01.
Năm giờ sáng.
Lee Minhyung vẫn còn thức, nhìn chằm chằm lên trần nhà tối om, đôi mắt cay xè vì thiếu ngủ. Hắn lăn qua lăn lại trên giường, cố ép bản thân vào giấc nhưng chẳng có tác dụng.
Hắn không nhớ mình đã bắt đầu mất ngủ từ khi nào. Ban đầu nó chỉ là những đêm khó ngủ lẻ tẻ: một chút căng thẳng trước trận đấu, một chút suy nghĩ vu vơ về những thứ hắn không thể kiểm soát. Nhưng rồi những đêm như thế ngày càng nhiều lên. Mỗi khi nhắm mắt, đầu óc hắn lại quay cuồng với những suy nghĩ không dứt, tiếng gõ bàn phím lách cách, màn hình nhấp nháy liên tục; cùng với đó là những bình luận chỉ trích, theo sau là chuyện xoay tua tựa giọt nước tràn ly, càng khiến hắn dần bị bao phủ bởi cái rối ren tăm tối, tất cả bủa vây như một cơn ác mộng không hồi kết.
Có những đêm, hắn nằm yên trong bóng tối chỉ để nghe tiếng tích tắc của đồng hồ. Càng cố ngủ thì càng tỉnh, càng ép mình phải thôi suy nghĩ thì đầu óc lại càng hỗn loạn. Hắn thường lặng lẽ bật điện thoại lên, mở một video gì đó chỉ để nghe tiếng người nói, để cảm thấy bản thân mình không hoàn toàn cô độc.
Nhưng dù có làm gì, hắn vẫn không thể thoát ra được.
Rồi ngày hôm sau, hắn lại bước vào phòng tập với đôi mắt thâm quầng, uống một ly cà phê và giả vờ rằng mọi thứ vẫn ổn.
—
Moon Hyeonjun biết Lee Minhyung bị mất ngủ vào một đêm khuya, khi cậu vô tình thức dậy để uống nước. Khi còn chưa kịp làm quen với bóng tối, cậu đã thấy trước gương mặt lờ mờ của Lee Minhyung được chiếu sáng từ màn hình điện thoại. Âm thanh nhỏ xíu phát ra có vẻ là của một bình luận viên nào đó, chắc hẳn hắn đang xem lại một trận đấu vào bữa trước của đội.
Cậu nghĩ rằng có lẽ Lee Minhyung vì chuyện gần đây mà suy nghĩ nhiều nên thành ra mất ngủ. Mọi người trong đội đều đã động viên hắn, nhưng có lẽ chẳng đủ để hắn hoàn toàn bình ổn. Thế nên cậu cũng quyết định để hắn như thế, đôi khi ở một mình sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng rồi Moon Hyeonjun bắt đầu nhận ra, chuyện này kéo dài lâu hơn cậu nghĩ.
Có những đêm họ đi ngủ cùng giờ, mà đến khi cậu thức dậy vào lúc nửa đêm, hắn vẫn chưa ngủ. Còn có những buổi sáng hắn đến phòng tập với vẻ ngoài như một con gấu trúc, quầng thâm dưới mắt ban đầu chỉ nhợt nhạt, theo thời gian nó lại càng đậm lên rõ rệt.
Cậu hỏi thì hắn chỉ cười nhạt bảo là không sao, như thể muốn trấn an cậu dù bản thân mới là người cần những lời ấy hơn. Nhưng Lee Minhyung đâu biết rằng, đôi mắt của hắn không biết nói dối. Moon Hyeonjun vốn đã dõi theo hắn rất lâu, nên thừa hiểu sau nụ cười tựa mặt biển phẳng lặng ấy là một cơn sóng thần chực ập đến. Hắn mỏi mệt không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần.
Một ngày nọ, khi cả đội đang nghỉ giữa buổi tập, Moon Hyeonjun quyết định hỏi lại lần nữa, "Mày vẫn ngủ không được đúng không?"
