Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02.


' mùa của quá khứ '

moon hyeon-joon không nói đùa, cả về việc ryu min-seok thực sự xuất hiện ở nơi này; lẫn việc cậu ta đã thay đổi ra sao chỉ sau vài năm ngắn ngủi.

trong tất cả những giấc mơ của lee min-hyung, ryu min-seok mãi chỉ dừng lại ở dáng vẻ thanh xuân năm đó. dưới mái hiên mỏng manh che lấp đi sự ồn ã của cơn mưa nặng hạt, cún nhỏ ngấm nước nên bị lạnh, chóp mũi đỏ ửng lên như một chú tuần lộc xinh xắn. ánh mắt em trong veo đón lấy những giọt nước tí tách, nước chảy trên bàn tay trắng mềm mang lại cảm giác tươi mát khó tả, rất nhanh đã bị người bên cạnh tóm lấy nhét ra phía sau. khi ấy, ryu min-seok sẽ cười khúc khích như trẻ con được kẹo, vừa lẩm bẩm chê min-hyung bảo bọc mình quá kĩ, vừa vui vẻ nép sau bờ vai rộng lớn để tránh đi hơi gió dần chuyển lạnh của một chiều tháng 10.

những ngày hè oi ả kéo dài mãi trong trí nhớ, ryu min-seok mãi luôn là đứa trẻ uể oải nằm bò lên xấp giấy tờ của lee min-hyung, môi mềm không ngừng mè nheo về cái nóng mùa hạ. em ở trước mặt hắn, ngồi trong lòng hắn thủ thỉ về việc em yêu hắn như nào, để rồi khi được min-hyung đồng ý dẫn đi ăn kem, nụ cười ngọt ngào lại bồng bềnh trên khuôn mặt nhỏ nhắn. nốt ruồi lệ nơi khoé mắt cũng lấp lánh khi ánh nắng vụn vỡ đậu lên khiến minseokie trong kí ức bỗng chốc sáng bừng, dường như rạng rỡ hơn cả cái chói chang tẻ nhạt hiện hữu ngoài cửa sổ.

đến tận những mùa đông cuối khi họ ở bên nhau, ryu min-seok vẫn đẹp như vậy, một vẻ đẹp khiến người khác nao lòng; như là đột nhiên bắt được một bông tuyết chói loà giữa không gian bao la khiến người ta không kìm lòng muốn bảo bọc che chở. em đứng dưới một góc đèn đường hiu hắt, làn da càng thêm trong trẻo giữa nền tuyết trắng trải dài; nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt ánh lên những xúc cảm chất chứa.

đôi mắt đen như đêm tối mùa đông, chỉ hướng về một bóng hình cao lớn đang tiến lại gần.

còn bây giờ, vẫn là nốt ruồi lệ kiều diễm lấp lánh ấy nhưng đôi mắt lại mờ mịt đi nhiều, sóng sánh ánh nước u tối như chính ly rượu đậm màu em cầm trên tay.

ryu min-seok lúc này vẫn đang vui vẻ cười nói với người bên cạnh, cơ thể mềm mỏng thuận theo điệu nhạc mà đung đưa, khiến vài ba chiếc khuyên trên tai cũng phát sáng dưới ánh đèn pub nhộn nhạo. mái tóc bông xù ngày nào giờ đã duỗi thẳng hơn và vuốt lên một cách tuỳ hứng, càng làm nổi bật ngũ quan sắc sảo câu hồn như loài cáo chín đuôi. chiếc sơ mi đen sớm đã bị kéo xuống lệch lạc, mở bung hai cúc trên khiến em càng thêm dụ hoặc; chỉ yên lặng ngồi đó cũng thu hút biết bao ánh nhìn thèm khát của những người xung quanh.

từ đầu đến chân đều toát lên vẻ lả lướt, đến cả nụ cười ngọt ngào cũng trở lên mờ ảo, khó nắm bắt như chính bộ dạng của em bây giờ.

quả nhiên là biết cách đưa người ta đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.

nhưng dù ở thời điểm nào, trong nhân dạng nào thì ryu min-seok vẫn hấp dẫn như vậy thôi, trong mắt kẻ có tình.

lee min-hyung không biết mình đã ngoái lại nhìn đến bao nhiêu lần, chỉ hận không thể đóng đinh ánh mắt mình trên bóng hình nhỏ bé kia, đến mức moon hyeon-joon phải giật lấy ly rượu từ tay hắn rồi đá hắn sang chỗ của mình, tránh cho thằng ngu này trẹo cổ chỉ sau một đêm. dù gấu lớn chẳng nói gì nhưng hyeon-joon chỉ cần một cái liếc mắt đã đọc được tâm tình của thằng bạn chí cốt, không khỏi lắc đầu ngao ngán.

