hạ chơi vơi bên căn nhà nhỏ
Mùa hạ ghé đến trên thành phố, trên Rêveuse nơi đại lộ, cả cây tầm gửi trước nhà đầy mênh mang. Tiếng ve râm ran trong khu rừng nhỏ sau nhà. Cơn mưa hạ vừa dứt, mùi đất ngay ngáy bốc lên khiến Jungkook thích thú, vội vàng mở toang cửa sổ nơi phòng bếp, hít hà căng tràn buồng phổi mùi vị của hạ sang.
Khung cửa nhỏ mở toang đầy nắng. Nắng chói chang ghé đến sau mưa. Cây tầm gửi trước nhà xanh um tàu lá, đang bận rong rủi cùng những cơn gió lướt qua đầy mê mẩn. Cây quạt trần rít lên vài tiếng cũ kĩ. Taehyung mải mê chỉnh ảnh cạnh khung cửa nhỏ, ngủ quên mất rồi.
- Taehyung ơi, tụi mình đến...
Nhưng lời sau đều nuốt hết vào bụng. Jungkook định kéo anh đến siêu thị gần nhà, thức ăn trong tủ lạnh đã gần hết. Nhưng khi bắt gặp hình bóng người thương ngủ quên bên khung cửa giăng đèn, đầu gật gù tựa xuống chiếc bàn gỗ nâu, những lời định nói ra liền ngập ngừng nơi đầu môi mãi chẳng thoát ra được.
Jungkook thả từng bước thật nhẹ để anh không thức giấc. Ve vẫn kêu râm ran khắp chốn. Nắng ban trưa gắt gỏng bao trọn lấy người đang say sưa. Chắc anh đang bận rong rủi trong giấc mơ về một câu chuyện cổ tích nào đấy, nhỉ? Cổ tích đó không có công chúa đâu, chỉ có Taehyung là hoàng tử của Jungkook thôi.
Jungkook ngồi xổm bên chiếc bàn nhỏ, lặng lẽ ngắm nhìn người đang ngủ quên từ lúc mưa tàn cho đến khi mái hiên đã lan đầy nắng ấm. Màn hình máy tính vẫn còn sáng, mấy dòng chữ cùng bộ lọc màu kín mít trên màn hình, Jungkook nhìn có hơi chóng mặt, quyết định dời ánh nhìn về lại gương mặt của người thương. Cậu vòng hai tay qua đầu gối, mỉm cười nhẹ nhàng vén đi mấy sợi tóc lòa xòa trước trán anh, tay khều khẽ hai hàng mi cong cong như cánh bướm khiến nó rung lên. Jungkook cứ tưởng bản thân đang ngắm nhìn một bức tranh tĩnh của vị họa sĩ nổi tiếng nào đấy. Giữa một buổi triển lãm đông đúc cùng xô bồ, kẻ lữ hành không biết gì về nghệ thuật lại cứ đứng trân trân trước một bức tranh, quý báu và vô giá.
Cơn gió vờn qua khung cửa sổ, thổi bay sợi tóc được Jungkook vén gọn khi nãy lại trở nên lòa xòa trước trán. Nắng tinh nghịch nhảy nhót trên đôi mắt khiến anh run rẫy. Jungkook đưa tay lên, vừa vặn chắn được ánh nắng rọi đến mặt anh. Taehyung hài lòng chẹp miệng, đôi chân mày nhăn tít cũng dần giãn ra đầy thoải mái.
Hạ chơi vơi bên căn nhà nhỏ. Lả lướt đến tận thu sang.
Bàn tay chắn nắng thật lâu khẽ run rẫy, đến khi cậu thấy da mình rát lên vì nóng, nhưng vẫn không nỡ rút tay ra vì nắng rất chói, anh sẽ thức giấc. Để Taehyung ngồi ở đây mãi sẽ không tốt, thức dậy nhất định sẽ rất mỏi. Jungkook đành phải bế anh về lại phòng.
Taehyung ngủ cả một buổi trưa, có người đem hình bóng anh khắc vào tâm tư cả một đời.
___
Jungkook cứ loay hoay mãi giữa hai chiếc áo vest khác màu. Lin cùng Pauline nhìn ông chủ mình sốt sắng đi qua đi lại chỉ để thay cái áo vest cùng một kiểu dáng. Chóng mặt lắm ông chủ có biết không?
Hôm nay đặc biệt lắm, nên cậu muốn mình thật chỉn chu trước mặt anh. Lúc Taehyung khóa cửa, xoay người lại chỉ thấy người yêu mình đang tựa lưng vào chiếc xe đằng sau, miệng còn cắn một nhành hồng. Trông sến ơi là sến.
Taehyung chạy như bay về phía cậu. Jungkook dang tay đón anh vào lòng. Hai tay cậu vòng qua mông nâng anh lên. Mái tóc bong xù mềm mại như một lớp kẹo bông gòn, trông ngọt ngào thơm béo. Hai chân anh vòng qua eo cậu, để Jungkook xoay cả hai tận mấy vòng, có chút chóng mặt. Tiếng cười khúc khích cứ vang lên trước hàng rào gỗ phủ đầy thường xuân rộn ràng. Taehyung rướn người tới, lấy đi nhành hồng trên miệng người yêu.
