Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8.

Khi ánh dương ló dạng cũng là lúc con người đang say giấc trên giường tỉnh dậy.

Anh mở đôi mắt mờ đục nhìn về phía cửa sổ bên ngoài đã vương nắng ban mai. Những tia nắng ấm áp chiếu rọi vào cành cây đang đung đưa theo nhịp gió, âm thanh lá cây sột soạt cùng với tiếng chim chích càng khiến cho bầu trời trong xanh thêm bình yên.

"Hệt như mơ vậy..." Joon Goo thì thào, một cảnh tượng anh từng mơ tới lại vô tình ghé qua trước mặt.

Bỗng não bộ bắt đầu hoạt động trở lại sau vài giây ảo mộng, một phần kí ức mơ hồ xuất hiện. Chưa kịp thưởng thức hết vẻ đẹp của bình minh thì anh chợt giật mình nhớ lại chuyện tối qua.

Kim Joon Goo ngồi dựng dậy, nhìn khắp phòng.

Anh chớp chớp đôi mắt, không gian trông rất quen thuộc, dường như bản thân đã từng trông thấy. Anh loạng choạng đứng lên, chạy ra phía cửa sổ ở ban công.

Vương tay mở tung cánh cửa, một luồng gió se lạnh thổi vào trong gian phòng, xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng manh trên người. Joon Goo khẽ rùng mình vì  lạnh, đầu mũi đỏ lên ngứa ngáy như sắp hất hơi.

Anh ngước mặt lên nhìn cảnh vật ở ngoài thì lại càng thêm bàng hoàng.

Trước mặt anh là một màu xanh lơ, bao la vào rộng lớn, những rợn sóng nhẹ nhấp nhô, trườn lên bờ rồi tan dần xuống biển. Mùi hương đặt trưng của muối hòa vào không khí thoang thoảng trên đầu mũi của anh.

Ban công của căn phòng này hướng thẳng ra phía bờ biển Hamdeok Beach.

"Jeju..." Anh mấp máy.

Hamdeok Beach là một trong 13 bãi biển ở Jeju.

"Mình đã...quay lại Jeju rồi sao?" Anh ngơ ngác bất giác tự hỏi chính mình,

"Không, không có chuyện đó được, chuyện hôm qua..."

Anh dời mắt nhìn lại bản thân, sờ nấn khắp cơ thể mình, hai tay hai chân vẫn còn đủ, trên người không có chỗ nào đau nhức hết coi như là vẫn lành lặn. Anh thở phào nhẹ nhõm vì tưởng rằng bản thân đã chột mất một cái gì đó rồi cơ.

Thật sự là gã không làm hại gì tới anh sao?

Anh đảo mắt quanh phòng lần nữa, từ lúc tỉnh dậy đến giờ vẫn không thấy sự hiện diện của gã mắt đen đâu.

Thật ra thì, ngoài việc đã gặp Jong Gun hôm qua thì anh chẳng nhớ chuyện gì hết, mọi thứ kí ức đều khá rời rạc. Cứ hệt như một giấc chiêm bao khiến anh bắt đầu ngờ vực.

Theo bản năng anh tìm kiếm chiếc điện thoại của bản thân. Joon Goo đã lục tung cả căn phòng.

Nhưng tìm 15 phút rồi mà vẫn chưa thấy, cửa phòng đã bị khóa chốt từ bên ngoài nên anh không tài nào mở ra được.

Anh bất lực ngồi bệt xuống dưới sàn, bất mãn mà thở hơi dài. "Tầm tuổi này mà còn bị bắt cóc sao."

Tên bắt cóc nào mà lại để con tin ở trong cái phòng sang trọng đến vậy?

Đây ắt là một căn chung cư mặt tiền đắt đỏ ở đây rồi, thảo nào trong rất quen mắt.

Đột nhiên từ phía cánh cửa phòng có động tĩnh.

Lạch cạch,

tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của Kim Joon Goo, không nghĩ nhiều anh đứng dậy nhanh chân chạy ra phía sau bức tường gần đó để lẩn trốn. Hiện tại không biết người mở cửa là ai và có âm mưu gì cho nên cứ phòng bị trước vẫn là tốt hơn.

Không nằm ngoài suy nghĩ của anh,

Bạch Quỷ xuất hiện với bộ vest đen.

Anh trông thấy gã liền nổi hết cả da gà da vịt mà chẳng dám thở mạnh, anh cắn chặt môi cơ thể bất chợt run rẩy, nhịp tim đập loạn xạ. Vì có lẽ đang ở trạng thái tỉnh táo, không phải tên bợm rượu hôm qua cho nên lần đối mặt này hệt như lần đầu gặp lại.

Gã đứng giữa phòng đảo mắt một lần,

"Quậy nhiêu đó chắc em mệt rồi, ăn sáng thôi."

Gã cất tiếng, chất giọng trầm khàn đặc trưng không lẫn vào đâu được.

Anh không đáp lời gã, cứ thế ngoan cố đứng yên bất động ở một góc.

Ngu gì mà dám ra...

