4, Không, giờ tôi thích Lewandowski
Friendly reminder muôn đời của nguyn: tên chap dc đặt cho vui, không hề có bất cứ dụng ý gì =)))
4, Không, giờ tôi thích Lewandowski
Có đôi khi thỉnh thoảng tan làm, Lee Minhyung lên sân thượng văn phòng, ngồi trên cái sạp gỗ gụ uống vài hớp bia lạnh đến mức mà mỗi lần Jeong Jihoon sang uống ké là nhăn mày nghiến răng, rồi hai đứa im lặng ngắm hoàng hôn. Anh không hay nghĩ về mấy chuyện ngày xưa cũ kĩ đã qua, từ khi gặp chủ quán trà đối diện, anh mới cảm thán hóa ra thời sinh viên của mình còn có một người bạn đại học tên Ryu Minseok.
Không hiểu sao Lee Minhyung luôn gọi Ryu Minseok là bạn đại học, dù hai người không học cùng trường. Cậu trai chỉ cao đến cằm anh, chiếc áo sơ mi kẻ vuông màu hồng đất chùm lên đầu che kín mặt mũi chỉ cho nhìn người khác nhìn thấy đôi mắt màu hạt dẻ tròn và sáng, trên tay ôm một con mèo tam thể béo núc ních chạy như bay trong làn mưa. Đó là lần đầu tiên anh gặp cậu, ngay trước sảnh tòa D8.
Chuyện chẳng có gì cho đến khi cậu ta đâm sầm vào người anh. Chuyện cũng chẳng có gì nữa cho đến khi Choi Wooje nhanh nhảu ra đỡ người ta, ngạc nhiên gọi tiền bối. Và kể từ đó, cái nhà kho trên nóc tòa D8 khoa đạo diễn có thêm một họa sĩ vẽ hoạt hình.
Trường Mỹ thuật cách trường Sân khấu một cái cầu vượt đi bộ. Trong mắt sinh viên sân khấu, dân mỹ thuật toàn là nghệ sĩ kiểu hâm dở, cái tôi cao, tạp dề vải canvas quấn quanh eo như một bộ đồng phục, thường xuyên sang trường Sân khấu tìm mẫu vẽ, rồi cò cưa luôn trai xinh gái đẹp trường bọn họ. Kim Hyukkyu có thể là một ví dụ cho một sinh viên mỹ thuật như thế, cùng lắm Ryu Minseok chỉ có thể gọi là một kẻ đi theo.
Ban đầu, Lee Minhyung thấy cậu sinh viên mỹ thuật chỉ cần ba giây để đồng ý lời mời đến cái nhà kho chật chội tối tăm của anh vẽ phim hoạt hình này có chút... kỳ lạ. Dù có chút, nhưng vẫn kỳ lạ.
Kỳ lạ là nhóm của anh chẳng ai lạ lẫm trước sự xuất hiện của Ryu Minseok, đặc biệt là Jeong Jihoon, hai đứa nó có thể ngồi nói liến thoắng cho nhau nghe hàng giờ mà không thấy chán. Anh cũng giống như vị khách hay không mời mà đến Lee Sanghyeok rất thích nghe một đứa dài ngoằng một đứa ngắn ngủi nằm huyên thuyên từ a đến á, tự nhủ với nhau rằng hai đứa nó nói nhiều thì hai chú cháu bọn anh đỡ phải mở miệng.
Lần chấn động nhất là khi Lee Minhyung không đến trường hai hôm, Ryu Minseok đã biến sân thượng tòa D8 thành một rừng hoa hướng dương vàng cam chói lòa bằng cách vẽ lên bức tường được vôi ve mới toanh của trường. Nét vẽ mềm mại, pha màu đặc sắc, anh chưa kịp ấn tượng xong, bên quản lý cơ sở vật chất đến mắng xa xả vào mặt anh ba tiếng đồng hồ trong cái nắng chói chang bên cạnh bức tranh cam vàng chói lòa không kém.
Anh nhìn một cái là nghĩ ra trò của cậu họa sĩ mới đến, quen biết chưa lâu nhưng cậu ta khùng có tiếng. Trong khi anh đứng chịu trận, Ryu Minseok lơ ngơ như con bò đeo nơ xuất hiện đằng sau người đang mắng anh như hát, khệ nệ xách xô màu to như xô vữa chắc định xử nốt cái nền sân thượng, bị anh lừ một cái liền hiểu ý, cụp tai cún quay lưng đi vào nhà kho kia đóng chặt cửa.
