Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

xóm trọ nhỏ

Taehyung không dám trở lại nhà. Cả hai về lại xóm trọ nhỏ. Nơi bình minh rơi trên dãy thường xuân xanh biếc, nơi khóm diên vĩ nở hoa, và là nơi hoàng hôn đậu lại nơi khung cửa sổ.

- Chết rồi Jungkook ơi, điện thoại anh để lại ở nhà rồi.

- Không sao đâu. Dùng chung với em là được.

Thật ra Tehyung sợ là ba mẹ xem được hình của hai đứa trên điện thoại, giận càng thêm giận. Điện thoại anh bảo mật vân tay, trong đó có cả vân tay của mẹ.

____

- Ông đừng la tụi nhỏ nữa có được không?

Ba Kim mất hứng, vứt tờ báo đang đọc dở qua một bên.

- Bà bị bọn nó mua chuộc rồi à?

- Không có, tôi cho ông xem cái này.

"Jungkook anh đói bụng.

Em đang trên đường đến chợ. Anh đợi em một xíu. Hôm nay mình ăn sườn chua ngọt nha anh."

"Jungkook, anh qua phòng em ngủ nha.

Làm như hôm qua không qua ấy. Anh đừng tự đi, để em qua bế, chân anh chưa lành đâu."

"Em đi công tác, anh nhớ chụp hình chân của anh cho em, không được gian dối. Phải ngủ sớm, em sẽ nhờ bà coi chừng anh. Còn nữa, có ngắm sao thì khoác áo vào, lạnh lắm.

Được rồi, khổ lắm, gà mẹ Jungkook cứ nói mãi."

"Em không ăn được cua sao không nói với anh ㅠㅠ? Giờ bị dị ứng rồi thấy chưa.

Cấp trên gấp cho mà, em sợ để lại ấn tượng xấu.

Cấp trên của anh chứ có phải của em đâu. Em đừng để ý nhiều như vậy. Mai mốt phải nói với anh."

Mẹ Kim nhìn chồng mình cứ lướt mấy cái tin nhắn, tay vuốt ve chúng hồi lâu. Thật ra hai người đã từng cho rằng người chịu được tính ỷ lại cùng mè nheo của con trai mình sẽ không tồn tại trên đời này. Nhưng từ đâu lại xuất hiện một Jeon Jungkook. Không dông dài, không ba hoa, chỉ vụng về quan tâm, chăm sóc Taehyung. Bấy nhiêu cũng đủ làm bà hài lòng rồi.

Ba Kim chỉ nhặt lại tờ báo lúc nãy đang đọc dở, không trả lời câu hỏi mà mình vừa nghe.

- Kêu hai đứa nó về ăn cơm.

Mẹ Kim biết chồng mình đã nguôi ngoai rồi. Thật ra bà không trách ông, quá khứ đã để lại một bóng ma quá lớn. Bà biết, chàng trai kia không bị ông đánh đến nhập viện đã là may rồi.

Về phía ba Kim, ông đã chấp nhận từ lâu rồi. Từ ngày thấy con trai mình ôm người kia trong lòng, mà tên nhóc lạ mặt ấy khóc đến lạc cả giọng. Ông biết mình không nên mang những suy nghĩ lệch lạc quá khứ áp đặt lên một nhóc con ngoan ngoãn như thế được.

__

Taehyung dẫn Jungkook về lại nhà mình, theo lời mẹ nói qua điện thoại là ăn một bữa cơm.

Từ ngoài cổng vào, Taehyung đẩy Jungkook ra sau, bày ra tư thế bảo hộ cậu tuyệt đối. Lại bị cậu cười. Jungkook đi lên, đan bàn tay còn đang băng bó của mình vào tay anh.

Taehyung có chút mơ hồ, liền nhéo nhéo má mình vài cái đau điếng. Gì chứ? Ba anh đang rất bình thương với Jungkook, mẹ còn gấp thức ăn cho em ấy nữa. Taehyung giằng mạnh chén cơm cuống bàn, kết quả bị ba la một trận, đang ăn cơm mà không biết giữ ý tứ gì hết.

Bữa cơm kết thúc êm đẹp không như tưởng tượng của anh. Taehyung phụ mẹ dọn bàn, rửa chén. Còn Jungkook ngồi ngoài phòng khách cùng ba Kim. Taehyung nhấp nhỏm như ngồi trên chảo nóng, sợ ba mình lại làm khó cậu.

- Không sao đâu. Con ở đây đi.

- Mẹ.

Tiếng xả nước rì rì phát ra, anh phụ mẹ lau chén rồi úp lên kệ. Taehyung nhìn từng giọt nước đọng lại nơi thành kệ, rồi rơi xuống nền gạch vỡ tan.

- Con biết vì sao ba mẹ không chấp nhận chuyện này không?

- Không phải vì chúng con đều là nam sao ạ?

Taehyung nhìn mẹ Kim đang bật cười. Bà chỉ lắc đầu.

- Không phải, ba mẹ cũng đâu có cổ hũ như thế. Con còn nhớ chú út không?

