Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8.

______________________________________

" Lee Minhyeong. Người tôi ghét nhất trên đời chính là cậu. Người tôi hận nhất cũng là cậu."

Câu nói được cất lên, ánh mắt cậu bỗng chốc cũng hiện hữu sự uất hận khó tả. Đôi mắt xinh đẹp tựa mặt hồ giữa rừng phong bắt đầu giao động, nổi lên từng gợn sóng mạnh mẽ.

Hắn ngay khi chạm trúng đôi mắt ấy, lòng cũng không kìm được mà nổi lên bão tố. Hắn lần đầu cảm thấy sợ hãi chỉ vì một ánh mắt trong đời, hắn sợ hãi ánh nhìn từ cậu, sợ hãi cái sự chết chóc mà người đó dán lên người hắn.

Lee Minhyeong chẳng đáp lại lời cậu. Hắn đứng chôn chân tại chỗ như đứa trẻ đang bị mẹ trách phạt mà chẳng dám phản bác. Cánh tay run lên cầm cập cũng được hắn nắm thành quyền giấu sau lưng áo.

Một áp lực không hề nhẹ từ phía người vẫn đang yếu ớt phía giường bệnh vẫn chưa từng rời khỏi hắn. Lee Minhyeong như bị tảng đá lớn đề nặng trên lưng bỗng chốc muốn quỳ xuống. Hắn không chịu nổi cái sự áp bức chết tiệt từ người mình từng yêu mà chủ động quay đầu.

Gian phòng lần nữa bị bao trùm bởi sự yêu ắng kinh người. Moon Hyeonjoon mắt thấy kẻ kia từ bỏ cũng dời tầm nhìn của mình sang cái cổ tay trắng nõn đang được cấm kim chuyền dịch. Mũi kim sắt nhịn ghim vào da thịt khiến nơi đó có chút đau nhối.

Cậu không biết tại sao bản thân lại nói ra lời vừa rồi. Cậu hận hắn.....rốt cuộc là vì điều gì. Trong lòng dâng lên thứ cảm xúc nhộn nhạo, khó tả. Moon Hyeonjoon chưa bao giờ cảm thấy muốn khóc lên thật lớn như hiện tại.

Cậu muốn để nước mắt mang đi hết nỗi buồn sâu trong tâm cảm mà tuông trào, muốn giải tỏa những cảm xúc bản thân luôn tìm cách nén nhẹ vào bên trong suốt quãng thời gian xa hắn...... nhưng Hyeonjoon lại chẳng thể nào rơi lệ nổi.

Mí mắt cậu hạ thấp, bỗng chốc khiến nó mang đầy sự lạnh lẽo. Moon Hyeonjoon giật mạnh dây chuyền dịch bên cạnh ,khiến mọi thứ theo quán tính mà đổ rập xuống đất. Tiếng kim loại va chạm với mặt sàn, tạo thành những âm thanh chói tai thành công thu hút sự chú ý từ hắn.

Moon Hyeonjoon mặc kệ dòng máu đỏ vẫn đang chạy dọc mu bàn tay. Lật mạnh chiếc chăn dày ấm áp ra khỏi người mình, nhanh chóng rời khỏi giường với đôi chân trần xiêu vẹo.

Lee Minhyeong nhìn một màn trước mặt liền hoảng hốt không thôi. Hắn thấy cậu bước đi hết nghiêng trái rồi nghiêng phải như sắp đổ rập xuống đất như sắp ngã lại càng lo lắng chạy đến muốn đỡ lấy cậu.

Nhưng đến cuối cùng, khi đôi bạng tay vừa đưa ra còn chưa kịp chạm vào đã bị câu nói như vết dao sẽ lòng của cậu làm cho khựng lại.

" Đừng chạm vào tôi. Tôi ghét nhất là bị cậu chạm vào người!"

Máu không ngừng rỉ ra từ vết thương vô hình bên trong hắn mà chẳng cách nào ngăn lại. Dũng khí nam nhi trong người hắn bỗng một giây đều bay sạch. Hắn vậy mà lại không dám đụng vào người trước mặt mình nữa.

Giống như một đóa hồng đã héo làm chỉ cần một cơn phong nhẹ liền rụng rời hòa mình vào cát bụi.

Đến khi bóng lưng thương nhớ của người nọ khuất dạng sau dãy hành lang vắng người, thì hắn vẫn chỉ có thể chôn mình tại chỗ,nhìn theo mà chẳng sao giữ được.

