồi sao."

Moon Hyeonjoon cúi mặt xuống thấp, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm hai má của Sanghyeok đang ngủ say, "Thật đáng thương, mất nhiều nước mắt như thế nhưng đều vô nghĩa, Minhyeong, cậu hẳn là sẽ không đau lòng chứ?"

Ánh sáng trên màn ảnh cực kì u ám, ngay cả mặt Sanghyeok cũng chỉ có thể nhìn sơ sơ, nhưng Lee Minhyeong biết trên mặt Sanghyeok nhất định phủ đầy những vệt nước mắt khô cùng những giọt nước mắt nóng hổi cứ tiếp nối tuôn rơi, Lee Minhyeong đặt tách trà lên bàn, khuôn mặt tuấn mỹ đã bắt đầu không vui, đôi mày kiếm khí khái nhíu chặt.

Anh không thích Sanghyeok khóc, anh không cần cái Sanghyeok làm nhiễu loạn lòng anh.

Moon Hyeonjoon trong màn hình lại hoạt động, đôi mắt thâm sâu lưu chuyển mị quang u ám nhìn về phía cái chăn màu đen đắp trên người Sanghyeok, ngón tay tái nhợt nhấc lên một góc chăn.

"Tôi chưa từng nghĩ tới, kẻ dơ bẩn này cũng sẽ có da thịt trắng như thế, chẳng khác nào tuyết..."


Tấm chăn mỏng màu đen bị Moon Hyeonjoon một tay nhấc lên sau đó ném về phía camera làm che lại góc quay, hắc ám ngắn ngủi, cái chăn đen chậm rãi rơi xuống, Lee Minhyeong thấy thân thể Sanghyeok trắng tựa như sứ nằm ở dưới thân Moon Hyeonjoon, Moon Hyeonjoon cắn vào bên gáy trắng nõn non mềm của Sanghyeok, hắn cầm lấy camera quay chiếc cổ Sanghyeok bị cắn đỏ hồng còn đang chảy máu, Moon Hyeonjoon dùng ngón tay thon dài ngăn lại rồi tiếp tục hôn lên đôi môi Sanghyeok đã không còn chút huyết sắc nào.

"Màu đỏ như vậy không ngờ lại rất thích hợp với nó nha, cậu nói đúng không, Minhyeong. Thì ra cậu không chịu nhường cho cho tôi là vì nguyên nhân này a..."

Moon Hyeonjoon không tốn chút sức nào tách ra cặp đùi mềm nhũn của Sanghyeok, lộ ra cúc hoa hồng nhạt, thử dùng ngón trỏ đâm vào nhưng lập tức lại rút ra.

Lee Minhyeong siết chặt nắm đấm nhìn Moon Hyeonjoon ở trên giường cầm lấy một cây côn thô to, hắc hắc cười, khóe miệng tràn ngập ý cười ác độc, "Chặt như thế, làm vậy cũng vô cùng phiền toái a, trước lộng rộng một chút đi."

Sanghyeok nơi riêng tư bị kéo đến cực hạn nhưng vẫn như trước vì tác dụng thuốc mà không thể chống cự, ngay cả ý thức cũng chưa từng khôi phục, Moon Hyeonjoon đem côn đầu nhét vào bí huyệt vẫn cứ một mực không chịu mở ra, bàn tay thon dài thì hướng tới một chỗ khác kích thích.

Lee Minhyeong ấn xuống điều khiển từ xa tắt đi màn hình, nhắm lại con ngươi đen láy tối tăm rồi lại mở đôi mắt ra khôi phục bình tĩnh vốn có.

Moon Hyeonjoon, cậu đã hướng tôi tuyên chiến, tôi nhất định phải cướp người về, trận này giao chiến, cậu nhất định là kẻ bại.


