Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: quá khứ


*có thể có lỗi chính tả

...

Chìm vào giấc mộng, vào cái ngày cậu vẫn luôn nghĩ bản thân sẽ chỉ là một cậu sinh viên nghèo tầm thường, vào cái ngày mà... cậu gặp lại hắn.

"Agh! Ưh..."

Cả người Daniel va đập mạnh vào bức tường phía sau, còn đám du côn trước mặt vẫn tiếp tục ném cho cậu những ánh nhìn chứa đầy sự khinh bỉ. Tiếng cười chế nhạo của chúng vẫn vang vọng mãi không thôi trong tâm trí đờ đẫn của cậu lúc ấy.

"Suy cho cùng cũng chỉ là một tên ẻo lả, tao đang tự hỏi nói có định chạy về khóc lóc mách mẻo với bà mẹ khốn đốn của nó không đấy."

Nghe đến từ 'mẹ' sự tỉnh táo hoàn toàn xộc thẳng lên não Daniel, giữ vững tầm nhìn của cậu lúc này hướng tới phía tên vừa thốt ra lời nói vừa nãy.

"Rút lại lời nói của mày."

Vốn khi chuyển đến thành phố Seoul nhộn nhịp này Daniel đã cố gắng hòa nhập với dân cư nơi đây với hi vọng vào một cuộc sống tốt hơn, kiếm một công việc để mẹ cậu không còn phải lăn lội bên ngoài kiếm tiền. Đã không ít lần cậu để bản thân bị sỉ nhục chỉ để đổi lấy bình yên vậy mà. Mọi thứ dù cho có là ở bất kì đâu cũng như vậy, vẫn có những tên thích lôi những kẻ yếu thế hơn làm trò tiêu khiển. Với Daniel nó sẽ chẳng là vấn đề to tác gì đâu nhưng nếu chúng dám buồng lời nói đến mẹ cậu thì đó lại là chuyện khác.

"Gì đây, từ khi nào mà một thẳng ẻo lả chỉ biết kiếm tiền bằng mặt như mày có quyền lên tiế--!"

Không biết do áp lực dồn nén tại nơi ở mới hay do hôm nay não cậu lên máu hơi đột ngột mà lời tên kia chưa kịp dứt thì đã bị cậu dọng thẳng một cú đấm vào phía chính diện. Mấy tên khác thấy bận mình bị đánh bất ngời cũng nổi trận theo mà ùa vào giữ chặt lấy Daniel mà đánh.

Quơ đại một vật bất kì dưới nền đất nèm thẳng vào đám người đồng loạt xông đến phía cậu nhằm cản trở tầm nhìn của chúng. Không cần biết có trúng ai hay không Daniel cũng mặc kệ mà vận lực nhanh lao đầu chạy khỏi con hẻm này ra đường. Bầu trời bắt đầu đặc quánh một màu xám xịt. Và cậu thấy hắn, dù chỉ là một ánh nhìn lướt qua nhưng đủ để cậu nhận ra bóng hình lặng thinh như đang xem kịch.

Nhưng tâm trí Daniel còn đâu mà để ý đến hắn, việc cậu lo lắng lúc ấy là làm sao để thoát thân khỏi đám người đang nổi trận đuổi bám phía sau. Nếu chỉ là một hai tên cậu có thể xử lí và đảm bảo chúng sẽ không có cơ hội làm phiền mình thêm lần nào nữa, nhưng đây lại là một đám người, chỉ liếc qua có thể thấy được năm đến sáu tên mặt mày bặm trợn.

Cứ miệt mài chạy như vậy không phải là cách hay, và đó là lúc ánh mắt Daniel va vào một thành gỗ có vẻ dài đang chìa ra từ phía xa. Quay đầu lại để thử đo đạt khoảng cách giữa bản thân cậu so với đám du côn, vì điều này mà cậu xém tí nữa thì trượt chân vấp ngã. Khoảng cách giữa hai bên sắp không còn an toàn cho cậu nữa, đi kèm với đó là khuôn mặt hung tợn cùng những lời chửi rủa của đám người ấy.

Chớp thời chụp lấy thanh gỗ, nắm chặt rồi bất ngờ quay lại đập mạnh vào đầu một tên khiến hắn choáng váng. Không để những còn loại kịp ngơ ngác Daniel tiếp tục vung tay nhắm vào mặt chúng mà đánh, cho đến khi có một tên trong đám tóm được eo cậu hất mạnh cơ thể Daniel vào tường. Thanh gỗ trên tay cũng theo đó mà rơi xuống nền đất.