làm người không muốn lại muốn tìm cách làm bò tót rồi.

thật ra hyeon-joon gọi min-hyung ra đây chắc chắn không phải để "nối lại tình xưa", cậu chỉ muốn hắn mở mắt nhìn cho rõ cục đá mình đặt nặng trong lòng bao lâu là loại người thế nào. thứ lỗi cho moon hyeon-joon nặng lời, nhưng từ trước đến nay cậu chưa từng tin tưởng ryu min-seok; chỉ có những thằng điên tình như lee min-hyung mới cắm đầu cắm cổ nghe theo con cáo con này thôi. đối với hyeon-joon, ánh mắt của ryu min-seok như là chất kịch độc, cũng tựa như là hồ sâu không đáy, vĩnh viễn mang lại cho người khác cảm giác bất an khó hiểu.

vậy mà lee min-hyung to như cái bánh xe bò lại bị chính ánh nhìn đó lừa đi cái một; cứ tưởng min-seok thực sự yêu mình lắm cho đến khi nhận ra bản thân cũng chỉ là một trong số muôn vàn điều em sẵn sàng bỏ lại, để tiếp tục cuộc hành trình của mình.

lee min-hyung và những kỉ niệm cũ kĩ ấy đã ở lại trong năm tháng đó rồi.

thế nhưng, moon hyeon-joon tính không bằng trời tính, dù đã vận hết sức lực mười mấy năm đai đen taekwondo để tách lee min-hyung khỏi mối hiểm hoạ xinh đẹp kia, nhưng có lẽ ý trời đã không muốn để hắn có một giấc ngủ an lành sau cả ngày dài mệt mỏi.

cụ thể là bằng một cách ảo ma liên minh huyền thoại nào đó mà nửa đêm hôm ấy, mối nghiệt duyên của gấu lớn đã tìm cách đào thoát được ra khỏi những cơn mơ, xuất hiện trong trạng thái mềm ấm và hữu hình ngay trước cửa nhà hắn.

ừ, đéo đùa đâu, em ta đang ở đó, đỏ lựng và thơm nồng mùi rượu, ngỏ lời về việc muốn mượn ké ban công nhà hắn một xíu.

lee min-hyung vốn đang chập chờn trên giường nghe thấy tiếng chuông cửa lại lật đật thức dậy, để rồi nghe thấy sau cánh cửa là giọng nói mè nheo ngọt dính vì rượu của ai kia, khiến hắn nhất thời không thể phân biệt thực hay mơ.

"...tìm không thấy"

"...không biết nữa, mới đến nên chưa làm chìa dự phòng"

"..qua nhà hàng xóm mượn đường rồi trèo ban công về là được, không cần lo, ngủ đi"

"...chưa có say, không ngã được"

"....à hình như say rồi?"

choi wooje ở đầu dây bên kia không hiểu gì, gọi cún nhỏ vài tiếng nhưng minseokie đã sớm tắt máy, tâm trí em không dừng lại trên màn hình nữa mà chuyển xịt keo cứng ngắc trước bóng dáng con người vừa mở cửa; nếu không say thì sao em lại nhìn thấy lee min-hyung ở đây nhỉ?

bọn họ thế mà lại là hàng xóm cơ đấy.

ryu min-seok quả thực uống có hơi nhiều rượu, cung phản xạ cũng dài thêm mấy vòng, chỉ biết ngây ngốc trước cửa nhà người ta cho đến khi lee min-hyung hắng giọng một cái mới trở về trạng thái ban đầu. em chẳng biết hắn đang nghĩ gì nên đành cười giả lả, thôi thì cứ như gặp lại người quen cũ vậy.

đúng như anh lớn từng nhận xét, cái vẻ thân thiện giả tạo của em thích hợp để điều hoà không khí nhất, nhìn vào nụ cười đó thì ai mà chẳng buông lỏng phòng ngự chứ.

"là minhyungie này, xin lỗi đã làm phiền nhá, sao cậu ngủ sớm thế?"

"..."

