Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đặt Cược và Kết Thúc

Lee Minhyeong hơi giật mình vì thân ảnh không tì vết đang đứng trước mặt, hoàn toàn không có một mảnh vải che thân.

Ánh trăng bàng bạc vắt ngang cửa sổ rồi để lại trên làn da và mái tóc còn ẩm hơi nước của Minseok một nét mềm mại và lấp lánh, hơi choáng ngộp khó tả thành lời. Vào một khoảng khắc nào đó, nó đã nghĩ mình bắt gặp ánh mắt hắn trộm trải dài khắp cơ thể này. Có lẽ thôi, vì hắn rất nhanh chóng quay mặt đi khi nó bước đến gần.

"Lau tóc giúp em được không?" Minseok đưa cho hắn cái khăn bông to ụ rồi ngồi xuống giường, thầm hy vọng hắn sẽ, một lần nữa, không từ chối. Vì nếu hắn quyết định như vậy thật, nó thật sự không biết phải đem tài năng diễn xuất của mình ra trình diễn tới mức nào cho đỡ sượng.

Hình như vận may vẫn còn mỉm cười với nó, Minhyeong vậy mà lại đồng ý nữa rồi. Hắn khẽ cúi đầu nhìn từng ngọn tóc còn vương hơi nước rồi ngồi xuống nơi mép giường, nhẹ nhàng ấn cái khăn bông mềm lên tóc nó. Hơi ấm từ người của Minhyeong mang đến một cảm giác thật thoải mái và dễ chịu.

Minseok thấy mình quá đỗi bé nhỏ bên cạnh hắn. Không phải là một minh tinh màn bạc trong ánh đèn sân khấu, cũng không phải là một ngôi sao sáng chói trên tạp chí danh tiếng, chỉ đơn giản là một con người cần sự ấm áp, như lúc này đây.

Từng suy nghĩ của nó miên man chạy theo chuyển động ngón tay của hắn luồn vào chân tóc, để rồi khi bị kéo về thực tại, tiếng trống ngực rộn rã của nó, và dường như là của hắn nữa, đã ở gần bên nhau. Thật lặng lẽ, cũng quá ồn ào, tới nỗi nó không ngăn được bản thân mình gục đầu vào ngực hắn như để kiểm chứng, rồi lại khẽ vui mừng.

Bỏ mặc tất cả những thứ gọi là chuẩn mực, hay phép lịch sự mà hắn và nó vẫn giữ với nhau bao lâu nay, Minseok tựa cằm lên khuôn ngực lớn của Minhyeong, nhìn vào mắt hắn đầy mong chờ mà dụi qua dụi lại, không quên hít đầy một hơi hương cà phê đắng còn vương trên áo người trước mặt, như muốn ra hiệu rằng, lau tóc như vậy là đủ rồi, xin anh hãy cùng em chu du đến những miền xa hơn.

Nhưng chỉ tích tắc sau, nó nhận ra mình đã vui mừng quá sớm. Lee Minhyeong, sau một khoảng khắc vô tận nào đó đã đẩy nhẹ Minseok ra, nhanh chóng hắng giọng và đứng dậy, không quên dặn dò một câu đúng với chức trách của người làm quản lý nghệ sĩ.

"Em mặc quần áo vào đi kẻo bệnh. Mai nhiều việc lắm." Hắn đưa cho nó bộ pijama bông mềm mại đã được là ủi vẫn còn vương hơi ấm.

"Không." Minseok bị cắt ngang cảm xúc, tâm trạng bây giờ nằm bẹp dí trên sàn nhà, bực dọc phản đối dù biết bản thân có phần vô lý. "Anh muốn em mặc đồ vào thì anh mặc cho em đi, anh quản lý. Là ANH muốn mà, đâu phải em. Em thì thích ngủ như vậy đó, bệnh cũng được."

Ánh mắt nó nhìn hắn lúc này đã khác hoàn toàn với khi nãy. Cứ như sự mong chờ mềm mại từng tồn tại trong đôi mắt to tròn của nó đã bị tất cả tủi hờn, xấu hổ và tức giận cướp chỗ.

Lần này, Minhyeong không từ chối yêu cầu của nó. Hắn chậm rãi mặc cho nó cái áo, cài cúc rồi đến quần, tỉ mỉ như chăm sóc một con búp bê mong manh. Hắn kéo hai ống khỏi mắt cá, rồi đầu gối, thậm chí qua cả vùng tư mật rồi đến eo nó mà vẫn không có một hành động nào vượt qua cái ranh giới chuẩn mực vô hình kia, dù Minseok thề là trong ánh nến yếu ớt, nó vẫn thấy được ngón tay hắn khẽ run rẫy. Được rồi, nó hết cách rồi, nếu hắn muốn nó phải hoạch toẹt ra thì nó sẽ phơi bày hết tâm tư một cách trực diện nhất.

