Chương 24
Vốn dĩ Hyeonjoon không muốn đi, cậu chẳng muốn dính líu đến chuyện của nhà họ Moon một chút nào.
Nhưng Moon lão phu nhân gọi điện riêng cho cậu, bảo cậu phải có mặt, còn nói rằng sau khi thương lượng, bà và Moon Junsik có chuyện muốn tuyên bố với cậu trong bữa tiệc.
Hôm đó Hyeonjoon không mặc đồ âu, Lee Minhyeong cũng thuận theo ý cậu, lúc ra ngoài, Hyeonjoon mới nhận ra anh đang cầm hai cái túi trên tay.
Cậu hỏi: "Cái gì đấy?"
Lee Minhyeong đáp: "Quà tôi mua cho bác trai, hai chúng ta mỗi người một phần"
Hyeonjoon: "... Anh chuẩn bị từ lúc nào thế?". Mấy hôm nay cậu kéo dài việc này, lười chẳng muốn làm, vốn định lát nữa tiện đường mua bừa cái gì đó rồi tới nhà họ Moon.
"Phần của em ngày hôm qua tôi mới mua, em xem có phù hợp không". Lee Minhyeong nói: "Còn phần của tôi... Trước đó bác trai cũng mời, tôi không định đi nhưng quà cũng chuẩn bị xong từ lâu nên có sẵn"
Hyeonjoon hỏi: "Vì sao không đi? Nếu anh không muốn đi thì cứ ở nhà là được, tôi đi một mình"
Dù sao cậu cũng chỉ định lộ mặt, hỏi rõ mọi chuyện rồi về luôn.
"Chẳng phải tôi đột nhiên muốn đi hay sao". Lee Minhyeong mỉm cười, đặt quà vào trong cốp. "Tôi lái à?"
Hyeonjoon không đáp, chỉ ngồi lên ghế phụ. Cậu còn đang nói chuyện với Ryu Minseok trong nhóm chat, nếu không trả lời kịp thời, chỉ sợ sẽ bị bạn thân dùng tin nhắn oanh tạc liên tục.
Vừa chạy ra khỏi garage, ánh mặt trời lập tức trời chiếu thẳng xuống, Hyeonjoon không chịu được mà nheo mắt lại, sau đó mở tủ gác đằng trước, lấy kính râm đưa sang bên cạnh. "Đeo vào"
Lee Minhyeong ngẩn người rồi mỉm cười nhận lấy. "Cảm ơn em"
Hyeonjoon mở túi, liếc mắt vào trong.
Đó là một chiếc hộp rất tinh xảo, từ logo bên trên có thể nhận ra đây là nhãn hiệu đồng hồ xa xỉ nào đó.
"Sao anh mua cho ông ta món đồ đắt như vậy?". Hyeonjoon thốt lên.
Nét cười trên môi Lee Minhyeong càng lan rộng hơn. "Đây là món rẻ nhất trong đó"
"Thật không?"
"Không tin thì tôi báo kiểu mẫu cho em, em tìm kiếm xem?"
Tất nhiên Hyeonjoon sẽ không tìm kiếm, cậu khép cái túi lại. "Thế cũng chẳng khác mấy, bao nhiêu tiền? Tôi thanh toán cho anh"
"Không cần đâu..."
"Không cần cái gì? Đây là thứ tôi tặng người khác, không thể để anh bỏ tiền được". Cậu mở giao diện thanh toán ra. "Nói mau"
Lee Minhyeong đáp bừa một con số, sau khi chuyển tiền xong, Hyeonjoon mới tiếp tục nói chuyện trong nhóm.
Lần này Moon Junsik đón sinh nhật ở nhà cũ, dòng xe đỗ ngoài cửa đều là xe sang, nhưng số lượng không nhiều.
Hyeonjoon là người đến muộn nhất, lúc cậu bước vào, đám người vốn đang nói cười rôm rả lập tức yên tĩnh, đồng loạt nhìn về phía cậu.
Cậu liếc mắt nhìn qua, hình như tiệc sinh nhật lần này Moon Junsik chỉ mời họ hàng, mà bà vợ chính thức của ông ta không hề có mặt trong đó.
Xem ra bình luận trên IG kia rất chuẩn, đôi vợ chồng này thật sự có vấn đề.
