7.
Trong cơn mơ màng, đôi mắt cậu mờ dần. Nó hư ảo, nhạt nhòa như bị lớp vải voan mỏng phủ ngang qua tầm mắt, cùng với cơn đau ván nơi đỉnh đầu khiến Hyeonjoon chỉ nhìn thấy được những mảng màu loang lổ đang không ngừng chuyển động. Cậu cảm nhận được cơ thể mình dường như vừa bị ai đó sốc nảy lên, hai bả vai cùng bị một lực mạnh báu lấy mà lắc lư không ngừng.
Kẻ đó không ngừng gọi tên cậu. Cái thứ âm thanh hoảng hốt, cao vút ấy cứ không ngừng văng vẳng bên tai. Nó ngày một trở nên gấp gáp hơn nữa, ngày một lớn dần lên đến kinh người,rồi đột nhiên biến mất không còn gì cả. Một khoảng không trống rỗng, lặng yên đầy nhàm chán.
Cậu vươn mắt nhìn không gian xung quanh mình. Không gì cả, chỉ có một màu đen kịt, và sự yên ắng lạ thường bao trùm lấy cậu. Nó như một chiếc hố đen khổng lồ, nuốc chửng mọi thứ xung quanh nó, giam cầm vĩnh viễn trong miệng hố, kể cả có là một hạt nắng nhỏ bé cũng chẳng thể trốn thoát được.
Giống hệt cậu vậy.
Hyeonjoon lững thững bước đi trong vô định. Cậu không biết nơi này là đâu, cũng chẳng biết mình mình đang muốn đi đến chỗ nào. Cậu chỉ đơn giản là muốn làm gì đó để giết bớt sự nhàm chán trong mình mà thôi.
Cậu cứ thế chăm chăm vào mũi chân mình bước đi mà chẳng bị gì cảng trở. Đôi chân trần bước trên nền đen tối màu để lại những vệt trắng, nổi bật. Cậu vừa đi vừa đém từng bước một, chẳng biết đã qua bao lâu, nhưng số bước chân vẫn ngày một tăng dần đã lên đến vài chục nghìn bước.
Ấy vậy mà Hyeonjoon lại chẳng cảm nhận được chút mệt mỏi hay đau nhức nào cả. Thật đấy hoàn toàn không có chút phản ứng nào cả, chỉ là cảm giác chán nản đang đâm thẳng đến đại não của cậu thôi.
547368 bước.
547369
547370
547-
* Cốc.
Hyeonjoon vốn vẫn còn đang tập trung nhẩm đếm trong cổ họng thì bị thứ âm thanh khẽ khàng kia làm cho đớ người mà dừng tiến. Cậu xoay người, ráo riết chung quanh muốn tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh kia. Thứ đó ngày một lớn dần, tần suất cũng tăng lên thấy rõ nhưng cậu vẫn không tài nào biết nó phát ra từ chốn nào.
Nó cứ không ngừng dồn dập vào ốc tai khiến đầu cậu bỗng dưng lên cơn đau nhức. Hyeonjoon cong người ngồi xổm xuống nền đen bên dưới, hai tay ôm đầu đầy đau đớn.
Cái thứ âm thanh *cốc cốc đó cứ không ngừng tấn công lấy cậu. Mỗi lần nó vang lên là mỗi lần như có ai đó dùng chày gỏ vào hộp sọ. Âm thanh càng lớn thì lực giã cũng tăng theo.
* Cốc
* Cốc
*Cốc
Hyeonjoon thật sự có chút chịu không nổi nữa rồi. Cậu nhắm chặt mắt,hét lên một tiếng thật to như cố lấn át đi thứ âm thanh kia vậy. Và có vẻ điều cậu làm đã có tác dụng, mọi thức chung quanh quả thật đã trở về dáng vẻ yên tĩnh ban đầu.
Chợt.
" Hyeonjoon ah! Cậu sao vậy?! Đau ở đâu hả?"
Một chất giọng trầm ấm, dịu dàng đầy quen thuộc rót vào tai cậu. Thứ âm thanh nghiện ngập mà cậu chẳng thể nào quên được. Hé mở đôi mắt, cậu nhìn thấy Lee Minhyeong trong bộ đồng phục trắng tinh đang đứng trước mặt mình, nét mặt vẽ đầy sự lo lắng.
Cậu hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra, đồng thời hàng vạn câu hỏi tại sao cũng bắt đầu nhảy ra đầy não bộ. Sao hắn lại ở đây? Sao lại ăn mặc thế này? Còn cái dáng vẻ đó nữa?
