Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12. (end)


 
r18
 
 
 
 
 
Moon Hyeonjun nằm dài trên giường, một tay gác sau đầu, mắt lơ đãng nhìn trần nhà. Mấy ngày nay vì muốn xem lại những điều cần sửa đổi trong lối chơi của mình mà cậu đã phải cày nát đống replay đến đau cả mắt, bên cạnh đó còn đi rank đơn liên tù tì; giờ đây mới có được một buổi tối thảnh thơi. Từ lúc dùng bữa xong, cậu chẳng thèm động đến máy tính hay điện thoại, cứ thế nằm phè ra giường, tận hưởng cảm giác lười biếng hiếm hoi.

Lee Minhyung thì hoàn toàn trái ngược. Dù rằng hắn cũng có một chuỗi quy trình chẳng khác gì cậu, thế mà giờ hắn lại không chịu nằm yên một chỗ, cứ như bị mắc bệnh tăng động. Hắn hết ôm gối quay tới quay lui đến gác chân lên người cậu, lúc thì tựa đầu lên vai, lúc lại chống tay nhìn cậu chằm chằm với đôi mắt sáng quắc.

"Mày bị gì đấy?" Moon Hyeonjun vì quá chóng mặt với cái đống lăn lộn của hắn nên đành phải lên tiếng, giọng điệu vừa bực bội vừa bất lực.

Lee Minhyung bĩu môi, lại lăn thêm một vòng nữa trước khi gối đầu lên bụng cậu, "Tại sao bữa nay mày không chơi game với tao?"

"Lười lắm."

"Mày không thấy thiếu thiếu hả?"

"Không."

Lee Minhyung không lạ gì với cái cách trả lời của Moon Hyeonjun. Hắn đưa tay nghịch vạt áo cậu, kéo kéo vài cái rồi không hiểu tại sao lại tự cười một mình. Hắn có vẻ chẳng quan tâm mấy đến chuyện bản thân không được hưởng ứng, cứ thích làm trò con bò với cậu mãi thôi. Một lát sau hắn chồm dậy, đè cả người lên người cậu rồi thở dài thườn thượt như thể đang phiền lòng lắm.

"Junie, dạo này mày có còn thấy tao đẹp trai nữa không?"

Moon Hyeonjun có hơi buồn cười, cúi đầu xuống đôi chút để nhìn hắn, "Bộ mày đang thiếu tự tin hay sao mà đi hỏi câu đấy?"

"Không có, tao chỉ muốn nghe mày khen tao thôi."

"...Cút."

Lee Minhyung rõ ràng là chưa chịu bỏ cuộc. Hắn nhéo nhẹ vào eo cậu, bật cười khi thấy người cậu theo phản xạ giật lên một cái, "Mày có thấy hồi nãy lúc tao livestream, có nhiều fan nói tao đáng yêu lắm không?"

"Không thấy."

"Có đấy, mày không thấy thôi."

"Ờ, vì ai mà thèm xem stream của mày."

Mặt Lee Minhyung lập tức nhăn nhúm. Hắn ghé sát lại, giọng nói mang theo chút hờn dỗi, "Tao đẹp trai dễ thương vậy mà mày không thèm để ý gì hết, mày có yêu tao thật không đấy?"

Moon Hyeonjun đảo mắt một cái trước cái độ tự luyến khó tin của hắn, "Mày muốn nghe tao nói tao yêu mày à?"

"Muốn!" Lee Minhyung đồng ý cái rụp, hồ hởi hơn hẳn.

"Ứ thích nói đấy."

"Mày—" Lee Minhyung còn chưa kịp lải nhải tiếp thì Moon Hyeonjun đã nhanh tay bịt miệng hắn lại. Cậu mệt mỏi day day trán, hối hận vì đã mở miệng tiếp chuyện hắn ngay từ đầu.

Lee Minhyung dễ gì bỏ qua như thế. Hắn nheo mắt nhìn cậu, hệt như một con thú hoang chờ đợi con mồi của mình mất cảnh giác. Đến khi Moon Hyeonjun tưởng rằng hắn đã ngoan ngoãn, lại đột nhiên bị hắn hôn một cái thật kêu lên lòng bàn tay của mình.