"Mẹ mày thằng ranh con! Giờ chẳng còn hi vọng nào cho mày nữa đâu..."

Tên vừa hất cả người cậu vào tường thở hắt ra một hơi đắc chí nói. Những tên vẫn còn sức cũng dần dần tiến về phía Daniel, trong đám đó có một tên đã nhặt lấy thanh gỗ mà cậu làm rớt với ý định đập chết Daniel ngay tại chỗ. Quan sát những tên còn đứng vững, Daniel mừng thầm vì giờ số lượng chỉ còn đúng ba người, gồm cả tên bị cậu đấm vì để mồm đi chơi hơi xa nữa. Chỉ với ba người đã bị cậu làm hao đi một phần sức lực trước đó thì cũng ổn thôi, vì lần này Daniel sẽ không nhịn nữa đâu.

Khi thấy tên cầm gậy bắt đầu vung tay nhắm đầu cậu mà đánh, Daniel liền bật người tung một cú đấm móc từ dưới hàm hắn lên với lực mạnh. Khi thấy sơ hở cậu dựa theo trí nhớ của mình về tên bắt nạt Logan khi trước, hắn đã nói phải nhắm thẳng vào chùy nếu muốn làm một cú đo ván nhanh gọn. Đúng như vậy, tên cầm gậy đã bất tỉnh nhân sự. Nhưng có lẽ vì quá tập trung vào việc hạ gục hắn mà Daniel nhất thời mất cảnh giác với hai tên còn lại.

Nhanh tay đỡ lấy một cú đấm bất ngờ lao vào mặt mình nhưng lại không kịp để bản thân tránh khỏi cánh tay từ phía sau đang tóm lấy cậu. Tên đó siết chặt cổ cậu không buồng khiến Daniel khó khăn xác định tình hình, rồi một lực mạnh được tung ra tác động lên vùng bụng khiến cậu đau đớn gào lên rồi nhanh chóng kìm lại.

"Nào múa đi! Sao không múa nữa..."

Tên đằng khích đểu, tưởng như bản thân đã thắng khi có thể ghì chặt được Daniel.

"Mày... siết sai cách rồi."

Cậu lấy lại nhịp thở rồi nói trước tặng hắn một cú húc đầu vào mũi, tiện chân đạp luôn vào người tên đằng trước. Khi vòng tay quanh cổ được buông lỏng ra Daniel đã nắm chặt đầu tên vừa thụi cho mình một đấm vào bụng rồi tặng lại cho gã một cú lên gối vào thẳng mặt. Nhận thấy tên đằng sau bắt đầu lao lên muốn đánh lén mình, Daniel không vội mà làm một cú xoay người nhắm vào mặt hắn trước khi tên đó kịp nhận ra.

Nhìn xuống thành phẩm của bản thân, Daniel đương nhiên không khỏi tự hào với chiến tích mới của cậu. Một mình chấp hết sáu thằng cô hồn cao hơn hẳn bản thân trong hẻm. Nhưng Daniel ăn mừng hơi sớm rồi. Từ trong lối nhỏ đối diện cậu bất ngờ phát ra tiếng vỗ tay tán thưởng, nhịp điệu của nó khiến cậu rùng mình.

Căng đôi mắt nhìn sau vào phía bóng tối trong con hẻm đó, cậu khó khăn tự đặt câu hỏi ra cho bản thân rằng người ấy là ai. Rồi gương mặt hắn cũng lộ diện, là gã đàn ông từng lui tới quán cà phê cậu đang làm việc.

"Hạ được mấy tên đô con với cái thân gầy tong teo đấy cũng đáng khen đấy."

Đó là lúc cậu nhận ra hắn đã quan sát mọi thứ ngay từ lúc đầu. Da gà da vịt gì của cậu nổi dựng lên, nhìn lại tình hình hiện giờ thì tính khả quan trong việc nhấc chân lên và chạy cũng khó. Chưa biết người kia có trình độ như nào và có ý muốn tấn công hay không nữa kia.

"Có muốn lập một băng đảng để làm giàu không?"