Không ít người biết rõ tính tình của Hyeonjoon, vậy nên chỉ nhìn lướt qua rồi hiểu ý quay đi, có điều họ vẫn trao đổi riêng bằng mắt một cách rất kỳ lạ.
Moon Sunghoon đứng nói chuyện với em trai họ gần lối vào, nhìn thấy bọn họ thì nụ cười trên khóe môi lập tức cứng đờ.
Moon Junsik đi từ trên tầng xuống cùng một người đàn ông trung niên, vui vẻ cười khà. "Đến rồi à? Hoan nghênh, hoan nghênh"
"Bác trai, chúc bác sinh nhật vui vẻ, sức khỏe dồi dào". Lee Minhyeong đưa quà sang.
"Đến là được, không cần khách sáo như vậy". Moon Junsik liếc mắt nhìn Hyeonjoon.
Hyeonjoon giơ túi lên. "Sinh nhật vui vẻ"
Bấy giờ Moon Junsik mới hài lòng, ông ta nhận quà, tiện tay đưa cho trợ lý sinh hoạt phía sau. "Đúng lúc lắm, cơm sắp xong rồi. Nào, ngồi vào bàn đi"
Hyeonjoon ngồi ở chỗ xa vị trí chính nhất, Lee Minhyeong ngồi ngay bên cạnh cậu.
Món ăn trên bàn đẹp đẽ ngon miệng, tôm hùm, bào ngư, cái cần có đều có.
"Đừng ăn no quá". Hyeonjoon khẽ thì thầm. "Lát nữa tôi còn muốn đi ăn khuya"
Lee Minhyeong đáp: "Ừ"
"Nào". Một người phụ nữ trung niên đứng dậy, cười hớn hở. "Chúng ta cùng kính anh Junsik một ly"
Những người khác đều ồn ào hưởng ứng, Hyeonjoon bực bội nâng chén, uống cạn một hơi.
Chủ đề trên bàn bắt đầu vây quanh Moon Sunghoon.
"Sunghoon, Nayoung đâu? Sao hôm nay không đến cùng?". Một bậc bề trên hỏi về vị hôn thê của Moon Sunghoon.
Moon Sunghoon mỉm cười tự nhiên. "Cô ấy tạm thời có việc gấp nên không đến được"
Hyeonjoon ngồi chống cằm, nhướn mày với Lee Minhyeong, ra hiệu anh rót rượu cho cậu.
"Lại nói đến Hyeonjoon..."
Hyeonjoon ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của vị lớn tuổi nào đó.
Người phụ nữ kia im lặng một lát rồi mới tiếp tục nói: "Việc mấy ngày trước dọa tôi sợ quá, anh nói xem anh đã lớn như vậy, sao vẫn làm việc cẩu thả thế?"
Trên bàn lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt của Hyeonjoon vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn mỉm cười. "Tôi làm gì cơ?"
Người phụ nữ kia hắng giọng, nói tiếp: "Còn có thể là chuyện gì nữa? Hot search hai ngày trước, anh và... Chuyện của anh đã bị tung khắp mạng internet rồi, như vậy có ảnh hưởng rất xấu"
Bà ta giả vờ bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ. "Bình thường anh làm việc lỗ mãng một chút, chúng tôi cũng hiểu được, dù sao từ nhỏ anh đã... Nhưng không thể quá đáng như vậy được, anh biết có những việc là phạm pháp không?"
Tốc độ ăn cơm của những người khác chậm lại, họ đều mang dáng vẻ hóng kịch hay.
"Bà là ai?". Hyeonjoon bất ngờ hỏi.
Người phụ nữ: "... Tôi là cô của anh!"
"À...". Hyeonjoon gật gù, hơi kinh ngạc. "Bà nội thông minh như vậy, sao lại đẻ ra người có IQ như cô nhỉ?"
Lee Minhyeong không nhịn được, khóe môi bật ra một tiếng cười.
Có vẻ người phụ nữ này không hiểu cháu trai của mình lắm, nên mới đụng độ trực tiếp với cậu như vậy.
Nét mặt của bà ta thay đổi. "Mày nói gì đấy?!"