Động tác uống nước của Lee Minhyung ngưng lại, nhưng chỉ trong chưa đầy một giây thì hắn đã tiếp tục. Hắn nhún vai, tỏ vẻ như không có chuyện gì to tát, "Ừ thì, chắc tại dạo này tao căng thẳng quá thôi."
Hắn ngả người ra ghế, vươn vai một chút để làm dịu đi cơ bắp căng cứng sau một lúc ngồi lâu, rồi chợt nở nụ cười quen thuộc ấy song giọng nói thì khô khốc, "Mà tao cũng quen rồi."
Có những thói quen chẳng đáng để duy trì, có những nỗi đau chẳng đáng để làm bạn, nhưng Lee Minhyung lại cứ mãi ôm lấy chúng vì chẳng còn lựa chọn nào khác.
Moon Hyeonjun siết chặt ly nước trong tay. Cậu nghĩ rằng mình biết tại sao hắn lại không ngủ được, những gì xảy ra với hắn từ trước đến giờ, chỉ có không có mắt mới không thể nhận thấy. Dù lý do có là gì đi chăng nữa, việc Lee Minhyung mất ngủ liên tục vẫn không ổn chút nào, và cậu dĩ nhiên là không thể làm ngơ được.
Tối hôm đó, khi đã đến giờ ngủ, Moon Hyeonjun lại đi đến chặn trước mặt Lee Minhyung ngay trước cửa ký túc của hắn và buông một câu chắc nịch, "Từ giờ tao sẽ ngủ chung với mày."
"Hả?" Lee Minhyung chớp chớp mắt, cứ tưởng rằng mình nghe nhầm.
"Mày bị mất ngủ mà, ngủ một mình có thể sẽ khiến tình trạng tệ hơn." Moon Hyeonjun giữ giọng bình tĩnh, như thể đây là chuyện hoàn toàn hợp lý, "Có người ngủ cùng sẽ giúp dễ ngủ hơn, tao đọc được trên mạng người ta nói vậy."
"Cái lý do gì kỳ vậy ba?" Hắn phì cười, "Định chữa mất ngủ bằng cách này á hả?"
"Thế mày có cách nào hay hơn không?"
Lee Minhyung mở miệng định phản bác, nhưng rồi chẳng nói được gì; thực ra hắn cũng chẳng nghĩ ra cách nào khác. Và nếu chỉ là ngủ chung với nhau thôi thì cũng đáng để thử mà ha?
Vậy là đêm hôm đó, Lee Minhyung có thêm một người ngủ cùng.
Giường không quá rộng, khi cả hai nằm xuống, khoảng cách giữa họ gần hơn tưởng tượng. Lúc đầu Lee Minhyung có chút không quen, cảm giác có ai đó nằm ngay bên cạnh mình thật sự khác hẳn với những đêm dài cô độc trước kia. Hắn không còn nghe thấy sự im lặng đến mức đáng sợ trong căn phòng lạnh lẽo, không còn phải nhắm mắt và cố lờ đi những suy nghĩ rối ren trong đầu. Chỉ có hơi ấm của người bên cạnh, và hơi thở của Moon Hyeonjun thật sự rất dễ nghe; ổn định và nhịp nhàng, chậm rãi và bình yên. Lee Minhyung cảm thấy chính mình cũng dần thả lỏng, mi mắt trĩu nặng hơn theo từng nhịp thở ấy.
Thế là lần đầu tiên sau một thời gian dài, Lee Minhyung có thể ngủ mà không phải trằn trọc.
Hắn đã ngủ rất ngon mà không hề biết rằng, người nằm bên cạnh thì hoàn toàn ngược lại.
Moon Hyeonjun chưa từng nghĩ mình sẽ ở gần Lee Minhyung đến mức này. Cậu đã đề nghị ngủ chung với một lý do vô cùng hợp lý, hoặc ít nhất là hợp lý với mỗi mình cậu. Thế mà giờ đây, khi để hắn nằm ở ngay sát bên cạnh mình, Moon Hyeonjun mới nhận ra cậu đã đánh giá cao bản thân như thế nào.
