04.
•
ryu min-seok cảm thấy bản thân không may mắn, nhưng ít nhất cuộc đời không quá bạc bẽo với em, giống như cướp đi thứ này thì sẽ bù lại cho em thứ khác. đó là sự chăm sóc, min-seok của trước kia lớn lên trong sự chăm chút nuông chiều của ba người yêu thương em nhất; ngay cả quãng thời gian tăm tối kia vẫn còn một mặt trời ấm áp cạnh bên, dùng hết sức mình để an ủi những vết xước màu rêu đã mờ nhạt trong tim.
dĩ nhiên để yên cho vết thương tự lành sẽ tốt hơn cứ chọc ngoáy mãi vào nó, nên choi wooje không hề hỏi ryu min-seok một lần trong suốt thời gian ở cạnh nhau. em để yên cho min-seok sống theo cách của mình, dù em không chắc đó còn là sống hay không. em cũng rất tò mò về những gì anh lớn đã trải qua nhưng mỗi khi cún nhỏ biến mất, wooje sẽ chẳng lục tung mọi thứ lên để ép bạn xuất hiện, chỉ yên lặng dang tay đón bạn về từ một màn mưa tầm tã, chờ đợi tới khi minseokie chậm rãi mở lời.
đó là cách yêu thương của riêng choi wooje, và ryu min-seok không thể tin nổi trên đời có một thằng ngu nào đó dám làm tổn thương một đứa trẻ hiểu chuyện đến như vậy.
giống như bây giờ, choi wooje phủi đi vài giọt mưa lạnh giá bám lên người; minseokie biến mất nửa ngày em chẳng hề ý kiến; đợi khi anh gọi mới gấp rút bước vào quán rồi thở phào khi thấy bên cạnh ryu min-seok còn hai người nữa; trong chốc lát em đã tưởng min-seok lại say xỉn ở một mình nên vô cùng lo lắng.
nhận điện thoại của anh, wooje không nghĩ nhiều vội vã chạy đến nên bộ dạng trông có chút lộn xộn; trước mắt hai người trưởng thành như hyukkyu và kwanghee càng giống như một mớ bù xù xinh xắn.
chỉ vài phút trước, minseokie xỉn quắc nói muốn giới thiệu với hai người "bạn đồng hành" của em; bọn họ có nghĩ trời nghĩ đất cũng không nghĩ đến đó còn là một đứa trẻ, ngoại hình thì cao lớn vạm vỡ nhưng khuôn mặt non nớt như búng ra sữa; nghe tiếng gọi của anh còn bối rối đến mức ngờ nghệch tại chỗ một lúc.
"choi wooje, nhỏ hơn em hai tuổi, người giàu"
em nhỏ cùng min-seok ngồi một bên đối diện với hai anh, nghe vậy càng trở nên lúng túng. em lờ mờ đoán được đây là anh trai mà minseokie đã nhắc đến, trước tiên vẫn lễ phép chào hỏi nhưng sau đó liền cứng ngắc không biết nên làm gì nữa. vẫn là kim hyukkyu hoá giải sự ngượng ngùng đó trước, anh trấn an để wooje không thấy căng thẳng rồi giới thiệu một lượt.
"anh là kim hyukkyu, còn đây là kim kwanghee, đều là anh trai của minseokie cả, đừng ngại"
nói thật thì wooje hiểu chuyện từ sớm, cũng lăn lộn mấy năm rồi, không hẳn là kiểu người dễ ngại, chỉ là người tên kwanghee gì đó cứ nhìn em chằm chằm từ đầu tới giờ khiến wooje có chút lo lắng. hiểu được tâm tình của em, ryu min-seok cười hì hì vỗ vai em nhỏ, nói rằng người anh này lúc nào cũng hằm hằm như vậy, em đừng sợ.
nhớ lúc bắt đầu quen lee min-hyung, thái độ của anh ta còn ngặt nghèo hơn nhiều; lanh chanh không khác gì gà mái mẹ luôn ấy chứ. ai đời em trai trong lúc ở cùng với người yêu bị ngã, xước một chút trán mà cuối giờ anh kéo quân chặn đứng người ta ở cổng trường, tí nữa thì xanh chín với nhau rồi.
anh lớn vô cùng ghét cái dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn của min-hyung, chỉ sợ hắn làm em nhỏ tổn thương;
vì minseokie nhà họ thật sự có chút ngốc nghếch.