Hyeonjoon giễu cợt. "Cô à, đừng giận nhé, tôi nói vậy không có ác ý đâu"
"Nếu những người kia nói đúng sự thật, việc vỡ lở ra như vậy, tôi đã bị cảnh sát gô cổ đi điều tra từ lâu rồi, còn có thể ngồi ở đây tổ chức sinh nhật cho ba tôi chắc? Cô nói xem, có phải chỗ này của cô bị chập mạch không?". Hyeonjoon chỉ vào đầu của mình.
Những người khác cũng không thể nhịn cười, bà ta nhục nhã ê chề, nghiến răng: "Ai bảo trên mạng không có người nói đúng, chuyện của mẹ mày chẳng phải là..."
"Thịt bò này nướng hơi chín". Moon Junsik trầm giọng lên tiếng, cắt ngang lời nói của đối phương, ném cho bà ta một ánh mắt cảnh cáo.
Sắc mặt của Hyeonjoon lập tức tối sầm lại, đang định nổi khùng thì đùi bỗng dưng ấm lên.
Lee Minhyeong luồn tay xuống dưới bàn ăn, vuốt ve cậu như đang an ủi.
Đúng lúc đó, tiếng động ngoài cửa vang lên, chấm dứt cuộc đối thoại này. Một cô gái vội vàng đi từ bên ngoài vào, giọng nói rất điềm đạm. "Xin lỗi, xin lỗi, thợ cắt tóc trong quán làm chậm quá, bên ngoài còn tắc đường nên cháu đến muộn..."
Người đến chính là Moon Hanna, cô mặc một chiếc váy hai dây màu trắng hồng phấn, chạy lon ton đến trước mặt Moon Junsik, đưa quà cho ông ta. "Bác trai! Sinh nhật vui vẻ! Chúc bác mọi điều suôn sẻ! Ngày ngày đều vui!"
Moon Junsik cười nhạt, nhận quà. "Ngoan, mau ngồi xuống đi"
Bấy giờ Moon Hanna mới nhìn mọi người trên bàn, chắc chắn ba cô sẽ giữ chỗ cho cô, nhưng chỉ liếc mắt, cô đã trông thấy vị trí còn trống phía bên phải Lee Minhyeong.
Dường như cô chẳng hề phân vân quá nhiều, vừa xấu hổ vừa sợ hãi ngồi xuống bên cạnh Lee Minhyeong.
Hyeonjoon sợ bị phát hiện nên nhanh chóng cử động đùi, ra hiệu Lee Minhyeong buông tay.
Moon Hanna hoàn toàn không nhận ra, cô ngồi bên cạnh Lee Minhyeong, nũng nịu chào hỏi: "Anh Minhyeong, đã lâu không gặp"
"Ha ha ha". Có vẻ như người phụ nữ kia cuối cùng cũng tìm được bậc thang, bèn đánh mắt sang người đàn ông trung niên đối diện. "Anh à, con gái lớn không thể giữ, anh phải cẩn thận nhé"
"Tôi cũng hi vọng con bé này đi lấy chồng sớm một chút, khỏi suốt ngày chạy loạn khắp nơi". Người đàn ông trung niên nói: "Nếu chọn được mối tốt thì gả sớm cũng không phải chuyện xấu"
Người phụ nữ kia tiếp lời: "Anh xem mặt Hanna đỏ chưa kìa, em đã bảo mà, đang yên đang lành chạy đi làm tóc làm gì? Hóa ra là biết Minhyeong sẽ đến..."
"Cô à!". Moon Hanna lúng túng ngắt lời đối phương.
"Ngượng à?". Người phụ nữ chuyển tầm mắt lên người Lee Minhyeong. Chẳng trách Moon Hanna thích chàng trai này như vậy, nếu bà ta trẻ lại năm, mười tuổi, nhất định cũng sẽ nhảy vào xuống hố của Lee Minhyeong.
Bà cô nói bằng giọng nửa đùa: "Minhyeong, em thấy cô bé nhà chị thế nào? Trái tim của nó đã thuộc về em rồi"
Hyeonjoon cười thầm trong bụng. Hóa ra cậu mới là người thừa trên bàn ăn, những kẻ trong gia đình này đối xử với Lee Minhyeong còn tốt hơn cậu gấp trăm lần.