Chỉ để đến khi Jong Gun cất tiếng lần hai.

"Tự ra hoặc tôi sẽ ép em ra."

Thì anh mới từ từ ló mặt, đúng là Joon Goo kiêu hãnh cách mấy đứng trước cái chết vẫn phải sợ hãi mà hèn hạ.

Anh bước đi chậm rãi động tác có chút do dự. Dù có núp ở đâu thì cũng sẽ bị tóm lại mà thôi, thà tự thân lộ diện.

Anh đứng đối diện với Jong Gun, gã nhìn anh từ đầu tới chân rồi nhìn căn phòng bị anh làm cho xáo trộn.

Joon Goo đứng thin, dòm gã đầy phòng bị.

Tưởng chừng Jong Gun sẽ tiến tới tóm lấy và bón hành cho anh, sau đó thì cắt từng tứ chi vì dám làm loạn.

Nhưng chẳng ngờ, gã ta chỉ đơn giản là lướt qua người Joon Goo rồi đi thẳng đến bàn ăn ở phòng bếp.

Goo bị làm cho giật mình khi bóng lưng của gã sực ngang qua trong nháy mắt, cứ như ma vậy.

Có khi nào hắn vào bế lấy khung khí để giết người cho thuận tiện không!!?

Nghĩ tới đây Joon Goo lạnh cả sống lưng.

Anh dè chừng ngoẵng đầu lại lườm gã.

Jong Gun đặt từng hộp thức ăn ra rồi bày lên đĩa, rồi xếp gọn trên bàn.

Gã nhẹ giọng "Qua đây ăn đi, sẽ nguội hết mất."

Joon Goo siết chặt tay, anh vừa phẫn nộ lại vừa khó hiểu trước hành động kì ngoặc của Jong Gun.

"Rốt cuộc thì anh muốn gì ở tôi đây?"

Jong Gun vẫn tiếp tục việc đang làm dở, gã rót một ly nước ấm.

"Đừng có nói nữa, lại đây mau."

Lại cái kiểu ăn nói xấc xược ấy.

Gã dường như xem thường lời nói của anh, không xem câu hỏi của anh ra gì. Việc ấy khiến Joon Goo liền chau mày nét mặt đầy uỷ khuyất, mà lớn tiếng.

"Đm anh đang ra lệnh cho ai vậy?!"

Gã đặt mạnh ly nước xuống bàn, kế tiếp đó là những âm thanh vỡ vụn. Chiếc ly đáng thương bể tan nát, nước cũng từ đó tràn xuống sàn nhà lẫn với vài mảnh thủy tinh.

Đôi mắt sắc lạnh ngập mùi sát khí ghim thẳng vào Kim Joon Goo, gã gằn giọng.

"Tôi không thích nói lần ba đâu, lại đây."

Joon Goo anh nuốt nước bọt, sợ tới đổ mồ hôi. Anh biết rõ Park Jong Gun là loại người như thế nào, vả lại gã còn chính là người từng xém lấy mạng anh.

Anh cắn chặt môi, khẽ bước đến bàn ăn, ngoan ngoãn ngồi xuống, vì Joon Goo biết rằng nếu bản thân còn cố chấp chống cãi gã thêm lần nữa thì anh chắc chắn sẽ chết.

Thấy đằng ấy chịu nghe lời, gã mới bắt đầu đi lấy khăn dọn đống thủy tinh vỡ trên mặt bàn và nền sàn.

Nhìn đống thức ăn còn đang bốc khói trên bàn, có vẻ là được làm cách đây không lâu. Bên cạnh còn có một bát cháo, dường như là để giải rượu.

Anh đề phòng không dám đụng đũa, lỡ đâu gã bỏ độc vào thức ăn rồi khiến anh bị chết yểu gì rồi sao.

Jong Gun thấy anh không động đậy, như độc thoại được nội tâm của Joon Goo liền cầm lấy cây muỗng, múc một muỗng cháo bỏ vào miệng của bản thân, nuốt ực xuống.

"Không có độc đâu, em không cần phải đề phòng tới vậy."

Cơ mặt vẫn chưa giãn ra, anh lườm gã.

Định bụng nói, còn mấy món kia thì sao?

Nhưng thôi.

Joon Goo lúc này mới chịu cầm đĩa lên vì bụng anh đã đói đến cồn cào rồi, ngoài đống rượu tối qua thì anh chưa bỏ gì vào bụng hết.

Kim Joon Goo nhìn vào cái bát to được đặt ngay ngắn ở trung tâm.

Là món hầm...

Món mà lúc còn ở bên cạnh nhau Jong Gun vẫn thường nấu cho anh ăn.

Thấy Joon Goo cuối cùng cũng chịu ăn, gã ngồi xuống đối diện người ta, bắt đầu dở trò hỏi thăm.

"Thời gian qua em sống tốt chứ?"

Anh khựng lại liếc nhìn gã một cái rồi tiếp tục bỏ thức ăn vào miệng.

"Tốt hay không, không liên quan tới anh."

