Bầu trời đầy sao không bằng anh
5 năm, tưởng chừng dài nhưng cũng chỉ như một cái chớp mắt.
Tuần trước, bé út đã gọi cho em tâm sự rất lâu. Em biết là sẽ có chuyện gì đó, vì bình thường cả hai đứa đều bận rộn nên những cuộc trò chuyện đều rất chóng vánh, nó bận học còn em thì có rất nhiều công việc tiệm bánh cần xử lý. Thế mà hôm đó bé nó nói chuyện với em gần hai tiếng đấy.
"Thế em muốn nói gì với anh hả?"
"Ờ thì... em sắp là người có gia đình rồi."
Em không khỏi bất ngờ, ừ thì ngày đó nó khóc ghê quá mà 5 năm sau báo lấy chồng thì ai mà tin...
"Cậu ấy là Hàn kiều á, bằng tuổi em. Bọn em gặp nhau bên này. Chắc anh cũng nhìn ảnh rồi ha. Em bảo muốn tổ chức ở Hàn để mọi người tham dự nên cậu ấy cũng đồng ý luôn.
Anh về tham dự đám cưới chúng em nha."
Em bật cười. Thằng nhóc này, có ai mời cưới mà mời như nó không.
"Được rồi được rồi. Mày phải để anh xếp lịch đã chứ. Thế bao giờ mày cưới? Với lại cưới ở đâu?"
"Tháng sau em cưới. Địa điểm thì... chỗ đó 5 năm trước, anh còn nhớ không?
Em không nghĩ mình sẽ tổ chức ở đó, có nhiều chuyện không vui xảy ra, nhưng mà... khi em đi xem qua các địa điểm, không hiểu sao em lại cảm thấy địa điểm này thích hợp.
Năm đó, cũng tại đó mà em trưởng thành hơn mà."
Địa điểm đó cả hai chưa bao giờ quên, nhưng cũng ăn ý không ai nhắc lại. Vết thương lòng đã cũ thì không nên đào bới lại làm gì. 5 năm rồi, em đã từng nghĩ, bây giờ nhắc lại thì chắc cũng không còn cảm xúc gì nữa, mọi thứ em cũng từ bỏ rồi.
Nhưng em đã lầm.
Ngay khi em út đề cập đến nó, em thấy được lòng em xao động. Nhìn vu vơ ra ngoài cửa sổ, căn phòng em đang ở có thể nhìn ra bên ngoài Paris về đêm hoa lệ nhưng cổ kính và dịu dàng, trái ngược với đất Seoul đông đúc nhộn nhịp. Em còn mong đợi gì khi nghĩ tới nó... em cũng không biết nữa. Em đã có cuộc sống mới tại một vùng đất xa lạ, có những thành công riêng khi tiệm bánh của em cũng có tiếng tại Paris. Nhưng sâu thẳm đâu đó trong em vẫn còn sót lại những ấm ức, những gì chưa toàn vẹn, những kỉ niệm nằm ở đó, qua vạn con đường rồi nhưng vẫn ngoái đầu lại về nơi người ấy... để làm gì nhỉ? Buồn cười thật đấy, tất cả đã qua rồi mà.
"Em nghĩ em còn tình cảm với Hyeonjoon không?"
Một khoảng thinh lặng. Phía bên kia đầu dây, em thấy được nét mặt trầm tư của thằng bé. Tháng sau cưới mà tháng này nó vẫn phải ở lại London hoàn thành cho nốt năm đầu thạc sĩ. Wooje không còn đâu chiếc má bánh bao nhà nhà đều yêu mà gầy hơn rất nhiều, cũng đã trưởng thành hơn rồi. Là do học, hay do tương tư, em cũng chẳng biết, chỉ biết là em trai em cũng đã cố gắng rất nhiều để làm quen với môi trường mới nơi không có người thân hay người thương bên cạnh.
Và em cũng đã cố gắng rất nhiều.
"Em cũng không chắc nữa. Đến giờ khi nhìn lại em vẫn cảm thấy có chút gì đó, nhưng em không nghĩ là còn thương. Chỉ là chút xao động từ những tàn tích sót lại của tuổi trẻ. Dù gì cũng là tình đầu, cũng là người từng thương, sao mà dễ biết mình bỏ rồi hay chưa.
Nhưng mà cho dù chưa bỏ, em cũng không muốn đối diện nữa. Em nghĩ em sẽ cất đi, hoặc để đó thôi. Đẹp mà, sao mình phải né tránh hả anh.