"Minhyeong à?". Cậu bất ngờ lên tiếng, lười biếng nói: "Anh ta có bạn gái từ khuya rồi"
Cậu ngoảnh mặt sang hỏi Lee Minhyeong. "Có phải cuối năm sẽ kết hôn không?"
Lee Minhyeong nhướn mày. "Không"
Hyeonjoon: "..."
Lee Minhyeong thấy sắc mặt của cậu lập tức tối sầm thì bật cười. "Có bạn gái, nhưng tạm thời chưa tính đến việc kết hôn"
Moon Sunghoon ở đầu bên kia cũng ngước mặt lên, nghi ngờ hỏi: "Cậu có bạn gái từ bao giờ?"
"Chuyện gần đây". Lee Minhyeong mỉm cười. "Theo đuổi rất nhiều năm mới thành công"
Người phụ nữ nhìn thấy nét mặt cứng đờ của Moon Hanna, bèn vội vã thăm dò giúp cô. "Nhiều năm cơ à? Chẳng lẽ là mối tình đầu? Người thích từ hồi đi học?"
"Đúng"
Người phụ nữ nói: "Ôi dào, tưởng gì, chị nói này, nhất định không nên vội vàng kết hôn. Mối tình đầu chỉ là xúc động lúc chưa chín chắn, đợi đến khi ở lâu bên nhau, em mới nhận ra có lẽ cô ta chẳng tốt đẹp, căn bản không hề thích hợp với em"
"Không phải là xúc động". Nụ cười của Lee Minhyeong vô cùng hoàn mỹ, giọng điệu cũng rất tự nhiên. "Chẳng có loại xúc động nào kéo dài nhiều năm đến thế. Thời còn đi học tôi hay xấu hổ, không dám theo đuổi, sau này rất hối hận. Không ngờ duyên phận khéo như vậy... Chúng tôi lại gặp nhau, tôi nhận ra mình vẫn còn thích người ấy rất nhiều, cũng chẳng thể nào quên"
Bà ta vốn định chia rẽ, chẳng ngờ lại bị người ta khoe khoang tình cảm, cổ họng nghẹn lại. "Cô ta cũng phải có khuyết điểm chứ..."
Lee Minhyeong mỉm cười. "Tính tình của cô ấy không tốt, dễ đắc tội với người khác, thật ra vô cùng mềm lòng, cũng rất đáng yêu. Nếu như có thể... Tôi quả thật rất muốn kết hôn với cô ấy, chỉ sợ cô ấy không đồng ý"
Nói xong, nét mặt của anh vừa bất đắc dĩ, vừa đáng thương.
Đám người trên bàn nghe mà ngây người, đặc biệt là Moon Sunghoon.
Lee Minhyeong còn có thể mang dáng vẻ này ư?
Đây là người bạn học cao quý, khó gần mà hắn biết ư?
Lại còn... Người cậu ta thích trong trường? Dám hỏi sáu năm cấp hai, cấp ba, ngoại trừ cô giáo ở thời kỳ mãn kinh thì cậu ta có nói thêm một câu với bạn học nữ nào không???
Rầm...
Hyeonjoon đột ngột lùi về phía sau, đứng phắt dậy, ghế dựa phát ra tiếng ma sát chói tai với mặt đất.
Mặt cậu lạnh tanh nhưng tai lại đỏ bừng, trầm giọng lên tiếng: "Tôi ra ngoài hút thuốc"
Lúc quay lưng, biểm cảm mà Hyeonjoon duy trì lập tức sụp đổ...
Lee Minhyeong làm sao thế!? Chẳng phải là bịa chuyện hay sao, bịa đến điểm dừng là được, nói bừa nhiều tình tiết như vậy để làm gì!?
Điều quan trọng nhất là...
Hyeonjoon đi đến hành lang, vội vàng châm thuốc, rít mạnh một hơi. Cậu không nhịn được mà nâng tay lên, vùi mặt vào lòng bàn tay, thử khống chế nhịp tim của mình.
Cảm giác như đang hóa thân vào câu chuyện này là sao đây...
Hút xong một điếu, Hyeonjoon lại móc ra điếu khác, cậu không muốn quay về phòng. Thứ nhất, cậu lười đối phó bà cô có IQ thấp kia, hai là... Nhịp tim của cậu vẫn chưa hoàn toàn bình thường.