Rõ là gần thế mà, rõ là ở ngay trước mắt nhưng cậu cứ như trăng sáng trên mặt hồ. Chỉ cần muốn bắt lấy liền tan biến vào mặt thủy. Đến cuối cùng kẻ cướp nguyệt chỉ có thể ngắm nhìn trong ảo mộng.

Lee Minhyeong ngồi trong văn phòng rộng lớn. Hắn đang chăm chú đọc từng dòng chữ trong mớ giấy tờ lộn xộn trên bàn. Trong đó là toàn bộ những thông tin hắn đã nhờ người thứ thập về cậu suốt 4 năm qua.

4 năm. Một khoảng thời gian chẳng ngắn cũng không dài nhưng lại đem đến cho hắn rất nhiều thể loại cảm xúc. Đủ để khiến một người từng dịu dàng, ấm áp như ánh mai như hắn biến thành một kẻ lạnh lùng, nghiêm nghị.

Hắn lướt nhẹ qua bản thông tin cá nhân của người nọ vì bản thân đã hiểu quá rõ. Cũng bỏ qua cái quá khứ thiếu thốn khi gia đình trung lưu lại có một người bố rượu chè,cờ bạc, bỏ theo người phụ nữ khác.

Hắn đi đến thẳng đến khoảng thời gian cuối năm cấp 3- lúc mà cậu nói lời chia tay hắn.

Moon Hyeonjoon khi ấy cầm trên tay chiếc bằng tốt nghiệp loại xuất sắc. Nhận về không ít học bổng từ nhiều ngôi trường có tiếng lại chẳng biết vì lí do gì mà từ chối tất cả để lao đầu vào mấy công việc tay chân nặng nhọc.

Một đứa trẻ vừa thành niên, trong tay chẳng có nổi cái bằng đại học thì nghĩ thử xem làm gì kiếm được nhiều tiền chứ. Cậu làm đủ thứ việc trên đời, từ bốc vát hàng hóa, bưng bê chén đũa, thẩm chỉ là vụ việc ở công trường nguy hiểm với ý định duy nhất là kiếm được thật nhiều tiền để lo cho người mẹ bị ung thư phổi vẫn đang chạy chữa ở bệnh viện.

Đọc tới đây, gương mặt hắn đã nhăn nhó đến khó coi. Hắn bỗng cảm thấy như bản thân đã vô tình mà bỏ qua thứ gì đó quan trọng. Chẳng phải cậu nói chia tay hắn để tìm người khác sao!? Giờ lại sống khổ cực như thế này nữa.....

Lee Minhyeong còn sốc hơn khi biết được cậu làm việc ở quán bar chỉ với chức vụ là một nhân viên tiếp rượu bình thường..... Vậy đây là lí do ngày hôm đó cậu lại hết mực cầu xin hắn đừng chạm vào mình sao.....

Cảm giác tội lỗi bỗng chốc bao trùm lấy hắn. Cảnh tượng hắn thẳng tay hành hạ cậu đêm đó cũng chợt ùa về như kéo hắn xuống đáy vực thẳm.

Nhưng tại sao lúc đó biết bản thân bị hiểu lầm nhưng Hyeonjoon lại không lên tiếng giải thích chứ. Đã vậy mà còn dựa theo lời hắn mà diễn một vở kịch lừa người chân thực nữa.

Moon Hyeonjoon chắc hẳn đang che giấu một bí mật nào đó mà không muốn hắn biết được.

Ngã người xuống chiếc ghế da đắt tiền. Hắn bây giờ chẳng còn chút tâm trí nào để sử lý mớ công việc đang chất đóng trên bàn. Đầu óc đau váng, cùng một mớ dây nhợ rối ren trong lòng khiến hắn chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần cố điều chỉnh lại tâm trạng.

Nhưng hình ảnh về người con trai ấy cứ không ngừng xuất hiện ngay khi đôi mí hắn khép lại. Thật sự đã từ rất lâu rồi hắn không mãi chìm đắm trong những kỉ ức về người ấy như hiện tại.

Lee Minhyeong tự mình thừa nhận bản thân chưa từng hết yêu cậu. Dù cho trước kia có ghét người đó ra sao nhưng hắn vẫn chẳng thể quên được. Trong một góc nhỏ của trái tim đã sớm đóng chặt vẫn luôn chất chứa cảm xúc về người hắn yêu.