"sao thế, không nhận ra tớ hả"

"...có"

"nhận ra thì nể tình người quen cũ cho mượn đường ban công xíu nha, cửa nhà không mở được"

...

vậy đấy, lee min-hyung chưa hết ngái ngủ đối mặt với một ryu min-seok say rượu tạo thành một cuộc đối thoại hết sức kì quặc.

không nghĩ được sau bao lâu, họ lại gặp lại theo cách này.

không có quá khứ không chuyện tương lai, chỉ có ryu min-seok ở đây, vui vẻ náo động như chưa từng có những uỷ khuất và lee min-hyung ở đó, ôm theo một mớ xúc cảm hỗn tạp không tin nổi những chuyện đang xảy ra.

thế nên hắn vốn chẳng nghe lọt tai câu nào, ngớ người một lúc đã thấy em ta lon ton tìm đường trèo ra ban công. cấu trúc của hai căn hộ cũng giống nhau nên min-seok không gặp nhiều khó khăn, quan trọng là cách cún nhỏ thản nhiên lách qua hắn chạy vào nhà vô cùng thoải mái, như là đến thăm nhà một người bạn.

cũng như là giữa hai người chưa hề có cuộc chia xa.

hắn trầm mặc bước ra ban công, cún con thật sự đã tiến hoá thành khỉ con, hai bên lan can cách nhau gần 2m mà vẫn có thể tìm cách leo qua. cánh cửa không thể mở ra từ bên ngoài, ryu min-seok loay hoay một lúc rồi chậc lưỡi gọi điện cho choi wooje báo cáo tình hình, sau đó lại trèo lên ban công để quay về.

chỉ là lúc này mới cảm thấy khoảng cách này có chút đáng sợ.

lee min-hyung hẳn nhận ra được chút tâm tình nhỏ bé ấy nhưng vẫn thản nhiên đứng nhìn, cún nhỏ ương ngạnh cũng không thèm nhờ hắn một câu. em nhịn xuống cảm giác lo lắng khi chạm tay vào khoảng không tối mờ, bị hoạ tiết sắc nhọn của lan can cào xước nên càng bối rối, cứ như vậy trúc trắc trèo trên lan can cao vút.

"tay."

min-seok chớp chớp mắt, ngoan ngoãn bám vào chiếc phao cứu sinh lee min-hyung vừa chìa ra, trong giây lát đã an toàn đứng lại trên ban công nhà hắn. chút rượu còn xót lại trong đầu xộc lên khiến em ngây ngốc, bàn tay min-hyung vẫn lớn như vậy, hình như còn ấm áp hơn trước kia, làm em không khỏi nhớ về một ngày nào đó trong quá khứ.

"min-hyung vẫn vậy nhỉ?"

vẫn thích làm mặt lạnh, muốn bỏ mặc người khác nhưng trong lòng sẽ vô thức xót xa, sợ người đó phải chịu thiệt thòi.

hẳn là min-hyung cảm thấy bản thân đã giấu rất kĩ rồi nên khi nghe min-seok hỏi mới sững người lại một chút, nhưng chút tâm tư cỏn con này làm sao em không nhìn thấu. gấu lớn không giỏi nói những lời hoa mỹ, hắn chỉ biết bày tỏ suy nghĩ qua ánh mắt và hành động. chẳng hạn như khi thấy ryu min-seok hấp tấp chuẩn bị nhảy từ trên cao xuống sẽ không nói không rằng cản lại, chẳng tốn chút sức lực tóm vào hai bên cánh tay cún nhỏ nhấc xuống, thả em trên sàn nhà ướt lạnh rồi quay đầu bỏ đi.

cẩn trọng như đỡ lấy một vì sao rơi ở trên bầu trời.

min-hyung không nói nhiều, vào nhà liền lập tức mở cổng thể hiện muốn đuổi khách, ryu min-seok cũng không đến mức càn quấy mà ở lại lâu, chỉ cười hì hì chạy theo ra cửa. chỉ là khi em bước qua người hắn, mùi sữa hạt nồng ấm lại phảng phất không biết đã chọc phải sợi dây thần kinh nào khiến hắn khó chịu, không kìm được cất giọng mỉa mai, thành công khiến cún nhỏ phải dừng lại

"đâu phải ai cũng thay đổi nhanh như cậu?"

nghe cái giọng lạnh nhạt ghét vl.

ryu min-seok yên lặng trong chốc lát, không bước tiếp nữa mà dừng lại nhìn sâu vào mắt người đối diện, hẳn là em không mấy thích thú với câu nói vừa rồi. lee min-hyung thấy nụ cười vô tri trên môi em cuối cùng cũng hạ xuống, tâm tình đột nhiên sảng khoái hơn rất nhiều, cũng đứng yên đối mắt với em một lúc cho đến khi cún nhỏ đột ngột bước đến gần.

bài học rút ra là không bao giờ nên kiếm chuyện với mấy thằng say rượu.

ryu min-seok thấp hơn lee min-hyung cả một cái đầu, lúc này đang dứt khoát mang theo hơi ấm hương sữa hạt chết tiệt xông vào vùng an toàn của hắn, môi xinh mấp máy rót vào tai hắn mấy lời nỉ non.

"ừ, tâm tình thay đổi nhưng cơ thể thì chưa đâu, có muốn ngủ một đêm không?"









[ hêh nửa đêm viết gì trỏu vl hêh ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com