Chương 20:
*có thể có lỗi chính tả
...
Lời nói của Gun ngắn gọn mà đối với Johan nó như tảng đá nặng nghìn tấn rơi xuống mặt kính mỏng mảnh trong tâm trí anh. Cũng đúng thôi vì anh đã cố gắng rất nhiều để leo đến vị trí này, dù có bị đàn em phản bội thì sao chứ? Anh có thể làm lại mà. Anh đã răm rắp nghe theo lời Gun như một con chó, anh đã cố gắng vậy mà tại sao? Tại sao hắn lại có thể thốt ra câu nói đó?
"Anh.. anh đang nói cái khỉ gì vậy?"
"Tao ghét việc phải nhắc lại lần hai đấy, nhất là với một thằng không thể quản được nội bộ của mình đã vậy còn bị đứa khác đâm sau lưng."
Dù chỉ là từ xa thôi nhưng cậu có thể phần nào đồng cảm được với Johan. Bởi Daniel cũng từng ngu ngốc tin tưởng hắn. Tin vào những gì Gun sẽ ban phát cho cậu nếu cậu chơi đúng luật, nhưng trước giờ người chơi lúc nào cũng là người thua mà. Trong cái cuộc chơi của hắn không cái gọi là đúng luật, cậu đã thua ngay từ khi cậu quyết định đồng ý chơi rồi.
Nhắm chặt mắt quay người lại để tránh bản thân nhìn thấy những gì sắp xảy ra. Đầu cậu đau nhức không thôi, những kí ức xưa lại ùa về.
...
Cơn mưa đã tạnh từ lâu, hắn bước đến nhìn thiếu niên đang sặc sụa ho ra máu kia cười cợt, tiện chân nâng gương mặt dính thứ chất lỏng đỏ đặc đang dần khô lại của Daniel lên ngắm nhìn.
"Chống chọi như vậy đúng thực sự vô ích, Daniel Park nhỉ? Tài năng của cậu có thể được sử dụng cho những việc tốt hơn nhiều đấy, hơn nữa biết đầu sau này cậu có thể tìm được một công việc làm ra cả tỷ một tháng giúp cho người mẹ già của mình nữa."
Rồi hắn ngồi xuống ngay cạnh Daniel, chỉnh sửa lại mái tóc, lau đi những vệt máu dấy lên gương mặt xinh đẹp của cậu.
"Ngoan đi rồi cậu sẽ có những gì cậu muốn. Hãy trở thành tác phẩm tuyệt vời nhất của tôi Daniel."
Dự vị từ mùi máu của bản thân phảng phất theo không khí sộc thẳng vào buồng phổi cậu, nhất thời khiến Daniel khó mà phân biệt được thực ảo, kết thúc là màn đêm đen kịt.
...
Giật bắn mình quay người lại khi nghe thấy một âm thanh lớn phát ra từ phía sau. Johan gục rồi, anh chính thức thua trong cuộc chơi này. Cái gì mà người kế nhiệm của Gun chứ, hắn ta chỉ gieo cho những con người xấu số thứ hi vọng viển vông không bao giờ tồn tại đó rồi từ từ phá nát con người họ thôi. Vốn dĩ cái chức người kế nhiệm của Gun đã có người đặt chân vào lâu rồi. Cái tên của nó thực chất cũng chẳng phải người kế nhiệm hay gì cả, mà là kiệt tác của hắn. Nghĩ đến đây đầu cậu lại càng đau nhức chóng mặt hơn.
Nếu biết bản thân đã bị vứt bỏ rồi tại sao lại cố gắng trong nhục nhã như vậy chứ, Johan?
"Mày biết sao không, cái ngày mà tao cho thằng Jake của Big Deal đi bán muối ấy, thời tiết ở đó cũng mưa như thế này đây."
Châm trên môi mình một điếu thuốc, hắn khinh bỉ nhìn con người đang cố nhúc nhích dưới chân kia. Sự ghét bỏ nâng cao khiến hắn không hẹn đạp cho con người dưới chân vài cái nữa.
"Cái tài năng copy của mày, vốn tao đã sở hữu nó từ thuở nào rồi. Thậm chí mày còn không có cửa để tao phải xếp ngang hàng với nó."
Rồi hắn mắt về phía cậu đang đứng như trời trồng kia.
