Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Jihoon bước nhanh đến trước mặt Kwanghee rồi hỏi: "Ngươi vừa mới đi đâu về?"

Anh điềm tĩnh đáp: "Thưa người, tôi chỉ đi dạo một chút vì không ngủ được"

Vừa dứt câu thì một cái tát giáng xuống mặt anh đau điếng, hắn tức giận quát lớn: "Ta ghét nhất những kẻ nói dối. Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi vừa làm gì. Ta cưu mang ngươi về đây chẳng qua cũng chỉ là vì muốn có thêm một con chó thôi. Đừng nghĩ bản thân giỏi đến mức có thể lén lút qua mặt được ta. Ta không tiếc rẻ một con chó đâu. Nếu ngươi không nghe lời thì đừng nói đến ngươi mà ngay cả thằng ranh con đó cũng chẳng có được kết cục tốt đẹp gì đâu"

Kwanghee liền quỳ xuống rồi nói: "Tôi xin lỗi, đây là tội đáng chết. Tôi xin thề sẽ không có một lần nào phạm phải sai lầm này nữa"

Hắn nghe xong thì bực dọc quay lưng bước về phòng. Còn anh thì đợi hắn đi khuất mới đứng dậy. Anh xoa xoa gò má đang ửng đỏ của mình. Tay còn lại thì nắm chặt thành nắm đấm để kìm nén những cảm xúc sôi sục bên trong mình. Chỉ trách khi xưa anh quá tin người. Cứ ngỡ sau khi sư phụ mất đi, bản thân không chốn nương thân rồi được người khác thu nạp sẽ là chuyện tốt. Anh đã từng tin vào những lời nói tốt đẹp của hắn, tin vào tương lai tươi sáng mà hắn đã vẽ ra nhưng có lẽ anh đã lầm. Kwanghee đã từng phải đi chém giết, moi tim, móc mắt, phóng hỏa thôn làng để mang về cho Jihoon những bộ phận hay là linh hồn mà hắn muốn. Đôi bàn tay anh đã nhuốm máu của biết bao sinh linh chỉ vì thứ ham muốn tàn độc của hắn. Ngày ngày anh phải sống trong cảm giác tội lỗi. Đến khi nào thì anh mới có thể có một cuộc sống như những người khác đây? Một cuộc sống vui vẻ, yên bình, hạnh phúc bên người thân hay thậm chí là trải qua những cảm xúc hỉ nộ ái ố như bao người khác. Anh ghen tị với họ lắm. Chắc có lẽ đó là thứ duy nhất mà Kwanghee sẽ mãi mãi không bao giờ có được trên cõi đời này nữa. Anh khẽ thở dài một hơi cho vơi bớt đi nỗi niềm trong lòng.

Kwanghee mở điện thoại lên, gọi điện cho một người rồi chỉ nói ngắn gọn: "Đến lúc rồi, hành động đi"

Sáng sớm hôm sau, Minseok vừa bước ra khỏi cửa nhà thì đã thấy có ai đó đang đứng phía trước. Tuy nhìn bề ngoài thì cũng chỉ là một người con trai khoảng độ hai mươi mấy tuổi nhưng cậu biết chắc hắn ta không đơn giản. Bởi Minseok đã cảm nhận được một nguồn sức mạnh ẩn chứa trong con người lạ mặt đó. 

Hắn nghe thấy tiếng mở cửa thì cũng quay sang rồi thoải mái giới thiệu: "Ô xin chào, tôi là Park Jaehyuk. Cậu là Ryu Minseok đúng không?"

Cậu dè chừng đáp: "Sao anh biết tên tôi?"

"Tôi tình cờ biết đến cậu qua một người quen". Song hắn lại nói nhỏ: "Và quan trọng là tôi cũng tình cờ biết được một số chuyện liên quan đến thứ mà cậu cần tìm"

Cậu nhíu mày nhìn hắn: "Liên quan đến thứ tôi cần tìm? Ý anh là sao? Thứ gì mới được?"

Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, một nụ cười mang đầy vẻ bí hiểm rồi chầm chậm nói: "Monarch"

Lời vừa được thốt ra đã đánh thẳng vào đại não của cậu, trái tim cậu đập lên liên hồi. Thứ cảm giác này là cảm giác háo hức, phấn khích khi sắp biết được thứ mà mình tìm kiếm mấy trăm năm trời. Nhưng cậu cũng không vội tin vì sự việc năm ấy không phải là chuyện nhỏ, khắp chốn gần xa lúc ấy đều kinh động vì hung tin đó. Nhưng nó lại là bàn đạp cho những thế lực khác. Từng có không ít người mời gọi cậu nhưng cậu vẫn chưa từng đếm xỉa đến. Minseok không thể chắc chắn liệu đây chỉ là người cho cậu thông tin về Monarch hay là người muốn đưa cậu vào một cái bẫy nào đó. 

