Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43 - Ảnh siêu âm 4D

Sau khi Minhyung trở về nhà, nhìn thấy chăn đệm và nhà cửa sạch sẽ.

Gương và Cửa đã được thay mới.

Ngay cả khăn tắm và quần áo cũng đều có mùi phơi nắng.

Hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng, như đạt được thành tựu tuyệt vời nhất trong cuộc đời vậy.

Vợ đẹp con ngoan.

HyeonJoon sợ hắn về nhà lại phải tất bật dọn dẹp, nên đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.

- Đi tắm đi.

Cậu chìa tay đưa quần áo cho hắn.

Hai người lần lượt tắm rửa xong.

Để thoã lòng mong nhớ đã lâu.

Cả hai không đợi mà cùng nhau lăn giường một trận sảng khoái.

Lee Minhyung đương nhiên sẽ nhẹ nhàng nhất có thể rồi.

Sự thoã mãn về cả thể xác lẫn tinh thần làm cả hai lân lân trong sự hạnh phúc.

Cả hai nằm chung chăn ôm nhau hít lấy hít để hương thơm mà nhiều ngày luôn mong nhớ.

- Anh thấy anh thật sự như lượm được kim bài miễn tử vậy.

- Là sao nữa vậy?

- Nè em nhìn xem, công việc anh cũng có, thành tích cũng có rồi, tiền bạc cũng có thể tự kiếm ra được, nhà cửa cũng đã có. Đặc biệt hơn là anh sắp có vợ và con trai nữa.

Nói xong câu cuối hắn hôn lên môi câu một cái. Dùng mũi của mình chạm lên mũi của cậu mà mỉm cười.

- Anh có vợ hồi nào em không biết.

Cậu phụng phịu đẩy hắn ra, xoay lưng về phía hắn.

Minhyung nhìn cậu chôn mặt trong chăn mà không thể không khen một câu.

Vợ hắn đáng yêu chết đi được.

Hắn chồm qua dùng chăn phủ lên người cậu, rồi kéo cậu xát lại phía mình để ôm trọn cậu vào lòng.

- Vậy em có đồng ý không?

HyeonJoon thật sự ngượng đến không mún trả lời nên không nói gì hết.

Còn hắn thì cứ mãi lì như trâu mà hỏi đi hỏi lại một câu suốt cả buổi.

Cậu bực hết cả mình, giở chăn ra, dùng tay vả vả vô cái mỏ hắn để hắn im lặng lại một chút.

- Không lấy anh thì lấy ai nữa đây.
Cái bụng to này ai chịu trách nhiệm.

Minhyung nghe được câu trả lời mà hắn muốn nghe liền không khống chế được nụ cười đến tận mang tai. Là chính miệng cậu đồng ý, là Joonie của hắn chịu cưới hắn làm vợ đó, hắn vui  như trúng được 20 tỷ won vậy.

Hôn lên trán cậu.
Hôn bụng cậu nữa.

Bụng cậu chỉ cho mình hắn được phép hôn thôi. Chỉ cần là hắn cậu sẽ thấy cực kì thoải mái.

- Minhyungie nè.

- Hửm?

- Em nghĩ kĩ rồi.

Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu mà cũng ngừng cợt nhã lại.
Lần này là nói chuyện nghiêm túc đó.

- Chúng ta về nhà ba mẹ em nha.

- Em đã suy nghĩ kĩ rồi hả?

- Ừm.

- Được.

- Minhyungie à, anh hứa là phải ở bên cạnh em đó.

Cậu mỗi lần nhắc đến chuyện này đều thấy dạ dày mình không ổn.

Joonie từ từ nhích lại gần rồi ôm hắn chặt cứng, ghé tai vào ngực hắn cảm nhận từng hơi thở phập phồng của người cậu thương, người mà cậu hết mực tim tưởng.

- Đương nhiên là anh sẽ bên em.

- Giữ lời.

- Được giữ lời.

Hai ngón tay hắn và cậu ngóc ngoéo nhau lập lời thề thốt.
HyeonJoon nhìn hắn, khoé môi không nhịn được khẽ cong môi lên.

- Em cười lên thật sự rất đẹp.

- Không cười thì xấu hả?

- Em lúc nào cũng đẹp mà.

- Có lệ quá.

- Sự thật đó.

Hắn đè cậu ra hôn đến nỗi cậu thở không ra hơi mới chịu dừng.