Moon Hyeonjun vội rụt tay lại, nhíu mày nhìn hắn, "Lại trò gì nữa?"

Lee Minhyung cười tít mắt, nhanh chóng bắt lấy bàn tay đang có ý định bỏ trốn kia, chăm chú ngắm nghía, "Tay lạnh thế này, mày có phải người không đấy?"

Và cậu cũng rất nhanh chóng hất tay hắn ra, vậy mà lại lần nữa bị hắn nắm thóp. Lee Minhyung đương nhiên biết Moon Hyeonjun sẽ phản kháng, thế nên đã sớm dùng lực nhiều hơn bình thường. Nhân cơ hội cậu vùng vẫy không được, những ngón tay hắn luồn vào giữa từng kẽ tay cậu.

"Để tao sưởi ấm cho."

Moon Hyeonjun có hơi bất mãn vì tên kia cứ như đi guốc trong bụng mình, biết rằng không thắng nổi nên rốt cuộc cũng chỉ có thể để mặc hắn làm càn.

"Nhảm nhí."

Lee Minhyung lại cười thành tiếng trước dáng vẻ bất lực đến đáng yêu của người tình. Thế mà khi tiếng cười ấy tắt đi, dù rằng khoé môi vẫn còn hơi cong cong nhưng ánh mắt hắn đã gợi lên chút gì đó khan khác. Vừa rồi chỉ là một trò đùa nhỏ hắn bày ra như mọi khi, nhưng cái cảm giác được chạm lên da thịt cậu cứ thế quanh quẩn nơi đầu môi làm lòng người xao xuyến.

Lee Minhyung chậm rãi ngẩng đầu lên, để mắt mình nhìn thẳng vào mắt cậu, "Tao hôn mày được không?"

Gò má Moon Hyeonjun hây hây đỏ, đôi đồng tử tựa trăng tròn chẳng dám đối diện với cái nhìn đầy nôn nóng kia. Tuy không có lời hồi đáp nào được thốt ra, nhưng cái siết tay nơi hai bàn tay đang đan chặt đã thay cậu trả lời cho câu hỏi ấy.

Lee Minhyung không tài nào kìm được nữa. Hắn rướn người lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Cái chạm môi ban đầu chỉ được thực hiện với mục đích trong sáng, nhưng rồi Lee Minhyung lại không lờ đi nổi dục vọng dần dâng trào nơi ngực trái. Hắn siết chặt tay cậu hơn nữa, đầu lưỡi liếm qua cánh môi có hơi nứt nẻ như một lời hỏi ý. Moon Hyeonjun rùng mình khi cảm nhận được cái ẩm ướt lành lạnh, rồi bất giác nâng cằm lên đôi chút, tựa hồ đã ngầm chấp thuận.

Giờ đây giữa họ chỉ còn biết hơi thở của đối phương nóng hôi hổi, mùi hương của đối phương gần đến mức choáng váng. Hai chiếc lưỡi ngang ngược quấn riết lấy nhau, không bên nào chịu lùi bước. Hai lồng ngực dính chặt vào nhau, không thể phân biệt nổi nhịp tim của ai đang vang vọng trong màng nhĩ.

Môi Moon Hyeonjun bị Lee Minhyung mút đến mềm đi, chắc hẳn cũng đã đỏ ửng nhưng hắn nào lại có thời gian để kiểm chứng. Tưởng chừng như trong khoang miệng nhỏ hẹp này tiết ra thứ mật ngọt thu hút ong bướm, lại bị một con gấu tham lam chiếm dụng cho riêng mình.

Căn phòng khi nãy chỉ có âm thanh của những câu đối thoại lẻ tẻ, cả người trong cuộc cũng chẳng thể ngờ rằng chỉ với vài phút ngắn ngủi, nó đã được thay thế bởi tiếng nhóp nhép đầy tục tĩu của nụ hôn có phần mất kiểm soát ngay lúc này đây.

Lee Minhyung cảm giác máu trong người mình đang dần sục sôi, từng tế bào cơ thể đều réo gọi tên Moon Hyeonjun. Hắn có phần luyến tiếc dứt môi ra khỏi nụ hôn, một bên tay vẫn đan chặt lấy tay cậu, tay còn lại chống vào giường nâng người lên đôi chút, nhìn xuống gương mặt mơ màng sau nụ hôn của người yêu. Giọng nói sau đó của hắn vang lên tưởng như là đang khẩn cầu.