ryu min-seok năm 4 tuổi từng bị bỏ quên ở nhà trẻ giữa mùa đông lạnh đến rợn người, trong trạng thái sốt cao đến hỏng đầu. chờ lúc người lớn tìm thấy em đã bất tỉnh từ lâu, từ đó tính cách dần trở nên nhút nhát lầm lì, và còn đặc biệt sợ lạnh. trong khi đó, lee min-hyung thì nổi tiếng là một cục nước đá biết đi, một tên thái tử nhà giàu đẹp trai khốn khiếp lúc nào cũng có bao người vây quanh; anh sợ minseokie sẽ sớm chết cóng nên không hề an tâm khi để hai người bên nhau.
nhưng khác với tưởng tượng của kim kwanghee, min-hyung trước mặt em chưa bao giờ là một con người lạnh lẽo nhàm chán.
thậm chí chính hắn mới là người thắp lên những đốm lửa đầu tiên giữa mùa đông giá.
•
sau lần gặp mặt kì quặc ngày hôm đó, không biết từ bao giờ và bằng cách nào, lee min-hyung đã từ từ tìm được cách tiến vào thế giới của ryu min-seok.
min-hyung vốn nghĩ chuyện đó không quá khó khăn, thiếu niên kì lạ kia cũng giống như những bài toán mà hắn hay giải, chỉ cần áp dụng đúng công thức thì sẽ có được kết quả như ý. nhưng càng lún sâu vào em, min-hyung mới biết đó không chỉ là một nỗi tò mò nhất thời; ryu min-seok có là toán thì cũng là dạng toán đố kì quặc nhất, loại mà bạn phải bỏ não đi và suy nghĩ theo một cách khác lạ mới có thể trả lời ấy.
nên để tìm ra đáp án của vấn đề này, min-hyung cứ như vậy đã vứt đi một chút tỉnh táo của mình, làm theo những gì trái tim mách bảo.
và linh cảm của hắn đã đúng, min-hyung thực sự đã chen được một chân vào thế giới khép kín của ryu min-seok.
đối với hắn thì đó là cả một quá trình dài, còn với cún nhỏ vốn không để tâm đến mọi sự xung quanh thì đó chỉ là một buổi chiều lộng gió, em phát hiện ra mỗi khi mình ở đây vẽ tranh thì phòng tự học phía dưới cũng sẽ có một người tựa lưng vào cửa sổ học bài. dần dà, người đó sẽ cùng em nói vài chủ đề ngẫu nhiên, còn dạy em vài mẹo để cứu sống luống hoa đáng thương dưới tầng.
mối quan hệ siêu cấp xã giao ấy tiếp diễn cho đến một ngày lee min-hyung trực tiếp ôm theo xách vở chạy lên tầng trên, nhìn qua căn phòng lộn xộn của em rồi nhàn nhạt buông một câu:
"sao phòng vẽ gì mà lạnh lẽo âm u thế, cậu không sợ bị cóng tay hả?"
"...?"
"hai người ngồi thì ấm hơn đấy."
ryu min-seok vậy mà lại ngốc nghếch gật đầu, chừa cho hắn một góc nhỏ trong phòng tranh lộn xộn,
hay cũng chính là một góc nhỏ trong tim.
2,
đêm hôm đó ba người đã nói chuyện rất lâu, choi wooje lôi được minseokie về đã là nửa đêm, em lúi húi mãi vẫn chẳng mở được cửa phòng vì bận giữ người nào đó đang ca hát nhảy múa bên cạnh. em xách cún nhỏ líu lo vào trong, thay cho anh một cái áo rộng thùng thình dễ chịu rồi cả hai cùng lăn lên giường; lúc này mới có thời gian báo với kwanghee đã về đến nhà, lại nhớ về câu hỏi của anh hồi tối.
"em nói nhà em ở gần đây à, làm gì vậy?"
"hơ... kinh doanh bình thường thôi, sao thế ạ?"