Với lại... người đó đợi em. Em muốn đáp lại. Đây là lựa chọn của em, lựa chọn duy nhất của em."
Em trai em trưởng thành rồi.
"Haha, mày sang được mấy năm mà nói chuyện như ông cụ non ấy, ghê quá cơ."
"Hứ, ông cụ non đến đâu thì vẫn chỉ là em trai các anh thôi. Giờ em là hoa có chậu rồi nhá, các anh mà làm gì em là em méc chồng em liền."
Ừ chồng nó là nhất. Minseok có nhìn thấy vài lần khi Wooje vô tình để lộ màn hình ảnh hai đứa chụp chung. Rất đẹp trai, Hàn kiều nhưng mang nhiều nét châu Âu hơn, cũng rất cao, size gap vừa đủ, và quan trọng là thằng bé đó chỉ nhìn mỗi Wooje nhà ta thôi.
"Mà anh này, em có chuyện muốn nói."
"Thì nói đi."
Đầu dây bên kia ngập ngừng. Quái lạ, anh em huynh đệ chí cốt sống chết có nhau mà ngập ngừng như này là dở rồi.
"Nói đi nhanh lên cái thằng này, mai anh mày vẫn phải đi làm đấy. Không nói anh cúp máy đi ngủ."
"Anh Minhyeong..."
Em đờ người ra, đã từ lâu rồi không ai nhắc với em cái tên ấy.
"Minhyeongie... làm sao?"
"Anh ấy ly dị rồi."
Lặng thinh.
"Anh ấy sống không hạnh phúc. Cô gái kia không hề yêu anh ấy, điều này anh cũng biết mà. Ngay khi ngồi lên ghế giám đốc, không biết động lực đâu ra mà anh ấy viết đơn ly hôn, cô gái kia cũng không chần chừ mà kí giấy rồi đi theo nhân tình. Em nghe nói họ sẽ ra nước ngoài."
"Ừ thì... vốn từ đầu đã không có tình cảm, chẳng phải bình thường sao. Một ngày thì có biết bao cặp ly hôn-"
"Anh biết ý em khi nói về chuyện này mà."
Em hiểu. Em biết thằng bé muốn tốt cho em. Chỉ là lâu rồi, em cũng chẳng còn chắc chắn nữa.
Có một thời điểm nào đó, khi người ta đã bước vào ngưỡng cửa ổn định, tiền cũng có rồi, có thể ăn cơm một mình, tự buộc dây giày, tự biết mặc áo ấm khi trời lạnh, tự biết chăm sóc bản thân khi ốm, thì người ta cũng chẳng còn thiết tha yêu đương nữa. Có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Đời người biết bao người đến người đi, âu cũng do chữ duyên. Không có duyên làm sao ta gặp gỡ. Nếu đủ duyên đủ phận sẽ nương vào nhau. Còn có duyên nhưng chưa có phận, dù có thương nhau đến mấy cũng không thể nương vào nhau. Nhưng dù có duyên hay không có duyên, thì em tin, em và Minhyeong cũng đã đi với nhau một đoạn dài, cũng đã trân trọng đoạn đó. Bởi có nhân duyên ta mới gặp gỡ, đâu dễ gì gặp lại chốn nhân gian.
"Em biết anh còn thương. Bao người ngỏ lời mà anh vẫn chối từ, chỉ muốn ôm bóng hình này đến già. Nay có cơ hội quay lại để sửa sai, mà anh vẫn cố chấp muốn né tránh à?"
"Giờ già rồi, muốn làm quen người mới cũng khó, mà làm quen lại từ đầu càng khó nữa. Anh... chưa sẵn sàng."
"Em nói vậy, còn anh nên suy nghĩ kĩ. Không phải ai cũng có cơ hội làm lại đâu. Giờ thì anh đi nghỉ đi, em còn phải làm tiếp bài luận đã."
Tắt máy, em thẫn thờ ngồi trước màn hình vẫn còn sáng. Chẳng phải em chưa sẵn sàng, em biết Minhyeongie quan trọng với em như nào.
Bằng chứng là căn phòng phủ đầy bụi bặm, nhưng những khung ảnh của em và bạn luôn sạch sẽ không có bất kì hạt bụi nào.
Em còn thương nhiều lắm, nhưng bạn còn thương em không, em không biết. Biết đâu được bạn đã gặp được chân ái đời mình, nhưng người đó không phải là em...