Anh nhớ lại chú út trong lời mẹ. Chú hiền lắm. Lần nào tới nhà cũng mua quà cho anh hết. Nhưng ở trường rất hay bị bắt nạt, ba anh phải lên trường khiếu nại vì tình trạng bạo lực cứ diễn ra ngày một nặng nề. Cho đến một ngày, Taehyung nghe mọi người nói chú đi theo một người đàn ông. Trong thư chú nói, người đó cứu rỗi cuộc đời tăm tối của chú. Chú út thương người đó, mà người đó cũng thương chú rất nhiều.

- Không như con nghĩ đâu.

Mẹ Kim lên tiếng, phá gãy một quá khứ màu hồng Taehyung vừa dệt nên.

- Sau đó hai tháng, ba con phát hiện ra người kia của chú út là tên lừa đảo. Lừa tình, lừa tiền. Chú út không dám quay về nhà, là do ba mẹ một lần đi chùa trên núi thấy được. Ba con nóng giận liền đi tìm tên đó, thấy được hắn trong bar, hai tay ôm hai cô gái, người đầy mùi rượu cợt nhả trả lời với ông ấy. Con có biết tên đó nói gì không?

Taehyung chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

- "làm gì có tình yêu giữa hai thằng con trai chứ. Toàn là bịp bợm". Bóng ma để lại quá lớn, từ đó ba con mới bài xích với chuyện này. Con đừng trách ba mẹ có được không?

__

Cả hai được mẹ Kim giữ lại thêm một ngày. Đường về Seoul rất xa, trời tối cũng nguy hiểm.

Taehyung ôm ba một cái, tạm biệt rồi chút ông ngủ ngon. Thật ra, lúc ba đánh Jungkook, Taehyung trách ba, trách rất nhiều. Rằng ba không thương mình, không hiểu cho mình. Bây giờ chỉ toàn là tự trách bản thân thôi.

Taehyung đang mặt nhăn mày nhó, đột nhiên cảm nhận được cái hôn rơi trên má. Quay sang nhìn Jungkook lại cười hì hì. Khuôn miệng trông hiền lành dễ thương làm Jungkook hôn thêm một cái vào môi. Taehyung dường như phát hiện ra gì đó, đẩy cậu ra mà hỏi.

- Tại sao ba anh đánh em, em không né?

- Vì em biết bác trai có nỗi khổ. Với lại, ai đời lại chấp nhận đưa con trai mình cho một tên ất ơ xạ lạ chứ.

Taehyung biết người yêu mình quá trời tâm lý liền rưng rưng cảm động mà hét lớn.

- Trời ơi anh yêu em chết luôn Jungkook ơi Jungkook.

Kết quả bị ba Kim dưới nhà mắng.

- Nín hết coi, yêu nhau quá riết bị điên hả?

__

Tối đó Taehyung nhận được điện thoại của cụ Yang.

- Dưới nó sao rồi, ba mẹ con chịu chưa?

Jungkook vừa tắm ra, nhìn anh cười cười trả lời điện thoại liền áp tai vào nghe cùng.

- Ba mẹ con chấp nhận rồi.

- Vậy là bà mừng rồi. Hai đứa khi nào lại lên?

- Ngày mai bà ạ. Ngày mai con còn phải nộp bản dịch.

- Vậy nhắn với Jungkook, ngày mai bà nấu cơm cho hai đứa ăn.

Chị Bae giành lấy điện thoại.

- Hai đứa, mặc dù Jungkook chạy xe chị để lại vết sờn be bé. Nhưng mà lỡ ba Taehyung đổi ý, chị sẵn sàng cho mày mượn đứa con cưng của chị một lần nữa để cướp rể đó Jungkook.

Cả tiếng cô bé Jiyoung nói nhớ hai người lắm, mau mau trở về còn dẫn cô bé đi ăn thịt nướng.

Taehyung tắt điện thoại, nhìn Jungkook thật lâu. Vòng tay qua ôm lấy cổ cậu.

- Jungkook, anh chưa bao giờ muốn nợ ân tình của ai cả. Anh cảm giác trừ gia đình anh ra, tất cả chỉ là người ngoài. Nhưng mà nhờ có bà, có ông, chị Bae, anh chị Hwang, và cả em nữa. Đã cho anh một lần nữa cảm nhận hai chữ người thân. Cảm ơn.

Jungkook vỗ vai Taehyung nhìn ra cửa sổ, dãy đèn nhấp nháy được ai đó treo trên cây, lung linh như những con đom đóm. Taehyung lại nhớ đến dãy thường xuân nhuốm màu bình minh, khung cửa sổ trải dầy sao trời, cả bậu cửa sổ in dấu hoàng hôn đỏ rực.

Jungkook hôn lên trán anh. Hứa hẹn một điều.

"Em yêu anh."

- Ngày mai mình trở lại xóm trọ nhỏ thôi nào.

____

Vậy là hết rồi. Thật sự cảm ơn các cậu đã đọc đến đây. Mình thường không viết sẵn, viết xong rồi đăng luôn, nên còn rất nhiều sai sót, mình mong có thể được góp ý để mình hoàn thiện hơn.

Cảm ơn thật nhiều. 🙇‍♀️🙆‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com