"Junie... cho tao được không?"

Dụng ý trong câu nói quá rõ ràng. Moon Hyeonjun không trả lời ngay, chỉ để đôi mắt đào hoa của hắn dính lấy mình không rời. Bất chợt, cậu đưa tay còn tự do lên, ghì lấy gáy hắn kéo mạnh xuống, thì thầm sát bên tai.

"Tao đã nói... tao không từ chối mày được mà."

Trời mới biết lý trí của Lee Minhyung đã sụp đổ nhanh đến mức nào.

Hắn hôn lên đôi môi giờ đã căng bóng thêm một lần nữa, bàn tay hư hỏng lân la vào trong vạt áo, chậm rãi vuốt ve cơ bụng rắn rỏi của người bên dưới. Moon Hyeonjun hơi run lên khi cảm nhận được hơi nóng từ đầu ngón tay Lee Minhyung, mỗi nơi nó đi qua đều bỏng rát như có thể thiêu đốt tất thảy mọi giác quan của cậu.

Vải áo bị kéo lên đến cổ, phơi bày cả vùng ngực săn chắc. Lee Minhyung tìm đến đầu ti hồng hồng, một tiếng nỉ non đột ngột bật ra khi ngón tay hắn gảy qua đỉnh nhũ. Chưa kịp để Moon Hyeonjun cảm thấy xấu hổ bởi âm thanh khác lạ ấy, hắn đã cúi xuống mà si mê liếm mút.

Hắn cố tình để tiếng chùn chụt vang lên rõ ràng, làm cậu ngại lại càng ngại thêm nữa. Dẫu thế khoái cảm truyền đến ngứa ran và kích thích, Moon Hyeonjun chẳng những không đẩy hắn ra mà còn ưỡn ngực lên cho môi răng hắn tuỳ sức làm loạn.

Lee Minhyung nhìn người yêu động dâm như thế thì càng thêm hưng phấn. Một bên đầu ti được miệng hắn chăm sóc, đầu lưỡi khéo léo vòng quanh, răng day cắn tới sưng cứng; bên còn lại thì được bàn tay chai sạn tận tuỵ phục vụ, bị ngắt nhéo đến mức từ sắc hồng chuyển sang đỏ lựng.

Cho tới khi trêu đùa đủ kiểu, hai bên đều bóng loáng nước bọt thì Lee Minhyung mới chịu buông tha. Hắn lướt môi lên, từ xương quai xanh đến cần cổ xinh đẹp, từng chút từng chút một để lại những dấu yêu đỏ rực như tuyên bố chủ quyền.

"Junie..."

Ánh đèn ngủ lập loè hắt lên gương mặt hắn, càng làm đôi mắt tối đen đầy những cảm xúc phức tạp kia hiện ra rõ hơn. Moon Hyeonjun biết rằng nếu mình ra một dấu hiệu muốn cự tuyệt dù chỉ nhỏ thôi là đã có thể làm hắn dừng lại ngay lập tức; nhưng dĩ nhiên là cậu không làm vậy, càng không muốn làm thế.

Lee Minhyung dường như cũng nhận ra sự im lặng kia không phải là từ chối. Đôi đồng tử hắn dao động, đảo loạn khắp thân thể người dưới thân mình. Cậu cứ dễ dàng chiều theo ý hắn như thế, làm hắn cảm tưởng như bản thân đã bước vào một giấc mơ hư ảo. Nhưng sao mà chân thực quá, kể cả ánh mắt cậu giờ đây cũng đã đáp lại hắn bằng một thứ dục vọng nguyên thuỷ từ sâu trong tâm can.

Lee Minhyung hít một hơi thật sâu, từ tốn kéo quần cậu xuống. Dù rằng Moon Hyeonjun không biết hắn đã chuẩn bị chai bôi trơn trong hộc tủ từ lúc nào, song cậu cũng chẳng nói gì mà để cho ngón tay ướt nước kia tìm đến nơi lỗ nhỏ phía sau.

"Đừng rời mắt khỏi tao."