Thế giới mỗi năm lại đổi thay, lòng người rồi cũng khác, chỉ còn em là nhớ mãi. Thanh xuân ta chọn một đường để chung bước. Khi lớn lên lại lắm nẻo đường đời, bao nhiêu số phận là bấy nhiêu ngã rẽ, làm sao người chẳng quên người...
Sáng hôm sau, như thường lệ, em lại mở quán. Mùi bánh nướng thơm phức toả ra khắp con phố lát gạch huyền bí mà mộng mơ. Nay em mở quán khá sớm nên cũng chưa nhiều người qua lại con phố nhỏ này.
Tiếng chuông gió vang lên báo cho em vị khách đầu tiên đã bước vào. Giữ lấy nét mặt tươi vui của một chủ quán thân thiện, em quay lại rồi sửng sốt. Vị khách đứng trước mặt em đây là vợ của Minhyeong mà.
À đâu, bây giờ là vợ cũ mới đúng.
"Cậu Ryu Minseok, không biết chúng ta có thể nói chuyện được không?"
Em đưa cô ấy ra chiếc bàn nhỏ trong góc, tiện tay pha ấm trà nhỏ tiếp khách.
"Năm đó cậu đi sớm, tôi cũng chưa kịp chào hỏi gì, thất lễ rồi."
"Người xin lỗi đáng ra phải là tôi mới đúng. Ngày vui của đồng đội mà phải rời đi sớm, quả thật tôi có chút tự trách."
Cô gái nhìn em rồi mỉm cười, nhâm nhi tách trà, vô cùng sang trọng và xinh đẹp.
"Tôi nghĩ, giữa cậu và Minhyeong cũng đâu đơn thuần là đồng đội ha?"
Em ngơ ra nhìn người con gái trước mặt. Ừ thì ngày còn yêu em có công khai đâu, mỗi nội bộ các tuyển thủ lck biết, những ngày tháng không danh phận thì cũng chẳng ai hỏi đến, đã lâu không đối diện với loại câu hỏi này rồi.
Người con gái trước mặt mỉm cười. Em như nào cô đều biết, còn thương rõ ràng mà.
"Năm đó tôi và Minhyeong cũng chỉ là bị ép cưới vì lợi ích hai bên. Giờ thì chúng tôi tự do rồi, tôi đã có hạnh phúc riêng."
Nói rồi cô chỉ cho em, phía bên kia đường kia có một người đàn ông đang chờ cô ở đó.
"Anh ấy chờ tôi, như cái cách Minhyeong chờ cậu. Minhyeong rất tốt với tôi, nên tôi cũng muốn làm gì đó, để cả hai chúng tôi đều hạnh phúc. Hạnh phúc của tôi nằm ở kia, còn hạnh phúc của Minhyeong", chỉ tay vào người em, "là cậu."
"Tôi biết cậu còn yêu, cũng hiểu cậu lo sợ điều gì. Nhưng tôi có thể khẳng định với cậu, cậu là ngoại lệ duy nhất của cậu ta. Định mệnh cho phép chúng ta đều có được hạnh phúc, vậy hà cớ gì mình lại từ bỏ đúng không?
Đi theo hạnh phúc của mình đi cậu Ryu Minseok, tôi tin ông trời sẽ không làm cậu thất vọng đâu."
Cô ấy rời đi, đi về phía người đàn ông kia, đan tay nhau rảo bước trên con đường lát gạch, quả là một cặp hạnh phúc, bỏ lại em một mình ở quán với những suy nghĩ quẩn quanh.
Hôm nay em về Hàn.
3 ngày nữa là đám cưới Wooje rồi, thằng bé cũng đã về từ lâu. Để đảm bảo em về nước dự đám cưới mà nó bay sang Pháp làm ầm cái tiệm của em lên, về phòng dọn sẵn hành lý, đến vé máy bay về nước cũng là do Wooje đặt. Thằng bé này học đâu ra cái thói này thế không biết nữa, kiểu này chồng nó lại khổ cho coi.
Ngồi trên máy bay, chuyến bay lần này sẽ rất lâu nhưng em không ngủ được. Em có phần hồi hộp, lâu rồi không gặp anh Sanghyeok và thằng bạn Hyeonjoon, không biết họ sống có ổn không nữa.
Quan trọng hơn là, chỉ vài tiếng nữa thôi, em gặp lại người ấy.
Em quyết định rồi, em không để vụt mất anh nữa đâu. Vậy nên anh ơi, đợi em nhé, em về với anh đây.
