Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 5:

*Có thể có lỗi chính tả

...

Bước ra khỏi phòng tắm với tấm thân phủ một lớp nước mỏng, sáng ra đầu óc cậu không bình thường cho lắm nên quên mất việc phải lấy quần áo để thay. Đi một cách cẩn thận tới phía tủ quần áo, bên trong còn độc nhất cái áo cộc tay đen và quần bò của Gun.

"Đệt ngựa, Goo quần áo trong tủ của tôi đâu hết rồi!?"

Cậu cáu gắt quát vọng ra phía nhà bếp, lát sau có tiếng vọng lại.

"Anh tưởng đó là đồ của Gun?"

"Tưởng tưởng cái mạ cha nhà anh..."

Cậu lẩm bẩm trong miệng rồi không nghĩ ngợi mặc lên người bộ đồ duy nhất trong tủ. Việc Goo nhầm lẫn cũng dễ hiểu thôi, Gun luôn mua đồ cho cậu dựa theo size của hắn để cả hai có thể mặc chung, đỡ phải lẫn đồ nhỏ sang đồ to và ngược lại.

Bước xuống nhà cậu thấy trên chiếc bàn gỗ là những đĩa đồ ăn vẫn còn nghi ngút khói.

"Này Danny, anh lỡ tay xé một vài cái áo rồi..."

"Trên mười cái à?"

"Không mới năm cái thôi, thật đấy!"

"Ờ."

Dù hững hờ đáp lại thế thôi nhưng trong tâm cậu vẫn có chút lo lắng. Đồ chung của cậu và Gun cũng chỉ thuộc mấy gam màu lạnh hoặc tối thôi nên đôi khi cả hai sẽ chẳng để tâm xem có bao nhiêu bộ đồ bị thiếu trong tủ, tốt nhất là cứ sai tên đầu vàng kia xếp lại quần áo đã. Ai biết được các nơron trong đầu Gun hoạt động như nào chứ.

"Dọn lại đống đồ đó đi Goo, cảm ơn trước về bữa này."

"Cưng thích là được, cứ như chúng ta là một gia đình ấy nhỉ?"

"Làm xong thì tự cút về đi, tôi cần đi ra ngoài một lát."

Goo nhìn theo bóng dáng cậu dần khuất đi mà thầm chửi mắng bản thân. Hôm qua chỉ mới là bước đầu thôi mà gã đã sơ xuất như vậy rồi, khó lắm gã mới chọn được khung thời gian đặc biệt để lấy dù chỉ một ít sự tin tưởng của cậu vậy mà...

"Ít ra cũng nên ăn một miếng chứ, đã nói đừng bỏ đói bản thân rồi."

Lặng lẽ thở dài một hơi rồi đem chỗ quần áo vừa gấp xong nhét lại vào tủ. Hai chữ 'gia đình' vốn đã không còn có trong từ điển của Daniel kể từ khoảnh khắc mẹ cậu bị sát hại, cũng vì lí do đó mà cậu mới đồng ý kí vào cái hợp đồng mà gã không rõ nội dung do Gun đặt ra. Gã có thể đoán một phần trong đó nói về việc tìm ra hung thủ nhưng mắc gì đã mấy năm trôi qua mà vẫn chẳng thấy tên mặt than kia giúp Daniel tí nào làm hắn phải nghi ngờ, đoán già đoán non mãi về nội dung thực sự trong bản hợp đồng kia.

...

Dạo một vòng quanh con đường thân thuộc trong công viên, cậu có chút lơ đễnh nghĩ về những hành động ngu xuẩn trong hai ngày vừa qua rồi lại xoay quanh những lựa chọn của bản thân trong quá khứ.