"không có gì, tại anh thấy em trông hơi quen mắt, có khi trước kia đã gặp ở đâu rồi"
bên này choi wooje vắt óc suy nghĩ mãi không ra thì bên kia kim kwanghee cũng trong trạng thái tương tự, anh cảm thấy chỉ cần tập trung một chút là sẽ nhớ lại nhưng con người bên cạnh liên tục khua tay múa chân đấm vào mặt thằng em, làm kwanghee không có cách nào tịnh tâm nổi đành phải quay ra vuốt lưng cho anh lớn.
kwanghee không khỏi bật cười nhớ lại dáng vẻ chật vật lúc xách cún nhỏ về của choi wooje, hai người này đến lúc say rượu phá phách cũng đáng yêu giống hệt nhau.
kim hyukkyu chun mũi ngả người ra ghế sau, thấy kwanghee vẫn mải miết suy nghĩ mới định nói gì đó nhưng chuông điện thoại đã reo lên, là mèo béo gọi đến cuộc thứ 1001 trong ngày. anh không nói không rằng tắt máy, nhỏ giọng chê con người ở nhà quá sốt ruột nhưng khoé miệng lại vô thức mỉm cười; đột nhiên nhận ra điều gì lại vả đánh bộp vào mặt kim kwanghee một cái nữa khiến em cáo nhăn mặt nhíu mày muốn khóc ngay lập tức.
"nhớ ra rồi, ở tiệc sinh nhật của cậu ta!"
"cậu ta nào?"
"moon hyeon-joon!!!"
kwanghee phải lục lọi đầu óc một hồi lâu mới nhớ lại về buổi tiệc sinh nhật ngày hôm đó, trong khuôn viên rộng lớn của nhà họ moon quả thật có một đứa trẻ bông sữa trắng mềm luôn hướng mắt theo vị chủ tiệc cao ngạo, cũng giống choi wooje đến vài phần.
vấn đề là moon thiếu đã bao giờ tiếp xúc với những con người tầm thường, tiệc sinh nhật năm đó của cậu ta mời toàn những cậu ấm cô chiêu, không lẽ em ta cũng...
"giờ mới nhớ, họ choi mà kiểu giàu có như minseokie nhận xét quanh đây cũng không có nhiều đâu"
"không lẽ...."
"...kinh doanh bình thường mà thằng bé nói là kinh doanh đá quý à...?"
3,
lee min-hyung một lần rồi lại một lần, cảm thấy trái đất này thật nhỏ bé.
những năm trước, thế giới của hắn chỉ có học và ryu min-seok. sau này em đi rồi thì có thêm gia đình, công việc, cái lạnh của mùa đông, vài cuộc tình chớp nhoáng hay gần nhất là mối liên hôn đã suýt đi đến kết cục; bao nhiêu sự kiện to lớn như vậy nhưng tất cả đều không bằng một ryu min-seok mới trở về.
dường như chỗ đéo nào cũng có dấu răng của em ta cả.
đêm hôm qua vừa bắt gặp cảnh tượng em ta ôm ấp đưa đẩy với tên oắt con nào đó ngoài hành lang thì sáng nay lại gặp thêm một lần nữa ở công viên giải trí trời đánh gì đó mà ha-young nằng nặc đòi hắn dẫn đi.
gần đây lịch trình của min-hyung rất bận rộn, ngày nào cũng phải thức làm đến khuya nên vô cùng mệt mỏi, nên nào có đâu tâm tư để ý xem hai người đó làm trò mèo gì lúc đêm hôm khuya khoắt, chỉ kịp cảm thán mắt nhìn người của ryu min-seok tệ đi rồi, sao lại nhắm trúng một đứa trẻ con tròn ủm non nớt như thế được nhỉ?
không những vậy còn giữ cậu ta lại cả đêm không rời đi, thực sự là muốn thành anh đường rồi à?
"minhyungie, cậu có tập trung không thế?"
"...có chuyện gì?"
"tch...biết ngay cậu không nghe thấy gì mà. nhìn kìa, hai người kia đẹp đôi ghê..."
càng trùng hợp là hướng ha-young chỉ đến chính là một cặp đôi một lớn một nhỏ; người nhỏ mặc cardigan màu nâu sữa mềm mại còn người lớn tay xách túi to túi bé, bọn họ vừa đi vừa ríu rít như một đôi chim ri vô cùng đáng yêu.
nếu lee min-hyung bình tĩnh hơn chỉ thêm một chút, hắn sẽ thấy được kim kwanghee, kim hyukkyu và jeong jihoon đợi cách đó không xa nữa; nhưng hắn không chần chừ đã lập tức kéo ha-young đi theo một hướng khác, thậm chí khuôn mặt của thằng oắt con kia cũng không thèm nhìn kĩ một lần.
nên đã vô tình bỏ lỡ cơ hội tìm lại mặt trời nhỏ lạc lối của moon hyeon-joon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com