Vốn dĩ cậu không định ăn bữa cơm này, ai ngờ Moon Junsik cứ lề mề, không công bố chuyện quan trọng kia.
Vừa châm lửa, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Sao em vẫn chưa vào?"
Ngọn lửa nhỏ xíu trên bật lửa vụt tắt, hàm răng của Hyeonjoon mất tự chủ nghiến mạnh, quay đầu đáp: "Ăn no rồi, anh ra đây làm gì?"
Lee Minhyeong đóng cửa, thành thật nói: "Bị hỏi mà chẳng biết làm sao, nên mới ra ngoài"
Sau đó, thậm chí họ còn hỏi đến tên và gia thế "bạn gái" của anh.
Lee Minhyeong ung dung nghĩ, không phải anh không muốn nói, chỉ sợ nói ra sẽ dọa sợ đám người kia.
Nhắc đến chuyện nhảm nhí này, Hyeonjoon im lặng một lát, điếu thuốc trên tay cậu chợt sáng chợt tối. "Tôi bảo này, anh đóng phim luôn đi? Diễn bừa một bộ phim điện ảnh, nhất định sẽ nổi tiếng, làm việc khác lãng phí diễn xuất của anh lắm"
Lee Minhyeong mỉm cười. "Em lăng-xê tôi hả?"
"Tôi không lăng-xê nổi". Hyeonjoon nhả một làn khói, nói chẳng nghĩ suy. "Làm việc phải đến nơi đến chốn, tiến hành theo tuần tự, anh không hiểu nguyên tắc này à?"
"Quả thật không hiểu lắm". Lee Minhyeong mỉm cười, nói rất vô lại: "Tôi thích đi đường tắt, nếu không sao lại theo em chứ?"
Điếu thuốc của Hyeonjoon run rẩy.
Được lắm, hết cách phản bác.
"Sao em biết là ban nãy tôi diễn?". Lee Minhyeong đột nhiên lên tiếng: "Nếu những điều tôi nói là thật thì sao?"
Hyeonjoon suýt bị sặc thuốc, cậu ho vài tiếng, nom khá bối rối. "... Cái gì cơ?"
Lee Minhyeong cười ha ha rồi nhìn cậu, lặng im không đáp.
Hồi lâu sau, Hyeonjoon mới phản ứng lại, vội vã dập tắt suy nghĩ kì lạ kia. Bỗng dưng hóa thân vào câu chuyện kia làm gì, Lee Minhyeong không thầm mắng cậu đã tốt bụng lắm rồi.
"Trước kia chúng ta đã nói rõ, anh không được cắm sừng tôi. Nếu việc này là thật...". Hyeonjoon ngẫm nghĩ. "Tôi sẽ gửi vòng hoa đến lễ cưới của anh, bên trên dán thêm ảnh đen trắng. Tôi muốn xem ai dám lấy anh"
"Còn tặng cả hoa?". Lee Minhyeong mỉm cười. "Vậy thì quá hời cho tôi rồi"
Hyeonjoon cắn điếu thuốc, ngước mắt lên lườm anh.
Lee Minhyeong thấy vậy bèn dừng lại. "Được rồi... Tôi nói đùa thôi"
\Sắc trời dần tối, đèn đường bên ngoài đã sáng. Vị trí của nhà họ Moon rất tốt, dù tầng lầu không cao nhưng vẫn có thể quan sát được cảnh đêm.
Hyeonjoon chống khuỷu tay lên bàn đá, ngắm nhìn đèn đuốc của vạn ngôi nhà trước mắt, đột nhiên nhớ ra mình đã từng ở lại nhà họ Moon một đêm.
Đêm hôm đó, cậu cũng đứng trước ban công này, siết chặt góc áo nhìn Moon Sunghoon và mấy người em trai, em gái chơi trò gia đình.
Bọn họ không cho cậu tham gia. Cuối cùng, một thằng nhóc mập mạp đi về phía trước, hỏi cậu có muốn chơi cùng không. Mắt cậu sáng ngời, mong chờ nói có.
Thằng nhóc kia đáp: "Thế thì mày làm chó trông nhà cho bọn tao đi!"
Tất cả đám nhóc đó đều cười phá lên.
Cậu siết chặt nắm đấm, không lên tiếng. Bọn chúng chỉ vào đầu cậu, mắng chửi cậu bằng những lời lẽ vô vị học lỏm từ người lớn.
