5.
Moon Hyeonjoon cảm thấy khó hiểu. Chẳng phải Lee Minhyung thích cậu lắm sao? Sao cái gì cũng cản cậu ăn vậy?
???
Như nhìn ra được sự bất mãn của Moon Hyeonjoon, Lee Minhyung vẫn không có ý định làm khác đi.
"Nhịn ăn thì đau dạ dày, nhưng đang đói mà ăn đột ngột nhiều quá cũng đau chẳng khác gì. Cậu biết tác phẩm Một bữa no không?"
Moon Hyeonjoon đương nhiên biết chứ, cho dù dạo này điểm số tụt giảm vì chểnh mảng thì quá khứ giấy khen treo kín tường cũng là thật.
"Tớ tự kiểm soát được mà."
"Không là không, ăn thịt nhiều cũng khó tiêu. Này, Hyeonjoon ăn phần này đi cho nóng."
Lee Minhyung là "tiểu thiếu gia" đấy, Moon Hyeonjoon vẫn luôn biết rõ. Nhưng hắn lại biết nấu ăn, vô cùng khéo léo nữa. Phần thịt hắn nướng cho cậu độ mềm vừa đủ, không cháy quá, giảm cảm giác đau đớn mà vết thương trên gò má đem lại.
Ăn thì đương nhiên phải cởi bỏ khẩu trang, Lee Minhyung đã sớm nhìn thấy hết chiến tích của Hyeonjoon, thế mà hắn chỉ im lặng không nói gì. Như vậy cũng được, Moon Hyeonjoon chẳng có hứng nói những chủ đề như thế.
Màn hình điện thoại Moon Hyeonjoon sáng lên, đúng lúc mắt Lee Minhyung đang lia tới đó. Hắn thề hắn không có ý đồ đọc trộm, mắt chắc chắn đã rời đi ngay, chỉ tiếc là thị lực quá tốt mà thôi.
Oner, tiền cao, đi?
Ngắn gọn, không rõ đầu đuôi, vẻn vẹn mơ hồ. Lee Minhyung thấy đối phương cũng chỉ thoáng nhìn một cái rồi bấm nút tắt nguồn.
Không có dấu hiệu muốn rời đi. Moon Hyeonjoon thật sự đã lựa chọn ở đây với hắn.
....
Ryu Minseok sau khi kiến tạo cho thằng bạn chí cốt của mình liền rất rảnh rỗi. Cậu tin con gấu kia thừa khả năng để dỗ dành người thầm thương, cậu cũng không cần can thiệp quá sâu. Đúng là Minseok chẳng tán thành cách cho đi tình cảm không tiếc cái gì của Minhyung, nhưng thâm tâm cậu biết Moon Hyeonjoon phần nào đó xứng đáng.
"Sao, Oner không trả lời hả?"
"Không."
"Chắc bận đóng vai Moon Hyeonjoon rồi."
Minseok đột ngột dừng lại, cậu không nghĩ mình sẽ nghe thấy cái tên Hyeonjoon từ đám trông có vẻ chẳng tốt lành gì ấy.
Chắc không phải người cậu đang nghĩ tới đâu nhỉ? Minseok tự nhủ và nhanh chóng rời đi.
....
"Muộn thế này rồi thì cậu vào ký túc xá kiểu gì?"
"Thì trèo vào chứ sao nữa?" Moon Hyeonjoon trao cho Lee Minhyung ánh mắt như nhìn kẻ ngốc. Cậu hơi bất ngờ khi hắn lại chưa nghĩ tới chuyện đó đấy.
Lee Minhyung biết thừa trong cái đầu nhỏ của đối phương đang nghĩ cái gì, hắn cũng chẳng có ý định sửa lại cái mác học sinh ba tốt Hyeonjoon đang gắn lên người mình.
"Cậu quên mình đang bị cảm cúm đến bầm chân, tím tay, rách mặt à?"
"...." Moon Hyeonjoon chỉ có thể lấy nụ cười ra che đậy "Trông vậy thôi chứ bức tường này không cao thế đâu. Bên trong còn có chỗ để xuống nữa, tớ cố tình sắp xếp vì những tình huống về muộn như thế này."
Nhưng người ta vẫn thường nói, càng chữa lại càng cháy.
"Hyeonjoon à."
"Sao thế?"
"Cậu nói vậy có nghĩa là, đây không phải lần đầu tiên cậu về ký túc xá khuya muộn như hôm nay?"
Moon Hyeonjoon chợt dâng lên suy nghĩ muốn giãy giụa trước câu hỏi có phần xâm phạm đến cuộc sống của cậu, nhưng rất nhanh lại áp chế được nó xuống.
Cậu biết hắn chỉ đơn thuần lo lắng cho mình mà thôi.
"Lần sau sẽ không như vậy nữa. Tớ thề đó, không có lần sau đâu."
Đôi mắt Lee Minhyung mở lớn, minh chứng cho sự bất ngờ không nhỏ của hắn. Hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần cho những câu nói chứa sát thương mà Hyeonjoon có thể nghĩ ra để đẩy hắn ra xa, vậy mà vẫn thất thủ trước vầng trăng nhỏ này.
Hắn cười, hắn chợt không muốn tức giận với con người chẳng biết yêu quý bản thân ấy.
Giờ hắn bắt người này về nhà được không nhỉ?
"Vẫn không được."
"Thế Minhyung định để tớ ngủ ngoài đường à?"
"Hyeonjoon có muốn về nhà tớ không?"
....