Liệu một kẻ chỉ quan tâm đến địa vị, tiền tài và thanh thế như Gun có thực sự cần một tên trắng tay như cậu? Đã không ít lần cậu tự hỏi bản thân rằng liệu Gun có thực sự yêu và tin vào tình yêu, điều vốn chẳng thể nào bền vững bằng ba thứ cậu đã liệt kê ở trên. Con người Gun luôn quá bí ẩn, nó như gợi lên sự tò mò với những người mới biết và làm quen với hắn. Nhưng Gun lại quá nguy hiểm để tìm hiểu.

Đột nhiên một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu đồng thời bàn tay ấy cũng thành công kéo tâm trí đang lạc trôi của cậu trở lại với hiện thực.

"Ơ chỗ này..."

Trước mặt cậu là con đường đất được đào sâu xuống dưới, chỉ cần cậu bước thêm hai hay ba bước nữa điều hiện nhiên sẽ xảy ra là việc cậu được hôn bởi đất mẹ.

"Là khu vực đang được tu sửa lại, cậu nên cẩn thận hơn đi chàng trai trẻ."

Quay lại nhìn rõ dung mạo của 'ân nhân' vừa cứu mình, cậu khá ngạc nhiên khi đây chẳng phải ai xa lạ với cậu nhưng với người đó đây lại là lần đầu cả hai gặp nhau.

Han Sinu cựu thủ lĩnh của Big Deal, cậu biết được anh thông qua tên đầu vàng bốn mắt lắm chuyện. Goo kể Sinu đã bị gã hành cho tơi tả như thế nào khoảng năm hay sáu năm trước khi gã cùng Gun thanh lọc vài băng đảng ở Seoul. Gã còn chụp ảnh mình với mấy tên thủ lĩnh bị đánh bại làm kỉ niệm cơ mà.

"Cảm ơn, anh có cần tôi giúp gì với đóng tờ rơi ấy không?"

Cậu chỉ vào xấp giấy nằm trên tay trái của Sinu.

"À đúng rồi, đấy là tờ quảng cáo cho khu chợ đêm mới mở của tôi ở Gang Seo. Nếu có dịp cậu nhớ đến chơi nhé, có nhiều dàn hàng bán quần áo và đồ ăn lắm đấy!"

Nhận lấy tờ quảng cáo từ tay Sinu cậu trầm ngâm một lúc. Dù Big Deal từng bị bộ đôi quái dị ghé qua thăm hỏi nhưng vì một lí do nào đó mà cậu chưa được nghe kể thì Big Deal đang dần khôi phục trở lại. Có lẽ là để trả thù hai tên đó đi.

Chắc tối nay cậu sẽ đến mua vài món tiện ghé qua Gang Dong xả hơi luôn, cậu có biết một quán bar nhỏ ở đấy.

"Tôi sẽ cân nhắc, tạm biệt anh."

Sau khi hoàn thành xong mớ suy nghĩa vô nghĩa của bản thân, cậu để lại cho anh một lời tạm biệt rồi tiếp tục bước đi một cách vô định.

Sinu dõi theo hình bóng cậu rồi nhìn lại bàn tay nãy còn nắm trọn cổ tay nhỏ được băng vải của cậu.

"Tay cậu ấy bị gãy thì phải, mà sao cậu ấy lại chẳng phản ứng hay đau đớn tí nào nhỉ? Lúc đó mình đã lỡ dùng lực mạnh mà?"

Nghĩ gì thì nghĩ chứ anh cũng cần phải xử lí hết đống tờ rơi này, còn vài chục triệu won nữa thôi là đủ để Big Deal hoàn toàn tự do rồi.

...

"Cái gì đây?"

Gun cáu gắt nhìn người có mái đầu hồng trên tay là một cái phong bì dày cộp trước mặt.

"Là những thương vụ tiếp theo cậu cần phải hoàn thành, tôi chỉ đi theo vì có vài chuyện nhỏ cần xử lí nhanh gọn thôi."

Vị idol đầu hồng trước mắt cũng chỉ miễn cưỡng rặn ra vài câu cho nhanh, dường như anh đang nói dối về 'vài chuyện nhỏ' của bản thân.

"Con mẹ nó, đây là những việc cuối cùng đúng chứ?"