"Anh biết đó, anh có thể chạm vào em bằng bất cứ cách nào và bất cứ nơi nào. Em cho phép anh. Hoặc là anh làm như vậy, hoặc là anh đừng chăm sóc cho em như thế này nữa. Làm sao em biết được anh quan tâm em như thế này là vì công việc, hay là vì điều gì khác? Nếu không phải vì lý do thứ nhất, thì anh làm ơn cho em biết với."

Tất cả tài năng diễn xuất của Minseok lúc này xem như bỏ sạch. Nó vất luôn cái thứ gọi là bộ mặt minh tinh đi. Liêm sỉ hả? Có làm cho hắn ở lại với nó đêm nay được không? Có làm cho hắn xoay chuyển tâm ý được không? Có làm cho hắn yêu nó được không?

Nó nghĩ còn chưa xong, nước mắt đã chực chờ nơi khóe mi, rồi lăn dài xuống gò má bỏng rát.

Có lẽ người còn lại đã định giơ tay ra ôm nó vào lòng, nhưng bỗng dưng lại đổi hướng, chỉ dám lau nhẹ một giọt nước đang đọng lại nơi nốt ruồi lệ trên gương mặt nó nóng hổi. Nó hất mạnh tay hắn ra, vùi mặt vào gối không thèm nói thêm tiếng nào. Nó biết mình hết hy vọng rồi.

Lee Minhyeog thấy vai nó khẽ run chỉ thở dài một cái, không quên đóng cửa phòng khi lặng lẽ ra về.

Cả đêm, Minseok khóc một hơi ngon lành rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Nếu có điều gì tốt đẹp vào khoảng thời gian sau đó, thì chính là lịch làm việc siêu dày đặc, không cho nó lấy một giây phút nào nghĩ đến chuyện đã xảy ra. Phỏng vấn online, phỏng vấn offline, đóng quảng cáo, chụp ảnh mới, tham dự kế hoạch truyền thông... nói chung, tâm trí nó chưa thể ngơi nghỉ.

Với Minseok, đây là chuyện tốt. Có lẽ vậy. 6 ngày rồi lịch trình vẫn như thế, chật kín từ rạng sáng đến chạng vạng. Nó chỉ gặp Lee Minhyeong ở những buổi họp công việc, khi có rất nhiều người khác xung quanh. Thật là may. Vì nếu phải ở riêng với hắn vào những ngày này, nó sẽ chết ngạt mất.

Trước đây nó luôn thầm mong có được nhiều thời gian ở bên cạnh hắn, chỉ riêng hắn mà thôi, nhưng giờ đây, một phút chia sẻ bầu không khí của hai người cũng trở nên thật khó thở với Minseok. Nó không biết sẽ phải nói gì, hay là còn gì để nói không nữa.

"Diễn viên Ryu Minseok, cậu có từng yêu đơn phương một ai chưa?"

Cô nàng phóng viên tò mò hỏi han một câu có phần riêng tư. Ở những buổi phỏng vấn trước nó chưa từng nhận được câu nào như thế. Minseok có thể cảm nhận được tất cả mọi người đều đang mong chờ câu trả lời của nó. Đây hẳn sẽ là một tựa báo thơm phức cho bản tin hôm nay.

Nó nuốt khan một ngụm. Lúc đồng ý đóng vai này, nó đâu ngờ trả lời báo lại khó hơn lúc đóng phim.

"Thực ra thì, tôi đã từng yêu đơn phương một người, suốt 3 năm."

Cả khán phòng họp báo lập tức nhốn nháo. Ai cũng tranh nhau một suất hỏi tiếp nhân dịp diễn viên nọ chịu mở lời về đời tư của mình. Không những vậy, Minseok còn nghe điện thoại trong túi rung lên liên hồi. Cánh phóng viên đúng là nhanh thật.

"Vậy cậu có lời khuyên nào dành cho những tâm hồn đơn phương ngoài kia không?"

Lại một câu hỏi khác được đặt ra.

Minseok đã quá quen với ống kính, micro và máy quay suốt năm năm hoạt động, nhưng đã lâu lắm rồi nó mới lại thấy tay mình run và đầm đìa mồ hôi vì lo lắng trước khi trả lời. Dù vậy, khi Lee Minhyeong còn đang rì rầm vào tai nghe, như một người quản lý đang bảo vệ nghệ sĩ của mình, rằng nó có thể bỏ qua nếu thấy không thoải mái, Minseok đã nhanh chóng phản hồi vào micro trước hội trường họp báo.