"Hồi trước tôi từng đánh nhau với người khác ở đây". Ban công yên tĩnh tạo thành đối lập rõ ràng với tiếng cười nói trong phòng, Hyeonjoon bỗng thốt lên, phá tan sự im lặng.
Lee Minhyeong gật đầu, hỏi: "Có thắng không?"
"Phí lời, tôi sẽ thua ư?". Hyeonjoon nheo mắt, nghiêng đầu hỏi: "Sao anh không hỏi lí do tôi đánh nhau?"
"Kết quả quan trọng nhất". Lee Minhyeong mỉm cười, bấy giờ mới hỏi: "Vì sao vậy?"
Bỗng dưng Hyeonjoon chẳng muốn nói cho anh nữa, cậu lười biếng đáp: "Chẳng sao cả, nhìn nó ngứa mắt thì đánh"
Lúc đó, bảo mẫu còn tưởng lũ trẻ đang nô đùa, mãi tới khi mặt thằng mập bị cậu cào một vết đỏ, bà ta mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Từ lúc chào đời, kỹ năng đánh nhau của Hyeonjoon đã đầy vạch. Đừng nói là thằng mập, ngay cả mấy đứa nhỏ khác phía sau cùng xông lên, cậu cũng chẳng chịu thiệt.
Sau đó, Shim Suryeon nắm vai cậu, lưng gập sâu như còng xuống đất, cuống quít xin lỗi phụ huynh của thằng mập.
Ngày hôm sau, bọn họ bị đuổi khỏi nhà họ Moon.
Cậu tưởng nguyên nhân bị đuổi là do mình đánh người ta, nên đã áy náy trong một khoảng thời gian dài. Sau này cậu mới biết... Dù cậu đúng hay sai, làm hay không làm, hai mẹ con cậu vẫn sẽ có kết cục như vậy.
Hyeonjoon mê man suy nghĩ, mãi tới khi Lee Minhyeong nhắc: "Thuốc kìa"
Cậu bèn cúi đầu, gảy tàn thuốc vào trong gạt tàn.
Lee Minhyeong nói: "Cho tôi một điếu nhé?"
"Không". Vừa dứt lời, Hyeonjoon lại nhét điếu thuốc vào mồm, rít đến hơi cuối cùng, sau đó nhếch mép dụi tắt.
Cậu thong thả phả khói thuốc, híp mắt không biết đang suy nghĩ điều gì, lông mi rung lên theo từng động tác.
Lee Minhyeong ngắm sườn mặt của cậu, ánh đèn ở tòa nhà bên phải chiếu xuống mặt Hyeonjoon làm tất cả đường nét trở nên vô cùng dịu dàng, sự hung tàn ban nãy trên bàn cơm cũng biến mất hoàn toàn.
Trái tim anh rung động, anh bỗng thốt lên: "Vậy thì cho tôi nếm thử đi"
Hyeonjoon khó hiểu ngoảnh đầu sang.
Nếm thử thế nào?
Cậu còn chưa hỏi thì Lee Minhyeong đã cúi đầu trước, đôi môi của bọn họ dán lên nhau.
"..."
Lee Minhyeong dùng đầu lưỡi cạy môi cậu, vị thuốc lá xông ra.
Hyeonjoon đứng cứng người, mãi đến khi Lee Minhyeong nhẹ nhàng liếm lưỡi của cậu, cậu mới sực tỉnh, đẩy anh thật mạnh.
"Anh điên à...". Gò má của Hyeonjoon đỏ đến mang tai, trông vô cùng rõ ràng dưới ánh đèn. "Vội vã hút thuốc thụ động à?!"
Nhịp thở của cậu nhanh hơn, chọc ngón trỏ lên lồng ngực Lee Minhyeong, giả vờ bình tĩnh cảnh cáo anh: "Tôi nói rõ cho anh hay, chúng ta không yêu đương, lúc bình thường đừng hôn!"
Lee Minhyeong liếc mắt, nhướn mày. "Vì sao, tôi hôn không giỏi à?"
Quan điểm kỳ quái gì thế này?
"Không phải vấn đề đó". Hyeonjoon ngừng lại một chút. "Hơn nữa anh có biết đây là đâu không? Nếu bị phát hiện thì sao?"