Cậu hoang mang trước câu nói này của hắn. Lập một băng đảng để kiếm tiền? Không, không bao giờ cậu chịu dây thân vào mấy chuyện như vậy đâu, Daniel vẫn còn mẹ, cậu tuyệt đối không thể để bà ấy buồn phiền được.

Thấy nét mặt do dự và có phần không cam chịu của cậu, hắn cũng chẳng buồn nói nhiều mà động thủ. Thú thực thì Gun cũng đã nóng vội với lời mời ấy, cho nên giờ hắn cũng phải tự tay kiểm tra trình độ của tên nhóc trước mặt. Đâu thể cứ thế mà tuyển thẳng được.

Bất ngờ vì tình thế trước mặt, cậu luống cuống đưa tay lên phòng thủ trước cú đá bất ngờ của tên đàn ông kia, được đoạn thì phần eo của Daniel bất ngờ nhói lên. Cả người cậu loạng choạng lùi ra sau ôm chặt phần eo vừa bị động tác đánh lừa ấy nhắm trúng. Gun vẫn chưa buông tha mà tiếp tục tiến tới ra tay. Rút kinh nghiệm, Daniel nhanh chóng giữ khoảng cách thật xa với hắn.

Tâm trí cậu rơi vào hoảng loạn khi phải đối diện với con người trước mặt. Hắn mạnh, mạnh một cách khủng bố đến mức cậu không thể nghĩ ra khái niệm nào xứng đáng với hắn hơn. Sát ý cùng sức lực của hắn nhắm thẳng vào Daniel khiến cậu khó khăn trong việc chống đỡ. Hắn đang vờn cậu.

Nghĩ tới đó Daniel lạnh hết sống lưng, cậu sợ việc bản thân khó có thể thoát khỏi vòng vây của hắn. Chính nó đã vô thức khiến thứ gì đó trong con người cậu sôi sục lên, và hắn cũng nhận thấy tốc độ phản xạ của cậu đã nhanh hơn so với những giây ngắn ngủi trước.

Thu hết mọi thao tác Gun tung ra trong một ánh nhìn, khắc sâu nó vào trong tâm trí. Ngay khi nhận thấy một sơ hở dù là nhỏ nhất của hắn cậu đã vứt bỏ đi sự do dự trong người mà nhắm thẳng vào đó bằng chính động tác lừa mà Gun đã sử dụng ngay lần đầu tiên với cậu. Trúng đòn, cậu có thể thấy được gương mặt toát lên sự ngạc nhiên của hắn, mọi thứ như ngưng đọng lại trong một khoảnh khắc.

Rồi hắn cười. Nụ cười khiến Daniel đông cứng. Khóe miệng hắn ngoác rộng tưởng chừng như đến tận mang tai, đôi mặt tròng đen cùng con ngươi trắng mở to càng tăng thêm sự đáng sợ của Gun lúc ấy.

"Tuyệt vời! Này, biểu diễn lại cho tao những gì mày đã học được nào!"

Hắn vừa cười vừa nói một cách phấn khích rồi từ từ tiến tới. Những gì sau đó chỉ là bản năng tự vệ của cậu.

...

"Chi nhánh thứ ba? Của cô tiểu thư đó à..."

Samuel trầm ngâm suy nghĩ gì đó sau lời nói vừa rồi của vị chủ tịch trẻ tuổi.

"Chỉ là thăm quan cũng như làm quen trước thôi. Với công việc giới thiệu thì anh Samuel đây chẳng phải rất phù hợp sao, tôi tin chắc anh hoàn toàn đủ khả năng đó mà."

Hắn vẫn như mọi khi mà nở nụ cười công nghiệp ấy.

"Nhưng với một nơi như Vivi Club thì có phải quá gây chú ý không?"

"Điều này hoàn toàn ổn mà, đâu phải ai cũng có thể vào đó một cách dễ dàng được. Nhất là vào tìm người."

Ánh mắt Yujin sắc lẻm đi kèm là một lời khẳng định chắc nịch được đưa ra. Trước thái độ ấy cũng hắn, Samuel cũng chẳng ý kiến gì thêm mà đành chấp nhận yêu cầu làm 'hướng dẫn viên' cho Daniel.

"Vậy để tôi sắp lại xếp lịch trình."

...

*Góc nhảm xịt: hết Gun bị deadline đì giờ đến Sammy vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com