Chương 21:
*có thể có lỗi chính tả
...
"Sao lại không nghe máy."
Hắn di chuyển đôi tay của mình theo hai hướng khác nhau. Tay phải lần mò xuống dưới nắm chặt lấy một bên đùi non, tay trái không ngừng xoa nắp bóp lấy bóp để một bên bầu ngực của cậu.
"Ư.. khoan đã, dừng lại một chút!"
Mới về chưa gì đã có quà như vậy rồi, giờ mà vùng hết sức có bị tên điên này dìm chết không? Nghĩ vậy thôi chứ cậu không dám đâu. Có lẽ vì thấy cậu im lặng vậy nên Gun lại thừa cơ mạnh tay hơn, nhe hàm răng sắc nhọn của mình cắm ngậm vào phần thịt trắng hồng khi tiếp xúc với nước ấm của Daniel khiến cậu đau đớn muốn thoát ra.
"Agh!? Đau.. Gun bỏ ra đi..."
"Vậy thì trả lời câu hỏi của tôi, sao mấy ngày trước em lại không nghe máy."
Gun nói như ra lệnh lại ngắm nhìn dấu vết mà bản thân vừa tạo lên trên người cậu. Chất lỏng đỏ đặc dần rỉ ra rơi xuống mặt nước tạo ra hiệu ứng mê người. Nhưng thứ khiến hắn đáng để chú ý lúc này hơn cả là Daniel và câu trả lời của cậu.
"Là do điện thoại của em đang được tu sửa lại!"
Cậu nhanh chóng nói ra sự việc, lúc đó cũng do cậu bất cẩn làm rơi cái điện thoại vừa được sạc đầy pin xuống nền gạch nên mới phải đem đi sửa chữa.
"Vì?"
Đôi tay của hắn bắt đầu đổi vị trí. Tay thì siết chặt eo, tay thì lần mò xuống sát gần với hậu huyết dưới nước. Cậu giật mình hoảng hốt tự tránh bản thân ngu dốt khi quên mất ngoài là một tên điên, Gun còn đi kèm là sự biến thái. Vốn ngay từ đầu khi hắn về đây và đối xử đàng hoàng với cậu đều có lí do. Hắn muốn thân xác của cậu.
"Do bản thân em không may đụng trúng cạnh bàn nên mới để rơi điện thoại. Cái vết bầm đó hình như vẫn còn trên... hông
phải của em."
Daniel khó để không lộ vẻ dè chừng nói với hắn, nhưng có lẽ Gun cũng chẳng quan tâm lắm vì đó chỉ là cái cớ có hắn thôi. Khi hai ngón tay đầu tiên tiến vào bên trong, vì thân dưới hoàn toàn được ngâm trong nước nóng nên có lẽ việc ra vào diễn ra dễ dàng hơn cả.
"Thế thì đã sao? Em hẳn đã quên những gì tôi nói rồi, nếu có bất kì cuộc gọi nào của tôi không được em bắt máy thì đừng trách."
Cậu cứng họng, ý thức như vừa chạy nhanh qua một phần kí ức rời rạc nào đó. Đúng là hắn đã nói như vậy nhưng chẳng phải nó đã trôi qua lâu lắm rồi sao? Rốt cuộc trong đầu Gun chứa những gì vậy?
Rồi ý thức của cậu bị đánh thức bởi sự ướt át từ đầu lưỡi của Gun khi hắn liếm từng giọt máu vẫn đang rỉ ra từ vết cắn trước đó. Hai ngón tay bên dưới tiếp tục làm công việc đã quá quen thuộc của mình, sự luận động khiến Daniel khó chịu di chuyển muốn thoát khỏi vòng tay của hắn. Giờ có muốn thoát cũng khó cho cậu, nhưng ngoài cam chịu thì còn cách nào nữa?
Cứ đành coi như hôm nay bước chân trái ra khỏi nhà đi, đôi co phản kháng chỉ khiến cậu thêm mệt mỏi thôi, cứ để yên rồi mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi mà.
...
Trằn trọc với cái đầu rỗng trên giường, dù cơ thể hoàn toàn được Gun bao bọc tạo ra một cảm giác ấm áp đến lạ. Sự nhức nhối dưới hạ thân cũng không quá đau đớn như mọi khi. Nhưng cậu cũng chẳng còn mong chờ gì từ hắn trong những ngày sau. Biết đâu được, tính khí của hắn cứ biến đổi liên tục như tín hiệu đến từ những chiếc TV cũ vậy.
Một con người khó hiểu, tìm đến những trận đánh với kẻ mạnh làm thứ tiêu khiển. Đưa thứ mong ước hão huyền ban cho những con người bần cùng của sự hi vọng cho đến khi bản thân chán thì lại thẳng tay vứt bỏ họ. Dẫm đạp lên những gì họ đã ra sức cống hiến cho hắn vì mong chờ sự cứu rỗi cho cá nhân mình.
