Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Kang Dongho bị lừa ra cổng khu nhà, còn suýt cãi nhau ầm ĩ với bạn trai qua điện thoại.

Y quay lại biệt thự, hỏi Ryu Minseok: "Ai bảo với anh bạn trai em đến?"

Ryu Minseok chẳng thèm nhìn cậu ta. "Ấy, không đến à? Chắc tôi nghe nhầm"

Kang Dongho nói: "Anh cố ý?"

"Ăn xong rồi cũng không cần cậu dọn dẹp". Ryu Minseok đáp: "Bây giờ cậu đi ngay và luôn, tôi không tiễn"

"Đây là nhà Park Dohyun". Kang Dongho không nhịn được, bèn thốt lên, cuối cùng vẫn nén giận. "Minseok, anh cũng biết là em thích Lee Minhyeong nhiều năm rồi mà..."

"Tôi còn lâu mới biết!". Ryu Minseok tức đến suýt nhảy dựng lên. "Bây giờ cậu bước, hay tôi tìm Park Dohyun đến đuổi cậu?"

"..."

Kang Dongho nói: "Vậy em chào các bạn một câu rồi đi"

"Khỏi, tôi giúp cậu nói với họ rồi". Ryu Minseok ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra: "Kang Dongho, tôi cho cậu hay, hiện tại Lee Minhyeong coi như là người của Hyeonjoon, cậu đừng tơ tưởng nữa. Cậu còn tiếp tục làm Hyeonjoon không vui, chúng ta dứt tình chị em"

Kang Dongho nhíu mày. "Anh muốn tuyệt giao với em? Minseok, chúng ta quen nhau tám năm rồi"

"Quen mười tám năm cũng vô dụng"

"Rốt cuộc Moon Hyeonjoon đối tốt với anh chỗ nào, anh ta hung dữ như vậy..."

"Kang Dongho". Ryu Minseok không thể nhịn được nữa, cậu cầm lấy ba lô của Kang Dongho, ném lên người đối phương. "Cậu còn không đi là tôi đuổi thẳng!"

Kang Dongho nghiến răng, thầm nghĩ trong lòng.

Tối nay nhìn có vẻ thuận lợi, nhưng thật ra ngay cả cách liên lạc của Lee Minhyeong cũng chẳng lấy được, y cũng không nắm rõ thái độ của anh. Bây giờ trở mặt với Ryu Minseok, không biết sau này còn cơ hội tiếp cận Lee Minhyeong nữa hay không.

"Được". Y ấm ức cúi đầu. "Anh đừng giận, em đi là được"

Park Dohyun đưa đồ ăn khuya cho Jeong Jihoon xong, lúc đi xuống liền trông thấy Ryu Minseok canh chừng trên sofa cạnh ban công như phường trộm cướp.

Park Dohyun nói: "Làm gì đấy"

Ryu Minseok thấy hắn thì vội vã kể lể đầu đuôi câu chuyện, mặt như đưa đám, nói: "Tôi thấy hình như hai người bọn họ đang cãi nhau. Dohyun à, có phải tôi toi rồi không? Thân thể xinh đẹp như hoa của tôi sắp bị Joonie chà đạp tơi bời rồi"

"Không sao". Park Dohyun rất bình tĩnh, hắn đưa mắt về phía ban công, đáp: "Yên tâm, không có chuyện gì đâu"

"Thật à?"

"Ừ". Park Dohyun nói: "Nếu thật sự có chuyện lớn thì Lee Minhyeong mới là kẻ đứng mũi chịu sào, ông lo lắng cái gì?"

"Nhưng khả năng chống lại áp lực của tôi với Lee Minhyeong hoàn toàn khác nhau mà!"

Park Dohyun im lặng một lúc. "Cũng đúng"

"..."

Ryu Minseok còn muốn nói tiếp thì bỗng nghe thấy tiếng cạch vang lên, cửa ban công mở ra.

Cậu ta lập tức đứng bật dậy, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.

Hyeonjoon đi đằng trước, nhìn thấy hai người kia bèn hỏi: "Đang làm gì đấy?"

"Ăn no quá nên đi dạo lung tung ấy mà". Ryu Minseok thấy hình như cơn giận của Hyeonjoon giảm đi nhiều, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống một chút. "Ừm, hai người nói chuyện xong rồi hả?"