Sau khi tha cho lỗ tai của anh, cô quản lý đã nhiều tuổi lắm rồi thở không ra hơi men theo cầu thang bộ đi xuống. Minhyung thở phào, mở cửa vào căn phòng duy nhất trên sân thượng, Choi Wooje, Ryu Minseok, Jeong Jihoon theo thứ tự ngồi xếp bằng trên sàn, Moon Hyeonjoon ngồi trên ghế xoay vài vòng, thản nhiên cho lời khai.
"Ý tưởng của Jeong Jihoon, người thực hiện Ryu Minseok, em Choi chỉ hỗ trợ pha màu"
Anh muốn mở miệng mắng mỏ mấy đứa kia một trận, tiếng mở cửa cái xoẹt cùng giọng điệu vui tươi hồ hởi của Lee Sanghyeok khiến anh nuốt hết lời định nói vào trong.
"Mấy đứa ơi, anh vừa thi nội trú xong. Nhậu chứ?"
"Họa sĩ nào vẽ tác phẩm ngoài kia, đẹp thế"
"..."
.
Hơn cả chữ kỳ lạ, Ryu Minseok hào sảng, chén chú chén anh với tất cả mọi người, ỏn ẻn với mỗi mình Lee Minhyung.
Ngẩng đầu ba tấc có thần linh, họa sĩ Ryu không thể nhìn vào mắt Minhyung quá ba giây. Có một lần, cả hội truyền tay nhau cắn một miếng donut, Minhyung cắn xong đưa miếng còn lại cho Minseok, cậu đứng hình một hai giây ngại ngùng đưa miếng donut Minhyung đã cắn qua vào miệng, mặt đỏ như gấc chín vừa nhai vừa bị sặc, dù đang ăn donut và không uống một hớp nước nào. Lại có một lần, Minseok la hét ầm ĩ chạy một mạch mười tầng tòa D8 bằng thang bộ chỉ vì chai nước cậu vừa uống xong đặt lên bàn, Minhyung ở đâu ra ngồi phịch xuống sofa bên cạnh cậu, rất tự nhiên cầm chai nước đó lên tu một hơi hết sạch.
Nói vậy để giải thích cho một điều: đêm Giáng sinh, trong quán thịt nướng Hong Joo bốc khói nghi ngút, Ryu Minseok, người trước nay chưa từ từng chối một chén rượu nào dâng tới miệng, vậy mà hôm đó không đụng tới một giọt rượu nào, nói với Lee Minhyung người dù uống bao nhiêu soju vẫn tỉnh táo như thường, cậu-làm-bạn-trai-tôi-đi.
Moon Hyeonjoon cùng Choi Wooje ngất xỉu vì 18 chai soju ai đó va chân vào kêu leng keng dưới gầm bàn. Jeong Jihoon thở o o nằm gối đầu lên đùi Lee Sanghyeok, còn anh thì đang cắm cái thìa vào chai soju rồi nói lảm nhảm một loạt thuật ngữ y khoa không ai nghe hiểu. Lee Minhyung đột nhiên bị nấc không sao ngừng lại được, lần đầu tiên trong cuộc đời anh đã giả vờ say.
Sáng hôm sau, Minseok đặt từng bát canh giải rượu trước mặt các con sâu rượu hôm qua, nhẹ nhàng công khai chuyện cậu thích Minhyung đến toàn thể anh em.
Tỉnh dậy sau khi nốc đủ 18 chai soju và 18 lon bia trộn lẫn vào nhau, không ai có thần trí đủ minh mẫn và tỉnh táo, ngoại trừ Ryu Minseok và Lee Minhyung (không say nhưng giả vờ say). Choi Wooje ngồi thẫn thờ nhìn bát canh màu trắng đục loảng ngoét trên bàn cố nghĩ xem hôm qua mình về nhà bằng cách nào, Moon Hyeonjoon không biết đã tỉnh chưa hay hồn vía vẫn ở trên mây mà đi quanh nhà tìm file âm thanh bài tâp cuối kỳ, thứ mà nó phải nằm trong laptop của cậu ta chứ không phải thứ có thể nhìn thấy trên bàn hoặc trên sofa. Gọi hết hơi Jeong Jihoon mới dậy, giờ lại gục mặt ngủ tiếp. Riêng anh Sanghyeok thì ổn hơn, anh tu một hơi hết bát canh rồi chuẩn bị chuẩn bị lên bệnh viện.
