4. hyeonjoon
"hyeonjoon đợi tao."
"tao không ăn cơm đâu, tao mệt tao muốn ngủ."
"này hyeonjoon à.."
"để em ấy một mình đi, em biết nếu bản thân cứ đuổi theo sẽ không phải điều gì tốt mà."
lee sanghyeok bước tới nhanh tay kéo kịp lee minhyeong lại chỉ để một mình moon hyeonjoon đi lên phòng.
cả năm người trở về từ trận đấu chung kết, geng chiến thắng với chức vô địch lần thứ tư và chức vô địch mùa xuân đầu tiên cho kiin.
cả năm người đã chơi rất hay nhưng tiếc rằng geng đã đánh hay hơn một nhịp, chỉ một nhịp thì đã có thể lật cả trận đấu.
họ thua, họ trở về, không khí trong đội lại bắt đầu trở nên ảm đạm và tệ đi, bắt đầu là zeus - người em đi đường trên của họ, hôm nay, trên suốt quãng đường trở về, cậu ấy đã rất im lặng, lâu lâu lại vò đầu bức tóc, thái độ trông thật bất lực.
tiếp đến là oner - người đi rừng của đội, bạn bồ bé bỏng của lee minhyeong ngồi ngoan trong vòng tay của lee minhyeong mà chẳng nói gì.
đáng lẽ hyeonjoon sẽ ngồi một mình nhưng minhyeong hắn lại sợ em lướt mấy bài báo này kia rồi lại tự cắn tay mình thì khổ lắm, hắn nay đã ngồi bên cạnh em, điện thoại cũng đã tịch thu, lâu lâu thì cũng xoa dịu em bằng vài câu là, "em đã rất giỏi rồi", "chúng ta còn cả msi và mùa hè, em đừng lo nhé."
nhưng những câu an ủi ấy có là gì đối với một con người suy nghĩ nhiều như em cơ chứ?
em chẳng thể nghe lọt bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng thở dài của anh sanghyeok, tiếng đứa em mình khụt khịt mũi ngay khi nhà chính vỡ hay tệ hơn là tiếng pháo hoa giành cho đương kim vô địch nổ tung ở bên phía đối thủ.
những âm thanh ấy khiến em sợ hãi, đã rất lâu rồi, kể từ chung kết thế giới, em mới nếm lại cảm giác thất bại đau đớn thế này.
nhưng có lẽ thất bại lớn nhất đối với em là khi thấy ánh mắt đầy bất lực của lee sanghyeok hay sự cố gắng trong bất lực của lee minhyeong?
mọi thứ thật tệ, hyeonjoon nghĩ đến nó trông thật tệ.
bởi thế nên ngay khi về tới trụ sở hyeonjoon đã tách khỏi mọi người mà đi lên phòng, mặc cho minhyeong hắn muốn khuyên ngăn nhưng kết quả vẫn là không được.
"nhưng.."
"vào ăn cơm xong đi, đem đồ ăn lên rồi coi dỗ nó."
minseok bước vào với trạng thái uể oải nhưng cũng kịp ghé sang chỗ hai người mà nói.
"ừ đúng đấy, em vào ăn đi đã."
"được."
không còn cách nào khác, lee minhyeong ngồi vào bàn ăn trong một tâm trạng không mấy thoải mái, hắn cứ ngoái đầu nhìn lên lầu mãi, bát cơm cứ thế mà được ăn vội.
hắn chẳng có tâm trạng ăn khi bạn bồ của mình đang buồn bã có lẽ đã khóc ở trển, hắn lấy cho bạn ít đồ ăn rồi chạy tọt lên phòng.
"hyeonjoon ơi, mở cửa ra cho tao với."
hắn gõ cửa phòng, giọng hắn chậm rãi phát lên, sau vài tiếng không có được sự hồi đáp, hắn mới nhận ra cửa không khóa và hắn bước vào.
"hyeonjoon ơi, em đâu rồi, hyeonjoon ơi.."
hắn đặt đồ ăn xuống, mắt hướng đến xung quanh nhìn ngó khắp nơi để kiếm cục bông của mình nhưng chẳng thấy đâu, không có một giọng nói nào phát ra và cũng chẳng thấy ai ở đây.
minhyeong đoán rằng em sẽ đến phòng tập, em hay tập gym mà nhất là những lúc em mệt mỏi và áp lực nhất.
hắn nghĩ là làm, chân hắn rảo bước đi nhanh tới phòng tập gym của đội và đúng thật phòng tập gym của đội vẫn đang sáng đèn.
lee minhyeong hắn bước vào trong tâm thế vội vã, từ vội vã hắn nhanh chóng chuyển sang hoảng hốt, moon hyeonjoon, em người yêu của hắn đang điên cuồng đấm tay vào tường, vừa đấm em lại vừa khóc.