"Ai nói chuyện với anh ta?". Hyeonjoon đáp: "Tôi hóng gió"

Park Dohyun thấy mặt Hyeonjoon đỏ bừng, ngửi mùi rượu trên người cậu rồi nói: "Đã ăn uống no nê, cũng muộn rồi, đi về đi. Minseok, ông gọi người lái thay đến"

Ryu Minseok vội vàng lấy di động, đang định mở phần mềm thì Hyeonjoon liền lên tiếng.

"Đừng gọi". Hyeonjoon cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu.

Hôm nay cậu dậy sớm, cả ngày không ngủ bù, vừa nãy còn uống rượu rồi nổi điên một trận, bây giờ mệt đến mức đặt lưng là ngủ ngay. "Hôm nay tôi ngủ ở đây"

Park Dohyun nói: "Nhưng căn nhà này của tôi chỉ có một gian phòng cho khách thôi"

Hyeonjoon: "Chẳng lẽ một mình tôi ngủ được hai gian?"

Park Dohyun liếc nhìn Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong vẫn cầm cốc sữa chua mới uống một nửa trên tay. "Sofa có ngủ được không?"

Park Dohyun thở dài, đáp: "Được, vậy là xong nhé, tôi bảo Jihoon dọn dẹp cho ông"

Park Dohyun tiễn Ryu Minseok và đám chị em của cậu ta xong thì đi lên tầng, bắt gặp Jeong Jihoon đang đứng ở đầu cầu thang nhìn quanh quẩn bốn phía.

"Sao thế?".Park Dohyun kéo người đến trước mặt mình, nhéo vành tai của cậu.

"Không, không sao cả". Jeong Jihoon nhìn về phía phòng cho khách. "Hôm nay Hyeonjoon muốn ngủ ở đây?"

"Ừ, chỉ ngủ một đêm thôi, ngày mai đi ngay"

Jeong Jihoon gật đầu. "Vậy anh vừa bảo em chuẩn. .. chuẩn bị nhiều thêm một cái chăn..."

"Để ở đâu, anh đi lấy". Park Dohyun nói: "Dưới tầng vẫn còn một vị khách muốn ở lại"

Jeong Jihoon lập tức đoán ra người kia là ai, cậu nói: "Trên giường "

Chờ Park Dohyun đi, Jeong Jihoon do dự chốc lát rồi quay về phòng, lúc ra ngoài còn cầm thêm một cái cốc thủy tinh trên tay. Cậu ta đứng trước cửa phòng cho khách, hồi lâu sau mới dám bước vào.

"Uống... uống chút nước mật ong không?"

Hyeonjoon mở mắt nhìn đối phương, cậu cầm lên tu ừng ực, đoạn đặt bừa cốc lên bàn. "Cảm ơn"

Jeong Jihoon sững sờ, không ngờ Hyeonjoon lại cảm ơn mình.

Hyeonjoon cảm nhận được ánh mắt của đối phương, bèn nhíu mày. "Nhìn gì?"

"Không không không có gì!". Jeong Jihoon nói: "Em, phòng của em và Dohyun ở bên cạnh. Nếu anh có... có cần gì..."

Jeong Jihoon vốn dĩ đã cà lăm, bị Hyeonjoon lườm thì càng nói vấp.

Hyeonjoon nhanh chóng cắt lời cậu ta. "Được rồi, tôi đã biết. Cậu về đi, tôi muốn ngủ"

"À... à"

Jeong Jihoon vừa mới đi đến cửa thì đột nhiên bị người phía sau gọi giật lại. "Đợi đã"

Jeong Jihoon dừng bước. "Sao thế?"

Hyeonjoon chống người, im lặng một lúc. "Còn nước mật ong không?"

"Còn... anh.... nếu anh muốn uống thì em lại.... lại đi rót cho anh một cốc"

"Người dưới tầng cũng uống chút rượu". Hyeonjoon ngập ngừng. "Nếu tiện thì phiền cậu đưa cho anh ta một cốc, nếu thấy phiền thì thôi"

Jeong Jihoon ngẩn ngơ. "Không phiền, chỉ... chỉ là biệt thự này không thường ở không có nhiều... nhiều cốc"

"Dùng cái của tôi"

Jeong Jihoon sực tỉnh, vội vã cầm lấy cái cốc không. "Vâng"

"À mà". Hyeonjoon trùm chăn kín đầu, vì bị vật dày che chắn nên giọng của cậu vô cùng nặng nề. "Đừng nói tôi bảo cậu đưa, không thì tôi đánh cậu đấy"

Park Dohyun ôm chăn xuống dưới tầng, nhìn thấy Lee Minhyeong cầm di động ngồi trên sofa, hình như đang xem tài liệu.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lee Minhyeong bấm nút khóa màn hình trở về màu đen.