Em mở đôi mắt đen tràn ngập hơi nước, phát hiện Moon Hyeonjoon đang chế trụ thắt lưng của mình, nơi tư mật thì đang bị nhét vào một vật hình trụ không hề có độ ấm, em kích động duỗi thẳng hai cánh tay muốn đẩy Moon Hyeonjoon ra khỏi người mình, cố gắng nâng lên  lại phát hiện bàn tay chỉ có thể hư nhuyễn dán tại trên áo Moon Hyeonjoon, căn bản không có chút sức lực nào so với Moon Hyeonjoon.

"Tay run rẩy lợi hại như thế, là muốn đẩy tôi ra sao?"

Bên gáy đau đớn  làm cho em sợ hãi mấp máy môi, lại ngửi thấy một mùi thoang thoảng quen thuộc, mùi máu tựa như mùi rỉ sắt đặc thù làm cho dạ dày yếu ớt của em sôi sục.

"Lee Minhyeong đang xem chúng ta đấy, em cần phải hảo hảo biểu hiện a."

Em nghe thấy cái tên Lee Minhyeong, theo bản năng xoay đầu về phía cửa phòng u ám nhưng không thấy anh đâu, Moon Hyeonjoon giữ cằm em lại, hung hăng đem mặt của em nhìn thẳng vào khuôn mặt vô cùng diễm lệ của hắn.

"Nhìn cái gì chứ..., em nghĩ rằng tôi và em sẽ làm Lee Minhyeong  lập tức tiến vào đây mang em đi sao?"

Đầu Moon Hyeonjoon nghiêng hướng bên cạnh giường, tà mị cười, "Em nhìn không thấy hắn đâu, nhưng máy quay phim này có thể quay lại toàn bộ cảnh chúng ta ân ái, nhất là góc độ này chắc chắn có thể quay đến  bộ dáng em đáng thương chảy nước mắt chảy cầu xin tôi... a..."

Em rưng rưng nước mắt kinh hoảng nhìn Moon Hyeonjoon, ánh mắt của hắn cùng với Lee Minhyeong hoàn toàn bất đồng, con ngươi màu tro bình thường lãnh đạm bây giờ đầy màu đỏ yêu diễm mà nhảy nhót kích động nhưng màu đỏ đó lại giống như muốn nuốt chửng tất cả những gì quanh nó.

"Tại sao lại có người giống như em, tôi thà rằng trở thành kẻ thù của Lee Minhyeong cũng phải cướp em về... Tôi thật sự không hiểu..."

Khuôn mặt Moon Hyeonjoon xinh đẹp có chút vặn vẹo, đột nhiên cắm côn bổng vào dũng đạo chặt khít của em, em hô hấp gấp gáp,  xỏ xuyên kịch liệt làm cho em đau đến nước mắt đầm đìa, Moon Hyeonjoon không giống Lee Minhyeong, những lúc em khóc anh đều dùng nụ hôn lấp kín miệng em, còn hắn ngược lại như là đang hưởng thụ nghe em bất lực khóc thảm.

Moon Hyeonjoon đem  côn gần như hoàn toàn sáp nhập hung tợn rút ra, nhục bích đau rát cùng với máu nóng không ngừng chảy xuống, em thoi thóp thở nhìn  côn gỗ dính đầy máu của mình bị ném xuống dưới giường, bàn tay Moon Hyeonjoon trắng nõn luôn luôn lạnh như băng cũng dính đầy máu đỏ.

Moon Hyeonjoon dùng sức căng ra nơi riêng tư của Sanghyeok, huyệt khẩu đầm đìa máu tươi không thể chống cự mặc cho Moon Hyeonjoon xâm nhập, nội vách đã nóng rát lại bị một vật thể nóng bỏng hơn xỏ xuyên qua, bên tai truyền đến tiếng thở khe khẽ của Moon Hyeonjoon, đôi chân bị Moon Hyeonjoon vắt ở trên vai đã chống đỡ hết nổi run rẩy kịch liệt, những giọt lệ cứ lẳng lặng rơi chịu đựng va chạm cùng đâm chọc thần tốc.

