11 - 15
11.
anh ghé qua lớp mình, đều đặn như trước. những lúc giáo viên nán lại dạy thêm giờ nghỉ, anh cũng kiên nhẫn đứng đợi mình thôi chúi mặt vào trang sách.
dù khúc mắc không còn, anh vẫn giữ lời hứa, rằng anh sẽ chờ mình.
mình thấy anh hay ngó vào cửa sổ nhìn mình một lúc rồi quay đi, chống tay lên thành lan can, phóng tầm mắt xuống sân trường đông người qua lại. mình từng không nghĩ rằng mình có thể thấy được dáng vẻ này của anh, vì anh nói nhiều lắm, hoạt náo lắm, anh không ngơi nghỉ giây phút nào, cứ như sợ mình sẽ bỏ quên anh vậy.
nhưng mình hiểu, ai cũng cần có khoảng thời gian để ổn định lại tâm trí. một khoảng lặng ngắn. với anh thì ngắn thôi, rồi sớm muộn gì anh cũng sẽ hoà nhập trở lại, thật rạng rỡ.
anh hay nhắc mình nên tập trung học vì hầu hết thời gian anh tới, mình đều đang gà gật ngủ. bảng đen chi chít chữ, trang vở thì trắng tinh, giáo viên cũng không buồn để ý gương mặt mới đến xa lạ gần cửa sổ lớp, thế là tự nhiên, mắt mình cứ díu lại. nhưng anh nhắc mình, rồi mình vẫn chứng nào tật nấy mà thôi. mình không tìm được bất kì lợi ích gì khi cố gắng nhồi nhét thêm đống kiến thức này nữa, đằng nào mình cũng sẽ ở một mức điểm bình lặng, không quá thấp, không quá nổi bật. mình chỉ cần sống cho qua.
những lần ít ỏi còn lại, dù trước đó mình có nghe giảng kĩ càng bao nhiêu thì khi anh tới, tầm mắt mình đều ắt sẽ đặt trọn lên anh. ngắm nhìn anh cách một khung cửa, mình không giấu diếm, không lén lút, nhưng anh cũng chẳng mảy may hay biết. rằng mỗi khi anh thôi quay lưng lại, mình đều sẽ ở đây với anh, đôi đồng tử hiện hữu duy nhất một thân ảnh đón nắng.
nhưng anh chưa từng làm vậy. kể cả mình lựa chọn không ra khỏi lớp, anh cũng chỉ bần thần đứng đó đến khi tiếng chuông reo rồi rời đi vì chờ đợi trong thất vọng. nhưng mình không dám tái diễn lần hai, ai mà biết được, lỡ đâu anh đã thấy tủi thân lắm chứ.
nên mình luôn chạy về phía anh ngay khoảnh khắc vị giáo viên ác mộng ấy kết thúc bài giảng, đập nhẹ lên vai anh, nhận một món đồ nhỏ, được trông thấy anh cười.
12.
có những chuyện khi chứng kiến rồi, mình mới tin được đó là sự thật.
anh hoàn hảo đến khó tin, mình từng công nhận. nhưng không phải ai cũng vừa mắt với chuyện đó, nhất là những kẻ danh giá bên người luôn canh cánh nỗi hờn ghen.
môi trường học tập ở đây về bề nổi hoàn toàn là một thế giới khác so với chốn cũ. bạn học hoà đồng với nhau, ít khi xảy ra tranh chấp, đấu đá lành mạnh, mặt tối gần như rất khó phát hiện.
khó phát hiện, không phải không thể phát hiện.
trên confession trường, ngoài những lời có cánh gửi đến anh, đâu đó vẫn là dè bỉu, nhạo báng. họ nói anh chỉ biết dựa hơi quan họ mà vụt lên cái ghế phó hội học sinh, đút lót tiền mà thủ khoa đầu vào không bằng thực lực, suốt ngày đứng trước đám xúng xính nơ hoa mà khoe mẽ. chúng nhiều không kém gì mặt sáng của trường, nhiều tới nỗi trong đôi lần mình bâng quơ hỏi anh, anh cũng chỉ đáp anh đã quen rồi, nhưng mình biết, anh vẫn thấy chạnh lòng lắm.
anh không để tâm đến chúng, mình lại càng không có lí do gì để nấn ná. mình bỏ ngoài tai tất cả những lời nói rằng mình và anh đều thuộc một lũ tâm địa nhơ nhuốc, chẳng có gì đáng giá ngoài cái mẽ ngoài, chỉ đành nhẫn nhịn như vỏ bọc vốn có.