Hyeonjoon không biết mình có bị điên hay không, nhưng quanh đi quẩn lại lại về nhà Lee Minhyung thật. Đó là một căn chung cư tầm trung gần trường bọn họ, chỉ có một mình mặt trời ấm áp kia ở đây.
Nhưng mà sinh viên bình thường chẳng phải sẽ chọn ở nhà với bố mẹ hoặc ở ký túc xá hay sao? Ở riêng như này, Lee Minhyung quả đúng là thiếu gia hàng thật giá thật muốn trải nghiệm cuộc sống bình thường.
Mặc quần áo của Lee Minhyung, dùng dầu gội và xà phòng tắm của Lee Minhyung, ngủ trong chăn nệm của Lee Minhyung, Hyeonjoon chỉ sợ sáng mai tỉnh dậy sẽ tự đánh mình thành đầu heo. Đây có thể là chuyện điên rồ nhất mà cậu từng làm, điên hơn cả ngồi trên mấy chiếc motor phân khối lớn vọt đi trên quốc lộ đông đúc.
Cậu quay lưng về phía Minhyung, nhưng bằng một cách nào đó thì Hyeonjoon vẫn cảm nhận được ánh nhìn của người ai cũng biết là ai.
"Minhyung ở như vậy không buồn à?"
Cả một căn nhà như vậy mà...
"Tớ không, nhưng Hyeonjoon thì sao? Cậu không buồn?"
"Tớ có Kim Jeonghyeon ở cùng nữa đó."
Cậu biết Minhyung đang muốn nói cái gì. Hắn đang hỏi cách sống tự cô lập bản thân của cậu có khiến cậu cảm thấy cô đơn hay không. Câu trả lời đương nhiên là có, nhưng quen rồi lại thành một câu chuyện khác.
"Hyeonjoon à, phải mơ về tớ đó."
Hyeonjoon vùi mặt vào gối, nơi độc mùi hương của Lee Minhyung, ậm ừ trong họng coi như đồng ý.
Lee Minhyung à, cậu cũng phải mơ về những điều tốt đẹp nhất đấy nhé.
....
Sáng, Moon Hyeonjoon tỉnh giấc thì cũng đã mười giờ. Hôm nay cậu không có lịch học trên trường, Lee Minhyung cũng chẳng định khua cậu dậy sớm. Hắn nuôi ý đồ đánh bay đống quầng thâm dưới mí mắt Hyeonjoon.
Đêm qua tối quá không để ý, bây giờ Moon Hyeonjoon nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện.
Đôi mắt bất giác hiện lên tia ngạc nhiên.
....
Lee Minhyung nhẹ hé cửa kiểm tra, và hắn thề hắn sẽ mơ về cảnh tượng này mỗi ngày.
Moon Hyeonjoon yên lặng ngồi trên giường của hắn, mặc đồ của hắn, ngây ngốc nhìn ra bên ngoài.
"Hyeonjoon dậy rồi à?"
Ban đầu có chút giật mình, nhưng Moon Hyeonjoon rất nhanh đã ném trả cho đối phương một câu mắng người đanh đá.
"Cậu là đồ biến thái."
"Hả???"
Lee Minhyung chẳng hiểu cái mô tê gì hết, cho đến khi thấy bàn tay trắng xinh chỉ ra khung cảnh ngoài cửa sổ phòng ngủ của hắn. Hắn bật cười, làm ra vẻ vô tội. Minhyung biết Hyeonjoon không giận mình, thậm chí còn dung túng cho hành vi hơi biến thái thật, vì cậu nhìn hắn bằng ánh mắt nuông chiều.
Hắn lại gần cậu, cẩn thận thăm dò ý kiến. Khoảng cách gần như thế rồi, Hyeonjoon bảo trì im lặng, Lee Minhyung liền biết lần này cuối cùng cũng được rồi.
Tay trái nâng niu đỡ lấy gáy mềm, tay phải mạnh mẽ siết chặt lấy vòng eo bé nhỏ, Minhyung đè Hyeonjoon xuống giường mà hôn. Hyeonjoon cũng không phản kháng, mềm xèo túm lấy đầu vai áo hắn mà hùa theo nhịp điệu của đối phương.
Khoảnh khắc nhìn ra cửa sổ, Moon Hyeonjoon liền hiểu vì sao Lee Minhyung từ bỏ ngôi nhà mà cậu đoán là dát vàng dát bạc để tới căn chung cư tầm thường này. Sáng sớm mỗi khi tỉnh dậy, Lee Minhyung chỉ cần nhìn ra bên ngoài liền nhìn thấy toà ký túc xá nơi Hyeonjoon sống. Khoảng cách khá xa, nhưng đó không đơn thuần là thước đo địa lý, đó là chấp niệm của Lee Minhyung.
Hắn sẽ chẳng thấy được gì từ đây ngoài ban công chủ yếu toàn phơi đồ của Kim Jeonghyeon, nhưng hắn vẫn lựa chọn nơi này, và rồi mỗi sáng thầm đoán xem Moon Hyeonjoon đang làm gì, liệu đang ăn sáng hay tán gẫu với tên bạn cùng phòng số hưởng.
Trái tim đầy sứt sẹo của Moon Hyeonjoon bỗng dưng cảm thấy thoả mãn, chỉ vì phát hiện một hành vi có phần điên rồ của Lee Minhyung.
Bọn họ đều bất thường, vậy thì hãy để Hyeonjoon độc chiếm lấy tên mặt trời ẩn giấu nhiều tính cách này đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com