"hyeonjoon!!"
hắn hét lên ngay khi thấy cảnh tượng ấy, hắn lao tới ôm chộp lấy người kia kéo ra phía bên ngoài, mặc cho em cứ vùng vẫy khóc lớn cỡ nào hắn cũng không chịu buông ra.
"hức ức..bỏ tao ra hức.."
"hyeonjoon!! bình tĩnh lại, hyeonjoon!!"
thấy em đang mất bình tĩnh, hắn cũng không kiềm được mà phải lớn tiếng hét to để có lấn áp tiếng của em, hắn muốn khống chế em, khống chế con người đang làm đau bản thân vô tội vạ này.
"ức hức.."
hắn giận dữ, một tay quay người em lại. những lời nói nghẹn ngào cứ nấc lên và nước mắt em cứ chảy xuống làm hắn đau xót.
tay hắn ôm gáy, chân kẹp chặt em, không nhanh không chậm, hắn ngay lập tức trao cho em một nụ hôn, một nụ hôn mà tưởng chừng như hắn đã ôm lấy hết tất cả những tế bào của em.
hyeonjoon giây trước còn khóc, giây sau đã bị nụ hôn của hắn làm cho phân tâm, em bị hắn hôn đến mức mụ mị, khe khẽ ôm lấy hắn. hyeonjoon giật run đang cố gắng đón nhận từng cái hôn vội vã từ hắn.
nhưng hắn không chỉ hôn, hắn còn lau nước cho em, những giọt nước mắt đắng kia làm hắn không vui nhất là khi nó xuất hiện trên gương mặt của người hắn thương.
"ức ưm.."
"đã bình tĩnh chưa?" hắn buông ra khi nghe tiếng thở dduois từ em, khóe mắt hắn sắc lên trông thật giận dữ.
"ức.."
em không đáp mà chỉ gật đầu nhẹ, cả người mềm yếu mà dựa vào hắn, hai tay đau vẫn còn đang run rẩy choàng qua cổ hắn.
"tao bôi thuốc cho em."
thấy em đã ngoan ngoãn, hắn quyết định không mắng thêm, dù gì việc mắng hyeonjoon hắn cũng không hề ưa thích chỉ trừ trường hợp bất đắc dĩ.
và trường hợp này hắn đã phải lên tiếng, may ra hyeonjoon ngoan ngoãn nên hắn cũng không phải mắng em nhiều.
"minhyeong.."
"tao sẽ đánh em sau khi em ổn, nhớ đấy." hắn đưa ra lời hăm dọa khi con hổ bông mít ướt đấy đang ngồi trên đùi hắn với ý định xin lỗi.
hắn không cho phép đâu nhé nên lần này em đừng xin tha.
"hức t-tại tao nóng.."
"em còn biết em nóng à? em xem coi tay em kìa, thấy máu không hả?"
minhgyeong xoa tay em, vừa xoa vừa giận dữ nói với em.
"minhyeong..ức tao không cố ý mà, tao không sao mà.."
"không sao cái gì? em biết tao xót em không?"
"mẹ nó tao ghét nhất là việc em bị thương đấy, rồi giờ em tự làm mình. bị thương tao phạt bằng cách nào đây?"
"đừng lớn tiếng với tao mà, tao sợ.."
".."
"lần sau có gì thì đánh tao, đừng làm như thế nữa."
trước giọng nói sụt sịt của em, hắn thành công bị hạ đo ván, làm sao hắn có thể lớn tiếng với con người này đây? làm sao có thể cơ chứ.
"tao xin lỗi..minhyeong ơi.."
biết hắn giận nhưng không quát được mình, bởi lẽ hắn sợ em mếu, hyeonjoon nhanh miệng cũng đã hôn lên má hắn vài cái để xoa dịu cơn nóng giận này của người yêu.
"lần sau không như vậy nữa nhé? em vẫn có tao ở đây, msi chúng ta sẽ làm lại, cả mùa hè nữa. được chứ?"
nhận được những cái hôn của em, hắn như được xoa dịu cơn giận đi phần nào, lần này hắn không còn giận dữ nữa, hắn ôm lấy em, vừa vỗ vai lại vừa xoa tóc em mà bảo.
"được..tao tin mày..minhyeong và tao, cũng sẽ cố gắng."
hít một hơi sâu, moon hyeonjoon được hắn ôm thì cảm thấy đã thoải mái hơn phần nào, không còn những lần tự trách nữa, em đã ngoan ngoãn nghe lời hắn.
thật may, thật may vì đã có hắn, xạ thủ của t1, xạ thủ của em và em tin hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com