Hai thân trâu to lớn giỡn với nhau ì xèo, chiếc giường kêu lên ken két thấy mà tội luôn.

Sau khi cậu đồng ý cùng hắn trở về nhà, thì Minhyung đề nghị mua một ít đồ để về nhà cậu.

- Em thấy mua cái này được không?

- Ba em không thích áo nhiều màu đâu.

- Vậy còn cái này.

- Nhiều lông quá, nhìn nó rất rờm rà.

Thật sự hắn không hiểu nhiều lúc cậu tự mua đồ cho bản thân hay cho con trai cũng chưa từng khó khăn tỉ mỉ như vậy.

Đến khi mua cho cha mẹ thì lại kĩ tính vô cùng. Nhìn cậu tập trung đến vậy, hắn cũng ngầm đủ hiểu trong lòng là cha cậu khó tính đến cỡ nào.

Vòng qua vòng lại hắn và cậu chọn được hai cái áo ấm rất phù hợp.
Mua cho chị cậu một cái túi nữa.

Thành công mỹ mãn.

Chọn được đồ ưng ý làm HyeonJoon rất hài lòng đi thẳng ra ngoài, đi trước hắn có vài bước.

Minhyungie thì xách đồ lỉnh kỉnh theo ở đằng sau.

Hắn đi phía sau nhìn chằm chằm phía sau lưng của cậu, dáng đi của cậu đẹp thật, không khác gì người mẫu.

Mà không hiểu sao Joonie thích mặc cái áo có chữ "World Champions 2023" đó ghê.

Đi đâu cũng lấy nó ra mặc hết.
Chắc bởi vì cậu thấy nó là thành tựu sự công sức xứng đáng mà cậu có được nên phải bận đến khi rách mới thôi.

HyeonJoon vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh, cậu đi cũng rất cẩn thận cậu có nhìn trước nhìn sau đàng hoàng, chỉ có người ta không cẩn thận mà va trúng cậu thôi.

- Nè nè muốn chết hả?

Cậu bị một người đàn ông lạ mặt đi thẳng tông vào người.

May mà cậu đi không có nhanh, chỉ là hơi loạng choạng xém ngã thôi.

Minhyung thấy cậu xém ngã mà trái tym giật thót cả lên liền chạy lên đỡ cậu vào lòng.

- Joonie sao vậy em?

Hắn đâu có để bé cưng của mình chịu thiệt được kéo cậu ra đằng sau lưng để che chắn, trừng mắt với gã say rượu trước mặt.

- Bạn của mày va trúng tao, đền tiền đi.

- Nè anh nói cho phải đi, là anh va vào tôi.

Cậu được Minhyung bảo kê nên cũng đâu có hiền để bị ăn hiếp, đứng phía sau lưng hắn mà đôi co cãi tay đôi với ông ta luôn.

- Mày còn dám cãi.

Đúng là đi đêm có ngày gặp ma, mà ma này là ma men nha. Ông ta còn muốn giơ tay đánh cậu nữa chứ, mà ông ơi đụng nhầm người.

Ở đây có một con gấu đen lớn và một con hổ giấy.

Ông đụng một trong hai cũng tàn canh gió lạnh hết.

Cậu không có hiền đến độ không xử lí được ông ta đâu, nhưng vì đang có mang trong mình tiểu tổ tông nhỏ nên cậu phải nhịn lại mà kiềm chế, nếu không HyeonJoon đã cho một đá vào người gã rồi.

Người gì mà không biết lý lẽ gì hết, mở mồm thì toàn mùi bia rượu hôi chết đi được, cậu nghe thấy mà muốn nôn.

HyeonJoon tạm thời lùi lại một chút để mọi chuyện cho Minhyungie xử lí hết.

Lee Minhyung thấy gã ta muốn đánh người liền chồm tới bắt lấy cánh tay đó bẻ ngược cổ tay ông ta ra sau đến kêu oai oái.

Miệng thì rống như heo cắt tiết tới nơi. Thấy mình bị thất thế, ông ta ngụy biện vừa hét vừa nói dối trắng trợn. Thu hút sự chú ý của nhiều người đến càng đông.

- Nè ông vừa vừa phải phải thôi.

- Hai đứa bây là đồ ăn cướp, thấy tao một mình nên làm càng.