"Cảm ơn". Lee Minhyeong nhếch mép. "Làm phiền cậu thêm rồi"

"Làm tôi phiền thêm cũng chẳng sao". Park Dohyun đặt chăn lên mép sofa, dựa người vào tường, nói thẳng: "Chỉ là Hyeonjoon vốn dĩ không biết cách đối phó với phiền phức, tính cách khá nóng nảy, dễ gặp rắc rối. Tôi mong anh đừng vì ham muốn cá nhân mà tùy tiện tạo ra một kẻ thù cho cậu ấy"

Kang Dongho có thể tiến vào vòng bạn thân của Ryu Minseok, đương nhiên không chỉ dựa vào tính cách thiết lập yếu đuối, thuần khiết. Trong nhà y có chút của cải, và điều đáng gờm nhất là y có thể khiến tất cả đám bạn trai cũ nhớ thương mình mãi không thôi, chia tay rồi vẫn bằng lòng giúp y làm việc.

Nụ cười của Lee Minhyeong không đổi. "Không nhọc cậu quan tâm đến chuyện này, tôi sẽ xử lý sạch sẽ"

"Lee Minhyeong, anh tự tin quá đấy". Park Dohyun nhướn mày. "Anh lớn giọng như vậy, chẳng lẽ đã quên mình là một kẻ phá sản ư?"

"Xử lý công việc, ngoại trừ tiền thì vẫn còn rất nhiều cách khác"

Park Dohyun cười thành tiếng, không đáp, hắn quay người chuẩn bị lên tầng.

"Phải rồi, còn nữa, tôi không phải khách hàng của công ty cậu, cậu không cần dùng những thủ đoạn đối phó khách hàng với tôi". Lee Minhyeong mỉm cười, nói: "Nếu cậu thật sự tò mò về tôi thì có thể hỏi thẳng, không cần phải làm to chuyện, tốn nhiều công sức để điều tra tôi như vậy"

Park Dohyun bị phát hiện nhưng không lúng túng, hắn ngoảnh lại, bình tĩnh đối đáp: "Hyeonjoon là bạn của tôi, tôi không yên tâm mà thôi. Nếu xúc phạm đến anh thì tôi xin lỗi nhé". Trong lời nói chẳng hề có lấy một chút áy náy.

"Cậu là bạn của em ấy, đương nhiên tôi sẽ không trách cậu". Lee Minhyeong đặt di động lên bàn. "Có điều cậu cũng nên nghĩ đến mình một chút, đừng để đến lúc chỉ lo người ngoài mà bản thân lại vấp ngã"

"Anh có ý gì?". Nét mặt của Park Dohyun hơi thả lỏng. "Anh điều tra tôi?"

"Có qua có lại"

Park Dohyun đang muốn hỏi tiếp thì nghe thấy tiếng bước chân từ trên vọng xuống.

Jeong Jihoon đi dép lê đến, thấy tình hình này thì ngẩn ngơ. "Em làm phiền, các anh à?"

"Không". Park Dohyun nói: "Sao lại xuống đây?"

Jeong Jihoon: "Em pha nước mật ong, cho Min ...Minhyeong"

Lee Minhyeong nhận lấy cốc nước, nói: "Cảm ơn"

Đề tài chấm dứt vì sự xuất hiện của Jeong Jihoon, Park Dohyun không muốn thảo luận những chuyện này trước mặt cậu ta, vì vậy bèn nói: "Ngày mai dậy thì nhẹ tay nhẹ chân thôi, hai ngày nay Jihoon không phải đến trường, cần ngủ đầy đủ"

Jeong Jihoon vội vã đáp: "Em không, không sao!"

"Biết rồi". Lee Minhyeong cười. "Jihoon, ở đây có khăn mới không? Tôi đổ mồ hôi, muốn lau người"

Hyeonjoon vốn rất mệt mỏi nhưng vừa nằm lên giường lại không ngủ nổi. Trời vào hè, điều hòa thổi khí làm cậu thấy hơi lạnh, cậu quen nết ghé sang bên cạnh, lúc bấy giờ mới nhớ ra đêm nay cậu ngủ một mình.

Số lần cậu và Lee Minhyeong làm tình không nhiều, nhưng cũng coi như đã chung giường được một thời gian, cậu không còn kháng cự như ban đầu nữa mà hoàn toàn coi Lee Minhyeong như máy sưởi cỡ lớn.