- Tặng anh.
- Tự nhiên Jungkook tặng anh hoa.
- Này là chị chủ tiệm hoa bên cạnh Rêveuse cho em đó. Khi nãy chị ấy hỏi em đi đâu, em nói đi hẹn hò với người yêu, thế là chị ấy lấy ngay một cành hồng, rồi dúi vào tay em luôn.
Jungkook vừa đội mũ bảo hiểm giúp anh vừa kể lại. Hai má Taehyung nộn lên vì chiếc mũ cỡ to. Jungkook không kiềm đườc, cúi xuống cắn vào hai má mềm mềm.
- Jungkook ở dơ quá đi, nước bọt không à.
Chiếc xe nhỏ chạy bon bon trên đường. Anh ôm chặt Jungkook, hát vu vơ mấy câu ca mà mình học được từ hai đứa nhỏ. Danh sách nhạc của Taehyung chỉ toàn những giai điệu chậm rì rì. Chẳng hạn như một bản jazz lãng mạn, một bài hát R&B du dương, nay lại học của hai đứa nhỏ thêm vài bài nhạc giật đùng đùng. Lâu lâu Jungkook cũng sẽ hát theo. Tay cậu vuốt ve bàn tay anh đang vòng qua bụng mình. Cơn gió vờn khe khẽ khiến cho đôi mắt cay xè.
Từ rất lâu Jungkook luôn muốn hôn anh dưới tháp Eiffel sáng đèn. Sẽ hôn anh thật lâu, thật lâu. Cho nơi đây in dấu một nụ hôn nồng nàn. Cành hồng khi nãy cậu tặng, anh vẫn cẩn thận cầm trên tay.
Vài cô nàng ngoại quốc đang hướng đến họ chụp hình. Taehyung cười toe một cái để mình lên hình trông ổn hơn. Chắc người đó thấy lạ lắm, vì có hai thanh niên to con lại chen chút nhau trên một chiếc vespa nhỏ xíu.
Jungkook cầm tay anh, dắt anh rong ruổi khắp nơi, từ dưới tháp giăng đèn đến một xe kẹo bông ven đường, khi đêm đã buông xuống trên thành phố lập lòe. Jungkook cõng anh khi cả hai đã đi quá nhiều, và đôi giày chật ních khiến ngón chân Taehyung đỏ tấy. Cậu để anh ngồi trên ghế đá ở ven đường, quỳ một chân, tháo giày và xoa xoa để anh bớt đau một chút.
- Taehyung có đau không?
Taehyung mãi ngắm chỏm đầu của người đang quỳ trên mặt đất, có nghe cậu hỏi đâu. Trăng non đầu tháng chẳng sáng ngời, đang e ấp sau đám mây đêm vằng vặc.
- Jungkook, đột nhiên anh cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Rồi hôn lên tóc cậu, khẽ thôi, nhưng rất tình.
- Jungkook chăm sóc anh thật nhiều, thế mà anh lại chẳng thể làm gì cho em hết, suốt ngày chỉ đem lại rắc rối cho Jungkook thôi.
Biết đồ ngốc này lại nghĩ nhiều, Jungkook không xoa chân cho anh nữa. Cậu kéo anh vào lòng, ôm thật chặt, hôn lên mái tóc vừa gội còn thoang thoảng mùi gỗ thanh.
- Nhưng mà biết sao được, em thích cục bông rắc rối này lắm.
Taehyung há miệng, gặm gặm vai người đang ôm mình, hệt như Tan đang gặm quả bóng cao su, đồ chơi yêu thích của bé.
Jungkook vùi mặt vào tóc anh ngửi ngửi. Dòng người ngày một đông, cả đoạn đường giăng đèn sáng rực. Xe kẹo bông gòn khi nãy đã đi đâu mất. Taehyung xé một miếng kẹo chia cho người cứ mãi cọ qua cọ lại trên tóc mình.
- Em thích ăn cách khác cơ.
Anh nhăn mày, chưa kịp lên tiếng thì Jungkook liền hôn tới tấp, cắn cả miếng kéo còn sót lại trên miệng khiến anh phồng má giận dỗi.
Ăn mà không chừa anh gì hết.
- Giận em à?
- Anh không có.
Jungkook ôm anh, khẽ đung đưa qua lại. Cậu biết anh sẽ chẳng dỗi lâu đâu, vì anh hiền như cục bột ấy.
Taehyung đang vu vơ đưa mắt tìm xe kẹo gòn, Jungkook ăn hết kẹo của anh rồi. Bỗng Jungkook lại quỳ một chân trước mặt anh.
- Chân anh hết đau rồi, em đừng xoa nữa.