Nực cười vậy, có ai đời nhìn thằng ăn cướp nào đẹp trai sáng sủa như đây không. Mặc kệ những lời ông ta nói, Minhyung vẫn tiếp tục khóa chặt người ông ta. Ông ta cứ liên tục la hét và nói sầm bậy nhưng chả có ai mà tin lời của thằng say.

Bảo vệ tới lôi ông ta đi, lúc ông ta rời đi liền nhìn chằm chằm vào cái bụng của cậu mà đay nghiến, không yên phận nguyền rủa hai người đoạn tử tuyệt tôn.

HyeonJoon nghe xong lời này của ông ta mà bụng đột nhiên thắt lại một cái.

Đúng là ác mồm ác miệng, cậu thậy sự rất tức giận, cậu giận đến độ, tay chân gòng cứng lên nổi hết gân xanh, hơi thở dồn dập mà thở phì phò như cá mắc cạn, đôi mắt cậu dần đỏ lên, vừa tức vừa uất ức như sắp rỉ máu.

Hắn thấy cậu như sắp không giữ được bình tĩnh, liền ôm chầm lấy cậu, kéo cậu rời đi. HyeonJoon thì cứ mãi cố chôn tại chỗ, nhìn tên ma men đó đến không rời mắt.

Hắn cố gắng lắm mới kéo được cậu đi.
Xung quanh đang có rất nhiều người đứng xem kịch vui, loạn hoạn một hồi cả hai bị phát hiện mất.

Khó khăn lắm tâm trạng cậu mới vui lên được một tí, giờ tan tành mây khói rồi.

Minhyung đưa cậu vào ngồi trong xe, cậu lại né tránh ánh mắt của hắn mà không ngừng nhìn ra cửa sổ.

Đến dây đeo an toàn cũng không thèm đeo luôn.

Được rồi, cậu không được vui hắn sẽ ngồi chung với cậu, hắn sẽ cùng cậu ngồi đó, đợi cậu bình tĩnh lại.

HyeonJoon nhìn ra cửa sổ nhìn gió thổi làm rung rinh những tán cây chọc trời cùng với ánh đèn lóa của những khu trung tâm thương mại mà lòng chợt nhẹ nhõm hẳn.

Cậu ngồi đợi mãi mà xe không di chuyển, chậm rãi xoay người qua nhìn hắn một cái.

Mắt hai người chạm nhau, hắn liền hỏi han.

- Đỡ giận hơn chưa.

Cậu hít một hơi lạnh, cái lạnh của mùa đông ở giữa thành phố hoa lệ Seoul này làm cậu thấy thoải mái hơn một chút.

HyeonJoon gật đầu với hắn.

- Đừng tức giận, không tốt cho tiểu tổ tông của chúng ta đâu.

Hắn cúi người xuống dùng mu bàn tay để vuốt nhẹ lên bụng của cậu.

- So đo chi với loại tiểu nhân thủ đoạn thối tha nhân cách rẻ rách đó.

HyeonJoon khó chịu mà uất ức bĩu môi như sắp khóc nói giọng nghèn nghẹn.

- Miệng ông ta toàn nói ra điều không may.

- Có, anh có nghe chứ. Nhưng mà ông ta nói sai rồi, chúng ta có con trai rồi, lời ông ta không ứng nghiệm.

HyeonJoon nghe xong thấy cũng đúng thật, rồi từ từ thả lỏng ngã người ra dựa vào ghế, xoa xoa bụng tròn to của mình, cảm thấy dễ chịu một chút.

Cậu xoa bụng, thủ thỉ với con trai của họ.

- Xin lỗi con trai, ba sẽ không tức giận nữa, chắc con đã sợ rồi.

- Lần sau, đi chung ngang hàng với anh nha, đừng đi một mình nữa.

- Được.

- Cũng còn sớm đi đến bệnh viện siêu âm thử một lát.

Cậu liền lập tức gật đầu đồng ý, lúc nảy giận quá bụng cậu thắt lại cũng hơi khó chịu mà có đau nhói.

Trong phòng siêu âm, có ba người đàn ông.

Một nằm, một đứng, một ngồi.

HyeonJoon nằm trên giường, vén áo lộ ra bụng dưới hơi phồng lên.

Lee Minhyung đứng bên cạnh, nắm lấy bàn tay cậu thật chặt, còn mắt thì nhìn chằm chằm màn hình siêu âm B.

Bác sĩ dùng đầu dò lướt lướt trên bụng cậu.