Lúc ngủ cậu không thích đắp chăn, nửa đêm tỉnh dậy vì lạnh sẽ rúc về phía Lee Minhyeong, cũng chẳng thèm quan tâm liệu anh có bị cậu làm tỉnh giấc không. Sau này Lee Minhyeong đều giúp cậu đắp chăn nhưng cậu đã nuôi thành thói quen. Lúc mở mắt vào buổi sáng, lúc nào cậu cũng dán sát lên người anh.

Cơ bắp của Lee Minhyeong sờ rất thích, cũng rất nóng, dựa vào vô cùng thoải mái.

Hyeonjoon nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ. Cậu nhận ra mình không lạnh nữa, tiếp tục tưởng tưởng, chỉ sợ phải chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống một chút.

Cậu nhắm mắt, cố ép mình ngủ.

Đột nhiên có tiếng vặn khóa cửa vang lên trong bóng đêm yên tĩnh.

Ai vậy nhỉ? Lại là Jeong Jihoon à?

Hyeonjoon không muốn đối phó với đồ lắp bắp kia, vậy là bèn nhắm mắt giả vờ ngủ, ngay cả hơi thở cũng được ngụy trang vô cùng hoàn hảo.

Động tác của đối phương rất nhẹ, bước đi khẽ khàng, dường như không hề phát ra tiếng, nhưng Hyeonjoon vẫn có thể cảm nhận được người này đang đi về phía cậu.

Cậu ngủ rồi, sao đồ lắp bắp kia còn tới. Hyeonjoon hừ thầm trong lòng, đang muốn trợn mắt đuổi người đi.

"Em ngủ rồi à?"

Thế mà lại là giọng của Lee Minhyeong.

Hyeonjoon sửng sốt, vô thức tiếp tục giả vờ ngủ chứ không lập tức bật dậy đá anh ra ngoài.

Chăn bị vén lên, chẳng hiểu vì cớ gì mà trái tim của Hyeonjoon lại bắt đầu đập nhanh hơn.

Không đúng, tại sao cậu phải giả vờ ngủ? Đồ lắp bắp kia không khóa cửa cho cậu à???

Còn nữa, tên khốn kiếp này nửa đêm mò vào phòng cậu làm gì? Chẳng lẽ vừa nãy trong vườn hoa cậu mắng gắt quá nên Lee Minhyeong không nuốt trôi cục tức, muốn thừa dịp tối trời đến báo thù?

Hyeonjoon đang nghĩ lung tung, bỗng cảm thấy mặt mình nóng lên, người ở đầu giường đang sờ mặt cậu.

Còn chưa kịp phản ứng thì người kia đã đặt một nụ hôn lên môi cậu. Đợi đã? Lại hôn?

Lee Minhyeong biến thái à? Cuồng ma hôn hít? Ban nãy chưa bị cắn đủ ở vườn hoa hay sao???

Hyeonjoon đã chọn con đường giả vờ ngủ thì nhất định phải đi đến cùng... Mà dù cậu có tỉnh thì cũng chẳng biết phải đối mặt với tình cảnh này thế nào.

Cũng may Lee Minhyeong chỉ thơm nhẹ một cái, không hề có thêm bất cứ va chạm tình dục nào.

Nếu người này dám động tay động chân, chắc chắn mình sẽ bật dậy bổ đầu anh ta, Hyeonjoon thầm nhủ.

Lát sau, một món đồ ướt mềm phủ lên mặt cậu.

Hyeonjoon ngẩn ra hồi lâu, cho tới khi thứ kia trượt xuống cằm, cậu mới nhận ra... Lee Minhyeong đang lau mặt cho mình.

Anh dùng sức rất nhẹ, sau khi lau mặt xong thì lau đến tai và cổ.

Lúc khăn mặt rời đi, những nơi được lau nổi lên cảm giác mát mẻ. Hyeonjoon rùng mình. Chắc chắn anh ta có bệnh rồi. Cậu đang sung sướng bêu xấu anh thì Lee Minhyeong đột nhiên nhéo mặt cậu.

"Dậy đã nào"

Anh hầu hạ Hyeonjoon nhiều lần như vậy nên đã có kinh nghiệm. Lúc say thì cậu dữ lắm, khi ngủ lại hoàn toàn không có ý thức, dù bị đánh thức nửa chừng cũng có thể tiếp tục yên ổn say giấc nồng.

Vậy nên anh mới gọi cậu dậy chẳng hề do dự. Hyeonjoon càng hoảng hơn, lập tức mở banh mắt... Anh ta đã sớm biết cậu giả vờ ngủ à? Anh chơi tôi phải không?