Xuống đến sân bay sau chuyến bay đầy mệt mỏi, em dự định sẽ về nhà. Căn nhà em bỏ trống 5 năm nay rồi, nhưng thi thoảng em lại nhờ bác giúp việc đến dọn, nên chắc cũng không đến nỗi bẩn lắm đâu nhỉ.
Đẩy xe hành lý ra bên ngoài, nhìn lại chữ viết của quê hương em lại bồi hồi. Em gắn bó với tiếng Pháp 5 năm nay rồi, có chút nhớ mấy con chữ này lắm rồi.
Chuyến bay em về nước hạ cánh vào buổi tối muộn, lúc này đã 10 giờ rồi. Nãy em có để ý, bầu trời tối nay thật đẹp, tựa như ngàn tinh linh thoát ra đánh thức muôn vàn vì sao trên bầu trời, hay giống như những tia sáng ban ngày lạc lối vào bầu trời đêm vậy. Ngước nhìn lên thiên không, bây giờ mà có sao băng thì đẹp biết bao. Đến lúc đó, em sẽ dũng cảm mà ước định trăm năm với người em thương.
Em thơ thẩn đẩy xe ra bên ngoài, nãy em mới đọc được tin nhắn Wooje, nó báo có người đến đón rồi. Ra đến bên ngoài, em không mất quá nhiều thời gian, chỉ cần đẩy xe hành lý đến cuối đoạn kia, nhưng mà... người đón em là Minhyeong à?
Phải anh không? Đúng anh rồi. Hay em nhìn nhầm nhỉ? Anh đang chạy về phía em đúng không?
Minhyeong dừng lại tại nơi Minseok đang đứng đơ người ra. Cậu nhớ bóng dáng người này lâu lắm rồi, 5 năm nay không một phút giây nào không nhớ cả.
Ánh sáng vì sao rơi xuống đáy mắt anh lấp lánh quyến rũ. Tình yêu dẫn lối em và anh cùng đi qua khoảng thời gian lạc lõng không nhau trong khu rừng tăm tối mà hướng về ánh mặt trời. Liệu đây có phải giấc mơ không, nếu không thì may quá, em không bỏ lỡ anh lần nữa, còn nếu đúng... em nguyện chìm sâu vào nó mà không cần tỉnh lại, quãng đời còn lại nguyện nắm tay anh mà tiến về phía trước.
Mình cùng theo nhau suốt đời anh nhé, để tình yêu của ta không chỉ đơn giản được tính bằng năm nữa. Kiếp này là anh, kiếp sau nguyện cho người em thương vẫn là anh.
Minhyeong nhìn em người thương không dứt mà lòng rạo rực. Lần này, cậu quyết không để em của cậu đi nữa.
Vậy thì mình làm lại từ đầu nhé.
"Chào em, anh là xạ thủ của T1 Gumayusi - Lee Minhyeong. Rất vui được gặp em, sp của anh."
Em bật cười. Anh của em vẫn luôn biết cách khiến em rung động như thế.
Để khiến em nhớ lại ngày đầu tiên ta gặp nhau, để cho những kí ức của hai ta sống lại lần nữa.
"Chào anh, em là sp của T1 Keria - Ryu Minseok. Rất vui được gặp anh."
Xạ thủ của em.
-End-
___________________________
Vậy là fic này cũng đến hồi kết rồi.
Lúc đầu mình còn nghĩ nó ngắn lắm, mà ai dè dài ghê :'>>>>>
Theo như bản draft thì fic này có cái kết siêuuuuuuuuuu sầu, vì mình viết khi tâm trạng không được ổn. Nhưng qua một thời gian, mình đã viết lại kết cho fic này vì thú thực mình không nỡ nhìn họ xa nhau, cũng như để mọi người tự tưởng tượng tiếp về cái kết chính thức của họ. Họ có cho nhau danh phận hay không đều phụ thuộc hết vào mọi người.
Mình viết cho vui thôi, cũng không nghĩ sẽ có người đọc, nhưng mà đến khi thấy có người đọc mình đã kiểu 😮😮😮.
Rất cảm ơn mọi người đã đến với đứa con đầu của mình. Mình biết văn mình không được hay, mình sẽ cố gắng hoàn thiện kĩ năng viết nhiều hơn.
Lời cuối cùng, xin chúc cho các bạn thật bình an và luôn đồng hành cùng 5 bạn. Chúc cho T1 của chúng ta luôn cháy hết mình để không phải nuối tiếc. Cũng chúc cho chính mình những ngày vui vẻ.
~Thân ái~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com