đến một ngày, khoé môi anh bầm tím.
vết bầm nổi bật đến mức mình không thể không nhận ra. mình đã quen tới nỗi mình nghĩ bản thân về sau sẽ không bao giờ đau đớn mỗi khi bắt gặp nó trên bất kì tông da nhợt nhạt nào khác, nhưng đó là vì mình chưa trông thấy nó, xuất hiện theo anh.
"anh có sao không?"
mình tiến tới gần anh, quan sát kĩ hơn một chút. anh chỉ lùi lại, cười xoà.
"vấp té xoàng thôi. em không cần lo."
mình đủ tinh ý để hiểu anh thật sự không hề ổn. nhưng đó mới chỉ là một vết bầm, mình chẳng thể làm gì thêm ngoài dặn anh nên chú ý đường đi nước bước, và có lẽ là giữ gìn sức khoẻ nữa.
vài hôm sau, trên má anh là đôi ba vết cào mới. anh mặc áo khoác che đi cổ tay, nhưng thỉnh thoảng, anh lại nhìn xuống nó rồi khẽ nhăn mặt. mình không mất nhiều thời gian để hiểu anh thật sự không hề ổn, đúng như mình dự đoán.
"có chuyện gì thì nói với em nhé?" anh hơi cụp mắt xuống, thở dài, né tránh.
"cảm ơn em. anh ổn."
"không, anh không hề ổn." mình gằn giọng, mình chưa từng lớn tiếng với anh như thế, "anh đừng giấu em được không? em muốn quan tâm anh, em muốn anh tin em."
dẫu chỉ dưới tư cách một người bạn, một bạn nhỏ.
"gunwook, cảm ơn em." anh cúi đầu, cổ họng hơi run lên, "nhưng chuyện này không quan trọng, không liên quan đến em. em không nên biết thì hơn."
không liên quan đến em, vậy là em sẽ không có quyền được biết? vốn dĩ anh không để em quan tâm anh, anh không tin em, em không là gì trong mắt anh cả.
mình muốn hét lên với anh, nhưng lồng ngực mình như tắc nghẹn lại. tư cách để được ở bên anh, mình cũng không có cơ mà.
13.
mình vẫn quyết định tự thân hành động. nếu không thể thẳng mặt hỏi anh cho ra nhẽ, mình sẽ thầm lặng bảo vệ anh.
cố giữ bản thân tỉnh táo trước khi hết giờ học, mắt mình lại dán vào cửa sổ dù anh không ở đó nữa. hôm nay anh vẫn ghé sang lớp mình, nhưng gò má anh không còn bừng lên trước nắng, không còn tờ note đính kèm, anh chỉ qua loa vài ba câu rồi rời đi nhanh chóng.
có lẽ là một ngày bận rộn với anh.
thỉnh thoảng, rảnh rang vòng xuống cổng sau để về nhà, mình đều sẽ bắt gặp anh, không một ai ở bên. mình chưa từng gọi anh lại, bởi mình hiểu anh cần thời gian cho riêng mình.
mình đi cách anh một quãng ngắn, bảo đảm anh sẽ không phát hiện được. anh đeo tai nghe một bên, cặp cũng không yên vị mà thõng một vai xuống đất, từng bước chân chậm rãi, nặng nề. lồng ngực mình bất giác trĩu lại. trông thấy anh với dáng vẻ ấy, mình không yên lòng.
dự cảm của mình không sai.
"ồ." gã ta nói với anh bằng tông giọng đểu cáng, "con rùa rụt cổ như mày mà cũng có dũng khí tới đây đấy. tao còn tưởng mày lại núp sau lưng thằng cha mày nữa chứ."
đám kệch cỡm xung quanh gã phá lên cười hềnh hệch. anh đeo nốt bên tai còn lại vào.