Đôi khi cậu cũng muốn được làm một trong số những con rối bị bỏ rơi ấy.
Khóe mắt lặng lẽ trào ra một giọt long lanh, từ từ thu mình lại trong cái ôm của Gun. Ý thức Daniel cũng dần tiêu biến trong giấc mộng.
...
"Hm, này có chắc là chỗ này không vậy? Trông ngôi nhà này cứ như bãi phế liệu ấy!"
Ông chú với phong cách dân dã lên tiếng tỏ rõ giọng điệu thất vọng ngồi trên lưng một người phụ nữ ngoài quốc nói về 'căn chòi' trước mắt.
"Dạ thưa chủ tịch, trong báo cáo ghi rằng nó đã cháy do rò rỉ khí gas vài năm trước nên mới vậy."
Một anh chàng có vẻ là vệ sĩ nói nhỏ với ông chú ấy.
"Ôi thật là đừng gọi ta là chủ tịch vậy chứ, chúng ta lại đi vào ngõ cụt rồi. Không sao vì ta vừa nghĩ ra được một con đường mới. Mấy chú có thông tin về người chủ trước của căn chòi đen đủi này không?"
"Có thưa chủ tịch. Là một cậu trai trẻ tầm độ tuổi sinh viên, nếu tính đến thời điểm bây giờ cũng khoảng 27 tuổi."
"Gọi ta là ngài thám tử đi chủ tịch gì tầm này, đưa tấm hình và hãy nói rõ hơn về cậu ta xem nào, thêm cả địa điểm cư trú hiện tại của cậu nhóc ấy nữa."
Nhận lấy tờ giấy có in hình một cậu trai trẻ với khuôn mặt khá non mà ngắm nghía.
"Thưa ngài thám tử hiện tại chúng tôi chỉ mới biết được họ tên của cậu ta là Daniel Park, từng sống cùng với người mẹ đã qua đời của cậu ta thôi ạ."
Anh vệ sĩ có hơi lúng túng nói.
"Hm... Daniel Park à? Nghe có vẻ quen nhỉ, ta đã nghe ở đâu rồi thì phải? Cô có nhớ gì không Sophia?"
"Cậu Jay đã từng kể về một người bạn tên Daniel Park."
"Phải rồi! Là nó, một manh mối mới, cậu mau tìm kiếm danh tính của Daniel Park đi!"
Ông chú phấn khích réo lên chỉ tay vào mặt một người đi đường gần khiến cậu ta giật mình đánh rơi chiếc mũ đang đội trên đầu. Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào. Phải đến khi nhìn thấy rõ mặt cậu ta rồi đối chiếu với tấm ảnh đang cầm trên tay, dù đường nét trên khuôn mặt không con vẻ non nớt nhưng sự ưa nhìn vẫn có thể khiến ông nhận ra.
Rồi ông chú đó mới trèo xuống khỏi lưng người tên Sophia mà giãy nảy lên.
"Là cậu ta! Trói cậu ta lại mang về tra khảo!"
Daniel bị dọa hết hồn, rõ ràng hôm nay cậu đã bước chân phải ra khỏi nhà rồi mà. Vốn đang định về lại ngồi nhà kia ngẫm nghĩ lại những kỉ niệm với mẹ thì bị ông chú lạ mặt nào đó chỉ thẳng mặt, còn hô bắt lại tra khảo các thứ nữa. Đang định chạy phắn đi mất thì bị người phụ nữ ngoại quốc thụi một cú đau điếng vào bụng. Cả bầu trời xanh thấu như hiện ra trước mắt, các giác quan tê dại, rồi cậu nhanh chóng gục xuống nền đất và lịm đi.
"Thôi xong, này kiểm tra xem cậu ta còn sống không?! Mau gọi cấp cứu gấp! Cô ra tay hơi quá rồi đấy Sophia..."
Ông chú hốt hoảng nhìn Daniel nằm bẹp một góc dưới đất mà không khỏi lo lắng. Chỉ nhìn qua thôi cũng biết lực đấm của Sophia vốn không thể đùa được đâu.
"Xin lỗi tôi chưa rành về ngữ điệu tiếng Hàn."
"Chủ tịch cậu ta còn sống, chỉ tạm thời hôn mê thôi!"
"Tốt! Hốt Daniel về thôi, ta có kha khá chuyện để bàn đấy."
...
Tỉnh giật trong sự choáng váng, mọi cảnh vật lúc này hiện lên thật quay cuồng trong tầm nhìn của Daniel. Đưa hai tay lên ôm chặt đầu lấy lại tỉnh táo, chợt cơn đau dưới bụng quặn lên khiến dây thần kinh trong não cậu như căng ra.
