Chương 11: đi chơi
*có thể có lỗi chính tả
...
Hắn bao trọn cả cơ thể cậu, đôi tay mơn mớn vuốt ve tấm lưng trắng ngần rồi không hẹn mà để lại trên tấm lưng ấy những vết móng tay đỏ chói kéo dài. Cậu đau đớn dãy dụa muốn thoát ra khỏi cái ôm tàn bạo của hắn nhưng vòng tay ấy ngày một siết chặt hơn. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cậu. Lại một lần nữa, hắn chìm vào cơn say rồi dày xé cơ thể cậu trong cơn nghiện tình dục bạo lực của hắn.
Gun muốn nhìn thấy máu.
Hắn muốn dùng máu của cậu tạo nên một tác phẩm nghệ thuật đẹp đến động lòng người. Và người tạo ra nó cũng là người duy nhất được phép chạm vào nó là hắn, duy nhất chỉ có hắn.
Cậu có thể thấy nụ cười đáng sợ của Gun khi đôi tay hắn bắt đầu giữ chặt và nâng bắp chân cậu lên. Dùng hàm răng sắc nhọn của hắn cắn phập vào đùi non của cậu khiến nó bật máu. Hắn như con thú săn mồi đáng sợ đang chơi đùa với con mồi tội nghiệp dưới móng vuốt của mình. Từng dòng máu đỏ thẫm chạy dọc theo những đường nét cơ thể cậu, trong tầm mắt hắn đây chính là một cảnh tượng tuyệt vời.
Còn cậu, nó là địa ngục cũng như tương lai đã định sẵn khi cậu quyết định lập bản giao kèo với quỷ dữ.
...
Giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Cảm giác lạnh lẽo đó đã biến mất, thay vào đó là cảm giác ấm áp khi được bao bọc bởi vòng tay của một người nào đó.
Daniel nhận ra đó là Zack, anh đã ôm cậu ngủ suốt từ đêm qua đến giờ. Nhẹ nhàng gỡ vòng tay to lớn ra khỏi người, chèn vào chỗ trông là một cái gối cho anh ôm. Cậu nhanh chóng chạy vào nhà tắm thay lại bộ đồ hôm qua, bây giờ đã là 8 giờ 57 rồi. Bước ra khỏi phòng yên tĩnh hết sức có thể để không đả động tới giấc ngủ của người kia.
Inu bên ngoài đã dậy từ buổi nào rồi, thấy cậu cô bé mừng không ngớt mà vẫy đuôi đi xung quanh chân cậu. Tiện tay xoa đầu cô bé rồi cậu cùng Inu bắt đầu chạy bộ về nhà.
Qua khung cửa sổ là Zack đang hướng ánh mắt nhìn theo bóng lưng đang dần mờ nhạt kia mà không khỏi thở dài.
"Cậu hẳn phải biết thân nhiệt của vật sống không lạnh lẽo như vật vô tri chứ Daniel."
Nhìn tới bộ đồ mà cậu bỏ lại ngay ngắn một chỗ, trên đó vẫn còn dư lại hơi ấm của cậu. Zack không muốn thừa nhận hành động biến thái đó là do mình làm nhưng sự thật là vậy. Anh cầm lấy bộ đồ đưa lên mũi, hít lấy hương thơm từ cơ thể cậu còn đọng lại. Cảm giác như buồng phổi của anh như được Daniel lấp đầy mọi khoảng trống vậy.
...
Johan đã đến đây từ sáng sớm để đợi Daniel vì lời hẹn đi cà phê với nhau của cậu. Nhìn hết người này người kia lần lượt lượt ngang qua mặt, johan ngồi một góc nghĩ về đám tay chân trong bang trông chừng Eden cả buổi sáng thì có chút chán nản. Tưởng bản thân đã phí một ngày xin nghỉ phép của mình tại trung tâm bạch hổ, khi Johan nghĩ người kia đã quên và định đứng dậy đi về thì một bóng dáng từ xa đã giữ chân anh lại.
Là Daniel, cậu ăn mặc khá đơn giản. Quần jean xanh cùng hoodie đen bên ngoài chạy đến phía Johan. Đến trước mặt anh cậu ngừng lại thở gấp lấy lại sức lực mình đã tiêu tốn.
"Xin lỗi, cậu hẳn đã đến đây từ sớm rồi."
Daniel gượng cười, trong ánh mắt cậu chứa đày sự áy náy.
"Không sao. Tôi mừng vì cậu không quên những gì đã hứa."
Johan thấy vui khi cậu trai này là người biết giữ lời, cảm chừng như công sức chờ đợi cả sáng đến giờ của mình không hề vô ích. Nhưng mà đâu đó trong tâm anh có hơi tiếc nuối khi một con người tốt đẹp như cậu lại là người tình của Gun.
Theo chân hắn bao năm anh dĩ nhiên cũng hiểu đôi chút về tình cách quái gở của hắn. Nhưng giờ Johan cũng hiểu vì sao hắn lại nhờ trung tâm Bạch Hổ giám sát quản chặt Daniel như vậy. Cậu quá tốt đẹp để Gun có thể đánh mất.
"Vậy chúng ta đi thôi nhỉ, tôi biết một quán ngon lắm."
...
"Cái vụ gì đây?"
Gun nhìn người con gái trước mặt mà đay nghiến hỏi.
"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ chuyển lời từ cha thôi. Ai bảo anh không nghe máy, với lại đây cũng đâu phải lần đầu anh làm vệ sĩ cho tôi."