Hắn lần nữa bật người dậy, nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng trong tiếng gọi vô vọng của nữ thư kí.

Công việc thì chồng chất, gọi sếp thì chẳng nghe. Chị ta thật sự là mệt mỏi đến sắp nộp đơn thôi việc đến nơi rồi.

Lee Minhyeong đi theo địa chỉ được ghi chú trong sắp thông tin kia mà lần tới một dãy nhà trọ sập sệ bên trong con hẻm nhỏ. Hắn cứ vậy mà yên vị trong xe vươn mắt nhìn lên tầng cao- nơi có ghi số phòng của cậu cũng hơn một tiếng rồi.

Căn phòng vẫn còn sáng đèn chứng tỏ chủ nhân của nó vẫn đang ở bên trong. Nhưng Lee Minhyeong lại chẳng có ý định sẽ lên đó.

Hắn hiện tại hoàn toàn không có dũng khí để đối mặt với cậu. Càng sợ hãi cái cảm giác ghét bỏ từ người đó với hắn.

Moon Hyeonjoon thật sự ghét hắn đến vậy à.....

Nhìn chiếc đồng hồ đã nhảy sang số 12, hắn cuối cùng cũng ý thức được thời gian đã không còn sớm liền lên máy chuẩn bị rời khỏi. Dù sao thì còn ở đây thêm hai, ba tiếng nữa thì hắn cũng chẳng làm được gì.

Nhưng ngay khi hắn cúi đầu thắc chặt dây an toàn, lại bị thứ âm thanh dồn dập từ chiếc cầu thang rỉ sét làm cho chăm chú.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, hắn thấy Moon Hyeonjoon cả người phong phanh, đến chân cũng chẳng đi dép đang lao nhanh về phía đường lớn, gương mặt hớt hải cũng biểu cảm sợ hãi càng khiến hắn muốn chạy theo để tìm hiểu sự tình.

Hyeonjoon chạy thẳng ra quốc lộ, mà chẳng thèm chú ý đến đôi chân đã sớm ửng đỏ của bản thân. Cậu vừa mới nhận được cuộc điện thoại từ y tá chăm sóc cho mẹ mình, thông bạo về tình trạng đột ngột trở nặng của bà, thậm chí còn kêu cậu cố gắng đến nhanh để có thể cho bà nhìn mặt người nhà lần cuối.....

Mẹ chính là người thân duy nhất của cậu, là người cậu yêu thương nhất,cũng là người duy nhất trên cuộc đời này thật lòng yêu thương cậu. Bà chính là chân lí khiến Moon Hyeonjoon luôn cố gắng hết mình mà lao đầu vào công việc.

Tất nhiên, ngay khi tin dữ được truyền đến. Cậu cũng chẳng thể bình thường nổi. Hyeonjoon bây giờ là đang muốn bắt taxi để có thể nhanh chóng chạy đến chỗ mẹ.

Nhưng chờ mãi cậu cũng chẳng thể tìm cho mình lấy dù chỉ là một chiếc. Thật sự là hôm nay cậu đã khóc rất nhiều rồi, vừa mới sáng sớm liền bị hắn làm cho phát khóc ,giờ lại đến người mẹ đang hấp hối trong bệnh , nước mắt hình như lại sắp rơi xuống nữa rồi.

Lee Minhyeong cũng chiếc xe nảy giờ vẫn đang ẩn mình trong bóng tối, từ xa quan sát lấy tất cả từng cử chỉ gấp gáp của cậu. Mắt thấy người nọ giây trước còn đi tới đi lui một chỗ, giấy sao liền bức tốc mà chảy thẳng về phía trước cũng liền nhanh chóng đuổi theo.

Hắn cảm nhận được sự bất ổn toát ra từ người nọ, nếu cứ để cậu một mình như thế hắn thật sự cũng không dám.

Chiếc xế hộp của hắn thắng ngay trường mặt cậu cũng với giọng nói quen thuộc vọng ra kêu bản thân nhanh chóng trèo lên khiến Hyeonjoon khựng người trong đôi chút.

Sao hắn lại ở đây vào bây giờ cơ chứ. Nhưng cậu vẫn là không nghĩ ra phương án nào tốt đẹp hơn. Mẹ cậu vẫn còn đang chờ người con trai yêu quý của mình đến ,nên cũng chỉ đành leo vào ngồi cạnh hắn.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com