Moon Hyeonjoon dùng cánh tay dính đầy máu hướng thân thể trắng nõn mềm mại của Sanghyeok tàn sát, màu sắc tiên diễm làm cho Moon Hyeonjoon vươn tay đến hạ thân Sanghyeok quệt lấy càng nhiều máu tươi chảy ra, lần thứ hai xoa xoa lên thân thể mảnh khảnh trắng trẻo khiến người ta mơ mộng kia, Sanghyeok nhắm mắt lại lẳng lặng nức nở, Moon Hyeonjoon biết, Sanghyeok đang nhớ đến người kia.


"Tại sao không khóc thành tiếng? Em sao không khóc lớn tiếng một chút, Minhyeong nếu nhẫn tâm không tới cứu em, em định làm sao đây? Như vậy em sẽ là đồ chơi cả đời của tôi ha ha...."

Em  mở ra con ngươi đen ướŧ áŧ, nhìn Moon Hyeonjoon mỹ mạo tuyệt trần cười như không cười, tại sao hai người giống nhau đều không thương em, nhưng Moon Hyeonjoon lại muốn giữ em cả đời? Cho dù không yêu cũng không có vấn đề gì còn... Lee Minhyeong....

Trong nháy mắt đó, khuôn mặt Moon Hyeonjoon biến thành Lee Minhyeong từng đối với em dịu dàng, em vươn hai tay, chạm vào mái tóc mềm mại, hai mắt màu đen xinh đẹp.

" Minhyeong..., cho dù... Là đồ chơi cũng không sao cả... a..."

Moon Hyeonjoon giật mình nhìn hai tay Sanghyeok duỗi hướng về phía hắn, có một cảm giác ấm áp kì lạ, nhưng cùng lúc đó chợt nghe thấy cái tên Lee Minhyeong phát ra từ đôi môi cánh hoa tái nhợt làm hắn hận đến phát run.

Kéo hai tay Sanghyeok xuống  , Moon Hyeonjoon lại hung hăng chiếm lấy thân hình gầy yếu kia.


Trên chiếc giường màu đen hỗn độn, Sanghyeok che kín thân thể dính đầy máu tươi tục tĩu, hàng mi ướt át  không ngừng rung động, Moon Hyeonjoon đắp cái chăn mỏng lên người Sanghyeok, mặc vào quần áo chỉnh tề, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài cửa.

"Thiếu gia, công ty bên kia vừa mới gửi thư điện tín đến nói ngài xế chiều hôm nay không đi họp, muốn tôi hỏi thăm ngài có việc gì hay không."

Moon Hyeonjoon đóng cửa phòng lại, che dấu đi một phòng huyết tinh hắc ám.

"Không có sự cho phép của tôi, bất luận kẻ nào cũng không được bước lên lầu hai một bước, nếu để cho tôi phát hiện ai vi phạm quy định này thì xách đầu người đó đến gặp tôi"

Hai gã vệ sĩ tuân thủ mệnh lệnh, mặc cho ai cũng đều nghe thấy tiếng khóc thảm thiết tuyệt vọng vừa mới truyền ra từ trong phòng, bên trong người nọ khẳng định bị thiếu gia tra tấn rất thảm, không biết người kia sao lại chọc tới thiếu gia.

Moon Hyeonjoon trở lại trong phòng ngủ của mình, cởi quần áo ngoài ra rồi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ máu dính trên người trong lúc chơi cùng Sanghyeok, cho dù Sanghyeok không ở bên cạnh hắn thì hắn vẫn như trước có thể nghe thấy tiếng Sanghyeok thật nhỏ gọi tên Lee Minhyeong, dòng nước ấm áp không ngừng lướt qua mặt, Moon Hyeonjoon nhắm mắt lại để cho nước thấm ướt mái tóc dài đen óng.

"Rõ ràng là tôi nhặt được cậu ấy trước..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com