Crystal e dè tránh né ánh mắt hình viên đạn của Gun. Trong tâm thầm trách móc cha vì vẫn còn coi mình như một tiểu thư yếu đuối. Cho dù không được mạnh như mấy thiên tài chuyên đánh đấm như Gun, Goo nhưng cô vẫn có thể hạ đo ván mấy gã đàn ông tầm vừa mà.
"Con mẹ nó, hết việc này đến việc khác ập đến."
Nghe câu này của Gun, Crystal cũng cảm thấy tội lỗi khi làm dán đoạn lịch trình của Gun. Nghe đâu bảo Gun có người thương lâu rồi, hẳn do lâu ngày không gặp nên anh ta có chút nhớ mà sinh ra tính tình cáu gắt này.
Gun rít mạnh điếu thuốc trên tay. Dự kiến trong tuần này có thể trở về xử lí vụ tứ bang luôn nhưng coi bộ chủ tịch đây là đang muốn làm khó hắn. Đi theo bảo vệ Crystal trong ba ngày tới. Có trời mới biết ba ngày đối với hắn bay giờ dài như thế nào.
"Lên xe đi, cô muốn đi đâu đầu tiên."
Phận đã như này rồi thì nói không cũng vô ích, tốt nhất cứ làm cho xong rồi muốn thế nào cũng được. Gần một tuần vùi đầu vào công việc nên tình trạng của hắn hiện tại là đang rất cần Daniel. Vì từ khi nào cậu đã trở thành liều thuốc tinh thần của hắn rồi.
...
Cậu và Johan ngồi trong quán cà phê mà cứ im lặng nãy giờ khiến không gian của hai người như tách biệt khỏi mọi sự náo nhiệt từ cuộc trò chuyện của những bàn khác trong quán.
Nhìn chằm chằm vào ly Phindi của mình mà tâm trạng rối bời. Khé liếc đến con người đang càn quét chỗ bánh ngọt trước mặt, quả thật cậu vẫn không dám phá hoại khoảnh khắc tận hưởng của Johan.
"Này, cậu không ăn sao? Cái bánh phô mai này ngon lắm."
Johan đẩy một đĩa bánh đến chỗ cậu.
"À, cảm ơn. Mà cậu muốn đi đâu tiếp không?"
Cậu không biết nên mở đầu một cuộc trò chuyện như thế nào với Johan nên cứ nói đại như vậy. Đổi lại là ánh nhìn nghi hoặc của anh dành cho cậu. Luống cuống trước ánh nhìn ấy, cậu vội giải thích.
"Thật ra lâu lắm tôi mới được đi chơi thong thả như vậy nên.. ờ cậu biết đấy! Tầm tuổi này ai cũng có công việc riêng bận rộn, nên cũng chưa chắc mấy người bạn lúc trước có thể đi chơi cùng tôi. Liệu cậu có rảnh không và cậu không ngại chứ?"
Johan nhìn bộ dạng gấp gáp có chút vụng về của cậu mà bật cười. Thoáng nghĩ cậu cũng có chút đáng yêu.
"Hôm nay tôi rảnh. Vậy lát nữa ta đi đâu?"
Daniel đứng hình trước nụ cười dịu dàng của anh, giờ nhìn lại mới thấy. Ngũ quan của anh thực sự rất hút mắt, thêm mái tóc nâu phông đặc trưng đó lại càng làm tăng thêm sự đẹp trai vốn có.
"Vậy, cậu có hứng xem phim không?"
"Hm, nghe cũng thú vị. Nếu vậy thì đây là lần đầu tôi vào rạp đấy."
...
DG sau khi bay lại về Seoul liên nhận được thông báo hủy buổi quảng cáo cho nhãn hàng mới hôm nay. Điều đó đồng nghĩ với việc anh có được vài giờ nghỉ ngơi. Vụ lùm xùm từ idol Aru đã đủ khiến anh đau đầu từ lúc thông báo nhiệm vụ mới cho Gun rồi. Giờ chỉ mong thời gian nghỉ ngơi của anh không bị ai phá đám.
Vốn đang đi dạo cho khuây khỏa trong mấy con ngõ tối thì một bóng hình được ánh mắt anh bắt trọn.
"Tôi thà chết còn hơn làm phản bội gã DG ạ."
Kí ức về khuôn mặt vô cảm nhưng hai hàng lệ vẫn cứ trào ra của Daniel ùa về trong tâm trí vị idol đầu hồng.
Anh cười nhếch mép như khinh bỉ chính bản thân mình. Nếu lúc đó anh biết cậu nói như vậy, chẳng phải ngay từ đầu việc bắt nhốt cậu trong chiếc lồng vàng có phải đơn giản hơn không. Kéo mũ áo nhằm che đi toàn bộ khuôn mặt của mình, tiếp bước phía sau theo gót chân cậu.
Còn có một tên nhãi đi bên cạnh nữa, nếu anh không nhầm thì tên nhóc đó là thủ lĩnh của God Dog. Cả hai tiến vào rạp chiếu phim phía trước, trông hai người có vẻ mong chờ lắm.
"Coi bộ chuyện này bắt đầu hay rồi đây."
Nhìn theo hướng họ vừa chọn mua vé phim, DG cũng mua một vé. Bộ phim này không mấy hút khách nhưng anh nào quan tâm đến nội dung hay hình ảnh của phim, thứ anh quan tâm còn hay hơn phim gấp nhiều lần.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com