"Nhưng mày biết sao không? Dạo gần đây nó không nghe lời tao tí nào, nó xứng đáng để vị phạt nhỉ."
Thân hình Daniel được hắn đỡ lấy, ném ánh nhìn cảnh cáo lên Olly đang ngồi một góc xem kịch hay đến giờ khiến gã đổ mồ hôi lạnh.
"Sẽ không có lần sau đâu, tôi chưa muốn bị bẻ răng như tên Jake đó."
Nói rồi Olly cũng theo đà mà lặn đi trong làn sương. Hắn cũng chẳng muốn lan man mà đưa cậu về.
...
"Hm, thật đáng tiếc."
Yujin nhìn xuống ly rượu vang của mình mà không khỏi than thở tiếc nuối.
"Anh ta về sớm hơn dự tính của tôi nhưng bù lại một băng đảng đã được loại bỏ."
"Lão ta hành động rồi, tôi có thể sắp xếp nhiệm vụ này vào lần tới."
Nhấm một ngụm rượu để cái hương vị đắng nghét mà Yujin chẳng bao giờ thích dùng này xuống ruột gan, cảm nhận sự nóng nồng của thứ nước lên men này và để nó xoa dịu sự bức bối trong tâm can. Đảo mắt sang bên cửa kính ngắm nhìn Gang Nam xa hoa nhộn nhịp, sự chán nản bao trọn lấy ánh mắt tên mọt sách ấy.
"Tôi đang khá nóng vội nhưng cậu Samuel cứ tiếp tục bình tĩnh nhắm thời cơ đi, đâu ai muốn mắc phải sai lầm bao giờ."
Gã cũng không thích nhiều lời mà nhường lại không gian yên tĩnh cho Yujin. Đằng sau cánh cửa vẫn là hai thân ảnh quen thuộc của tên phó chủ tịch ngoại quốc và tên tự kỉ dấu mặt. Khi nhận thấy cái nón lưỡi trai kia có dấu hiệu tiến vào, Samuel tự dưng muốn làm người tốt cảnh báo trước.
"Tâm trạng chủ tịch không ổn lắm đâu."
Cái mũ dừng lại một chốc rồi cũng mặc kệ lời gã dứt khoát đi vào. Bên trong Yujin vẫn ngồi đó, trầm ngâm cùng với ly rượu.
"Em chỉ hơi tiếc nuối thôi anh trai. Nhưng anh biết mà, sớm hay muộn cậu ấy sẽ phải làm việc cho Workers dù cho bản thân có muốn hay không, nên chúng ta hãy cứ chờ đợi thôi. Em tin vào năng lực của quản lí Samuel."
Hắn cười lạnh rồi nhấp thêm một ngụm rượu nữa. Người anh trai của Yujin vẫn một mực im lặng từ đầu đến cuối, anh ta chẳng nói chẳng rằng chỉ lặng lẽ ngồi đối diện với Yujin.
"Anh muốn một ít nước hoa quả hay snack không?"
...
Bị không khí lạnh làm cho tỉnh giấc, ngoài của kính ô tô cậu có thể thấy những hạt mưa vẫn còn tí tách rơi. Rồi từng tế bào trong người cậu như co giật khi nhận ra gì đó, mách bảo cậu nhìn sang ghế lái của xe. Hắn ngồi đó, một thân ướt đẫm, một tay chống lên thành cửa xe tay còn lại giữ bánh lái. Ánh mắt Gun lướt nhẹ qua cậu.
"Bị đau chỗ nào không?"
"H..hả?... không, không bị đau..."
Đột nhiên được hỏi thăm bởi con người trước mắt khiến cậu nhất thời không biết xưng hô như thế nào cho phải, đành vội đáp lại một cách vụng về trống không.
"Kính ngữ vào lần sau. Có muốn ăn gì không?"
Nhìn thấy con đường trước tấm kính chắn gió được làm sáng bởi những của hàng tiện lợi ven đường rồi liếc sang cho Gun xem bên cạnh hắn tìm kiếm một bao thuốc lá. Hình như hắn dùng hết rồi.
"Ta có thể ghé vào một tiệm mua cơm nắm nếu anh muốn."
"Ừ, chút nữa ở yên trong xe tôi sẽ ra nhanh thôi."