Jungkook vụng về lấy ra thứ gì đó trong túi áo, rồi vụng về mở nắp ra. Chiếc nhẫn trong hộp nhung màu lam, sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường. Jungkook mỉm cười nhìn hai mắt anh mở to vì bất ngờ.
- Em hay cọc cằn, cũng chẳng quá đỗi dịu dàng, em chỉ thích ôm anh, hôn anh. Thích nắm tay anh đi qua bốn mùa lá đổ. Muốn ngắm anh mỗi ngày thức giấc, muốn cùng anh đến ngoại ô, nơi có một rừng lau cao vút. Muốn cùng anh nuôi Tan thật lớn.
Mắt Taehyung ầng ậng sóng nước, chầm chậm lắng nghe tiếng lòng của người trước mặt. Anh không ngờ rằng, một ngày nào đó mình sẽ được yêu thương, đối xử ân cần chiều chuộng như thế này. Anh sống khép kín, thích một mình, còn mắc chứng sợ người lạ. cho đến khi một người nào đó đã đến và ủ ấm anh trong lòng, cho anh sự an toàn. Ôm anh, hôn anh, trao cho anh những cái nắm tay thật chặt.
- Anh rất vụng về.
- Em thích Taehyung.
- Anh hay giận dỗi vô cớ.
- Em thích Taehyung.
- Còn hay gây rắc rối cho em.
- Em thích Taehyung.
- Anh sợ em chán anh.
- Ây đồ ngốc này. Anh không được xem thường mình như vậy có biết không?
Anh chợt nhận ra hôm này người yêu mình nói mấy câu sến rện. Chắc là tập cả ngày ở Rêveuse đây mà. Taehyung chìa bàn tay trái của mình ra trước mặt Jungkook. Cậu thấy hai má anh đỏ lựng đầy ngại ngùng.
Chiếc nhẫn sáng in hằn nơi áp út, tim Taehyung thổn thức từng cơn. Jungkook nâng tay anh lên, khẽ khàng hôn vào đấy.
- Anh có muốn cùng em, viết nên một câu chuyện tình thật đẹp không?
Anh không đáp, chỉ lẳng lặng hôn vào nốt ruồi dưới môi Jungkook.
"Đồ ngốc, hai ta vốn đã là một chương truyện thật dài và đẹp đẽ rồi."
Em muốn cùng anh đi qua bốn mùa lá đổ.
Muốn nắm tay anh qua vạn dặm trùng dương.
Dúi tay lạnh vào trong miền ấm nóng.
Hai ta là một mảnh tình nhuốm màu rực rỡ.
Khiến cho lòng người thổn thức không nguôi.
Jungkook nắm tay anh đi về, dọc theo vỉa hè đã không còn giăng đèn rực rỡ. Taehyung lấy điện thoại, chụp lại hai bàn tay đan chặt vào nhau không rời, một cặp nhẫn ánh lên rực rỡ. Vì không đủ sáng, bức ảnh hơi nhòe, lại còn bị hạt đủ kiểu. Tay anh luống cuống ấn nhầm qua chế độ máy quay, anh vội vàng hướng điện thoại lên bờ vai người phía trước.
- Bé ơi, nhìn đây này.
Jungkook bất ngờ quay lại, nhoẻn miệng cười.
Tim cậu đánh thịch một cái. Lần gặp đầu tiên, cũng là câu nói này. Nơi tình yêu tiếp tục, cũng chính là nơi tình yêu bắt đầu. Tình ta như một chuyến xe lửa không có trạm dừng.
Jungkook thì thầm trong miệng, nhưng Taehyung vẫn đoán đúng từng câu từ.
Jungkook nói "em yêu anh."
Và Taehyung hét lại thật lớn "anh cũng yêu em."
Vậy đấy, ngón áp út của anh chủ Rêveuse và chàng nhiếp ảnh cũng chẳng còn trống. Thế giới mất đi hai kẻ cô đơn.
040921.
___
Lời nói đầu tiên cho mình xin gửi đến những bạn đang đọc dòng thông báo dài như sông Trường Giang này :)))
Đây đã là chương cuối của Rêveuse, và ẻm cũng không có ngoại truyện.
Mình sẽ sửa lại vài chương đầu của Rêveuse, tại lúc đọc lại cứ lủng củng thế nào ấy. Lúc đầu mình định gỡ Rêveuse xuống rồi chỉnh sửa một lần cho xong, nhưng mà như thế sẽ phiền thông báo của mọi người lắm. Viết xong mình sẽ thông báo ha.
Cảm ơn mọi người vì đã cùng mình xây nên chốn nhỏ yên bình này.
Và mình cũng gửi lời xin lỗi đến bạn đã hỏi Rêveuse là long fic hay short fic, mình trả lời rằng có thể bằng hoặc hơn Xóm Trọ Nhỏ chút xíu. Nhưng mà Rêveuse không những bằng mà còn ít hơn nữa :)). Xin lỗi bồ tèo.
Mọi người giữ gìn sức khỏe.
Nơi mình đang mưa, nên mình mong nơi cậu sẽ quang đãng.
🙆♀️💜
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com