Minseok cẩn trọng hỏi: "Làm sao tôi có thể tin anh?"

"Bởi vì cả hai chúng ta đều có cùng kẻ thù"

Câu nói vừa dứt thì ánh mắt hắn cũng lập tức thay đổi. Cậu hiểu rõ ánh mắt này hơn bất kì ai khác, một ánh mắt tràn ngập trong sự thù hận.

"Chắc anh cũng đã biết hắn giết sư phụ của tôi. Vậy thì cho tôi mạn phép được hỏi hắn đã làm gì mà lại gây thù chuốc oán với anh thế?"

Gương mặt hắn lộ rõ vẻ căm phẫn, Jaehyuk nghiến răng nói:"Hắn ta đã lấy đi sinh mạng của người yêu tôi"

Minseok hiểu rồi, vậy là cả cậu và hắn đều có chung mục đích. Nhưng cậu biết rằng trên thế giới này sẽ chẳng có thứ gì là miễn phí cả. 

Cậu hỏi: "Vậy ý anh là muốn chúng ta sẽ hợp tác với nhau để tiêu diệt tên khốn đó sao?"

Hắn gật đầu rồi hướng mắt về chiếc xe hơi cũ kỹ đang đậu bên cạnh: "Nếu được thì chúng ta lên xe rồi bàn bạc một chút"

Cậu cũng gật đầu rồi mở cửa ngồi vào ghế lái phụ. Hắn thì ngồi kế bên, đặt tay lên vô lăng rồi quay sang hỏi: "Từ lúc hắn xuất hiện ở chỗ sư phụ của cậu thì cậu có bao giờ gặp lại hắn ta chưa?"

Minseok lắc lắc đầu. Cậu cũng thắc mắc lắm, bản thân cậu cũng nhiều lần thám thính nơi địa phủ nhưng vẫn không bao giờ có được bất kỳ thông tin nào về Monarch. Cứ như là hắn ta tự động bốc hơi vậy. 

Jaehyuk thấy điệu bộ ngẫm nghĩ của cậu thì nói thêm: "Tôi có cách để có thể dụ hắn ra mặt. Chỉ cần là cậu đồng ý"

Cậu nghe xong thì cứ như là bắt được vàng mà đôi mắt cũng ánh lên long lanh: "Cách nào? Bằng cách nào cũng được, tôi nhất định phải lôi hắn ta đến trước mặt mình"

"Cách này rất đơn giản. Cậu chỉ cần đi với tôi đến một khu rừng ở vùng ngoại ô và giả vờ như là bản thân cậu đang gặp nguy hiểm"

"Cái gì cơ? Bộ hắn ta đang trú ngụ trong khu rừng đó sao?"

"Không phải là đang trú ngụ ở đó mà là sẽ đến đó"

Minseok nhíu mày: "Này, anh nói gì tôi hoàn toàn không hiểu"

Hắn thở dài rồi nói: "Aizz, một kẻ mạnh như cậu mà vẫn chưa nhận ra gì bất thường sao? Thật ra thì vào lúc mà hắn gặp cậu thì hắn đã cố tình 'gửi gắm' một phần hồn rất nhỏ vào cậu nhưng nó cũng đủ để giúp hắn biết được cậu đang ở đâu hay đang cảm thấy như thế nào"

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác, sốc không nói nên lời của cậu thì hắn giải thích thêm: "Đại khái thì nó cũng khá giống với theo dõi. Nói chính xác hơn thì hắn đã tách một phần nhỏ linh hồn của mình để truyền vào cậu và điều đó có thể giúp hắn biết được người chủ sở hữu hiện tại đang ra sao"

"Cái gì cơ? Hắn ta có thể chủ động tách linh hồn của bản thân rồi phân phát nó đi như thế cũng được sao?"