"Thứ lỗi vì sự bạo lực lúc nãy cậu trai trẻ, cậu muốn dùng một ít cháo không?"
Cậu giật mình hướng về phía giọng nói. Là ông chú khi ấy chỉ tay đòi bắt cậu, bên cạnh là người phụ nữ đã tẩn cậu. Và cũng chẳng mất nhiều thời gian để Daniel nhận ra bản thân đang nằm trong một quán ăn bình dân.
"Cái?! Ơ.. bác là ai? Sao lại...?"
"Cậu cứ bình tĩnh, đây dùng tí nước lạnh cho tỉnh táo đi."
Cậu nhận lấy cốc nước lạnh từ ông chú ấy rồi tiếp đến là một tô cháo trắng được dọn tới.
"Được rồi, vào chuyện chính luôn nhé. Cậu là Daniel Park đúng chứ?"
"Vâng... bác tìm cháu để làm gì vậy ạ?"
"Ta đã đọc qua sơ sơ thông tin về cậu và biết được cậu có quen biết với một tên khá máu mặt, hiện hắn đang nằm dưới trướng của một tên mà ta không ưa. Cậu hẳn phải biết về Charles Choi rồi nhỉ."
Nghe ông chú ấy nói về vị chủ tịch của một tập đoàn nổi tiếng, thâm chí còn là người mà Gun Goo theo lệnh nhận nhiệm vụ hằng ngày cậu không khỏi căng thẳng. Phong thái cũng trở nên nghiêm túc hơn. Hiện tại vẫn chưa rõ nguyên do ông chú này tìm cậu nhưng phần nhiều sẽ có liên quan đến tứ bang khiến Daniel phải hết sức đề phòng. Tuyệt đối không được để lộ ra bất kì điều gì nếu không muốn dính vào rắc rối.
"Vâng, dù gì ông ấy cũng là người nổi tiếng mà. Vậy bác có thể nói rõ ra mục đích của mình được không."
"Phải rồi ta thật thất lễ. Tên ta là Steve Hong, cậu biết đấy ta và tên Charles kia có mối quan hệ không mấy thân thiết với nhau và từ một vài tin tình báo ta biết dưới trước kia tên đó từng tạo ra một vụ kiếm tiền phi lợi nhuận. Nó có tên là tứ băng đảng thì phải. Và theo như những thông tin hiện có về cậu, ta có thể nhận thấy cậu có quen biết với một trong hai tên vệ sĩ của Charles Choi. Cho nên tổng quan lại, cậu có thể vui lòng hợp tác với bọn ta được chứ. Mục đích của ta chỉ có một đó là hạ gục lão cáo già đó."
Sau khi xem xét lại từng lời nói của ông chú Steve trước mặt, cậu mới ngờ ngợ ra được vài phần. Rõ ràng nhất là việc loại bỏ tứ bang với mới đây là God Dog. Nhưng lật đổ Charles Choi thì có lợi gì cho cậu chứ. Lật đổ ông ta cũng chẳng liên quan hay ảnh hưởng lớn gì tới Gun cả.
Thấy cậu có vẻ chần chừ, ông liên bồi thêm một chi tiết nữa.
"Ngoài ra biết đâu cậu có thể moi được một số ít thông tin từ vụ tai nạn ấy, vụ tai nạn của Park Sun Hee."
Nhận thấy nét mặt của cậu thay đổi rõ trước mặt, ông lại càng kiên quyết hơn về những thông tin thu thập được của mình.
"Hẳn cậu đã nghi ngờ về sự kiện này khác lâu rồi nhỉ, vì thực chất vụ tai nạn này có quá nhiều điểm vô lí và cách mà nó bị ém đi một cách nhanh chóng trên các trang mạng xã hội cũng như đường lối truyền thông. Và bất ngờ làm sao trong chính một góc camera an ninh ghi lại, có thể thấy một trong hai tên vệ sĩ của Charles Choi đã đứng đó đến khi xe cấp cứu đi tới."
Sophia từ từ đưa ra những bước ảnh được trích xuất từ camera an ninh để trước mặt cậu. Vừa nhìn lướt qua cậu đã có thể nhận ra ngay, bộ quần áo cùng cái túi vải của cơ thể dính máu ấy. Không lí nào nhầm lẫn được, đó chính là người mẹ đáng kính của cậu, còn người đang đứng một góc ấy không ai khác là Gun.
...
*Góc phê đá: ảo lòi kèn.
Lúc đầu vạch ra đường lối tính viết chit chit chit để thỏa mãn thú tính xong giờ lái qua ty tỷ vấn đề.
(Chap này cũng ủng hộ luôn cho 1 người bạn đang bận thi cử)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com