9, Hasta la vista, em yêu
9, Hasta la vista, em yêu
"hasta la vista" thoại phim nổi tiếng Terminator 2, trong tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là, cho đến lần tiếp theo ta gặp nhau
.
Về Hàn hơn một năm, vô tình gặp lại Minhyung trong con ngõ ảm đạm, Minseok hiểu rõ tại sao người ta hay nhớ ngày xưa.
Anh Hyukkyu nói, thứ không có được mới khiến trái tim xao động, còn người được yêu lại quá hững hờ. Nếu không quên được Minhyung, thì cậu, lại làm bạn với Minhyung tiếp.
Từ hôm Minhyung sang quán trà đòi bữa tối, thỉnh thoảng anh lại gọi Minseok đưa trà thanh yên sang studio của anh khi quán gần đóng cửa và tìm đủ lí do này kia để giữ cún ở lại lâu hơn. Có lúc cậu chỉ sang đưa trà rồi về ngay, tạp dề vải canvas quen thuộc buộc quanh eo dính chi chít màu vẽ, có lúc cậu sẽ ở ngồi lì trong góc văn phòng xem đi xem lại một đoạn phim hoạt hình anh vừa làm rồi ngồi cười ngả ngớn. Với anh, Ryu Minseok không khác gì hai năm trước, giọng nói vẫn êm tai như thế kể những câu chuyện không đầu không đuôi khiến anh cười run cả vai, để rồi anh ngỡ ngàng nhận ra mình cười vì người nói chứ không hề tập trung lắng nghe người nói kể chuyện.
Họa sĩ Ryu tính tình tùy hứng, chủ yếu xem tâm trạng, Lee Minhyung đoán chừng quán trà của cậu chỉ là một trạm dừng chân cho vui chứ không bao giờ là đích đến. Anh vẫn nghĩ cậu sống bằng nghề vẽ tranh là chủ yếu, tài hoa không cho phép cậu chỉ là một anh chủ quán trà ế khách trong một con ngõ vắng hoe ảm đạm. Thế nhưng khi anh hỏi tại sao Minseok chỉ có thể đem trà cho anh vào buổi tối, cậu bình thản trả lời:
"Buổi sáng tôi phải đi làm. Tôi mở quán trà này vì lời hứa với một người quan trọng, mỗi tháng lời lãi chẳng có nhiêu, thỉnh thoảng còn phải bù lỗ"
Minhyung tròn mắt hỏi lại:
"Đi làm? Cậu làm gì?"
Minseok thôi nhòm ngó mấy lọ màu nước trên bàn làm việc mà cậu đoán là của em Wooje, cảm thấy hơi khó hiểu trước cái vẻ ngạc nhiên của Minhyung.
"Thiết kế mỹ thuật sân khấu ở nhà hát kịch"
Công việc không tồi, đòi hỏi tư duy thẩm mỹ cao, rất hợp với Minseok, nhưng anh vẫn nghe bản thân buột miệng:
"Vì sao?"
Minseok nghiêng đầu hỏi lại: "Vì sao lại hỏi vì sao? Cậu có vấn đề gì với công việc của tôi à?"
"Không có, chỉ là tôi nghĩ cậu sẽ là kiểu họa sĩ vẽ tranh trưng bày ở triển lãm, thay vì là một họa sĩ thiết kế"
.
Thời gian trôi qua lẹ làng như tên bắn, vút qua con ngõ xưởng phim chỉ còn một cây tường vi nở hoa duy nhất của thành phố. Tháng mười một, gió mùa về, trời chuyển lạnh tức khắc sau một đêm, đạo diễn Lee nhận dạy môn lịch sử phim ảnh của trường đại học cũ từ đầu kì, ban ngày anh thường không hay ở studio. Lịch làm việc của anh chuyển sang từ 4 rưỡi chiều đến 11 giờ tối. Thỉnh thoảng Minseok vẫn chạy sang chỗ anh dù anh không gọi, tay xách hai lon bia đen lạnh buốt cùng pizza mới ra lò vẫn còn nóng hổi. Hôm nay cũng thế, alcohol với đồ nhắm luôn là thứ khiến Minseok vui vẻ, thế nên vừa nhìn thấy cún mặt chảy dài như cái bơm, Minhyung gỡ cái bút chì 5B anh đang gài trên tai ném lên bàn, ngỡ ngàng hỏi cậu:
"Ai bắt nạt cậu?"
Anh hỏi đùa chứ ai mà bắt nạt được Ryu Minseok. Con cún không nói năng gì, lầm lũi đi lách qua người anh, vừa đi vừa lấy chân dẹp mấy cuộn giấy bừa bộn trên sàn rồi mở cửa ra sân thượng văn phòng anh đặt bia và pizza lên mặt bàn gỗ to rộng anh vẫn dùng để ngồi ngắm hoàng hôn mỗi buổi chiều. Góc sân thượng mà chỉ cần liếc mắt là thấy khoảng sân đầy hoa lá của quán trà đối diện.
Con người Minseok sống theo tự nhiên, mang cái vẻ biêng biêng điên khùng. Anh ở cùng Minseok mỗi buổi tối và đến khi đêm xuống đi bộ về nhà, nghĩ đến mấy lần cậu ta nhảy múa hát hò mấy bài nhạc của NewJeans hay những lần cậu ta hú hét như vượn vì cướp được miếng thịt trong bát anh, đạo diễn Lee bật cười ngặt nghẽo đến mức phải vịn tay vào tường để giữ bản thân đứng vững.
Anh nhận ra bản thân bất thường, cậu trai kia chỉ cần cười ngọt ngào đã khiến linh hồn anh vút bay lên tận mây xanh. Tương tự như thế, tâm trạng anh rơi tự do từ chính đám mây đó xuống khi nhận ra con cún này không còn ngại anh giống hồi xưa nữa.