..... Cậu hoàn toàn đấm mình trong khoảng trống của bản thân mà bỏ quên người trước mặt khiến hắn cũng ngày càng xót ruột.
" Hyeonjoon ah cậu bị sao thế! Có chuyện gì a-"
" Minhyeong, đây là mơ à!?"
Hắn còn đang định mở miệng ra dò xét thì liền bị người kia chẳng lại. Hyeonjoon ngồi yên trên ghế gỗ, ngẩn đầu nhìn hắn. Cậu hỏi hắn đây có phải là giấc mơ không, vì chính cậu cũng không dám tự mình khẳng định. Cậu sợ Lee Minhyeong trước mặt là giả, lại càng sợ giấc mơ kia là thật.
Cậu chờ đợi cậu trả lời từ hắn, thứ sẽ khiến cậu yên lòng hay khiến cậu tuyệt vọng. Và rồi thứ cậu nhận lại chính là một nụ cười như ánh dương mai từ hắn.
Hắn ôn như mỉm cười xoa đầu cậu, theo sao chính là lời khẳng định chắc nịch rằng đây là thật. Mọi thứ hiện tại đều là thật, cậu là thật, hắn là thật và cậu là người hắn yêu nhất trên đời này cũng là thật.
Cậu cảm thấy nhẹ nhõm đi vạn phần nhưng trong lòng vẫn như bị một hòn sỏi chiếm chỗ là bức rức không thôi. Vẫn có thứ gì đó không đúng lắm thì phải.
" Minhyeong ah. Tớ vừa mở thấy một giấc mơ rất đáng sợ đấy!"
Cậu nói ra để mong cầu sử an ủi từ hắn. Nhưng Lee Minhyeong lại chẳng nói gì. Hắn chỉ lần nữa mỉm cười rồi nắm lấy tay cậu chạy ra khỏi lớp học không người.
Hyeonjoon chưa kịp định thần đã bị hắn kéo đi mất. Cả hai chạy dọc trên dãy hành lang rỗng người khi đôi tay vẫn còn dính chặt. Băng ra khỏi cổng trường rộng lớn mà chẳng bị ai ngăn cảng. Hai thân ảnh cứ thế lao vút qua đường lộ, phiêu du giữa các tòa nhà thương mại cao ngất chẳng hề bị ngáng chân.
Nghe có vẻ nhàm chán khi sự nhộn nhịp của xã hội biến mất nhưng đối với Moon Hyeonjoon lúc này nó là sự chữa lành. Cậu mong cái cảm giác hiện tại có thể kéo dài mãi mãi.
Chỉ có cậu và hắn. Chỉ có hai người sống mãi trong khoảng thời này.
Nghĩ đến đây, cậu bất giấc ngước nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử trên tòa cao ốc trước mặt.
Sự vui vẻ trong lòng chợt vụt tắt, cả cơ thể cũng theo đó là đứng yên bất động. Hyeonjoon lúc này đầu đầy chấm hỏi, như không tin vào mắt mình mà chớp mí liên tục.
Cậu nhìn thấy cái đồng hồ trắng xoá trên cao. Nó chẳng có gì cả ,chỉ có mỗi số 12 đen xì in đậm trên nền điện leg trắng ngoài ra chẳng còn gì cả. Nó không hiển thị trên bất cứ con số nào, lại chẳng có cả kim giờ hay kim phút..... chỉ có mỗi con đó 12 đó mà thôi.
Hyeonjoon hoang mang giữa thực tại, như không tin vào mắt mình mà liên tục đảo mắt, cố đọc mấy cái biển quảng cáo mờ nhạt xung quanh. Ấy rồi mấy dòng chữ trên đó cứ không ngừng nhèo ra như tivi nhiễu sóng, vẫn hoàn toàn không đọc được gì cả.
Ôm sự sợ hãi, cậu tìm kiếm bóng dáng Lee Minhyeong như tìm cách trấn an bản thân mình. Ngay lúc cậu quay đầu cũng là lúc bắt gặp ánh mắt hắn đang gắn chặt trên người cậu. Không còn sự vui vẻ trong đôi mắt, gương mặt hắn lạnh tanh chẳng để lộ chút biểu cảm nào khiến trái tim cậu như bị lơ lửng trên sợi chỉ đỏ.