Cậu định mở mồm chửi "chó má" thì nhìn thấy Lee Minhyeong đang ngồi ở đầu giường, một tay đỡ cổ của cậu, tay còn lại cầm một cốc nước.

Cốc nước quen thuộc biết bao. Đó là chiếc cốc cậu vừa uống. Mùi mật ong ngọt ngấy thoang thoảng trong không khí.

"Uống xong lại ngủ tiếp nhé". Trong đêm tối, giọng nói trầm khàn của Lee Minhyeong mang theo kiên nhẫn vô hạn. "Ngoan"

Ngày đi làm chính thức thứ hai, Hyeonjoon đến muộn.

Biệt thự của Park Dohyun cách khá xa công ty, lại đúng vào giờ cao điểm đi làm, xe bị chặn đứng trên đường, lúc tới công ty đã quá giờ làm việc.

Sợ không kịp nên Hyeonjoon tự lái xe. Lúc xuống xe, cậu nói: "Nếu đi muộn bị trừ lương, tôi sẽ bồi thường cho anh"

Lee Minhyeong nhướn mày, không từ chối. "Ừ"

Hyeonjoon vừa đi được hai bước thì bỗng dừng lại.

Đã qua giờ làm việc, bãi đỗ xe dường như không có người, chỉ có vài nhân viên đến muộn, ông chủ hoặc con trai của ông chủ không cần đến công ty đúng giờ.

Xe của Moon Sunghoon ở cách đó không xa, Maybach vừa dừng lại chưa lâu, Moon Sunghoon mặc đồ âu trắng đã bước xuống. Hai người bình thường chí chóe như nước với lửa, lần đầu tiên ăn ý với nhau, qua vài giây đã chạm mắt.

Hyeonjoon hừ một tiếng, quay người đi vào trong thang máy.

"Bây giờ là chín giờ ba mươi sáu phút". Tiếng nói của Moon Sunghoon vang lên từ phía sau. "Nhân viên đi muộn sẽ bị trừ toàn bộ chuyên cần, xét theo cấp bậc để trừ điểm"

Hyeonjoon không ngoảnh đầu lại, chẳng muốn để ý đến hắn ta.

Mới sáng sớm, Moon Sunghoon cũng không muốn cãi vã, hắn quay sang hỏi người bên cạnh: "Sao rồi, đi làm một ngày đã quen chưa?"

Lee Minhyeong hờ hững đáp: "Khá ổn"

Moon Sunghoon lại hỏi: "Quan hệ đồng nghiệp có tốt không?"

Hình như Lee Minhyeong không hiểu nên nói rất ngắn gọn: "Cũng không tồi"

Moon Sunghoon ngừng một chút: "Kim Taeyong làm việc thế nào?"

Lee Minhyeong bật cười. "Mới đi làm một ngày, chưa hoàn thành một dự án, tôi rất khó trả lời cậu về vấn đề này"

"Nhân viên của tôi làm việc thế nào thì liên quan gì đến anh?". Đến thang máy, Hyeonjoon đi vào trong, cắt ngang cuộc đối thoại của họ. "Lo chuyện của mình đi"

Thực ra, trong lòng nhân viên thì Moon Sunghoon đã là người cầm quyền tiếp theo, nhưng hiện giờ chưa chính thức nhậm chức, nhân viên của Hyeonjoon quả thực chẳng liên quan gì đến hắn. Mặt Moon Sunghoon hơi tối lại, không định lãng phí thời gian quý giá với Hyeonjoon.

Lên trên tầng, sau khi Lee Minhyeong chào tạm biệt với Moon Sunghoon thì đi ra ngoài luôn.

Nhân viên trong văn phòng rất nghiêm túc, nét mặt bình thường, không hề cảm thấy Hyeonjoon đi muộn là việc kỳ quái.

Tuy chức vị của Hyeonjoon không cao, nhưng cậu bước vào công ty thì có nghĩa rằng nhà họ Moon đã thừa nhận cậu, đừng nói là đi muộn, cho dù bỏ bê công việc cũng thường thôi.

Hyeonjoon rất mệt.

Hôm qua cậu ngủ không ngon, trong đầu toàn là cốc nước mật ong kia. Cậu mở to đôi mắt say ngà đến bốn giờ sáng mới miễn cưỡng thiếp đi.

Cậu treo áo vest lên giá, nằm xuống ghế đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì không kìm được mà hé mắt thành một đường nhỏ, lén lút nhìn người đang ngồi ở góc bên trái.

Lưng Lee Minhyeong thẳng tắp, vừa mới vào chưa lâu, anh đã tập trung làm việc, cúi đầu chăm chú xem tài liệu đồng nghiệp đưa tới.

