11.
•
nói em thích anh nhưng không nhất thiết phải ở bên anh.
choi wooje nghĩ mối quan hệ giữa mình và moon hyeon-joon hiện giờ chính là như vậy.
hỏi em còn cần anh không, wooje bất giác cau mày, co mình chìm sâu giữa chăn nệm. tháng năm phai mờ đã trôi đi lâu rồi, cảm xúc từng mãnh liệt như sóng biển ồn ã cũng nguội lại. từ kẻ tôn thờ một tín ngưỡng trở thành kẻ vô thần, em đã sớm quên đi dáng vẻ ngốc nghếch của mình mỗi khi đứng dưới tán ô của moon hyeon-joon. nhưng những kỉ niệm nằm mãi trong quá khứ nào dễ xoá sạch như vậy, làm sao biết được liệu khi gặp lại nhịp đập hai trái tim có thôi xao xuyến?
vậy thì đừng gặp nữa là được.
em không nỡ đánh cược cảm xúc của bản thân, choi wooje không phải ryu min-seok, sẽ không mỉm cười bất chấp lao vào biển lửa như loài thiêu thân tàn lụi, mà khôn khéo chừa lại đường lui cho chính mình. em không cần moon hyeon-joon cho chặng đường về sau, chỉ cần trực tiếp tránh mặt hạn chế dây dưa là được.
nhưng choi wooje tính trời tính đất cũng không tính được với mấy thằng liều.
cánh cửa gần đó bị một lực thô bạo cưỡng chế mở ra, ryu min-seok đang ù ù cạc cạc đi tìm điện thoại bị xách ra khỏi ổ, tròn mắt đối diện với nanh vuốt của một hổ một gấu. bọn họ có vẻ hơi khẩn trương, hỏi một loạt câu dồn dập làm min-seok chóng hết cả mặt vẫn chẳng hiểu gì, moon hyeon-joon còn sốt ruột sấn đến nắm chặt cổ áo min-seok xách lên như xách cún.
"cậu quen choi wooje? cậu là gì của wooje, hiện giờ em ấy ở đâu?"
"tôi với wooje...thì sao, bỏ ra moon hyeon-joon, đau.."
"tôi không có thời gian đùa với cậu-"
bốp một tiếng, hổ trắng trợn mắt nhìn cánh tay bị đập đỏ ửng lên như muốn gãy làm hai khúc, cún con thoát khỏi tay gã lảo đảo vài bước rồi lập tức muốn chui vào nhà nhưng cánh cửa đã bị một chân lee min-hyung chặn lại. gấu lớn chắn giữa hai người bọn họ, vừa nhẹ nhàng giữ lấy ryu min-seok vừa quắc mắt lườm moon hyeon-joon.
"đm, sao lại đánh tao?"
"mày thích động tay động chân không?"
uh thật đấy à bro?????
lee min-hyung không nói không rằng xoay người kéo cún con đang nhe nanh thủ thế ra ngoài, đẩy người về phía trước nhưng không quá gần moon hyeon-joon đang bộc phát tính khí, một tay còn như có như không đỡ ở phía sau như muốn giữ người nhưng càng giống đang vỗ về trấn an trẻ nhỏ hơn, đến cả giọng nói cũng vô thức nhẹ nhàng đi mấy phần.
"min-seok, cậu biết choi wooje đúng chứ? em ấy là người hyeon-joon cần tìm, nếu cậu biết gì thì nói với nó đi."
tìm choi wooje? tìm em làm gì, thái độ còn gấp gáp như vậy?
ryu min-seok đột nhiên tỉnh ra.
trong thời gian bọn họ ở cùng nhau, min-seok thấy không ít người đến tìm gặp nhóc con, ngỏ ý muốn đưa em về nhà nhưng đều bị từ chối một cách dứt khoát. có thứ gì đó cản trở em về với thực tại nơi mình lớn lên, minseokie biết đó có thể là một bóng ma tâm lý hình thành trong quá trình trưởng thành, một huyễn cảnh giam giữ em với nỗi buồn sâu thẳm hay một mơ ước không thể chạm tới, vì em luôn né tránh động chạm tới những gì thuộc về quá khứ, em không muốn bị kỉ niệm giữ chân.
nhưng khi cùng dạo bước bên bờ biển, nếu như min-seok sẵn sàng vượt ra khỏi ranh giới an toàn để hoà mình vào những con sóng em yêu; choi wooje lại chỉ luôn dừng lại ở phía sau, lặng lẽ giữa ranh giới của nước và cát, ngoái đầu nhìn lại đêm đen vô tận mà mỉm cười tiếc nuối.
wooje thật ra rất muốn có người giữ mình lại, đưa em về bờ, muốn được tìm thấy, chỉ bởi bóng đen đó thôi.
"nếu như muốn giữ người..."