"Ừ, xin lỗi dù biết hôm nay là ngày cậu về lại Seoul nhưng vẫn đẩy cho cậu đống công việc này. Mong cậu thông cảm, tôi đi trước."

Mặc kệ mấy câu chửi tục của Gun, DG sau khi để lại cho hắn một đống của nợ trên đầu, qua loa vài câu cho có rồi cũng lặn mất tăm hơi.

"Sao cũng được, tuần sau tôi sẽ đòi gấp đôi."

Gun quay người rời đi tiện lấy luôn điện thoại ra rồi nhanh tay hủy đi chuyến bay hai tiếng sau của bản thân. Tốt nhất mấy tên như Goo nên biết phận đừng có mà bén mạng đụng tới Daniel, giải quyết đống công việc này chắc còn cần phải mất ít nhất nửa tháng. Có lẽ hắn sẽ yêu cầu trung tâm Bạch Hổ bí mật giám sát cậu trong khoảng thời gian tới.

"Mẹ kiếp."

...

Lảng vảng suốt mấy con phố nhỏ đến xế chiều, cậu quyết định dừng chân ngắm nghía mấy cái bánh ngọt đủ hình thù được đặt trên gian hàng của một tiệm bánh. Tay cậu vô thức mò mẫm hai bên túi nhằm tìm kiếm xem bản thân có mang theo xu nào bên người không thì thất vọng nhận ra, tầm giữa trưa này cậu chỉ mặc độc nhất bộ đồ của Gun rồi chẳng suy nghĩ gì một mạch bước ra khỏi nhà, đồng nghĩa với việc cậu không cầm theo đồng nào cả.

"Ngu quá..."

Giờ nghĩ lại đột nhiên cậu lại thấy tiếc mấy món mà Goo đã nấu.

"Cậu muốn ăn một cái bánh ngọt không?"

"Hả?!"

Một giọng nói bỗng vang lên bên tai nhất thời làm cậu giật mình, nhìn về hướng giọng nói ấy phát ra. Đó là một nam sinh bình thường với cặp đáy chai không khỏi làm cậu liên tưởng tới Nobita, phía sau cậu ta là một người đội mũ lưỡi chai che gần hết khuôn mặt.

"Trông cậu có vẻ muốn mấy cái bánh lắm không phải sao?"

Người đeo kính tiền lại gần hỏi.

"... vậy sao?"

Cậu biết bản thân mình không có điểm số cao trong vài môn khi còn đi học nhưng điều đó chẳng chứng tỏ cậu ngu đến mức không nhận ra sự kì lạ của tên đáy chai trước mặt. Chẳng ai ở cái đất này thèm bận tâm xem một người nào đó nghĩ và muốn gì đâu.

"À, làm cậu khó chịu rồi. Có lẽ cậu không nhớ nhưng chúng ta đã từng gặp nhau khi cậu học năm hai trường Jaewon đấy."

"Xin lỗi, có vẻ như tôi thực sự không nhớ đã gặp cậu."

Năm hai Jaewon thực sự khá đáng nhớ với cậu, vì một phần do vụ tai nạn bất ngờ đó. Đến giờ cậu vẫn không ngờ được bản thân vẫn sống khá tốt, khỏe sau khi bị đẩy ngã từ tầng ba xuống.

"Không sao, hẳn dư chấn của vụ tai nạn vẫn còn. Cậu thích bánh kem vani chứ? Tôi sẽ mua cho cậu một cái."

"Ơ khoan đã..."

Khi cậu định bắt lấy cánh tay người đang bước vào tiệm bánh ngột thì bị ngăn lại bởi cậu trai đội mũ. Có lẽ phải miễn cưỡng nhận món quà này rồi, cậu không muốn xảy ra xô xát ở chốn công cộng đâu.

...

*có thể tôi sẽ lặn tiếp để chuẩn bị thi giữa kì. Chúc mừng Halloween muộn :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com