Có tiếng vang phát ra từ bên cạnh, Hyeonjoon sợ đến mức lập tức tắt tiếng, nuốt hết những lời muốn dạy dỗ Lee Minhyeong xuống.
Ai đến?
Nghe được bao nhiêu rồi?
Cậu quay phắt đầu lại thì trông thấy Moon Sunghoon đang đứng trước cửa.
Moon Sunghoon cởi áo vest, bây giờ chỉ mặc sơ mi trắng, vẻ mặt bình tĩnh như thường, giọng điệu vô cùng miễn cưỡng. "Ba bảo mày đến phòng sách"
Hyeonjoon thở phào, với dáng vẻ này của đối phương, chắc là chưa nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Cậu lườm cảnh cáo Lee Minhyeong. "Anh ở đây đợi tôi, tôi nói xong thì chúng ta cùng về... Tôi đưa anh về"
Lee Minhyeong: "Ừ"
Hyeonjoon cầm gạt tàn, quay lưng đi vào trong, lúc lướt qua Moon Sunghoon, cậu chẳng thèm ba thí một cái liếc mắt cho hắn ta.
Moon Sunghoon lặng lẽ thở phào một hơi, gật đầu với Lee Minhyeong thay lời chào, đang định quay về phòng khách.
"Đợi đã". Lee Minhyeong xoay người lại, chống khuỷu tay lên ban công, mỉm cười nhàn nhã. "Nói chuyện nhé?"
Moon Sunghoon quay lưng, cố nặn ra một nụ cười. "Nói chuyện gì?"
"Coi như không nghe thấy chuyện vừa rồi, nhé?". Lee Minhyeong bình tĩnh, hỏi rất tự nhiên.
Moon Sunghoon hít sâu một hơi.
Hóa ra Lee Minhyeong đã phát hiện ra hắn.
Mấy phút trước hắn đứng sau cánh cửa, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa bọn họ và chứng kiến từ đầu đến cuối nụ hôn kia. Hắn ta hồi hộp một lát rồi mới nhận ra... Lee Minhyeong mới là người nên hoảng loạn!
"Hai người...". Nét mặt của hắn rất phức tạp. "Chuyện xảy ra bao giờ?"
"Ban nãy Hyeonjoon nói cậu và nó không yêu đương, vậy thì quan hệ của các người là gì?"
Lee Minhyeong nhướn mày. "Tôi không cần phải báo cáo với cậu những chuyện này"
Đúng vậy, đây mới chính là Lee Minhyeong. Người đàn ông có dáng vẻ mới biết yêu trên bàn ăn vừa nãy là ai?
Moon Sunghoon cau mày. "Cậu không sợ tôi nói ra à?"
"Sợ chứ". Lee Minhyeong nói: "Vậy nên tôi đang định thương lượng với cậu đây"
Moon Sunghoon: "Thương lượng cái gì?"
"Giữ bí mật cho chúng tôi". Lee Minhyeong mỉm cười, nói: "Đổi lại... Tôi sẽ không tiết lộ chuyện giữa cậu và Kim Taeyong"
Chút bình tĩnh cuối cùng của Moon Sunghoon hoàn toàn sụp đổ.
Hắn quay phắt đầu, nhìn về phía sau, sau khi chắc chắn bên cạnh không còn ai khác mới thở phào nhẹ nhõm.
Làm sao Lee Minhyeong biết được chuyện của hắn và Kim Taeyong?!
Lee Minhyeong đứng thẳng lưng. "Đừng lo lắng, chỉ cần cậu không nói ra chuyện này, về sau không làm khó Hyeonjoon thì tôi sẽ giúp cậu giữ kín bí mật"
Moon Sunghoon đứng sững như trời trồng, không dám tùy tiện lên tiếng.
Hắn và Kim Taeyong... Chỉ vượt quá giới hạn một lần, trước lúc đó, bọn họ tuyệt đối là quan hệ cấp trên cấp dưới trong sạch; cùng lắm, cùng lắm là hơi mập mờ. Sau khi Kim Taeyong chuyển đi chỗ khác, bọn họ không thường xuyên gặp nhau chứ đừng nói đến những thứ khác.
Liệu có phải Lee Minhyeong nhìn ra điều gì nên mới lừa hắn không?