"tại sao lúc đó cậu lại buông tay? tại sao lại giẫm đạp lên lòng kiêu ngạo của nó?"
dường như cả ba đều không lường trước tình huống này, trong chốc lát cơn giận dữ của ryu min-seok bùng phát, giống như cún con cáu kỉnh doạ người. không phải chứ, người trưởng thành từ bé đến lớn với wooje là gã mới đúng, gã chưa thèm nổi nóng thì thôi, tại sao lại đến lượt nhóc con này...
"muốn hỏi tôi thì hiểu gì về wooje đúng không?"
"..."
"tôi chẳng biết gì cả, chắc chắn không rành bằng cậu cùng với nó lớn lên bao năm, nhưng tôi biết rõ một điều..."
ryu min-seok rất ít khi dùng đến tông giọng nặng nề như vậy, thân hình nhỏ nhắn như rung lên vì xúc động, cằn cọc nhả từng chữ với đôi mắt buồn bã.
"cậu đến muộn rồi."
lúc min-seok tìm thấy choi wooje, lúc bọn họ tìm thấy nhau, đứa nhóc đó chỉ còn lại một nửa cái mạng.
cơ thể gầy rộc với đôi mắt trũng sâu, đầu ngón tay ám đậm mùi đắng chát của khói thuốc, nhịn ăn lâu ngày dẫn đến loét dạ dày, đánh đổi nỗi đau thể xác để giữ cho mình sự tỉnh táo rồi vật vờ sống giữa nỗi phiền muộn.
nhưng đó không phải thứ nên bóc mẽ ra như vạch trần một tội ác nên min-seok sẽ không nói, choi wooje luôn muốn mình phải là một đứa trẻ kiên cường. câu từ nghẹn lại ở đầu môi khiến em phải mất một lúc để tự tiêu hoá cho hết, lại mất thêm một lúc nữa mới kiếm ra được lời lẽ phù hợp để nói với tên ngốc này.
"cậu... bỏ nó lại, đúng chứ? khi choi wooje vật lộn để vượt qua, cậu đã ở đâu? bây giờ tìm kiếm thì có ý nghĩa gì? nếu nó không muốn thì tôi cũng sẽ vĩnh viễn không nói cho cậu biết!"
"moon hyeon-joon, cậu đã để lỡ wooje trong quãng thời gian nó cần cậu nhất."
đừng quanh quẩn bên em đêm ngày nhưng rời đi trong lúc em cần nhất, vì em sợ cảm xúc giống như những con sóng ngoài khơi xa, sẽ nuốt chửng em chìm xuống đại dương sâu thẳm.
khi ấy, người có thể đến bên em không?
•
@lmhyung
ryu min-seok
cậu đã
đi khám dạ dày chưa?
@keriryu
tại sao cậu còn dùng số này? [x]
tôi tưởng trước đó [x]
cậu đã xoá đi rồi. [x]
@keriryu
...rồi
có chuyện gì?
@lmhyung
không có gì
hồi sáng
hyeon-joon nắm cậu
có đau không
@lmhyung
xin lỗi
nó không xấu tính đâu
chỉ là đang quá xúc động
@keriryu
tôi biết
...cậu say à?
@lmhyung
một chút thôi
sau này đừng bỏ bữa
không tốt đâu
@keriryu
không có thời gian
@lmhyung
không biết nấu thì nói:))
@keriryu
?
@keriryu
cậu nhắn lại
số máy mà chúng ta đã vứt bỏ [x]
chỉ để nói vậy thôi à?
say rồi thì ngủ đi.
@lmhyung
còn một điều muốn hỏi
khi ấy chúng ta
...
mọi chuyên
vẫn tốt đẹp như thế
vì sao cậu lại rời đi
@keriryu
thích thế?
vì tôi không đủ tốt
không muốn yêu nữa
chán thôi
@lmhyung
không phải
tôi muốn hỏi
vì sao cậu rời đi
có phải
có thứ gì đó làm cậu không vui
@lmhyung
có phải
tôi cũng lỡ
bỏ mặc cậu
trong quãng thời gian cậu cần tôi nhất?
•
[ 05:00 am ]
1. tại sao đến nước này, vì có cảm giác minxi là kiểu người dám yêu dám ghét, rất chiến nhưng nhưng khi xảy ra sai sót sẽ xu hướng ôm vấn đề ngược về phía mình để tính sổ. còn lmh là kiểu người vô cùng tốt tính, sẽ không để một người phải ôm hết trách nhiệm hậu quả , nếu có vấn đề thì min-hyung sẽ là người đầu tiên thắc mắc lại về bản thân.
2. đúng thời điểm thật sự rất quan trọng:)) nếu người ta năm lần bảy lượt không ở bên khi cần thì dù lý do là gì cũng không quan trọng nữa. dù vô tình, bận rộn hay cố ý cũng là duyên trời không độ, mà phàm là chuyện yêu đương thì vote chia tay:))
3. mai xoá (nếu tỉnh kịp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com