"Em xuất cảnh và nhập cảnh bằng hộ chiếu giả rồi xóa hết dấu vết của bản thân, nên phải khó khăn lắm tôi mới tìm được em đó."

Kim Joon Goo im lặng, anh chẳng màng quan tâm tới lời gã nói mà cứ ăn tiếp. Một mực không thèm trả lời.

Ánh mắt gã vẫn đưa về phía anh, ngâm một lúc rồi tiếp tục nói.

"Sao nhất thiết phải làm tới mức này?"

Joon Goo vẫn là làm thin. Muỗng cháo trong họng bấy giờ trở nên đắng nghét đến khó mà nuốt trôi.

Anh buông đũa, tâm trạng bức rức khó chịu.

Ngay lúc anh vừa mở miệng ra, định trả lơì. Thì vừa đúng lúc đó, tiếng ting ting từ điện thoại của gã vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng.

Park Jong Gun đọc dòng tin nhắn vừa mới được gửi đến trong điện thoại thì liền đứng dậy, trông giống như rất gấp gáp. Gã chỉnh lại bộ vest rồi bảo.

"Tôi có việc phải đi rồi, em nghỉ ngơi đi."

Joon Goo bất ngờ đứng bật dậy. Sực nhớ lại.

"C-cái gì? Tôi cũng có việc cần làm ở đây!"

Gã lườm anh, vẻ mặt không hài lòng.

"Không được, em không được phép rời khỏi đây."

Kim Joon Goo, đm phát cáu với cái kiểu hành xử như shjt của gã. Jong Gun tưởng mình là ai mà lúc nào cũng lên giọng ra lệnh cho người khác vậy?!

Ngày xưa và cả bây giờ

Vẫn hệt như vậy..

"Anh là cái thá gì tôi phải nghe theo chứ?"

Mặt gã biến sắc, đôi mắt híp lại giọng nói vốn đã trầm lại gằn hẳn xuống.

"Ở yên đây cho đến khi tôi quay lại thì tôi sẽ thả em ra, còn nếu em tự tiện rời khỏi nơi này. Tôi sẽ khiến chân em cả đời không còn đi lại được nữa."

Gã dở trò buông lời đe dọa.

Park Jong Gun hiếm khi nói đùa, dù có nói thì cũng là nửa thật.

Anh chặt lưỡi, cau mày bực bội. Miệng xinh thầm chửi.

"Thằng bệnh hoạn..."

Goo đi theo sau Gun đến cửa ra vào, anh đưa mắt cáo nhìn gã. Cuối cùng cũng ngậm ngùi thuận theo ý đối phương.

Lúc này cơ mặt của gã mới giãn ra, khóe môi cong lên.

Định bụng nói gì đó để xoa dịu chú cáo nhỏ nhưng lại không kiềm được sở thích trêu chọc.

"Môi tôi còn đau đây này. Nỡ lòng nào em lại cắn mạnh đến thế."

Joon Goo nhíu mày, "Ý anh là sao?"

"Sau này em nên cai rượu thì hơn." Gã cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mái tóc của anh.

"Cái quái!?-"

Chưa đợi anh hỏi hết câu, Jong Gun đóng rầm cửa lại mặc cho JoonGoo có gào thét đập cửa.

"Anh ta định nhốt mình ở đây thật à?!?"

Không biết chất liệu của cái cửa này là loại chống đạn hay gì, mà anh dù đã dùng mọi cách cũng không thể phá nát hay bẻ khóa được.

"Cái cửa này là củ l gì đây." Anh mất kiên nhẫn mà chửi thề, quăng bỏ cây gậy bóng chày vừa mới nhặt được.

Bỗng anh sựt nảy ra một ý định táo bạo.

Anh chạy ra ban công, định thoát thân bằng đường tắt. Nhưng khi nhìn từ trên xuống thì anh lại đổ mồi hôi hột, căn phòng này cách mặt đất có khi là 100m nhảy xuống chắc anh xuống lỗ nằm luôn, vả lại phía bên dưới toàn là những tảng đá to.

"Rốt cuộc thì tại sao mình lại ở đây vậy?!"

Cố vặn óc một hồi thì Joon Goo nhớ lại được một chút, anh cùng đám bạn bí mật của anh đi nhậu đến tận khuya thì mới lết về nhà. Khi trở về lại bất ngờ gặp lại Park Jong Gun ở trong nhà, cả hai xảy ra đôi coi một lúc, cuối cùng thì anh bất tỉnh nhân sự không rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Bỗng đầu môi anh có hơi ngứa ngáy, sưng lên một chút thì sựt nhớ lại một chuyện chấn động.

Mặt anh cắt không còn một giọt máu. Bỗng một loạt kí ức mờ nhạt bị chôn vùi đang dần xuất hiện rõ mồn một, anh mắt chữ O mồm chữ A.

Nhớ đến cảnh tượng nóng mắt hôm qua khuôn mặt liền đỏ bừng lên, vành tai cũng đỏ ửng.

Kim Joon Goo rên rỉ, vò đầu bức tóc tự trách móc bản thân.

"Tất cả đều tại đóng rượu đó..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com