Hyeonjoon bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải tối qua cậu uống quá đà nên mới xảy ra ảo giác hay không.

Trước kia cậu luôn cho rằng giữa bọn họ chỉ có tiếp xúc xác thịt, coi như mua bán. Cậu đưa tiền, Lee Minhyeong phục vụ, quả là loại quan hệ giao dịch hài hòa biết bao!

Nhưng rõ ràng hôm qua cậu ngủ rồi mà? Vì sao Lee Minhyeong còn hôn cậu??? Lại còn lau mặt, đút nước mật ong cho cậu?

Cuối cùng, trước khi đi, Lee Minhyeong còn dém lại chăn thật chặt cho cậu, đặt một bình nước ở bên cạnh.

Hyeonjoon nghĩ rất lung, chỉ đưa ra một kết luận...

Ở những nơi ông chủ không nhìn thấy cũng phải nỗ lực làm việc ...Chẳng lẽ đây chính là đạo đức nghề nghiệp trong truyền thuyết? Lee Minhyeong là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ? Thôi khỏi nói, cũng giống thật ấy chứ.

Tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Hyeonjoon.

"Tổ trưởng, có một dự án, thời gian ký hợp đồng là vào buổi chiều...". Kim Taeyong bước vào, nhìn người ngồi trên ghế làm việc, bất giác không nói nên lời.

Sức quan sát và trí nhớ của Kim Taeyong rất tốt, chỉ cần liếc mắt một cái, y đã nhận ra... Hyeonjoon đang mặc quần áo ngày hôm qua.

Y bất giác nhìn về phía Lee Minhyeong, quả nhiên, dù chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng y có thể khẳng định, Lee Minhyeong cũng mặc đồ hôm qua.

Hyeonjoon thu hồi tầm mắt. "Ở chỗ nào? Sao nói được một nửa lại ngừng"

"À". Kim Taeyong sực tỉnh, nói: "Địa điểm ở trong công ty chúng ta, bọn họ sẽ cử người phụ trách đến đây, bây giờ có cần tôi đi mở phòng họp không?"

"Đi đi". Hyeonjoon vừa nói xong thì bỗng nhớ ra điều gì đó. "Đợi đã"

"Hửm? Có chuyện gì sao?"

Hyeonjoon đáp: "Cho tôi một số đăng kí nội bộ công ty"

Tốc độ duyệt tài liệu của Lee Minhyeong chậm lại.

Để phòng tránh app xã hội xem trộm bí mật thương mại, hầu hết các công ty đều có phần mềm chat nội bộ, đương nhiên Moon thị cũng vậy. Website nội bộ của Moon thị không chỉ mang chức năng trò chuyện mà những nhân viên chức vị cao còn được quyền điều tra nhật kí trò chuyện của các bộ ngành, thậm chí có thể tìm được lịch sử trò chuyện từ rất lâu.

Rất nhiều thông báo của công ty đều được đăng nội bộ, vậy nên ở Moon thị, ngay cả một nhân viên quèn mới đi làm cũng có thể nhận được số đăng kí, đương nhiên Kim Taeyong không thể quên việc nhỏ này được.

Nhưng cấp trên nhất quyết không cung cấp số đăng kí cho Hyeonjoon.

"Việc này". Hứa Hân ngập ngừng. "Do tôi sơ sót, tôi sẽ lập tức xin cấp trên"

"Xin?". Hyeonjoon nói: "Phải đợi bao lâu?"

"Nhanh thôi"

Hyeonjoon hừ một tiếng. "Thế thì anh làm nhanh lên, tôi cần dùng ngay"

Kim Taeyong nói được rồi lại hỏi: "Có việc gấp à?"

"Ừ". Hyeonjoon chống cằm. "Ngày nào cũng ngồi chết dí ở đây, tôi vội vàng tìm người nói chuyện phiếm đấy, không được chắc?"

Kim Taeyong im lặng trong chốc lát. "Vậy thì tôi sẽ cố gắng làm nhanh"

Sau khi Kim Taeyong ra ngoài, Hyeonjoon mới chậm rãi khởi động máy tính làm việc, mở bừa một dự án.

Lúc trước Lee Minhyeong giao bài tập cho cậu, hơn nữa vì muốn tốt nghiệp nên cậu cũng học một chút, cho nên Hyeonjoon cũng miễn cưỡng hiểu được phần nào những đề án thiết kế này.

Cậu xem lướt qua, đôi mắt lại lơ đãng liếc về bên trái.