"Vâng..."
Đáp lại một câu ngắn ngủi rồi nhìn hắn phanh xe lại thuần thục tấp vào lề đường. Gun xuống xe với một cái ô tiến vào cửa hàng tiện lợi rồi chẳng mấy chốc đã bước ra ngoài với một bọc thuốc lá và một túi đựng đồ ăn cho cậu. Bên trong có thêm một hộp sữa lạnh nữa khiến cậu có hơi bất ngờ nhưng cũng chẳng dám ho he thắc mắc gì.
Cả hai cứ giữ cho nhau sự im lặng đi kèm thứ không khí khó thở này. Daniel thề với bản thân là khi ở cạnh hắn cậu còn chẳng có đủ sự minh mẫn để suy nghĩ hay nói chuyện ngang hàng với con người khô khan này. Lần nào cũng vậy, muốn tránh cũng không được mà né cũng chẳng xong. Ngồi nghĩ vu vơ cùng nắm cơm tam giác vẫn còn hơn nửa trên tay mà không để ý đến việc bản thân đã về nhà, cùng với đó là ánh mắt của Gun vẫn không ngừng liếc sang cậu.
Phải cho đến khi cánh cửa bên cạnh mình được Gun mở ra, cậu mới ngớ người vội vã tháo dây an toàn rồi cầm bọc đồ ăn xuống xe cùng Gun. Ngôi nhà vẫn trong tình trạng tốt nhất, tuyệt đối không chứa đựng bất kì điểm khác lạ gì cho cam. Nhưng cách mà Gun liếc nhìn qua một lượt phòng khách khiến Daniel có chút chột dạ.
Rồi hắn cũng tháo giày bước vào trong phòng của hai người, đứng trước cửa phòng Gun có khựng lại rồi quay sang nhìn cậu, hắn thoáng có vẻ do dự rồi cũng vứt nó sang một bên.
"Nhanh lên, tắm chung với tôi."
Cậu lòng đầy hoang mang nhìn hắn bước vào phòng rồi mới nhận ra hôm nay cả hai người đều đã dầm mưa. Mà vậy thì đã sao, dù có muốn hay không Daniel cũng chẳng thể từ chối được những yêu cầu, mệnh lệnh của hắn. Đặt túi đồ ăn trên bàn cậu bước vào phòng lấy cho mình một bộ đồ, có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên trong nhà tắm.
Cũng chẳng phải lần đầu gì với lại cái gì trên người nhau cả hai cũng nhìn đến quen rồi. Cởi bỏ bộ đồ dính nước ra bước vào phòng tắm. Gun vẫn đang bận bịu với cái vòi hoa sen cùng đám bọt trắng trên đầu, cậu lặng lẽ bước tới bồn tắm vừa được xả đầy nước, đặt thử một ngón tay vào kiểm tra độ ấm của nước toan bước vào ngâm mình thì bị hắn cản. Cánh tay được bao phủ bởi hình xăm khoác eo cậu tách ra khỏi bồn tắm, đem cả người cậu đứng trước người hắn. Chưa kịp để Daniel định hình thì đã bị xả một tràng nước ấm lên đầu.
"Làm ấm người trước đi."
Thực sự cậu không quen khi một kẻ như Gun đột nhiên tốt đến lạ. Chắc dạo này dầm mưa dãi nắng với Olly hơi nhiều nên cậu sinh ra ảo tưởng chăng, hay cậu bị lây bệnh điên từ gã đó? Càng nghĩ càng khó hiểu cậu cũng đành để hắn làm theo ý mình.
Cho đến khi cảm thân đủ hắn ngang nhiên bế cậu đặt vào bồn nước rồi cũng ngâm cả người mình vào chung. Độ ấm của nước dường như khiến từng bó cơ mệt mỏi của hai người giãn ra dễ chịu, nhưng Daniel vẫn còn đó sự dè chừng hắn.
Và đúng thật, bàn tay Gun bắt đầu ôm trọn lấy cơ thể cậu áp sát vào thân trước của hắn. Rồi chất giọng trầm đặc sệt của hắn cất lên khiến cậu không khỏi rùng mình.
"Sao lại không nghe máy."
...
*Góc nhảm: tự thấy câu chuyện lòng vòng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com