Ryu Minseok làm gì trông cũng vui vẻ hạnh phúc, nếu cậu chán nản không vui một tí là người khác biết ngay. Minhyung chờ mãi con cún mới mở miệng nói chuyện:
"Hôm nay tôi gặp một chị diễn viên rất nổi tiếng"
Minhyung không tỏ ra ngạc nhiên hay đại loại thế, cậu làm việc ở nhà hát kịch, tiếp xúc với người nổi tiếng không phải là chuyện thường ở huyện hay sao. Anh bật hai lon bia ra, một lon đặt trước mặt Minseok, lon còn lại đưa lên miệng nhấp một ngụm. Chẳng hiểu sao trời lạnh mà cậu ta lại ra sân thượng đón gió, người anh khẽ run lên một hồi.
Cậu nhận bia từ Minhyung, nhưng trong lòng nghĩ về một chuyện khác. Họa sĩ Ryu gặp lại Chaeyoung, trong tình huống cậu không bao giờ có thể nghĩ tới. Cô ấy là nữ chính của dự án kịch mới được công bố gần đây, người mà khó khăn lắm giám đốc nhà hát mới mời về được. Cậu cười giả lả bá vai bá cổ đồng nghiệp đi họp bàn về bối cảnh cùng màu sắc chủ đạo chính của buổi biểu diễn cùng với đạo diễn và biên kịch chính, cùng lúc Chaeyoung cũng có mặt ở đó để ký hợp đồng chính thức. Nhận ra vị họa sĩ mỹ thuật kia là người quen cũ, Chaeyoung còn ngỡ ngàng hơn cả Minseok. Cô thoáng nét bối rối, chữ ký trên hợp đồng đáng lẽ phải xuất hiện ngay tức thì, nữ chính của vở kịch lại do dự, bảo là sẽ suy nghĩ kĩ hơn, rồi cùng quản lý vội vã ra về, cả quá trình còn không quên trao cho Minseok ánh nhìn không mấy hòa nhã.
Ngay buổi chiều hôm đấy xuất hiện tin đồn, họa sĩ Ryu là nguyên nhân khiến diễn viên Park Chaeyoung đột ngột thay đổi ý định. Cậu nghe mà sặc cả nước lên mũi, cái gì, cái gì cơ?
Đằng sau của tin đồn là một câu chuyện vừa dài vừa bi thương, cậu nghe mấy anh chị bên ánh sáng tóm tắt lại là như này: hồi đại học, Chaeyoung với một cậu sinh viên khoa đạo diễn có tình ý với nhau, nhưng không ai dám ngỏ lời, vì thế hai người họ chỉ dừng lại ở mối quan hệ tiền bối hậu bối thân thiết. Chaeyoung quen Minseok thông qua cậu đạo diễn đó, ban đầu Chaeyoung có ấn tượng tốt với Minseok vì là bạn của người cô thích, nhưng không ngờ cậu ta lại chen vào mối quan hệ của hai người họ, khiến bọn họ không thể đến được với nhau. Nhà hát có rất nhiều diễn viên tốt nghiệp từ trường Sân khấu ra, rất nhanh chóng nam chính của câu chuyện bịa này được xác định là đạo diễn Lee. Hồi đó ở trường, Lee Minhyung và Park Chaeyoung là cặp đôi rất được yêu thích, vì được yêu thích nên thú hút rất nhiều sự chú ý, dù họ không phải là bạn trai bạn gái của nhau. Đến khi tốt nghiệp, diễn viên Park nổi tiếng hơn đúng với tài năng và nhan sắc của mình, còn đạo diễn Lee lại như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của cô. Mọi người thấy tiếc nuối cho một câu chuyện tình mà họ nghĩ là đẹp, giờ thì đã rõ nguyên nhân, mọi ánh mắt không mấy thân thiện đổ dồn vào Minseok.
Họa sĩ Ryu nghe kể mà như mọc cả hàng ngàn dấu hỏi chấm trên đầu. Cậu thở một hơi dài gạt tin đồn sang một bên giải quyết sau để viết nốt kế hoạch thực hiện bối cảnh sân khấu đem trình cho đạo diễn, cho đến khi cậu nghe mấy cô cậu diễn viên mới hiện đang là sinh viên thảo luận đạo diễn Lee trong câu chuyện có phải thầy Lee dạy lịch sử phim ảnh trường mình không. Chuyện này ảnh hưởng đến cậu thì không nói làm gì, nhưng nó lại ảnh hưởng đến danh tiếng của người làm giáo dục như Minhyung. Ryu Minseok không trì hoãn thêm nữa, đứng dậy đi thẳng đến phòng giám đốc trước cả khi bị cho gọi.
Đây là công việc Jeong Jihoon giới thiệu cho cậu, ai không biết chứ giám đốc phải biết thiếu gia Jeong chưa bao giờ là người dễ động vào. Ryu Minseok trả lời y nguyên như thế sau khi nghe vị sếp trước mặt mình nói ý muốn loại cậu ra khỏi vở kịch này.
Ngay sau đó, biên kịch chính thông báo đã thuyết phục được Chaeyoung ký hợp đồng, đặc biệt cô mong muốn được hợp tác với họa sĩ tài hoa như họa sĩ Ryu, đồng thời cô sẽ phối hợp cùng đội ngũ truyền thông của công ty và nhà hát ra sức đính chính tín đồn.
Chúa ơi, lần đầu Ryu Minseok cậu gặp một người tát nước theo mưa giỏi như cô gái ấy.
.
nguyn: thi giữa kì, cái fame sinh viên trường B của toi chẳng mấy mà bay như nhanh mụt cái chớp mắt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com