Minhyung từ tốn múc từng thìa canh, vừa uống vừa thổi. Minseok nghĩ bản thân mình chẳng phải giấu diếm chuyện mình thích Minhyung làm gì, vì đằng nào cậu cũng sẽ theo đuổi Minhyung một cách lộ liễu, ai nhìn vào thì sẽ đoán được thôi mà.
"Minhyung, hôm qua cậu chưa trả lời"
Lee Minhyung nghiêng đầu nhìn cậu khó hiểu.
"Làm bạn trai tôi đi"
Những ai đang lơ mơ ngay lập tức như bị giật ngược lại, tròn mắt nhìn người vừa thở ra một câu động trời. Chiếc thìa trên Minhyung lơ lửng trong không khí, ánh mắt anh nhìn Minseok không rõ tâm tư gì, chỉ có một điều chắc chắn là không có sự ngạc nhiên nào cả.
Đầu óc Moon Hyeonjoon quay trở lại đúng lúc để kịp cứu vãn lại tình huống này, cậu ta cầm chiếc điện thoại mà không cần biết là của ai đưa lên tai, vâng vâng dạ dạ dù không có ai gọi đến, rồi nói với Minhyung bằng giọng gấp gáp: "Thầy Kim gọi mày, chắc bài tập cuối kỳ của mày có vấn đề, lên văn phòng khoa gặp thầy đi"
Lý do về kỳ thi luôn là lý do thoái thác hợp lý nhất để Minseok nhượng bộ. Trước khi Minhyung đi ra khỏi chỗ ngồi, cậu nắm lấy cánh tay anh chỉ để nói một câu: "Qua kỳ nghỉ đông được không, có thể hay không thể, lúc đó cậu hãy trả lời tôi"
.
Sau khi Minhyung rời đi, im lặng vẫn bao trùm, mọi người trao cho Minseok ánh nhìn thông cảm hơn là ái ngại. Cậu bẻ một miếng chocolate lấy ra từ túi áo, cho lên miệng nhai rột rột rồi cười cười hỏi: "Mọi người quen Minhyung bao lâu rồi?"
Moon Hyeonjoon thành thật trả lời cậu ta với Minhyung là bạn cấp Hai đến tận bây giờ, đã được 7 năm. Nhóc Wooje là em họ bên ngoại còn anh Sanghyeok là chú họ bên nội. So với mấy người họ, thời gian nửa năm quen biết Minhyung của cậu chẳng đáng là bao, đột nhiên cậu đâm lo lắng Minhyeong sẽ tránh mặt cậu bởi vì một lời tỏ tình đột ngột.
"Tao quen Minhyung, từ bao giờ nhỉ?" – Jeong Jihoon vẫn nằm gục trên bàn, giơ tay phát biểu một câu hỏi cực kì không cần thiết.
Anh Sanghyeok đi qua xoa đầu nó một cái, rồi kéo cái ghế ngồi đối diện cậu.
"Minseok, nếu em thích Minhyung, thì có lẽ em nên biết chuyện này, Minhyung đang thích một người"
Chiều cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Ryu Minseok ngồi nướng khoai trong vườn nhà Kim Hyukkyu, điện thoại báo tin nhắn từ "mh.lee", không phải có thể hay không thể, đơn giản ba chữ ngắn gọn "xin lỗi cậu". Con cún Minseok ngẩn ngơ ngồi nhìn màn hình điện thoại lâu thật lâu, không vui không buồn, chỉ có chút nhói nhói trong lòng. Lần đầu tiên trong đời tỏ tình đã thất bại hoàn toàn, cậu lao vào nhà đòi Hyukkyu hyung một bộ họa cụ cùng với khung tranh đắt tiền để chữa lành vết thương.
Vì là dân mỹ thuật tính nghệ sĩ cao và hâm dở có tiếng, cậu hiểu rằng chứng loạn thần kinh này của mình chỉ có thể được chữa khỏi bằng một chứng loạn thần kinh khác, thế nên, đông qua xuân tới, cậu vẫn tiếp tục thích Lee Minhyung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com