Căn phòng tối tù mù cũng chẳng thể ngăn được Moon Hyeonjun làm quen được với bóng tối và cảm nhận từng cử động nhỏ nhặt của Lee Minhyung. Hơi thở hắn dần dần đều lại, tay nắm nhẹ tấm chăn, lông mày giãn ra, không còn nét căng thẳng như mọi khi.
Lee Minhyung đang ngủ, nhìn thấy điều đó khiến cậu cảm thấy an tâm, song lại đủ để con tim cậu đập nhanh như thể bản thân vừa chạy được một nghìn kilomet. Moon Hyeonjun xoay người cố tìm một tư thế thoải mái, vậy mà vô tình làm khoảng cách giữa cả hai gần hơn nữa. Nhiệt độ của hắn quá gần, cả hương thơm từ sữa tắm cũng có thể len lỏi vào khứu giác.
—
Thật ra là, Moon Hyeonjun đã thích Lee Minhyung từ rất lâu rồi.
Đó chẳng phải là một cơn say nắng bất chợt; tình cảm ấy đến chậm rãi, âm thầm như một hạt mầm nhỏ bé vùi sâu trong mặt đất, chẳng ai nhận ra sự tồn tại của nó, cho đến một ngày bất giác ngoảnh lại thì đã thấy gốc rễ lan rộng, cành lá trổ ra sum sê, lúc ấy đã quá muộn để có thể nhổ bỏ nó được nữa rồi.
Cảm xúc ban đầu vốn chỉ là ngưỡng mộ. Moon Hyeonjun thích cách Lee Minhyung luôn nỗ lực để trở thành xạ thủ giỏi nhất. Dù rằng là khi vừa gặp hắn, cậu chẳng có mấy ấn tượng tốt đẹp, lại ngày ngày cùng hắn như hai đứa con nít mà cự lộn qua lại. Nhưng cũng chính vì sự gần gũi vô tình khi ấy mà cậu đã thấy được quá nhiều khía cạnh kiên cường của Lee Minhyung, cùng với đó là những mặt yếu đuối hắn giấu nhẹm không cho ai chạm vào.
Moon Hyeonjun cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại để tâm người này đến thế.
Rồi dần dần, mọi thứ không còn đơn thuần là ngưỡng mộ nữa. Bởi vì Moon Hyeonjun nhận ra mỗi khi Lee Minhyung cười nói với người khác, một cơn bức bối khó hiểu nảy sinh trong lòng cậu. Mỗi khi hắn dành thời gian với người khác nhiều hơn mình, cậu lại thấy bực bội vô cớ. Mỗi khi Lee Minhyung vô tư khoác vai ai đó, cơ thể cậu cứ bứt rứt không yên.
Về sau rốt cuộc cậu cũng hiểu thứ cảm xúc ấy gọi là gì, cậu chỉ muốn bản thân là người duy nhất ở cạnh hắn.
Nhưng Moon Hyeonjun biết, Lee Minhyung không giống cậu. Hắn không nên dính đến thứ tình cảm trái với luân thường đạo lý này. Vậy nên cậu mới không dám nói ra.
Nhưng Moon Hyeonjun không thể chịu được cái cách hắn cứ một mình cam chịu mọi thứ như thế. Cớ sao lòng mình đau mà lại sợ người khác đau hơn cả mình?
Thế nên cậu đã đưa ra một quyết định táo bạo, ngủ chung phòng.
Mong muốn giúp đỡ hắn là thật, nhưng Moon Hyeonjun biết rằng mình đưa ra lời đề nghị ấy chín phần cũng là do cái tham lam nảy sinh từ tình cảm trú ngụ bên trong lồng ngực quá lâu.
Nói đúng hơn là, cậu đang lợi dụng việc mất ngủ của hắn để thoả mãn bản thân. Dẫu vậy để có thể ở gần Lee Minhyung hơn, cậu có thể làm bất cứ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com