"mày thái độ cái gì?" gã bị hành động phớt lờ làm cho nóng máu, tay thu lại thành nắm đấm vươn tới trước mặt anh, nhưng gã vẫn chưa dùng hết sức lực. tiếng tai nghe rơi vang lên trên nền đất.
gò má anh trở nên bỏng rát. khoé miệng trực trào dòng dịch đỏ thẫm. tanh tưởi.
mình không nghĩ được gì nữa.
"park gunwook, không được đánh!"
nhưng mình đã nhanh hơn một chút. nghe thấy tiếng anh, mình mới dừng lại.
mình vẫn chưa dùng hết sức lực.
gã bị tấn công bất ngờ, trong một chốc khó mà gượng dậy được. mình ngừng đánh, gã tiện đà lao lên, mình không đánh trả. đám chuột nhắt nhìn thái dương gã đầm đìa máu chảy đến phát run, không dám nhấc một bước vào vòng chiến phụ trợ. có lẽ nhờ vậy mà mình còn sống.
mình nghe tiếng anh thở dài. anh nắm lấy cổ áo gã đang hăng tiết, trực tiếp dùng chân đá thẳng xuống lòng đường.
gã chỉ sơ hở thôi. bằng chứng là, gã còn kịp đập vào cẳng tay anh một cái đau điếng. nhưng gã có tập trung lại thì cũng muộn rồi.
đám đàn em của gã sợ đến chít chít meo meo, lẫn lộn ngôn ngữ, bỏ gã chạy lấy người. da dẻ bọn chúng trắng bóc, trên tay không có nổi một vết trầy, tóc tai chải chuốt, quần áo phẳng phiu. nhìn bọn chúng trốn xa tít tắp, cả anh và mình đều cười.
lũ bù nhìn.
nhưng mình không cười được lâu. thấy gã đang dợm đứng dậy, mình mới nhớ ra mình cần làm gì. gã vừa đánh anh thêm một lần.
"thằng chó chết," mình lại gần, đế giày đè nghiến xuống bụng gã, "để xem mày còn muốn động vào anh ấy nữa không?"
máu từ mũi và miệng hắn xộc lên. anh nhanh chóng giữ mình lại, kéo mình ra sau lưng anh, đỡ gã dậy. mình muốn nói anh buông tay, để gã đập đầu xuống đất lần nữa cho thoả dạ.
gã không còn mặt mũi, cũng trốn biệt đi.
"park gunwook, anh bảo em không được đánh."
anh gọi cả họ tên mình hai lần trong một buổi chiều. mình biết anh thật sự nghiêm túc rồi.
"em... xin lỗi."
14.
anh lại thở dài. mình đoán anh đang nhìn mình. nhưng mình không dám ngẩng đầu dậy, dù là để quan sát biểu cảm anh.
"thôi được rồi," anh đập nhẹ lên vai mình, "bây giờ mắng em cũng không có ích gì. nhà anh ở gần đây, để anh giúp em sát trùng."
mình mất một lúc mới hiểu được ý anh là gì.
anh muốn mình về nhà cùng anh.
anh thỉnh thoảng sẽ đưa tay chạm nhẹ khoé miệng, mới đầu anh còn kêu lên mấy tiếng nhỏ xíu như muỗi kêu, chốc sau, máu đông lại, có lẽ anh cũng không thấy đau nữa.
tay bị đập của anh cử động khó nhọc, nằm im lìm bên hông. cặp anh được chuyển sang bên vai còn lại, tung tăng không khác gì anh mọi ngày.
bấy giờ mình mới có thời gian để ý kĩ mấy thứ lặt vặt treo trên cặp anh. một chiếc khoá kéo có con thỏ bông tai dài, một chiếc được móc vào bằng bảng tên. thân cặp và ngăn túi ở đằng trước thì chi chít những vệt bút, huy hiệu câu lạc bộ, huy hiệu khối chuyên, vài cái tem bóc từ thư tay gắn hờ, keo đã tróc gần hết. túi nhỏ bên hông cặp thấp thoáng chùm hoa giấy trắng cùng đôi ba cọng cỏ may, ngả mình theo gió thoảng.
anh có người mình thích rồi. mình đã hi vọng gì ở những cơ hội mong manh ấy?
anh loay hoay bấm mật khẩu nhà, thậm chí còn không có ý định che giấu mình. ổ khoá mở cái tách. anh lầm lũi bước, thấy mình cứ đứng ngây người bên ngoài mới gọi vọng ra. cả căn nhà không bật một ánh đèn, chân mình bất giác bị níu lại.