Moon Hyeonjun mím môi vì ý định lảng tránh ánh nhìn quá nhanh đã bị vạch trần. Cậu chậm rãi nâng mắt lên, đối diện với ánh nhìn tràn ngập lửa tình của hắn. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, cậu chợt nhận ra bản thân mình cũng chẳng khá hơn hắn là bao.

Lee Minhyung cúi xuống hôn lên môi cậu. Nụ hôn lần này dịu dàng quá đỗi, nhìn qua cứ tưởng chỉ là hai đứa con nít bồng bột muốn thử cảm giác của nụ hôn đầu. Đúng là lần đầu, nhưng họ giờ đây là lần đầu làm chuyện người lớn.

Bàn tay cần mẫn ra vào huyệt nhỏ, tiếng rên rỉ từ lâu đã không thể kìm nén, không ngừng thoát ra từ đôi môi của người yêu. Lee Minhyung vốn chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn, cứ bị âm thanh dâm loạn ấy đẩy đến giới hạn. Dù lỗ mềm đã chứa ba ngón tay nhưng hắn vẫn sợ rằng như thế là chưa đủ. Hắn cắn chặt răng, cố gắng để bản thân không bị mất kiểm soát mà làm ra những hành động gây tổn thương đến cậu.

Ấy vậy mà hắn đâu biết tình cảnh hiện tại là một cuộc tra tấn đến cỡ nào đối với Moon Hyeonjun. Những ngón tay bên trong đâm vào rút ra, đôi lúc còn hơi tách mở khiến vách thịt đã sớm mềm nhũn, lại còn co bóp lấy dị vật như đòi hỏi thêm. Cậu sẽ không phủ nhận rằng bản thân giờ đây muốn nhiều hơn nữa, còn có vài phút giây ngắn ngủi móng tay hắn cạ qua điểm G làm cậu sướng đến phát điên.

Lòng tự tôn không cho phép Moon Hyeonjun mở miệng, mà tên này cứ kéo dài như thế làm cậu bắt đầu cảm thấy bực bội. Rõ ràng là cậu có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của hắn phả lên làn da khi hắn dựa vào hõm cổ cậu, chắc chắn bọn họ đều nứng như nhau thôi mà cứ ra vẻ tốt lành như thế làm gì không biết.

Lee Minhyung biết mình không xong rồi, khi mà cảm nhận được dương vật trướng đau dưới lớp quần của mình bị Moon Hyeonjun đạp lên. Hắn rít một tiếng qua kẽ răng, lập tức dùng tay kia nắm lấy bàn chân không yên phận này.

"Đừng quậy, Moon Hyeonjun." Lee Minhyung khó nhọc mở miệng, nhẫn nhịn đến mức gân xanh hằn rõ bên thái dương.

"Sao vậy? Lúc tỏ tình tao thì hay lắm mà? Giờ lại muốn đóng vai người tốt đấy à? Tao không cần, cái tao cần là mày mau chóng đút cái thứ này vào đi, hiểu chưa?"

Lee Minhyung thầm chửi thề trong lòng, hắn không biết người yêu mình còn có bộ mặt này đấy. Những ngón tay được rút ra khỏi lỗ nhỏ, theo sau đó là một tiếng kêu lên vì bất ngờ của Moon Hyeonjun.

Cái mẹ gì thế? Cậu trố mắt nhìn dương vật to lớn được lôi ra khỏi quần của Lee Minhyung. Vừa nãy cậu cũng cảm nhận được một chút kích thước ấy, mà khi tận mắt chứng kiến mới biết rằng nó còn hơn cả tưởng tượng của mình.

"Ờm, khoan đã..." Moon Hyeonjun nhìn một loạt động tác xé bao đeo vào của hắn mà kinh hãi. Có ai chết vì bị dương vật đâm không thế? Chắc cậu là người đầu tiên đây này.

Lee Minhyung sớm đã nhìn ra người kia sợ sệt trước con hàng của hắn, mà vừa nãy cậu đã khiêu khích hắn như thế thì hắn cũng không thiết tha gì việc lùi bước nữa. Đã là người gây ra tình thế bây giờ thì phải chịu hậu quả thôi.