Đứa bé bốn tháng tuổi, các cơ quan gần như đã phát triển hoàn chỉnh, nhau thai cũng dính chặt hơn so với ba tháng đầu.

Cơ quan sinh dục đã gần như thấy rõ ràng hơn thật sự trong bụng HyeonJoon là một bé trai.

- Đứa bé sau lại nằm tư thế như vậy được?

Câu nói này của bác sĩ làm cả hai lập tức trở nên căng thẳng, thở mạnh cũng không dám.

- Thế nào ạ?

- Tay của đứa nhỏ hình như giấu ở đằng sau lưng, không thể thấy rõ được. Hay là hai cậu đứng dậy đi dạo vài vòng xem sao.

Tình huống này cũng khá thường gặp trong khi khám thai.
Chắc do lúc nãy cậu tức giận làm bụng co thắt, đứa bé cử động rồi nằm ở tư thế khó.

Nói chung cũng không phải vấn đề lớn. Nhưng đứa bé chưa sinh ra thì chưa biết được có dị tật hay không hoặc chỉ có thể là đơn thuần tự nhóc con giấu đi thôi.

Minhyung dìu cậu đi lòng vòng ngoài sảnh chờ, hai người sóng vai nhau cùng đi.

Có phải cái lời không may của tên khốn ma men đó làm ảnh hưởng tới con trai của cậu thật không.

Lời nói của hắn thật cay độc, HyeonJoon sợ rằng nó sẽ ứng nghiệm lên con trai của cả hai mất.

Cậu nghiêng đầu soi mình vào trong gương cầu thang thấy bản thân ngày càng nhếch nhác, đôi mắt tối sầm trong chẳng có miếng sức sống nào. Cậu khựng lại nhìn chằm chằm bản thân rất lâu.

Bỗng có một giọng nói trầm ổn, nhẹ nhàng như giọng của mẹ cậu vậy, giọng nói đó đã đánh thức cậu khỏi những dòng suy nghĩ tiêu cực đang len lỏi nẩy sinh trong đầu cậu.

- Hai cậu đang đi siêu âm à.

- À dạ.

- Cậu uống thử một cái gì đó lạnh lạnh thử xem con dâu tôi cũng mới làm thử đó, rất có hiệu nghiệm.

Lee Minhyung nghe được lời này liền rói rít đi tìm nước lạnh cho cậu uống.

HyeonJoon sau nghe lời khuyên của dì ấy liền ngẩn ra mà cảm thấy lạ thật. Bởi vì, cậu và hắn đều là đàn ông tại sao dì ấy nhìn vào liền biết cậu là người đang cần siêu âm.

- Sao dì biết con là người cần được siêu âm?

- Có thể nói là trực giác đi, con trai của cô cũng từng giống con.

- Từng giống ạ, tốt quá.

HyeonJoon nghe thấy người có trường hợp giống mình liền mừng rỡ.

Dì ấy thấy cậu muốn hỏi gì đó nữa liền chỉ cười nhạt rồi dịu dàng rời đi.

Cậu nhìn theo bóng lưng của dì ấy bước đi mà lòng vui hẳn, chỉ có một suy nghĩ là dì ấy thật giống mẹ của cậu và dù dì ấy biết con trai của dì ấy có thể mang thai sinh con mà dì ấy vẫn vui vẻ chấp nhận.

Trong một giây phút nào đó cậu cũng mong ước mẹ cậu sẽ chấp nhận cậu và hắn. HyeonJoonie nhớ mẹ.

Cậu quả thật đã làm theo lời của dì gặp ở sảnh.

Và nó hiệu nghiệm thật, sau khi siêu âm lại em bé trong bụng của cậu cũng ngoan ngoãn cho bác sĩ xem mặt và thả lỏng tay.

- Tay của nhóc con không sao hết.

Cậu và hắn sau khi nghe được lời không sao này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhận được tờ siêu âm 4D làm cậu mới nhận thức rõ hơn về đứa nhỏ trong bụng.

HyeonJoon cứ cầm nó rồi ngắm nhìn mãi.

- Minhyungie chúng ta chụp chung một tấm hình đi.

- Được.

Dưới ánh đèn ấm áp, hai người dựa vào nhau, cậu cầm tờ siêu âm để ở trước che nửa khuôn mặt.

Chỉ là hình chụp selfie thôi.

Nhưng là minh chứng cho sự hiện diện của ba người chúng ta.

Anh em và đứa con trai của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com