mình sợ bóng tối.
mỗi khi bước vào một chốn vô định mà tầm mắt đen ngòm không thể trông thấy điểm giới hạn, từng kí ức hằn sâu trong mình lại có dịp trào tuôn. bàn học cùng ánh đèn chập chờn leo lắt, ngón tay thiếu niên lưu đậm hằn đỏ của giấy mới, bút chì; căn hầm ẩm mốc với khắp cơ thể tím bầm những máu, bên cánh mũi xộc lên thứ mùi nhơ nhuốc từ rác rưởi và xác động vật nát bấy...
15.
mình thấy anh dừng lại một chút, đợi mình, rồi dường như nhận ra gì đó mà vươn tay bật đèn. có thể anh nhớ đến cái níu áo hôm nào, khi mình không tự chủ được mà run rẩy nắm lấy anh, nắm lấy thứ ánh sáng duy nhất sẵn lòng rọi chiếu cho mình trong màn đêm.
nhà anh không có ai. mình cởi giày, bước vào, cảm tưởng như nghe được chính nhịp đập trái tim mình giữa những tiếng va chạm đều đều vang lên trên mặt sàn. anh đi rất nhanh, rồi trở ra, cặm cụi chuẩn bị bông băng, thuốc đỏ, anh không nói gì, mình cũng chỉ đứng đó nhìn anh.
"em ra rửa qua mấy vết thương trên tay đi." anh chỉ về hướng phòng bếp, "để hở hơi lâu rồi."
xả nước. nước lạnh xối từng đợt lên da mình. đau xót dần xâm lấn, nhưng mình bắt đầu thấy dễ chịu hơn trước. khẽ chạm vào những vệt máu khô đang bị dòng nước trôi nhoè, chậm rãi, trầy xước mờ đi.
rồi mình đem cả cái tay ướt mèm về chỗ anh. anh thoáng bật cười, lẽ ra em nên lau sơ qua một tí đi chứ, mình cũng cười theo. nhìn xuống tay, trầy xước bắt đầu hiện rõ trở lại. nước không thể khiến chúng lừa mắt người được lâu.
"anh," khi anh còn đang cặm cụi với mùi thuốc sát trùng là lạ, mình lên tiếng, "vì sao anh không đánh trả? rõ ràng anh có thể cơ mà?"
"anh không muốn dính vào rắc rối, chịu được thì sẽ chịu."
mình cố lia mắt xung quanh để bận tâm đến căn nhà, rốt cuộc, toàn thời gian anh sát trùng cho mình, mình không nhìn được gì ngoài anh. mình chưa từng ở bên anh gần đến thế. mình không còn thấy sợ hãi mỗi khi được anh chạm vào người. mình thích ngắm anh, sống mũi thẳng tắp, làn da trắng nhợt vì mệt, khoé miệng đọng máu, mái tóc nâu xù vương nhẹ mùi hoa dại không tên. đôi đồng tử lấp lánh dưới ánh đèn, bàn tay thon gọn thuần thục lia tới từng vết thương nhỏ, đi qua đều sẽ để lại một chút xót xa. nhưng kì lạ là, mình không thấy đau nữa.
anh không quan tâm đến vết thương trên miệng và tay anh. anh chỉ bận rộn chăm sóc cho mình. mình muốn nhắc anh, rồi mình lại ích kỉ nghĩ, thời gian được ở bên anh vốn đã không nhiều, mình không thể để anh rời chú ý từ mình sang bất kì thứ nào khác được. kể cả chính bản thân anh.
người mình khẽ giật khi anh chạm tay lên gò má. mình thấy anh thận trọng quan sát, chắc chắn rằng mình vẫn ổn mới tiếp tục miết nhẹ chiếc tăm bông ám màu thuốc đỏ. mình gần như nín thở. đầu mũi anh chỉ còn cách mình chưa đầy nửa đốt ngón tay. mình cảm nhận được cả hơi thở của anh lướt qua da thịt mình, căng thẳng và bỏng rát.
mình thấy anh khựng lại trong chốc lát. anh nhận ra mình đang nhìn anh, không phải với ánh mắt từ thiếu niên anh quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com