Cổ chân bị nắm lấy khi Moon Hyeonjun cố lui người ra sau. Nhìn gương mặt mỉm cười đáng bị ăn đòn kia, cậu cũng biết mình chẳng còn đường thoát nữa rồi.

Đầu khấc chạm đến cửa huyệt, dần nong rộng ra làm nó gắt gao siết lấy. Moon Hyeonjun thở hắt, cảm nhận được cơn đau đớn chạy dọc từ dưới lên thẳng đến đại não. Lee Minhyung từ từ tiến vào, biết rằng chuyện này chẳng hề dễ dàng cho cả Moon Hyeonjun lẫn mình, liền rải xuống những nụ hôn khắp mặt cậu để an ủi, một tay kiếm đến đầu ngực nhạy cảm, một tay vuốt ve dương vật phía trước hòng đem đến cho cậu khoái cảm.

Toàn bộ chiều dài cuối cùng cũng yên vị bên trong huyệt non. Lớp thịt mềm dần làm quen với kích thước khủng bố, lại co thắt như thể muốn lấy lòng vị khách ngoại lai. Moon Hyeonjun vốn đã bắn một lần vì được hắn âu yếm trước đó, giờ lại lần nữa cảm nhận được cơn sung sướng trào dâng.

Cậu ôm lấy vai hắn, kiếm đến đôi môi kia mà cùng nhau chìm đắm. Chân quắp lấy eo hắn, nhấp nhả ra hiệu cho hắn có thể di chuyển rồi.

Lee Minhyung cứ bị cậu khiêu khích mãi như thế, cũng đã dần quen với việc cậu thật sự rất nhanh có thể tận hưởng được chuyện bọn họ làm tình. Hắn chẳng thể giữ lại được con người dịu dàng lúc ban đầu, giờ hắn chỉ muốn chịch chết thằng nhóc đang ranh ma đùa bỡn giới hạn chịu đựng của mình.

Hắn ghì lấy hai bên eo cậu, không chút thương tình thúc vào một cái thật thô bạo. Moon Hyeonjun vì thế mà hét toáng cả lên, bất ngờ trước cái bồ bã đột ngột của hắn. Cậu là cố tính khiêu khích hắn đấy, nhưng lại không ngờ rằng hắn thật sự có thể đáp trả một cách mạnh bạo đến thế này. Cậu cứ ngỡ hắn vẫn sẽ luôn bỏ qua tất cả mà yêu chiều cậu một cách ân cần, vậy mà giờ đây cậu lại bị dương vật hắn đâm đến lút cán.

Dẫu thế lỗ nhỏ vẫn rất ngoan ngoãn mà đón lấy, truyền đến cho chủ nhân của nó cảm giác vừa đau vừa sung sướng đến tột độ. Moon Hyeonjun dần dà cũng mất kiểm soát, tiếng rên rỉ phóng túng thoát ra ngay sát bên tai Lee Minhyung. Tay cậu kiếm tìm tay hắn, dẫn dắt đến bầu ngực bị bỏ quên mà run rẩy thèm khát.

Lee Minhyung chiều theo ý người yêu, bao trọn lấy khuôn ngực mà nhào nắn, đầu ngón tay vân vê đầu ti cứng ngắc, nhận lại được tiếng nỉ non càng dâm mỹ hơn trước. Hắn như được cổ vũ mà sung sức thêm nữa, ba nông một sâu thúc dương vật thô to vào bên trong lỗ hậu mềm ướt. Đầu nấm đè nghén lên điểm sướng, nắc vào sâu hoắm trong trực tràng. Hắn thoả mãn khi thấy cả người Moon Hyeonjun không nơi nào là không có dấu vết của hắn, nhận thức người thương hoàn toàn thuộc về mình càng khiến dương vật hắn căng trướng hơn bên trong.

Họ vốn là như thế. Nhẫn nhịn, cưng chiều, khiêu khích, cuồng si, đều hiện rõ lên qua cuộc ân ái trần trụi ngay giờ phút này đây.

Bên trong căn phòng kín chỉ còn lại hơi thở của nhau hòa quyện, nhiệt độ nóng hầm hập toả ra từ việc da thịt cọ xát, từng cú đâm thúc bành bạch cứ thế vang vọng không ngớt.

Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm mất ngủ.ㅤ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com