Thật kỳ lạ, rõ ràng hai người đều không thay quần áo, nhưng Lee Minhyeong lại sạch hơn cậu một chút.

Hyeonjoon chợt nhớ đến chuyện gì. "Ê"

Lee Minhyeong ngừng bút. "Hửm?"

"Tài khoản nội bộ của anh đâu?". Hyeonjoon nói: "Cho tôi"

Lee Minhyeong mỉm cười. "Tôi là người em đưa tới, sao Moon thị có thể đưa tôi tài khoản nội bộ cơ chứ? Cho cái bàn làm việc đã nhiều rồi"

Hyeonjoon bĩu môi, đẩy cái cốc về phía trước. "Thế anh pha coffee cho tôi đi"

"Tối hôm qua vừa uống rượu". Lee Minhyeong nói: "Uống sữa nhé, phòng trà nước có đấy"

"Tùy anh, đi nhanh lên"

Lee Minhyeong vừa đi, Hyeonjoon lập tức tắt trang văn bản.

Cậu thành thạo tiến vào vào website nội bộ Moon thị, sau khi chuyển tới trang đăng nhập thì nhanh chóng gõ một dãy số, bên trên liền hiện lên chữ "đăng nhập thành công".

Cậu quen tay mở lịch sử trò chuyện, trong hai ngày không đăng nhập, cuộc trò chuyện của phòng hậu cần lại tăng thêm hai trang, cậu đọc hết không sót một chữ thì nhận ra đây chỉ là cuộc đối thoại thường ngày của vài nhân viên mà thôi.

Đương nhiên, với tư cách là nhân vật tiêu điểm trong tháng này, tên của Hyeonjoon cũng được trộn lẫn trong lịch sử, phần lớn chẳng phải lời lẽ hay ho gì.

Cậu chẳng muốn nhìn nhiều, bực bội tắt website đi.

Hyeonjoon gọi điện cho Park Dohyun.

"Ông có thể giúp tôi hack thêm một tài khoản nhân viên nữa được không?"

Park Dohyun đáp: "Ông nghĩ doanh nghiệp nhà ông là quầy quà vặt à, một tài khoản nội bộ có quyền hạn cao liên quan đến biết bao bí mật riêng, có thể dễ dàng hack được ư? Chẳng phải ba ông cho ông làm tổ trưởng đấy à, dù sao cũng xịn hơn tài khoản của nhân viên hậu cần quèn, ông đã đăng nhập chưa?"

"Doanh nghiệp nhà tôi cái quái gì, tôi và Moon thị chẳng có quan hệ nào hết". Hyeonjoon nói: "Có cho tôi tài khoản nội bộ đâu"

"Được đấy nhỉ". Park Dohyun ngừng một lát. "Biết rồi, để tôi thử lại xem"

Hyeonjoon cúp máy, suy ngẫm hồi lâu rồi đưa tay xóa sạch toàn bộ dấu vết.

Đến chiều, Hyeonjoon bước vào phòng họp.

Bên hợp tác đã đến từ lâu, Hyeonjoon liếc một cái, sau khi nhìn rõ đối phương thì bước chân chậm lại một nhịp.

Kang Dongho mặc đồ âu màu xám, mái tóc tạo hình cẩn thận, kẻ lông mày, mặt đánh phấn, đang mỉm cười nhìn... Lee Minhyeong phía sau cậu.

"Trùng hợp quá, không ngờ các anh lại phụ trách lần hợp tác này". Kang Dongho đưa tay về phía Hyeonjoon. "Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ"

Hyeonjoon vốn dĩ chẳng thèm để ý đến y, cậu ngồi phịch xuống ghế.

Nhìn thấy cảnh tượng này, nét mặt của người được Kang Dongho đưa đến trở nên kỳ quái hơn mấy phần. "Tổ trưởng Moon, vị này là quản lý Kang của công ty chúng tôi..."

"Tôi chẳng phải nhân viên trong công ty của các người, anh giới thiệu nó với tôi làm gì?". Hyeonjoon nói: "Trước kia đã bàn bạc xong việc hợp tác, tốc chiến tốc thắng đi"

Người kia đang muốn nổi khùng thì bị Kang Dongho ngăn lại. Y mấp máy môi, nhìn Lee Minhyeong bằng ánh mắt bất lực.

Lee Minhyeong chẳng hề để ý, anh thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Hyeonjoon, đưa hợp đồng ra trước mặt họ.