"Lễ Giáng Sinh năm ngoái". Lee Minhyeong ung dung cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Chút tâm lý ăn may còn sót lại của Moon Sunghoon đã bị anh tiêu diệt hoàn toàn. Hắn và Kim Taeyong vượt quá giới hạn vào ngày lễ Giáng Sinh.
Mặt hắn đanh lại, hồi lâu sau mới nói: "Tôi biết rồi"
Lee Minhyeong hài lòng gật gù, đang chuẩn bị rời đi.
Moon Sunghoon: "Cậu có mục đích gì?"
Lee Minhyeong dừng bước: "Cái gì?"
"Cậu ở cạnh Hyeonjoon với mục đích gì?". Moon Sunghoon xoa ấn đường. "Dù nó mang họ Moon, nhưng không có thực quyền trong nhà tôi. Nếu cậu muốn lợi dụng nó để bước vào công ty của chúng tôi..."
Lee Minhyeong bật cười. "Cậu khéo lo, tôi chẳng có chút hứng thú nào với công ty của nhà cậu đâu"
"Vậy rốt cuộc thì cậu...". Moon Sunghoon vô cùng khó hiểu. "Chẳng phải lúc đi học nó vẫn hay tìm cậu gây sự đấy à? Hay là cậu muốn trả thù nó?"
"Nếu như tôi nói đúng". Lee Minhyeong đáp: "Cậu có khuyên tôi dừng tay không?"
Moon Sunghoon im lặng một lát. "Cậu nên biết điểm dừng, tính cách của Hyeonjoon không tốt, nếu cậu thật sự chọc nó cáu... Chưa biết chừng nó sẽ làm ra chuyện gì đấy"
"Em ấy sẽ không như vậy". Lee Minhyeong ngắt lời hắn. "Em ấy tốt hơn nhiều so với cậu tưởng"
Moon Sunghoon: "..."
Lee Minhyeong tiến về phía trước, vỗ lên vai hắn. "Thật ra rất nhiều chuyện đều là lỗi của người lớn, chẳng có ai nên trả giá vì lỗi lầm của họ. Chỉ kẻ yếu mới trút giận lên người khác. Đương nhiên, tôi chỉ thuận miệng thôi". Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt. "Nhớ kĩ điều cậu đồng ý với tôi, đừng gây ra bất cứ phiền phức nào cho em ấy nữa"
"Anh ơi!". Moon Hanna lon ton chạy đến, mở cửa ban công ra. "Mọi người đang giục anh đi vào đấy..."
Cô liếc mắt về phía Lee Minhyeong, tiếng nói bỗng nũng nịu thêm mấy phần. "Anh Minhyeong cũng ở đây à. Đúng lúc lắm, cùng nhau đi vào nhé?"
Moon Hanna chưa dứt lời thì Moon Sunghoon đã tóm lấy cánh tay của cô.
"Anh vào ngay đây". Hắn nói: "Đi thôi"
Moon Hanna vừa đi vừa ngoảnh lại, nhìn thấy nụ cười trên khóe môi Lee Minhyeong thì lưu luyến thốt lên: "Nhưng mà..."
Rốt cuộc cô vẫn bị Moon Sunghoon kéo vào trong.
"Anh! Anh làm gì thế, em, em vẫn muốn nói chuyện thêm với Minhyeong mà". Cô giận dữ mắng: "Đúng lúc ban công không có ai..."
Moon Sunghoon kiên quyết ngắt lời cô. "Sau này em đừng tơ tưởng đến Lee Minhyeong nữa"
Moon Hanna trợn to mắt. "Vì sao..."
"Chẳng vì sao hết". Moon Sunghoon bực bội uống một ngụm nước. "Tóm lại, đừng trêu chọc cậu ta"
Hắn cứ tưởng Lee Minhyeong thay đổi tính cách vì biến cố gia đình.
Bây giờ hắn mới nhận ra, đối phương chẳng hề khác xưa, vẫn lãnh đạm và đen tối như trước, còn mang rất nhiều toan tính trong lòng. Gần gũi với kẻ này, đến lúc bị xé nát nuốt vào bụng, chưa biết chừng còn giúp cậu ta pha nước sốt.
Loại người như vậy, nên tránh càng xa càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com