"Đúng vậy, một kẻ nắm trong tay hàng tá quỷ sai cấp cao thì tất nhiên năng lực cũng không tầm thường. Chắc có lẽ trên đời này cũng chỉ có một mình hắn ta làm được chuyện này"

Cậu vẫn chưa thể tin được. Sống cả mấy trăm năm như thế mà không thể nhận ra mình đã bị kẻ thù ngấm ngầm theo dõi. Cậu có thể chọn không tin vào câu chuyện của Jaehyuk. Nhưng rõ ràng rất lâu rồi cậu mới có được chút ít manh mối của Monarch. Nếu như không thử thì làm sao biết được? Nếu như từ bỏ cơ hội này thì liệu sẽ còn cơ hội nào khác không? Những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu. Nhưng rõ ràng mọi suy nghĩ của cậu đều nghiêng về một phía. 

Minseok ngước mặt lên nhìn hắn rồi dứt khoát nói: "Được, chúng ta đi thôi" 

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, cậu chỉ ngồi đó nhìn vào tiết trời u ám bên ngoài mà tâm trí cứ xáo trộn. Rõ ràng ngọn lửa thù hận phải sôi sục bên trong cậu nhưng sao không giống như mọi khi, lần này Minseok lại không cảm thấy như vậy. Cậu có linh cảm rằng sẽ lại có chuyện gì đó xảy ra ngoài sức tưởng tượng của cậu. 

Cảm nhận được chiếc xe đang dần chậm lại thì cậu cũng biết rằng sắp tới nơi rồi. Cậu nhìn ngắm xung quanh, bên phải là lối mòn đi vào thôn làng còn phía bên trái là một cánh rừng um tùm. Minseok bước xuống xe rồi được Jaehyuk dẫn vào sâu trong khu rừng rậm. Cánh rừng này cứ như là một cánh rừng chết chóc vậy. Cây thì bị chặt, cây thì ngã, rải rác xung quanh còn có xác của nhiều loại đồng vật như là một cái đầu thỏ bị rách nát tươm, một con quạ bị cắn nham nhở, một cái chân hổ dính đầy máu còn có những con giòi đang lúc nhúc. Không gian bị bao trùm bởi vẻ rợn ngợp, một không gian không có dấu hiệu của sự sống, chỉ mang một màu chết chóc. Minseok theo sau Jaehyuk đi đến một ngôi miếu đổ nát. Có vẻ như nó đã trải qua một chuyện gì đó nên mới trở nên hoang tàn đến vậy. Cả hai bước vào trong rồi tìm một chỗ nào đó bằng phẳng để ngồi. 

Cậu ngồi xuống rồi hỏi hắn: "Vậy giờ tôi chỉ cần ở yên đây thôi sao?"

"Đúng vậy, không cần phải làm gì hơn đâu. Chắc là hắn ta cũng sắp đến đây rồi"

"Nhưng mà tôi vẫn có chút thắc mắc. Tại sao nếu tôi gặp nguy hiểm thì hắn ta sẽ đến?"

Jaehyuk nhìn thẳng ra cửa ngôi miếu: "Lát nữa gặp thì cậu sẽ biết thôi"

Minseok càng ngày càng trở nên căng thẳng. Liệu lát nữa cậu thật sự sẽ gặp được Monarch sao? Liệu cậu có thể trả mối thù trăm năm ngay hôm nay sao? Mọi thứ sẽ đúng như dự đoán của cậu và Jaehyuk chứ? Cậu còn đang hoang mang không biết liệu sẽ có ai đến đây thật không thì chợt nghe thấy tiếng bước chân. Tiếng bước chân rất dồn dập cứ như là đang chạy thật nhanh vậy. 

Park Jaehyuk đứng dậy rồi nói: "Hắn đang đến"

Cậu nghe xong thì cũng ngay lập tức đứng phắt dậy, dán chặt mắt vào phía xa xa. Cậu nheo đôi mắt lại, sao bóng dáng của người này lại quen thuộc quá vậy? Bóng hình này… là của Minhyung. Cậu vừa nhận ra thì Minhyung đã phóng đến trước ngôi miếu với vẻ hốt hoảng 

Cậu lo lắng liền nói: "Minhyung à, sao anh lại ở đây vậy? Lát nữa ở đây sẽ nguy hiểm lắm, anh đi về trước đi. Khi nào em về thì em sẽ giải thích cho anh"

Minhyung còn chưa kịp đáp lại lời nào thì Minseok đã cảm nhận được có thứ gì đó lành lạnh ở cổ. 

Jaehyuk cầm một con dao găm kề sát vào cổ cậu rồi nhìn Minhyung đầy thách thức: "Ngươi định về thật sao? Kể cả khi tính mạng người yêu bé nhỏ của ngươi đang bị đe dọa à? Ngươi sẽ làm gì đây Minhyung? À không, phải gọi là Monarch mới đúng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com