"Tôi nghĩ quyết định tiến hay lùi phải tùy thuộc vào tình huống nữa. Hãy hy vọng, thử cách này hay cách khác để nói ra nỗi lòng mình. Biết đâu bạn sẽ gặp may, rằng người kia cũng thích bạn."

Nó dừng lại một chút, hai tay nắm chặt gấu áo trước khi tiếp tục trả lời.

"Nhưng nếu bạn đã thử nhiều mà người ta vẫn thờ ơ, thì thôi đi vậy. Hãy cho con tim bạn được nghỉ ngơi. Dù sẽ đau đớn lắm, nhưng sau đó mọi chuyện sẽ ổn thôi. Có lẽ vậy..."

Nó nhả từng chữ trong sự mơ hồ vì chính bản thân nó cũng không biết "sau đó" là bao lâu. Cả khán phòng nín thở nhìn về phía nó, rồi quay lại guồng câu hỏi ồn ã như chưa có gì xảy ra.

Ở góc phòng, nó thấy Lee Minhyeong đứng đó, hai tay bắt trước ngực, vẫn là dáng vẻ đạo mạo thường ngày.

Hôm nay hắn mặc áo hoodie trắng và quần ống suông đơn giản, hệt như ngày đầu tiên hắn nhận việc và gặp nó tại văn phòng vào năm năm trước. Đó là điểm bắt đầu cho những năm tháng hắn trầy trật cùng nó thử hết dự án này tới dự án khác, đặt hết niềm tin vào nó, đưa đón nó dù đường xa tít mù, sẵn sàng cúi xuống thắt dây giày cho nó, nhớ kỹ từng yêu ghét của nó. Rốt cuộc cũng chỉ là vì công việc. Nó thầm nghĩ. Hai năm đầu tiên là đồng nghiệp, nhưng ba năm sau đó với Minseok đã không còn là như vậy nữa.

Nếu trước đây nó yêu chết dáng vẻ to lớn nhưng ấm áp, ăn mặc đơn giản nhưng không nhàm chán của hắn, thì hiện tại cái áo hoodie trắng kia chỉ làm ngực nó thắt lại không thôi.

Minseok chợt nhận ra, hình như đã tới lúc đặt một dấu chấm hết cho đoạn tình cảm này rồi.


"Em có chắc về quyết định này không Minseok? Em thật sự muốn vậy hả?"

Vị CEO của công ty chủ quản nhìn nó với sự khó hiểu. Rõ ràng các dự án đang rất thành công, Minseok cũng rất hài lòng với các đãi ngộ, và sự cố gắng của cả team rốt cuộc cũng đã đến ngày hái trái ngọt rồi kia mà.

"Em đã nghĩ kỹ rồi ạ..." Nó trả lời, dù hơi ngập ngừng đôi chút.

"Em cần nghỉ ngơi một thời gian. Có lẽ đó là điều tốt nhất cho em lúc này."

Vị CEO vẫn gặng hỏi thêm, vì đối với cô, Minseok như người em trai cần được bảo vệ và chăm lo. Dù việc nó muốn tạm dừng hoạt động sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến công ty, cô vẫn có trách nhiệm của một đàn chị nên dẫn dắt và giải tỏa gánh nặng cho người đồng đội bé nhỏ của mình.

"Em đã thảo luận với Minhyeong chưa?"

Lồng ngực Minseok chợt thắt lại khi nghe đến tên hắn. Nó cúi gằm mặt, xoa xoa hai ngón cái vào nhau để lấy lại bình tĩnh và tự trấn an bản thân.

"Em vẫn chưa ạ." Nó vò lấy vạt áo đã nhăn nhúm lúc nào không hay, rồi tiếp tục lí nhí. "Nhưng em khá chắc là anh ấy cũng sẽ đồng ý thôi..."

Sự im lặng còn chưa kéo dài được bao lâu, cửa phòng bị mở tung một cách gấp gáp. Lee Minhyeong tức tốc bước đến vừa thu dọn đồ đạc của Minseok, vẫn không quên gằn giọng nhìn nó.

"Ai nói là tôi sẽ đồng ý vậy?"

Hắn xoay người chào vị CEO cho phải phép, dù rất qua loa, không giống hắn ngày thường chút nào. Vị CEO vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô chưng hửng, chưa kịp nói gì thêm. Bọn trẻ bây giờ yêu nhau đều kịch tính như vậy sao?

"Xin lỗi chị, tụi em cần nói chuyện về vấn đề này. Em sẽ gọi cho chị sau."

Trong tích tắc, hắn thu dọn xong xuôi, một cái áo khoác, điện thoại và cái túi hiệu cỏn con, rồi nắm cổ tay Minseok lôi đi mất.

Hai dáng người một lớn một nhỏ nhanh chóng khuất dạng sau cánh cửa.

-tbc-

Comment SOS để giải cứu chị CEO 😇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com