"Đây là hợp đồng do bên tôi soạn, trước kia đã gửi cho các anh một bản, mời đối chiếu lại một lần, nếu không có sai sót thì chúng ta ký hợp đồng"

Bởi vì đây là dự án đã thương lượng ổn thỏa từ trước, chỉ còn thiếu một tờ hợp đồng nên sau khi đối phương kiểm tra xong thì lập tức ký tên.

Đến lúc này Hyeonjoon mới nhận ra mình không mang bút. Cậu vuốt ve đầu ngón tay, đang định lên tiếng.

Lee Minhyeong đột nhiên đưa một chiếc bút máy tới. "Em dùng cái này đi"

Hyeonjoon rập rình nhìn trộm trong văn phòng rất lâu, liếc mắt là nhận ra đây không phải bút Lee Minhyeong dùng.

"Bút ở đâu đấy?"

"Hôm trước đi ngang qua cửa hàng, đột nhiên nhìn thấy". Giọng điệu của Lee Minhyeong rất tự nhiên. "Tôi nghĩ em chắc chắn sẽ cần dùng"

Hyeonjoon nhận lấy mà chẳng hề do dự, cậu ký tên mình xuống cuối tờ giấy.

Lee Minhyeong ngắm nghía, chữ của Hyeonjoon vẫn vậy, viết ngoáy nhưng không xấu.

Nụ cười của Kang Dongho được duy trì rất ổn định, y đã sớm biết công ty nhà mình có một dự án với Moon thị, dò la được Lee Minhyeong sẽ có mặt ở nơi ký hợp đồng nên y mới lập tức vơ việc vào người.

Ký hợp đồng xong, bọn họ cùng nhau ra khỏi phòng họp. Hyeonjoon định chuẩn bị quay về văn phòng thì người phía sau chợt lên tiếng.

"Đợi đã". Gã đàn ông phía sau Kang Dongho nói: "Ký hợp đồng xong lại để khách tự về, đây chính là đạo đãi khách của quý công ty à?"

Bước chân của Hyeonjoon khựng lại. "Sao, các người không biết đường hả? Tôi bật hướng dẫn cho nhé?"

"Cậu..."

"Không sao". Kang Dongho ra hiệu cho người phía sau dừng lại, y cười, bảo: "Thực ra em vừa mới nhận dự án này, em cũng hiểu gần hết rồi, chỉ có chi tiết hợp tác là em còn muốn bàn bạc với mọi người. Em cho rằng nói chuyện trực tiếp sẽ kĩ càng hơn nghe trợ lý thuật lại"

"Anh đây quý nhân nhiều việc, em không dám phiền". Kang Dongho chớp mắt. "Em mượn trợ lý của anh một lát, anh sẽ không để bụng chứ?"

Lee Minhyeong hiếm khi nào lại hối hận đến vậy.

Nếu biết Hyeonjoon sẽ uống nhiều rượu như thế, tối qua anh không nên kích thích cậu.

Anh chỉ muốn để bé nhím gai này thành thật với anh hơn một chút, dưới tình huống em ấy không bị tổn thương.

Anh sẽ không sai lầm thêm lần nữa, Lee Minhyeong nghiêm mặt, chuẩn bị từ chối.

"Mày nói thế là sai rồi". Hyeonjoon im lặng hồi lâu, bỗng mỉm cười. "Tao rất nhàn, ngoài tiền thì thời gian là nhiều nhất"

"Chẳng phải mày không biết đường hay sao? Đi thôi, tao tiễn mày"

Chẳng ngờ thái độ của người này lại thay đổi đột ngột như vậy, khóe môi đang nhếch lên của Kang Dongho cứng đờ. "Không phiền anh, để Minhyeong tiễn em là được..."

"Thế sao được, anh ta chỉ là trợ lý quèn, sao có thể tiễn nổi vị Bồ Tát như mày". Hyeonjoon ném hợp đồng vào tay Lee Minhyeong. "Anh về văn phòng trước đi"

"Trợ lý quèn" nhận lấy tài liệu, thấp giọng bảo: "Tôi đi với em"

"Sao? Muốn nhân cơ hội này để tiếp cận Kang Dongho à?". Hyeonjoon cũng hạ âm thanh, nói rất ngang.

Lee Minhyeong bật cười: "Tôi quay về đợi em vậy"

Kang Dongho lưu luyến nhìn Lee Minhyeong đi xa, mãi đến khi trợ lý bên cạnh nhắc nhở thì y mới tỉnh táo lại.

"Đừng nhìn nữa, người ta chẳng có quan hệ gì với mày đâu". Hyeonjoon cười hắt ra. "Đi thôi, để tao tiễn mày lên đường"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com