Hắn buôn lỏng nơi giao nhau giữa hai người, cánh tay trơ trọi cứ thế rơi xuống khỏi không trung. Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt vô cảm khiến cậu rùng mình, cả cơ thể như bị ỉm bùa mà đứng yên bất động.
" Tôi ghét cậu.Moon Hyeonjoon chia tay đi."
Giọng hắn đều đều vang lên giữa khoảng lặng nhưng lại như cơn bão tác đánh mạnh vào trái tim cậu. Lời vừa hết ,hắn cũng dứt khoát mà tiến thẳng về phía trước, bỏ lại một Moon Hyeonjoon vẫn đứng chôn chân tại chỗ.
Cho đến lúc bóng lưng hắn mất dần mà tan biến thì lúc này cậu mới hoàn hồn trở lại. Cậu muốn đuổi theo hắn, muốn giữ hắn lại bên cậu, cậu không muốn phải xa hắn như cái giấc mơ chết tiệt kia đâu.
Nhưng ông trời dường như có vẻ không muốn giúp đỡ cậu. Ngay khi cậu vừa tiến lên một bước thì trời đất như sụp đổ, mọi thứ xung quanh dần vở nát, đường nhựa dưới chân cũng xuất hiện một cái hố đen to tướng.
Hyeonjoon lần nữa rơi vào hố đen vô tận, kéo theo mọi thứ xung quanh đi xuống nhưng lại chẳng thể kéo Lee Minhyeong đến bên cậu. Nhắm chặt đôi mặt, cậu nghĩ có đến đây là hết rồi, bóng đen bên dưới sẽ nhanh chóng nuốt lấy cậu, dù trời có hạ phàm cũng sẽ không thế cứu vớt được cậu nữa.
Khoảng khắc hi vọng cuối cùng chuẩn bị vụt tắt. Chợt, qua lớp mí mỏng, cậu cảm thấy chói chang lạ thường, nó xuyên qua lớp tế bào chiếu thẳng vào giác mạc. Có lẽ chúa trời đã đến chăng...... Hyeonjoon muốn buôn xuôi nhưng lại không tự chủ mà muốn nhìn thấy sự cứu rỗi ...
*Cạch.
Đôi mi dày lần nữa hé mở. Chiếc bóng đèn chói mắt trên đỉnh đầu liền ập thẳng vào mặt cậu. Nhìn trần nhà trắng xóa trên cao, cũng mùi hương quen thuộc nơi đầu mũi. Hyeonjoon mạnh dạng đoá rằng bản thân đang nằm ở một góc nào đó nói bệnh viện . Mà.....đây có vẻ là thật rồi nhỉ.... vậy là phải sống tiếp nữa đấy à
Chẳng biết liệu có phải bị ánh đèn làm cho cay mắt hay không nó nước mắt cậu bất ngờ tuôn trào.
Không một liến nấc, cũng chẳng có tiếng thút thít khe khẽ. Chỉ có một cơ thể không ngừng run rẩy trong lớp chăn dày, cũng hai hàng lệ thì nhau chảy đầy nơi khoé mắt.
Ổn định thần hồn, Hyeonjoon khó nhọc trời lưng khỏi giường bệnh. Cậu đem viền mắt đỏ hồng, ương nước hướng về góc cửa. Cậu biết ngay từ đầu hắn đã ở đó nhưng lại chọn im lặng.
Hắn chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cậu rơi nước mắt mà chẳng có chút hành động nào nhưng trong người lại không ngừng nhộn nhạo. Hắn muốn lao đến lau đi dòng thủy lệ lấp lánh kia nhưng lại không đủ cang đảm để tự mình chạy đến. Chỉ có thể đứng đó cảm nhận sự rạn nứt trong cõi lòng.
Ngay khi đôi mắt đẹp đẽ của người kia đăm đăm lên người hắn. Cảm giác bất an nhanh chóng dâng trào. Nhìn đôi môi khô nức của cậu hé mở, hắn như cảm nhận được điều gì đó chẳng lành sắp kéo đến liền muốn ngăn chặn nhưng có vẻ mọi thứ đã không kịp nữa rồi.
Moon Hyeonjoon nhìn hắn, giọng nói yêu ớt của cậu cất lên, nó lả lướt, nhẹ nhàng như sóng nhẹ bờ biển nhưng chảy vào tai hắn lại nặng nề như sóng thần, bão tố.
" Lee Minhyeong. Người tôi ghét nhất trên đời chính là cậu. Người tôi hận nhất cũng là cậu."
______________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com